Kiến Long

Chương 102

Tĩnh Đốc Sơn đang mưa, núi non xám sắc, cỏ cây khói mờ.

Đoàn người giẫm lên cỏ ướt, mưa kêu xào xạc xào xạc.

Thanh Quân nhìn tầng mây, sắc trời không đẹp, giống như tâm trạng tối tăm trầm thấp của một người, không phải nắng ấm hay mưa xối xả, mà là mưa dầm liên miên.

Trai tiên sinh bò đến giữa sườn núi đã là thở hồng hộc, nằm nhoài trên mai rùa, giơ ô giấy dầu: "Cố Phù Du, sao ngươi biết Chung cô nương ở Huyền Diệu Môn?"

Trai tiên sinh vốn muốn nói: "Ngươi đây là đột nhiên nghĩ thông suốt, muốn đến giải hòa với nàng?" Xét thấy ngày ấy hai người ồn ào đến lợi hại, hai ngày nay tâm trạng của Cố Phù Du lại nắng mưa thất thường, bây giờ càng thêm khác thường, nên chưa trực tiếp hỏi ra.

Thanh Quân trả lời: "Tiểu Bạch Long đi xa nhất định không yên tâm, đương nhiên là vẫn ở trên Nam Châu, nếu ở Nam Châu, cũng chỉ có thể đến Huyền Diệu Môn này." Dù sao những chỗ khác đều rơi vào tay Cố Phù Du.

Giọng nói của nàng lộ ra một cổ uể oải, quyến rũ không tên.

Mọi người lại lần đầu nghe thấy nàng gọi Chung Mị Sơ là "Tiểu Bạch Long", đều kinh ngạc nhìn nàng, nghĩ thầm chẳng lẽ nàng thật sự điên rồi, hành sự ra vẻ ta đây quỷ dị vô cùng.

Nghi Nhi nắm tay Ngân Hà Tinh Hán đi ở phía sau cùng, đáng thương nhìn Thanh Quân, vừa lo lắng vừa buồn bã.

Cũng không biết là tại sao, từ ngày ấy nàng cùng đi, "A Man nương thân" này của nàng sau khi thấy nàng, thái độ trở nên vô cùng lạnh nhạt, nàng thậm chí nhạy cảm nhận ra được sự lạnh nhạt này gần như là bài xích.

Bởi vậy chỉ có thể đi ở phía sau đội.

Nghi Nhi không hiểu, hai vị nương thân này của nàng đã chiếm được Tam Thập Tam Trọng Thiên, kẻ thù đã diệt, cũng sẽ không bao giờ có nguy hiểm, vốn dĩ là chuyện vui mừng, sao mà sau đó lại cãi nhau.

Bỗng nhiên trong lúc đó nương thân giận đi rồi, không thấy tăm hơi, A Man nương thân nắng mưa thất thường, tính tình thay đổi, cũng càng không để ý tới nàng.

Nàng xót thương chính mình, là hài tử không ai muốn, càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt trào dâng.

Mọi người đi tới giữa sườn núi, hai tên đệ tử tố y ngự kiếm mà đến, đáp xuống đất thu kiếm, khom người với mọi người: "Chư vị lên núi hay là tìm bạn?"

Thanh Quân gọn gàng dứt khoát nói: "Tìm Chung Mị Sơ, nàng có ở đây không."

Hai tên đệ tử liếc mắt nhìn nhau, lại đánh giá mọi người lần nữa, dò hỏi: "Chư vị có danh thiếp không?"

Vẫn chưa trực tiếp phản bác, từ câu hỏi này liền biết, Chung Mị Sơ đúng là ở đây.

Thanh Quân lại có chút thiếu kiên nhẫn, nàng ghét nhất là bị người chặn đường, nhưng trên mặt vẫn là cười nói: "Muốn danh thiếp gì, gương mặt này của ta chính là danh thiếp, để Chung Mị Sơ nhìn một cái là biết."

Hai đệ tử chưa từng thấy người nói chuyện không biết xấu hổ như vậy, có điều, khuôn mặt này của Thanh Quân lớn lên mê người, cười với hai người bọn họ, cười đến hai người bọn họ đỏ cả lỗ tai.

Một người thấp giọng nói: "Sư đệ, ta đi thông báo cho sư phụ, đệ đi theo bọn họ." Nói xong cũng tự rời đi.

Một người khác hoảng sợ nói: "Nè, sư huynh, sư huynh!" Chậm một bước.

Đệ tử này lén lút nhìn Thanh Quân một cái, tiếp xúc được ánh mắt của Thanh Quân, nhanh chóng cúi đầu, nghiêng người sang một bên, làm tư thế mời nói: "Chư vị, mời..."

Mọi người lên núi, tiến vào cửa lớn của Huyền Diệu Môn, nhìn thấy đệ tử lúc nãy. Đệ tử kia đứng bên cạnh một nữ tử thân mang áo đơn tử sắc, tư vận tao nhã.

Nghi Nhi gọi: "Đông Ly sư thúc."

Đông Ly cười nói: "Nghe đệ tử miêu tả thì đã biết là con tới đây, đến tìm nương thân."

Nghi Nhi mắt nhìn Thanh Quân, gật gật đầu: "Dạ."

Đông Ly theo ánh mắt của Nghi Nhi, lại lần nữa nhìn về phía Thanh Quân, nàng nghe Chung Mị Sơ nhắc đến Thanh Quân và Cố Phù Du, nhưng chưa từng gặp thân thể của Thanh Quân, cho nên khi vừa nhìn thấy, không thể lập tức xác định.

Bây giờ thấy Nghi Nhi đi theo bên cạnh nàng, lại thấy diện mạo nghiên lệ này của nàng, liền biết đây là thân thể của Thanh Quân, nhưng cho rằng nội bộ là Cố Phù Du.

Chung Mị Sơ đột nhiên trở về Huyền Diệu Môn, mặc dù Chung Mị Sơ chưa nói điều gì, nhưng thấy dáng dấp hồn bay phách lạc của Chung Mị Sơ, Đông Ly cũng có thể nghĩ đến giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.

Cho nên Cố Phù Du tìm tới Huyền Diệu Môn, khiến nàng kinh ngạc. Nàng hỏi: "Ngươi đến tìm Mị Sơ?"

Thanh Quân bộ dạng đến cửa đòi nợ: "Nàng đâu?"

Đông Ly lòng có thể hiểu được, trầm ngâm một lúc, tuy không rõ khúc mắc giữa Chung Mị Sơ và Cố Phù Du, nhưng muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, chuyện của hai người các nàng cần phải hai người các nàng tự mình giải quyết, ý đã quyết, nhẹ giọng nói: "Nàng ở sơn trủng, ngươi đi theo ta."

Bảy trăm năm trước, Quý Triều Linh phá hủy chủ phong của Tĩnh Đốc Sơn. Huyền Diệu Môn tìm ngọn núi phía Đông xây lại sơn môn.

Chủ phong ngày xưa sụp đổ, trăm năm sau hóa thành hồ nước lớn, bên cạnh có những tảng đá vỡ chồng chất, bị gió, cát, mưa ăn mòn, thành một vách đá sừng sững ở phía Đông của hồ.

Đá trên vách núi trắng xám, mà có vô số khe hở ngang dọc dày như ngón tay cái, kể ra sự tan vỡ của Huyền Diệu Môn trăm năm trước.

Trên vách đá có rất nhiều phiến đá dài và nhỏ, phiến đá mộc mạc, cũng không có nhiều tân trang, chỉ khắc tên họ và chức vị để thương tiếc người đã khuất.

Từ Đường ngày xưa đã hủy, nơi này là "Từ Đường" mới của Huyền Diệu Môn.

Khi Thanh Quân đến, nhìn thấy một người bạch y đang quỳ giữa hai phiến đá trong sương mù mờ mịt.

Nước mưa rửa sạch phiến đá, trước hai phiến đá đặt một cây Nam Chúc Tử, phiến lá xanh biếc, quả màu đỏ tươi bị nước mưa rửa sạch óng ánh.

Người nọ không nhúc nhích, tay áo theo gió đung đưa, hòa vào trong bức tranh này.

Bước chân Thanh Quân rơi xuống đất không hề có tiếng động, hai tay bắt chéo sau lưng, đi tới sau lưng người nọ, nghiêng người về phía trước, cúi đầu nhìn nàng, gọi: "Tiểu Bạch Long."

Chung Mị Sơ mở hai mắt ra, ngẩng đầu, sau khi nước mưa thấm vào, màu sắc trên người nàng càng thêm trong vắt, làn da càng trắng, màu môi càng đỏ, một đôi mắt vàng, nước xối qua như vậy, đã triệt để sạch sẽ.

Đôi mắt nàng hơi mở to, trông thấy Thanh Quân giờ phút này, là kinh ngạc, là vui mừng, là đau đớn, cho rằng là Cố Phù Du, một lát sau ánh mắt ảm đạm đi, nàng nhận ra là Thanh Quân.

Chung Mị Sơ chậm rãi cúi đầu.

Thanh Quân đặt một tay lên vai nàng, quay mặt sang một bên khác, cười nói: "Ta còn nói ngươi đang vì tình gây thương tích, mượn rượu giải sầu, sống mơ mơ màng màng, nhưng hóa ra là ở trên vách núi này trúng gió."

Thanh Quân nói: "Làm sao, thấy không phải nàng, liền không cho sắc mặt tốt."

Chung Mị Sơ đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Thanh Quân, đừng làm ồn ở đây."

Chung Mị Sơ ra hiệu sang một bên. Thanh Quân nhìn thấy hai phiến đá, một phiến đề chưởng môn đời thứ hai mươi bốn Quý Triều Linh, một phiến đề Tam trưởng lão Vân Nhiễm. Thanh Quân áy náy cười nói: "Ai da, quấy rầy vong linh thanh tịnh, tội lỗi tội lỗi."

Hai người ra khỏi sơn trủng, Đông Ly Nghi Nghi bọn họ canh giữ ở bên ngoài, Nghi Nhi vừa thấy Chung Mị Sơ, oan ức từ giữa đi ra, chạy tới nhào lên trên người nàng: "Nương thân."

Chung Mị Sơ vỗ vỗ lưng nàng. Nghi Nhi thả nàng ra.

Chung Mị Sơ chỉ vào sơn trủng, nói: "Nghi Nhi, đây là nơi an giấc của nương thân, sư tôn và các vị tôn trưởng của nương thân, hành một cái lễ với họ đi."

Nghi Nhi nghe được là nãi nãi và sư tổ, thuận theo nói: "Nghi Nhi muốn đi vào dập đầu với bọn họ."

Chung Mị Sơ lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Người không thích Long tộc, ở chỗ này thôi."

Nghi Nhi nghe được một ít tin đồn, không hỏi thêm nữa, ngoan ngoãn gật đầu, hành lễ về hướng sơn trủng.

Chung Mị Sơ mang theo mọi người quay lại, đi Cốc Thần Phong.

Mọi người ở phòng khách nghỉ ngơi, Chung Mị Sơ cùng Thanh Quân đi đến thư phòng.

Bởi vì là một ngày mưa tầm tã, không khí ẩm ướt, đồ vật cũng vì thế mà đều ẩm ướt, mềm mại. Chung Mị Sơ mở lòng bàn tay, hơi nước trong phòng ngưng tụ lại trong lòng bàn tay của nàng, hỏi: "Tại sao ngươi lại tỉnh rồi."

Thanh Quân mỉm cười nhìn chằm chằm nàng, vào trong phòng, sắc mặt Chung Mị Sơ vẫn còn có chút tái nhợt: "Ngươi rất không muốn thấy ta?"

"..."

Thanh Quân ngồi xuống trước án thư lót nhung, lười nhác liếc Chung Mị Sơ: "Nàng gặp ác mộng, ma chướng quấn quanh người, tinh thần rất yếu ớt, ta muốn đi ra, dễ như trở bàn tay."

Chung Mị Sơ nhóm lửa, đang ở một bên pha trà, cách hồi lâu nhẹ giọng hỏi: "Nàng, thế nào..."

"Rất không tốt, gần như sắp dằn vặt cơ thể này của ta thành một con mụ điên."

Chung Mị Sơ rót trà, bưng một cái tách đến, đặt ở bên tay Thanh Quân.

Thanh Quân nâng gương mặt: "Không có gì muốn hỏi ta à?"

"Ngươi đến tìm ta làm gì?"

Thanh Quân cười nhạo một tiếng, tay chống án thư đứng dậy, lướt qua án thư, một tay kia câu lấy cằm Chung Mị Sơ: "Tiểu Bạch Long, nếu ta không đến, nói không chừng lần sau người mà ngươi gặp được chính là người điên, đến lúc đó đừng nói là người khác, ngay cả đối với ngươi, nàng cũng hạ thủ được."

"Ngươi nói ngươi có phải là nên cảm ơn lão tổ tông ta không." Thanh Quân cười híp mắt, tay không thành thật xoa xoa ở trên cằm Chung Mị Sơ.

Chung Mị Sơ bắt lấy cổ tay của nàng, hai người chỉ cách không đến một bước chân, ánh mắt đối diện.

Cửa thư phòng chưa đóng, dù cho là mùa đông, cũng là màn trúc nửa rũ. Trai tiên sinh cùng Nghi Nhi lại đây, vốn là đói bụng, muốn hỏi Chung Mị Sơ lấy chút đồ ăn, cũng lo lắng, sợ hai người các nàng lại cãi nhau. Ai biết đâu tìm tới, nhìn thấy tư thế như vậy của hai người ở trong phòng.

Chung Mị Sơ và Thanh Quân nghe thấy động tĩnh, cũng cùng nhau nhìn ra.

Trai tiên sinh mở quạt giấy ra, che chắn ở bên mặt, nói: "Quấy rầy." Dắt Nghi Nhi vội vàng rời đi.

Chung Mị Sơ nới lỏng cổ tay Thanh Quân. Thanh Quân ngồi xuống lại, che miệng thanh tú ngáp một cái, liếc mắt nhìn đàn ngọc nằm ngang ở dưới, trên án thư sạch sẽ, bên góc trái có một bình sứ xanh, trên đó có đặt vài quyển sách.

Thanh Quân cầm lấy một quyển sách《 Trận Pháp Tân Giải 》ở trên cùng, lật xem vài trang, nhìn thấy một hàng chữ trên mi sách, cười nói: "Chữ này là ai viết, chân gà viết à?"

Chung Mị Sơ không nói. Thanh Quân cười nói: "Nha đầu kia viết?"

Gương mặt Chung Mị Sơ bị khí nóng huân lên, lộ ra mấy phần mệt mỏi.

Thanh Quân lắc đầu: "Tiểu Bạch Long, ngươi nói ngươi xem, có phải thiếu thông minh không, chuyện Tả gia ngươi để ai khuyên nàng không được, ngươi thân phận này là không nên khuyên nàng nhất, ngươi khăng khăng muốn tiến lên, tốn công vô ích, chọc cả thân thương." Thanh Quân dựa vào mặt, nheo mắt nhìn về phía nàng, cười nói: "Bị nàng đâm vào tim rồi, có đau không?"

Chung Mị Sơ nói: "Nếu ta không khuyên nổi nàng, còn ai có thể khuyên nàng."

"Nói cũng đúng." Thanh Quân dùng tay che ở trước mặt, thật giống như âm thanh khi vừa mới tỉnh ngủ: "Vậy thì kiên nhẫn một chút, chuẩn bị bị đâm tổn thương nhiều chút, sau đó lại nói chuyện đàng hoàng với nàng."

"Thanh Quân?" Vẻ mặt Chung Mị Sơ khẽ biến.

Thân thể Thanh Quân đột nhiên gục lên án thư. Chung Mị Sơ tâm tư còn chưa kịp phản ứng, tay đã một cách tự nhiên đưa ra, lót ở trên trán Thanh Quân.

Thanh Quân giống như gục xuống bàn ngủ thiếp đi, cái trán đè lên lòng bàn tay Chung Mị Sơ.

Chung Mị Sơ hô hấp căng thẳng, lường trước là chuyện gì xảy ra, tim đập cuống lên hai lần, nàng chưa chuẩn bị kỹ để gặp nàng ấy.

Đang định rút tay về, người có động tĩnh.

Cố Phù Du mở mắt ra, nàng có thể cảm nhận được mình tỉnh lại sau một giấc mơ, nhưng lại khó hiểu trước tình trạng trước mặt, ban đầu rõ ràng là nửa nằm trên giường, tại sao bây giờ lại ngồi nằm sấp, bởi vậy nàng tích trữ nghi ngờ về việc liệu mình có tỉnh lại hay chưa.

Chớp chớp mắt, ngẩng đầu, va vào một đôi mắt vàng.

Hai đôi mắt, kinh ngạc giống nhau.

Cố Phù Du xác định, người không biết chạy đi đâu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, cùng với hoàn cảnh xung quanh hoàn toàn không giống, là mơ không thể nghi ngờ gì nữa.

Cố Phù Du kìm nén một hơi thở, sự xấu hổ, tức giận, thẹn thùng và thương tiếc ngày ấy hoàn toàn hóa thành một hơi thở nặng nề, lại thêm lần đầu tiên tỉnh mộng, cô đơn khi Chung Mị Sơ không ở bên cạnh, như thể nàng phải luôn ở bên cạnh mình mới đúng. Mọi thứ mọi thứ hóa thành mũi nhọn chĩa vào Chung Mị Sơ, thủ thế chờ đợi.

Nếu là mơ, lãnh địa của mình, làm cái gì cũng không sao cả.

Ph.át tiết một trận, gần như không cần lo lắng nhiều.

Nàng dùng tư thế sét đánh không kịp bịt tai nắm lấy cổ tay đang rút về của Chung Mị Sơ, kéo về phía mình, một tay kia kéo tay áo của Chung Mị Sơ lên, dứt khoát lưu loát.

Một đoạn cánh tay trắng như tuyết của Chung Mị Sơ lộ ra.

Trong mắt Cố Phù Du lộ ra hung quang, như đại bàng vồ con mồi, cắn một cái lên cánh tay nhỏ này.

Nàng cắn chính là thật tàn nhẫn, hoàn toàn không giữ lại lực, muốn đem toàn bộ oán hận trong lòng cắn ra hết, sợ là cắn toàn thân Chung Mị Sơ không còn một miếng thịt lành cũng không đủ.

Cắn cắn, chợt phát hiện xúc cảm mềm mại ở trong miệng trở nên cộm răng.

Chung Mị Sơ bị Cố Phù Du kéo, nghiêng ngã về phía trước, một tay chống đỡ chồng sách mới ổn định thân thể, rũ mắt nhìn Cố Phù Du, còn chưa sửa sang lại mình để đối mặt với nàng, còn chưa nghĩ kỹ lời muốn nói với nàng, khi ngơ ngác nhìn nàng, trong miệng không tự giác hỏi ra: "Ngươi lại đói bụng?"

Cố Phù Du cứng đờ, nhả ra, nhìn thấy trên cánh tay kia nổi lên vảy trắng bạc, dính nước miếng của nàng, sáng lấp lánh.

"..."
Bình Luận (0)
Comment