Kiến Long

Chương 113

Một hồi đau đớn đó qua đi, Chung Mị Sơ lại dùng hàm răng cắn nhẹ, sợi tóc mềm mại lướt qua mang tai, thật sự là quá ma sát người, cũng may thân nhiệt của Chung Mị Sơ cũng dần hạ xuống.

Hai người ôm nhau, đối diện không nói gì.

Một lúc lâu sau, Cố Phù Du mới nói: "Phải tìm một bộ xiêm y để thay."

Thắt lưng của Chung Mị Sơ đã bị nàng xé rách rồi, y phục buông đổ, cũng không thể như vậy ra ngoài gặp người khác. Hơn nữa Chung Mị Sơ còn mặc miện phục Long Vương, quá chói mắt, những người môn phái nho nhỏ này không biết, nhưng sau khi ra ngoài, có không ít người nhận ra được.

"Ừm."

Hai người ra khỏi sơn động. Chung Mị Sơ lấy tay che vạt áo, cổ áo mở rộng hơn so với trước. Cố Phù Du nhìn qua, vừa vặn ngắm được cổ Chung Mị Sơ, phía trên có hai đường vân da rõ ràng, giống như bạch ngọc hoàn mỹ.

Ánh mắt nàng khẽ động, đưa mắt lên trên, là môi của Chung Mị Sơ. Môi của Chung Mị Sơ hơi mỏng, màu môi hơi nhạt, bởi vì nụ hôn vừa rồi, giờ phút này trở nên hồng hào no đủ, như anh đào chín mọng, như thể cắn xuống, dịch ngọt sẽ tràn đầy khoang miệng.

Nàng hồi tưởng lại cảm giác hôn môi ban nãy, cũng không biết môi lại mềm mại như vậy, không khỏi vươn đầu lưỡi, liế.m môi trên.

Mới vươn đầu lưỡi ra một chút, chạm vào môi trên.

Chung Mị Sơ quay đầu lại nhìn nàng. Người vươn đầu lưỡi ra, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm vào một chỗ ngây ra, dáng dấp sững sờ, càng đặc biệt làm người thương yêu. Nàng thậm chí đã quên mất mình muốn nói gì.

"..." Cố Phù Du chuyển ánh mắt từ trên môi nàng đến mắt của nàng, lúc ánh mắt chạm nhau, lặng lẽ thu đầu lưỡi về, tầm mắt chuyển qua nơi khác.

Mọi người trong môn phái này còn đang đắm chìm bên trong ảo cảnh của Yểm Nhĩ Linh, hai người đứng trước mặt, bọn họ cũng như không nhìn thấy, vẫn làm việc của mình.

Gương mặt Cố Phù Du ửng đỏ, nóng lòng thoát khỏi tình huống xấu hổ này, vội nói với Chung Mị Sơ: "Ngươi ở đây đợi, ta đi tìm hai bộ xiêm y."

Cũng không đợi Chung Mị Sơ nói chuyện, đi giống như gió.

Chung Mị Sơ đứng tại chỗ đợi nàng, chợt nghe thấy một tiếng động ầm ĩ. Chỗ nàng đang đứng là thao trường của môn phái, một đám đệ tử đang ở đó chơi đùa.

Nói là chơi đùa cũng không hẳn vậy.

Một thiếu niên gầy gò bị vây quanh ở giữa, năm sáu tên đệ tử cầm một quyển sách trên tay chọc ghẹo hắn, hắn nhào qua đoạt lại, bọn họ liền ném quyển sách này vào tay của một đệ tử khác ở bên kia.

Linh lực trên người thiếu niên như có như không, thậm chí còn chưa tiến vào Luyện Khí kỳ, còn chưa bước qua ngưỡng cửa của tu tiên, hoàn toàn không phải đối thủ của những đệ tử kia, không biết là bởi vì chạy, hay là bởi vì tức giận, gương mặt tái nhợt hiện lên một tầng ửng hồng.

Chung Mị Sơ nhìn thấy, đột nhiên nhớ lại một ít chuyện cũ.

Cố Phù Du tìm một lúc, trong môn phái này chỉ có nam đệ tử, nàng chỉ tìm được hai bộ nam trang, khi cầm y phục trở về thấy Chung Mị Sơ nhìn thao trường.

"Đang nhìn gì đó?"

Cố Phù Du đi đến bên cạnh nàng, cùng nhìn về phía thao trường.

Thiếu niên đi cướp sách: "Trả lại cho ta!" Bỗng nhiên nhảy lên, đệ tử cầm quyển sách kia tùy ý ném sách ra bên ngoài, quyển sách lập tức bay đến dưới chân Cố Phù Du.

Thiếu niên muốn chạy đến nhặt lên, đệ tử phía sau cản chân hắn, làm hắn vấp ngã.

Cố Phù Du cúi người, nhặt sách lên xem, hai hàng lông mày nhướng lên.

Trong sách thiếu niên nói, muốn phân loại các loại linh thú, pháp khí, đan dược, linh bảo, linh thực, các đồ vật đoạt đi tạo hóa của thiên địa trong Tu Tiên giới nên được phân loại cấp bậc, tổng hợp vào trong sách.

Ý tưởng này không tính là kinh thế hiếm lạ, cũng không phải là lần đầu tiên từ khi khai thiên tích địa. Tổ tiên cũng từng có những ý tưởng này, bây giờ tu tiên phân chia cấp bậc, đặt tên, đó chính là do người đi trước lập ra, đan dược pháp khí, chủng loại cùng phẩm cấp cũng có phân chia đại khái, nhưng cũng không tỉ mỉ bằng cấp bậc của tu sĩ.

Cũng từng có người nói, bảo là muốn biên soạn các điển tích về linh vật trong Tu Tiên giới để tổng hợp rõ ràng, nhưng cuối cùng cũng chẳng được gì. Việc này tuy chỉ cần động cán bút, không cần đại năng khai thiên tích địa, nhưng là một công trình lớn, cần kiến thức rộng rãi, kinh nghiệm sâu rộng, cần tiêu hao rất nhiều tâm huyết, nói có sách, mách có chứng, mới có thể phân loại, nhiều so sánh, dễ xếp hạng, đặt tên.

Tu Tiên giới theo đuổi sức mạnh, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào việc thành tiên, nhìn chằm chằm vào việc trở nên nổi bật, lòng người nóng nảy, những điều không có cố gắng, sẽ không có ai nguyện ý đi làm.

Từ xưa đến nay, loại sách này cũng chỉ có một quyển 《 Bác Vật Chí 》 của Thanh Đế.

Cố Phù Du lật hai trang, thiếu niên đã chép không ít, mở đầu chính là phân loại đan dược, lời tựa nói là chia đan dược thành cửu giai, mỗi loại đan dược dựa theo dược hiệu, phẩm chất chia làm ba cấp bậc thượng phẩm, trung phẩm, thứ phẩm. Sau đó là việc phân loại các loại đan dược của hắn. Ở bên trong môn phái nhỏ này, kiến thức không nhiều, đan dược được tổng hợp trong sách chỉ tới nhị giai, còn từ tam đến cửu giai đều là trống rỗng.

Linh thú và pháp khí phía sau, tất cả chỉ là ghi chép cấp thấp, dù là như thế, cũng đã tràn đầy một quyển sách, có thể thấy được linh vật khổng lồ, vô số chủng loại trong Tu Tiên giới.

Cố Phù Du khép sách lại, vuốt trang sách.

Thiếu niên kia nằm trên mặt đất, bị đệ tử giẫm lên lưng, không thể động đậy.

Đệ tử giễu cợt nói: "Ngày đêm tu luyện, nhưng ngay cả Luyện Khí cũng không thể tiến vào, đan dược dùng trên người ngươi thật là lãng phí. Với cái đức hạnh này của ngươi, còn muốn tiến vào Kim Đan, tiến vào Tiên Lạc, nói chuyện viển vông!"

Các đệ tử cười phá lên. Thiếu niên nắm chặt tay, đôi mắt đỏ hoe, ngậm nước mắt, có thể thấy được bản tính khiếp nhược của hắn.

Cố Phù Du nghiêng đầu, đột nhiên xúc động nói: "Trước đây ta cũng không quá rõ ràng. Chăm học khổ tu nên là phẩm đức cao quý, người vượt mọi khó khăn gian khổ nên được người khác kính trọng mới đúng, nhưng tại sao lúc nào cũng bị nhiều châm chọc khinh thường?"

Chung Mị Sơ nói: "Bọn họ không phải châm chọc người chịu khổ chịu khó, chỉ là chướng mắt người có tư chất kém thôi."

Cố Phù Du mỉm cười lắc đầu: "Không đúng. Bọn họ coi thường người có tư chất kém, cũng coi thường người chịu khổ chịu khó hơn bọn họ, coi thường nhất, chính là người có thiên tư thấp hơn bọn họ nhưng lại cần cù hơn bọn họ."

Giẫm đạp người khác, đề cao bản thân, vừa sợ người khác quá mức nỗ lực mà vượt qua chính mình, thấp thỏm, đố kị, căm ghét, coi thường hòa quyện vào nhau, trở thành bắt nạt trên ngôn ngữ và hành động, tâm lý vặn vẹo, toàn bộ Tu Tiên giới, nơi nào cũng có.

"Thiên Đạo vốn nên không phụ lòng người. Chung Mị Sơ, ngươi nói..." Cố Phù Du nhìn nàng: "Thế đạo này có phải không nên như bây giờ không?"

Chung Mị Sơ không nhịn được khẽ v.uốt ve gương mặt nàng, nhẹ giọng khẳng định: "Phải."

Đạt được đáp án, cảm thấy mỹ mãn.

Cố Phù Du đưa y phục cho nàng, nói: "Thay xiêm y, chúng ta đi thôi."

Chung Mị Sơ ôm xiêm y, nhìn thiếu niên phía sau, hỏi: "Ngươi không giúp hắn?" Giọng nói như gió đêm, luôn có mấy phần tịch liêu phiền muộn.

Cố Phù Du không hề quan tâm: "Giúp được hắn nhất thời, không giúp được hắn cả đời."

Chung Mị Sơ nói: "Nếu giúp được hắn nhất thời, cũng tốt hơn nhất thời đều không giúp."

"Hơn nữa, nếu ngươi muốn, đương nhiên cũng có thể giúp hắn cả đời."

Cố Phù Du bật cười: "Làm sao, dẫn hắn trở về Hư Linh Tông à?"

"Bệ hạ, trên đời này có muôn vàn người đáng thương, chẳng lẽ ta thấy một người đáng thương thì đều nhặt trở về."

Chung Mị Sơ mỉm cười nói: "Chưa chắc không thể."

Cố Phù Du nhìn nàng một hồi, nói: "Được rồi, được rồi, nhưng cũng không biết người ta có nguyện ý đi theo chúng ta hay không."

Cố Phù Du và Chung Mị Sơ thay xong xiêm y. Cố Phù Du kéo thiếu niên kia ra khỏi ảo cảnh, nói cùng hắn có duyên, hỏi hắn có nguyện ý làm người hầu của hai người không.

Thiếu niên này chịu đủ bắt nạt, lại thấy thái độ cung kính của chưởng môn đối với hai người, biết là cao nhân, vô cùng biết xem xét thời thế, lập tức đồng ý, nguyện phụng hai người làm chủ.

Cố Phù Du và Chung Mị Sơ mang theo thiếu niên rời đi, hỏi qua thân thế của thiếu niên, mới biết thiếu niên này tên là Lạc Tử Hoàn, phụ mẫu qua đời, bị đồng môn bắt nạt, không chỉ bởi vì tư chất kém mà còn bởi vì nương thân là nô lệ.

Địa vị của nô lệ nằm ở dưới đáy năm châu bốn biển, con trai của nô lệ cũng là nô lệ, nếu không phải phụ thân Lạc Tử Hoàn từng là trưởng lão trong môn phái, chỉ sợ kết cục sẽ bị đưa tới thành Bạch Lộc.

Vị trí của ba người là Bắc Châu. Chung Mị Sơ vốn muốn trực tiếp trở về Đông Hải, nhưng Bắc Châu ở gần Bắc Hải, nên muốn trước vào Bắc Hải, lại từ Bắc Hải quay về Đông Hải.

Ở trên địa giới của mình, dù sao cũng an toàn hơn ở trên hai châu Đông Bắc.

Chung Mị Sơ ngự kiếm mang theo hai người đi thẳng đến Bắc Hải, chỉ cần ba ngày thì đã có thể đến Bắc Hải.

Lạc Tử Hoàn chưa Tích Cốc, cần đồ ăn, nhưng trên Bắc Châu thường thường là qua một thành lớn, trăm dặm không có một nơi dân cư, thật vất vả nhìn thấy một thị trấn, Chung Mị Sơ hạ kiếm xuống, vào trấn tìm chút thức ăn.

Cố Phù Du đi ở cuối cùng, đi ngang qua một nơi hương hỏa, bước chân dừng lại, đi tới.

Trên tấm biển kia viết —— Tiên Nữ Từ [1].

[1] Tiên Nữ Từ: từ đường tiên nữ

Trấn nhỏ không thể nói là giàu có, nhưng Từ Đường này lại được xây dựng hoa lệ, lư hương trước cửa chứa đầy tro hương, nhang cắm trong tro hương đủ kích cỡ, có cây chưa cháy hết.

Đi vào Tiên Nữ Từ, trước mặt chính là một vị tiên nữ bằng vàng cao một trượng, nói là tiên nữ, y phục trang sức lại không phiêu dật giống như trong thoại bản, mà là một thân miện phục lẫm liệt đoan nghiêm, tiên nữ kim thân ánh mắt nhìn về phương xa, một bàn tay khẽ nâng lên, không biết tiếp theo làm gì, một bàn tay khác ôm một pho tượng nữ oa oa bằng vàng.

Không thể nói sống động như thật, chỉ có thể nói có mắt có mũi.

Cố Phù Du ngẩng đầu nhìn dòng chữ bên cạnh —— Thiên địa vô lượng Tứ Hải long chủ Yến Thanh tiên tử.

Cố Phù Du không cầm lòng được mà mỉm cười, nhảy lên tế đàn, không nhịn được dí sát vào đánh giá kim thân. Càng nhìn càng thoải mái.

Không còn nghi ngờ, người nơi này cung phụng chính là Chung Mị Sơ.

Một lão già râu tóc bạc phơ không biết từ đâu lao ra, cả giận nói: "Mụ điên từ đâu đến, mau đi xuống tế đàn của tiên nữ!"

Đôi mắt đỏ của Cố Phù Du cong lên, bỡn cợt nói: "Ta không xuống thì sao?"

Lão nhân nói: "Coi thường tiên nữ, ngươi sẽ bị thiên lôi đánh."

Cố Phù Du bật cười. Mũi chân một điểm, nhẹ nhàng đáp xuống bàn tay đang duỗi ra của kim thân, thân thể mềm mại đảo lại, câu lấy cổ kim thân, cả người rúc vào người kim thân, giống như là kim thân kia đang ôm nàng.

"Ta chính là không xuống."

Dứt lời, ý đồ xấu hôn lên gương mặt kim thân một cái. Cái khác không nói, khi kim thân này nghiêm mặt thì đúng là có mấy phần giống với biểu tình của Chung Mị Sơ.

Chòm râu của lão nhân đều muốn nổ tung, trợn to mắt, nói: "Ngươi! Ngươi! Ngươi!"

"Ngươi con mụ điên này, dám dâm loạn tiên tử kim thân, người chờ, chờ Tứ Hải Thần Long đến bắt ngươi đi, để ngươi chịu nỗi khổ cả ngày lẫn đêm bị cá tôm gặm nhấm!"

Cố Phù Du thầm nghĩ, nàng thật là cam lòng.

Nàng mừng rỡ không thôi, dựa vào kim thân, ôm bụng cười lăn lộn. Nàng xoa xoa đầu tượng vàng của nữ oa oa, nói: "Ta nói nhỏ cho ngươi nghe, đây là nữ nhi của ta."

Lại sờ soạ.ng gương mặt của tiên tử kim thân, nói: "Đây là thân mật của ta, ai dám bắt ta đi. Lão nhân gia, ngươi mau cúi chào ta, ta cũng có thể đảm bảo cho ngươi mưa thuận gió hòa đấy!"

Lão nhân giẫm chân: "Đồ điên! Đồ điên!"

Hắn nhìn trái phải, tìm hồi lâu, tìm được một cây chổi, cầm cây chổi đánh nàng như đang đuổi ruồi.

Thân hình Cố Phù Du lóe lên, lách mình tránh ra, chớp mắt đã đáp xuống bên cạnh lão nhân.

Lão nhân hoa mắt, lúc này mới có thể thấy rõ gương mặt của Cố Phù Du, chỉ thấy xinh đẹp vô song, làm người chấn động cả hồn phách, tuy đã đến tuổi lục tuần [2], nhất thời cũng ngây dại.

[2] Lục tuần: sáu mươi tuổi

Cố Phù Du duỗi tay ra, cầm lấy một quả trái cây cúng trên bàn thờ. Lão nhân đột nhiên hoàn hồn, cầm cây chổi cuồng loạn đuổi đến: "Cống phẩm của tiên nữ, há có thể là thứ ngươi có thể đụng, ngươi trả lại cho ta!"

Cố Phù Du cười chạy ra ngoài, giống như ngoan đồng [3]: "Không trả!"

[3] Ngoan đồng: đứa nhóc bướng bỉnh

Mới ra Tiên Nữ Từ, đụng phải một người trước mặt, cười nói: "Không trả cái gì? Vừa quay đầu lại đã không thấy bóng dáng của ngươi."

Cố Phù Du cắn một miếng trái cây cúng, nói: "Chung Mị Sơ, ta phát hiện ra chỗ tốt."

Chung Mị Sơ vừa ngẩng đầu, phát hiện Tiên Nữ Từ này, bất đắc dĩ nở nụ cười.

Xây dựng Từ Đường, cung phụng hương hỏa, không có tác dụng đối với người tu tiên, nhưng những bá tánh này cũng không để ý những điều đó.

Cố Phù Du còn cầm trái cây kia, đặt hai tay lên vai Chung Mị Sơ, siết lại, kéo nàng vào, cười nói: "Chung Mị Sơ, ngươi sửa lại hào khi nào, gọi là Yến Thanh tiên tử?"

Chung Mị Sơ nói: "Là bọn họ, lấy từ ý trời yên biển lặng [4]."

[4] Trời yên biển lặng: Hải yến hà thanh ==> Yến Thanh tiên tử

"Hiền danh của bệ hạ thế nhưng đã truyền đến nơi này. Nơi khác có phải cũng có Tiên Nữ Từ không?" Nàng nghĩ, Bắc Hải còn có Tiên Nữ Từ, Bồng Lai Cung ở Đông Hải là địa phương Chung Mị Sơ cất bước nhiều nhất, chỉ sợ là năm bước một từ, mười bước một miếu.

Chung Mị Sơ chỉ cười không nói, Cố Phù Du biết nàng là đang ngầm thừa nhận.

"Chung Mị Sơ, ngươi được người kính yêu."

Chung Mị Sơ không nói.

Cố Phù Du chợt xót xa trong lòng. Chuyện này đại khái là điều nàng muốn trước đây, vốn cho rằng không thèm để ý đến những hư danh này, không nghĩ đến vào lúc này, sâu trong nội tâm vẫn có chút hâm mộ, cho nên chua xót.

"Ta cũng muốn, Chung Mị Sơ, ngươi đem Tiên Nữ Từ này cho ta đi."

Cố Phù Du lắc nàng, nói: "Đem cho ta, đem cho ta đi."

Chung Mị Sơ ôm nàng, giọng nói khàn khàn: "Tất cả đều cho ngươi."

"Ta không muốn nhiều như vậy, một cái là được rồi."
Bình Luận (0)
Comment