Kiến Long

Chương 118

Sau khi Tả gia bại trận, các đại thế gia dựa vào Tả gia đều muốn gặp Cố Phù Du. Thói quen mà thôi, lúc trước cách một khoảng thời gian bọn họ phải đến chủ thành đi bái kiến thành chủ Tả gia, cung phụng linh thạch.

Nhưng mà ngoại trừ Tiêu Trung Đình, Cố Phù Du cũng không có triệu kiến bọn họ, cho dù là khi thảo phạt Tả gia, phần lớn cũng là Tiêu Trung Đình liên lạc với bọn họ, vẫn chưa có mấy người tận mắt nhìn thấy Cố Phù Du.

Cố Phù Du chiếm cứ Tam Thập Tam Trọng Thiên, làm chủ Nam Châu là kết cục đã định.

Tông chủ mới, đương nhiên là có rất nhiều quy củ mới. Rất nhiều người đang nhìn hướng gió, sinh tồn trong tay Tả gia nhiều năm, từ lâu đã luyện được lõi đời, tìm cơ hội lấy lòng Cố Phù Du. Sau lưng Cố Phù Du không có thế gia, bên cạnh cần nhân thủ đắc lực, nếu lúc này được nàng ưu ái, tất nhiên một bước lên mây, gia tộc hiển hách.

Cũng có người trong lòng ưu sầu. Nghe thấy Cố Phù Du đối phó với đám người Tả Nhạc Chi, thủ đoạn lôi đình, không hề khoan dung, tra tấn Tả Thiên Lãng. Hơi thân cận với Tả gia chút, cũng hoặc là sau khi khai chiến vẫn chưa nương nhờ vào Cố Phù Du thì liền cau mày thật sâu, sợ rằng Cố Phù Du muốn quét sạch những "dư nghiệt" như bọn họ.

Cuối cùng ngày này đã đến, có người vui mừng, có người sầu não.

Chưởng sự của các đại thế gia còn sót lại lần lượt đến Tam Thập Tam Trọng Thiên, không có người nào vắng mặt, có chừng sáu mươi, bảy mươi người.

Ngày hôm đó lên Ly Hận Thiên, trước sau đi đến Chu Lăng đoạn đài, cực kỳ giống triều thần yết kiến.

Cửa lớn cung điện được sửa chữa bởi một đám nô lệ cả ngày nhàn rỗi không có việc gì làm, thế nhưng thật sự sửa chữa được một cánh cửa lớn chỉ còn lại hài cốt.

Cố Phù Du nằm nhoài trên lan can của tháp canh, chống gò má nhìn người đi đường. Có mấy người ở trong đó, nàng nhận ra. Từng là người quen của Cố gia. Một số chưởng bối có duyên gặp mặt một hai lần thì không nhớ rõ, nhưng thật ra có một số tiểu bối từng học chung, bây giờ trở thành thành chủ một thành, ở trong đám người đó, có một hai người có ký ức sâu sắc, cho nên qua lâu như vậy, vẫn còn nhớ rõ mặt của bọn họ.

Tiêu Trung Đình đi tới, cầm một cuộn da trong tay: "Đại nhân, đây là nội tình của những người Tả gia mà người muốn."

Cố Phù Du gỡ bỏ dây buộc trên tay Tiêu Trung Đình, cầm lấy đầu cuộn da, nhấc nó lên trước mặt, cuộn da hoàn toàn mở ra, nàng nhìn lướt qua từ trên xuống dưới.

Nhìn một lúc, ngồi dậy, lại cuốn tấm da kia lại, nói: "Đi đi."

Nhìn xuống tháp canh, Cố Phù Du lại nhìn người bên cạnh: "Ngươi có chuyện muốn nói?"

Tiêu Trung Đình có mấy phần do dự, muốn nói lại thôi.

"Về chuyện Tả gia?"

"Không phải, đại nhân, là về chuyện của người."

"Làm sao?"

"..."

"Cứ nói không sao." Cố Phù Du nói: "Ngươi biết ta không phải người có nhiều quy củ như vậy, không cần kiêng kỵ."

"Trong thế gia..." Tiêu Trung Đình dừng một chút: "Có gia chủ muốn liên hôn với người."

Cố Phù Du sửng sốt, một lúc sau, địa phương có thể nhăn lại trên mặt đều nhíu lại: "Nam Châu truyền ra tàn nhẫn như vậy, chẳng lẽ bọn họ không tin ta là Cố Phù Du? Không biết trong nhà ta không còn ai... Chẳng lẽ bọn họ nhắm vào Nghi Nhi?!"

"Không phải." Nếu thật sự là Thanh Loan, cũng không có ai dám mơ ước, rốt cuộc Thanh Loan tộc này coi thường Nhân tộc, mà cùng Nhân tộc thai nghén đời sau là hỗn huyết, địa vị cực thấp, bị Thanh Loan tộc căm ghét. Nguyên nhân chính là nghe lời đồn nàng là Cố Phù Du, có một số thế gia trước kia có chút qua lại với Cố gia, thậm chí từng học chung với Cố Phù Du, cũng muốn thân cận nàng hơn so với người khác, liền có chút hy vọng.

Cố Phù Du thấy ánh mắt Tiêu Trung Đình nhìn chằm chằm vào nàng, nàng bừng tỉnh, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười: "Ha, ôi trời ơi, bọn họ coi trọng ta."

"Ngươi thấy thế nào?" Cố Phù Du hỏi Tiêu Trung Đình.

Tiêu Trung Đình suy nghĩ một hồi, đúng như sự thật đáp: "Nếu như muốn thu phục lòng người, ngưng kết thế gia, chọn một gia tộc có uy vọng trong đó, cũng không phải là không thể."

Đầu ngón tay Cố Phù Du nhẹ nhàng vén y phục trên vai lên, hơi nghiêng mặt đi, nghiêng đầu nhìn Tiêu Trung Đình, cười ranh mãnh: "Ngươi đi nói với bọn họ, ta đã bị người đóng dấu, đừng nói đời này, đời sau cũng không tới phiên bọn họ."

Hai người đi đến Chu Lăng đoạn đài, tất cả mọi người đều đứng dưới bậc thang, nghe thấy tiếng bước chân, cùng nhau quay đầu lại.

Cố Phù Du từ lối đi trống không ở giữa đi tới, cười nói: "Các vị, chào nha."

Đi tới trước mặt mọi người, đứng trên một bậc thang.

Mọi người chỉ đợi nàng đi lên, ngồi trên bảo tọa kia, hồi lâu không thấy nàng động, bốn phía liếc nhìn nhau, mọi người làm lễ, gọi nàng: "Tông chủ."

Cố Phù Du ý vị không rõ: "Tông chủ? Tông chủ gì?"

Mọi người ngẩn ra, rất nhiều người im miệng, xem chiều gió. Có người nhanh miệng: "Tất nhiên là tông chủ Hư Linh Tông."

Tức khắc có người có ánh mắt tốt, bác bỏ nói: "Hư Linh Tông là do Tả gia thành lập, phản đạo nghịch thiên, sớm đã làm cho người khác không dung. Thiết nghĩ nên lập tân tông khác."

Cố Phù Du cười: "Các vị, ta mời các ngươi đến đây, cũng đúng là vì việc này."

"Tông chủ, mời nói." Vẫn không đổi giọng.

Cố Phù Du nói: "Nếu như theo lời các ngươi, Tả gia phản đạo nghịch thiên, làm người khác không dung. Tả gia còn sót lại không ít người, một phần chạy trốn ở bên ngoài, một phần giam ở trong địa lao trên Ly Hận Thiên, các ngươi nói, những người này nên xử trí như thế nào?"

Đám người yên lặng một hồi, một vị gia chủ mở miệng nói: "Người tu tiên, dùng nhân đức lập thế. Tông chủ thống lĩnh Nam Châu, nên khai ân cho những người này, để biểu lộ không giống như Tả gia, đắc nhân tâm, làm Nam Châu bái phục."

Không đợi Cố Phù Du mở miệng đã có một người trầm giọng nói: "Lời này sai rồi. Không có quy củ sao thành được phép tắc, nếu những người kia giống như Tả Thiên Lãng, tổn hại mạng người, hoành hành không cố kỵ, không thể cứ thả chạy như thế, đã làm chuyện sai, phải trả đại giới thật lớn. Há có thể vì cái gọi là nhân từ mà làm như không thấy đối với những hành vi phạm tội đó, che giấu lương tâm để cho bọn họ ung dung ngoài vòng pháp luật, đây không phải là nhân từ, mà là dối trá. Bần đạo cảm thấy, nên dựa theo tội mà trừng phạt. Thời gian trước tông chủ yêu cầu chúng ta tra ra nội tình của những người Tả gia đó, nói vậy cũng là có dụng ý này."

Cố Phù Du vẫn không nói, miễn cưỡng nâng mí mắt, nhìn người kia một lúc.

Một gia chủ giận dữ lớn tiếng: "Các vị cũng thật sự là tốt bụng thiện lương, nhưng đã quên lúc trước Tả gia đối xử với chúng ta như thế nào, buông tha cho bọn họ sao? Hỏi vong linh dưới tay bọn họ xem có đồng ý hay không, người Tả gia có mấy ai là sạch sẽ, ở trong vũng nước bùn này, sao có thể mọc ra hoa sen trắng, đều là ma quỷ tanh tưởi, nên xử tử toàn bộ!"

"Đuổi tận giết tuyệt không phải là hành động của người tu đạo!"

"Gieo nhân nào gặt quả nấy, có tội luận tội, vô tội không nên bị liên lụy, đây mới là công đạo!"

"Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, đợi đến khi Tả gia ngóc đầu trở lại, các vị cần phải nhớ rõ các ngươi góp một phần lực cho bọn họ phản công!"

Cố Phù Du ngẩng đầu, phía dưới tranh cãi thành một đoàn, dần dần quên đi sự cẩn thận, không nói nhiều, không làm nhiều lúc mới đến.

Lập trường chia thành ba phái, buông tha toàn bộ, ấn theo tội xử, không giữ lại ai.

"Nếu các vị đều có cái nhìn như thế." Âm thanh Cố Phù Du nói chuyện không lớn, nhưng lại ép xuống giọng nói của tất cả mọi người, mọi người yên tĩnh lại, nhìn nàng, nàng nói: "Không bằng lĩnh những người Tả gia kia về, tùy theo các ngươi suy nghĩ xử trí."

"Tính cả chạy trốn ở bên ngoài, ước chừng có hơn một trăm người, các ngươi chia một phần, mỗi người lĩnh hai, ba người."

"..."

Mọi người không rõ tâm tư của nàng: "Tông chủ..."

Một số người đã hoàn hồn. Nếu thật sự như lời đồn, thân thể người trước mắt này là linh hồn của Cố Phù Du, Cố gia bị diệt môn, nàng nên là người hận Tả gia nhất, để người Tả gia đau đớn chết đi đều không quá đáng. Nhưng nàng lại đưa người đến trên tay bọn họ.

Cố Phù Du đảo mắt qua bọn họ: "Các ngươi là thiện lương muốn buông tha cho bọn họ cũng được, hay là dựa theo tội trừng phạt cũng được, thậm chí một kiếm giết xong việc cũng được luôn, tùy các ngươi thích."

"Chuyện này..."

"Không muốn?"

Có người gấp không thể chờ nổi, ánh mắt sáng rực, tiến lên bái tạ: "Tạ tông chủ thưởng!" Cố Phù Du vừa nhìn đã biết ngay là người kết oán sâu đậm với Tả gia.

Có người dẫn đầu, còn lại đều nói: "Tạ tông chủ thưởng."

Cố Phù Du đưa cuộn da cho Tiêu Trung Đình dưới bậc thang: "Các vị đi cùng Tiêu thành chủ lĩnh người đi."

Tiêu Trung Đình sẽ phế bỏ linh căn của những người Tả gia đó, chia cho thế gia chủ và người có thù oán với Tả gia.

Những người Tả gia đó đi rồi, chính là một hồi nhục nhã và tra tấn lâu dài. Vô cùng tốt, nên để bọn họ cũng lĩnh hội đau khổ của nhân sinh một chút.

Nàng nâng cằm lên, liếc liếc đôi mắt đỏ, lộ ra nụ cười. Đợi đến khi rảnh rỗi, nàng còn có thể đi xem xét một chút.

Không cần tự mình động thủ, bọn họ vẫn có thể gặp báo ứng như thường, sống không bằng chết, trong lòng mình cũng không cần bị gánh nặng đè xuố.ng. Chung Mị Sơ cũng có thể như ý, nàng chưa động đến một sợi lông nào của bọn họ.

Vô cùng tốt.

Giống như đã giải quyết xong một nỗi lòng, cả người uyển chuyển nhẹ nhàng không thôi.

Một vị gia chủ nói: "Tông chủ, đi lĩnh người ngay bây giờ sao?" Giọng điệu đó, rất giống như Cố Phù Du đang đuổi khách.

"Làm sao, gia chủ còn có việc?"

Người đứng bên cạnh hắn nói tiếp: "Quả thật... Có một chuyện muốn hỏi tông chủ. Trước đây các đại thế gia, phàm là có quản lý linh mạch, căn cứ vào linh mạch to hay nhỏ, thành trì to hay nhỏ, hàng năm dâng cúng từ tám triệu đến mười lăm triệu linh thạch, không có linh mạch, một triệu đến năm triệu linh thạch. Xin hỏi tông chủ, có giống như cũ không?"

Một triệu linh thạch đã có thể cung cấp linh thạch cho tất cả tu sĩ trong một môn phái nhỏ một năm tu luyện.

Cố Phù Du cảm khái trong lòng, Tả gia bóc lột như vậy, khó trách linh mạch của Nam Châu khô cạn nhanh chóng như thế.

"Không cần dâng cúng, các ngươi quản tốt của mình là được." Giọng điệu này, cực kỳ giống như cảm thấy bọn họ quá đáng thương, không đành lòng bóc lột chút linh thạch này.

Mọi người ngẩn ra, giống như là không thể tin tưởng điều mình nghe được. Không riêng Nam Châu, năm châu bốn biển đều có quy củ dâng cúng linh thạch, mấy vạn năm, đáy lòng mọi người đều sắp cho rằng đây là thiên lý.

Lời này của Cố Phù Du tựa như nói với bọn họ rằng, hôm nay mặt trời cũng không cần mọc.

Trước khi bọn họ đến, tuyệt đối không nghĩ tới không cần dâng cúng, thậm chí có người âm thầm liên hợp bàn bạc, muốn khóc lóc thảm thiết với Cố Phù Du, bán thảm, xem có thể bớt chút linh thạch không. Kết quả là một viên linh thạch cũng không cần, đương nhiên là phải ngây người.

Cố Phù Du nhớ tới điều gì, lại dặn dò: "Linh mạch của Nam Châu đã bắt đầu cạn kiệt, đều bởi vì Tả gia khai thác quá độ, linh mạch cũng cần nghỉ ngơi lấy sức, mấy năm gần đây các ngươi cũng tận lực ít khai thác linh quặng."

Cố Phù Du nhìn bên dưới lẳng lặng, hỏi lại: "Còn có việc?"

Rốt cuộc có một vị gia chủ phục hồi tinh thần lại, vội nói: "Tam Tông lấy chuyện Tiên Môn Bắc Châu bị diệt làm lý do, muốn tông chủ đưa ra lời giải thích, nếu không sợ là muốn rầm rộ thảo phạt chi sư."

"Ta thấy lời của những người đó, chính là tùy tiện cho một cái tội danh, chỉ sợ là muốn thừa dịp Nam Châu chúng ta vừa trải qua một trận chiến, còn chưa thở được một hơi, muốn chiếm đoạt chúng ta." Không biết là bởi vì cùng vinh cùng nhục, hay là câu nói không cần dâng cúng kia của Cố Phù Du quá làm người tin phục, người này nói chuyện hoàn toàn hướng về Cố Phù Du.

"Tông chủ nói nên làm gì? Cho dù đánh, cũng chưa chắc sợ bọn họ." Khi nói lời này, vô cùng kiên cường. Cho dù bọn họ đánh không lại, cũng còn có một Long Vương ở đây.

"Hm..." Cố Phù Du nhìn Trai tiên sinh. Trai tiên sinh khẽ lắc lắc đầu.

Cố Phù Du trầm ngâm, cha huynh sẽ làm như thế nào, sẽ làm như thế nào...

Quả thật, Nam Châu chưa điều chỉnh xong, khi đại thương nguyên khí địch lại Tam Tông, cũng không phải là cử chỉ sáng suốt, mà là ngay ý muốn của Đỗ Phán.

Cố Phù Du hỏi: "Có gia chủ nào có tài ăn nói không? Có nguyện thay ta đi sứ Bắc Châu?"

Một người bước ra khỏi hàng, hai tay đẩy về trước, hành một cái thi lễ: "Tại hạ nguyện ý. Không biết tông chủ là hòa, hay là chiến?" Dung mạo trẻ tuổi.

Cố Phù Du nói: "Kéo chân bọn họ, có thể kéo bao lâu thì kéo."

"Có một điều ngươi phải biết, nếu như ngươi đi sứ, tất sẽ bị bọn họ bắt làm con tin." Nguy hiểm trong đó, không cần nói cũng biết.

"Không sợ." Người trẻ tuổi này ánh mắt như rực cháy: "Tại hạ nguyện vì minh chủ hiến thân."

Trái tim Cố Phù Du đập mạnh một nhịp, không phải bởi vì khế ước nô lệ, vẫn có người vì nàng nguyện ý vứt bỏ tôn vinh, đi lên núi đao biển lửa.

Nàng cảm nhận được loại cảm giác được người kính phục này, lại có chút xúc động lệ nóng lưng tròng, một chút nhiệt huyết dồn lên ngực. Rất lâu trước đây, bá tánh kính yêu cha nàng, cha nàng có hào quang lãnh tụ của người, khiến người khác nguyện vì người mà vào sinh ra tử.

Nàng cũng vì người mà kiêu ngạo, vô cùng hâm mộ.

Hóa ra được người khác kính yêu, là cảm giác này.

Cố Phù Du hắng giọng một cái, giả vờ nghiêm túc: "Các ngươi đi xuống đi."

Ba việc lớn đã nói xong, còn có rất nhiều việc bé nhỏ, mọi người không kịp nói ra, nhưng Cố Phù Du đã lên tiếng, mọi người chỉ đành phải rời đi.

Mọi người lần lượt rời đi, khóe mắt Cố Phù Du bỗng nhiên liếc đến một người, ánh mắt Cố Phù Du sáng lên, bước nhanh đi qua.

Nam nhân kia đã xoay người, Cố Phù Du kêu lên: "Nguyên Sinh, dừng một bước."

Sắc mặt Nguyên Trường Tuế tái nhợt, thân thể cứng đờ, không dám quay đầu lại.

Người này chính là bạn học của Cố Phù Du, sau lại là đồng môn, từng nhiều lần làm khó trêu đùa Cố Phù Du.

Bản thân Nguyên Trường Tuế tư chất không kém, có thể được chọn tiến vào Huyền Diệu Môn đương nhiên có chỗ đáng khen, thăng đến Nguyên Anh, sống qua bảy trăm năm này, dung mạo có chút dấu vết của năm tháng, cơ bản vẫn chưa thay đổi. Lúc trước hắn đứng ở trong một góc, chính là sợ bị Cố Phù Du nhận ra, mặc kệ lời đồn đại có phải thật hay không, hắn đều không dám nhìn thẳng Cố Phù Du, sợ Cố Phù Du vì chuyện trước kia mà trả thù hắn.

Tuy đó là chuyện thời niên thiếu, nhưng bởi vì những lời đồn kia, làm Nguyên Trường Tuế nhớ lại từng chuyện, ngày đêm bất an.

Cố Phù Du vòng qua trước người Nguyên Trường Tuế: "Không nhận ra ta?"

Dứt lời, sờ sờ mặt, cười nói: "Quả thật, nhận ra mới lạ."

Nguyên Trường Tuế nửa quỳ trên mặt đất, gian nan nuốt xuống một ngụm, gọi: "Tông chủ..."

Cố Phù Du cười khẽ, nói: "Ta gọi ngươi Nguyên Sinh, ngươi lại không dám gọi ta Cố Tam."

"Không dám." Một bên trán của Nguyên Trường Tuế đã chảy xuống mồ hôi lạnh: "Khi đó niên thiếu hư vinh cuồng vọng, làm rất nhiều chuyện vô tri."

Cố Phù Du ngồi xổm trước mặt hắn: "Ngươi có phải là cảm thấy không công bằng, nha đầu thúi năm đó cách xa ngươi vạn dặm, bây giờ một bước lên trời."

Sắc mặt Nguyên Trường Tuế càng trắng, nói không ra lời. Cố Phù Du lại tự mình tự vui vẻ: "Ta cũng cảm thấy không công bằng."

Cố Phù Du ôm hai chân, thấy hắn bị mình dọa thành bộ dạng như vậy, ý cười trong đôi mắt đỏ càng tràn ra, xấu xa, chọc ghẹo người: "Ngươi đi đi."

Nguyên Trường Tuế như được đại xá, vội vàng đứng lên xin cáo lui.

"Hiện tại thật ra rất ít khi gặp được đồng môn, nếu ngươi rảnh rỗi, thì tới Tam Thập Tam Trọng Thiên nói chuyện với ta."

Thân thể người này run lên, nói: "Vâng." Vội vội vàng vàng lui ra ngoài.

Trai tiên sinh nhìn người kia đi qua, hỏi: "Đây là ai, hình như rất sợ ngươi, như thể sợ ngươi ăn hắn."

Cố Phù Du đứng dậy: "Có thể nói là thanh mai trúc mã của ta."

"Hả!?"

Cố Phù Du cười nói: "Từ nhỏ đến lớn đùa cợt ta, sau khi tiến vào Huyền Diệu Môn, chính là đồng môn. Có một lần ở trên lớp sử dụng linh thú bắt ta, ta suýt nữa chôn thây ở trong miệng hổ, lúc trước nếu không phải sư tỷ giúp ta..."

Cố Phù Du càng nói, hứng thú càng dày đặc: "Ai da, ta muốn nói với Chung Mị Sơ, hôm nay tình cờ gặp Nguyên Trường Tuế, xem nàng có nhớ hắn hay không."

Nâng chân, như thể lập tức muốn đi gặp nàng. Nhưng sau đó nghĩ lại, Chung Mị Sơ đang ở Đông Hải rồi.

Cố Phù Du khẽ thở dài, muốn nói với Chung Mị Sơ tâm tình khi có người nguyện ý vì nàng lên núi đao xuống biển lửa, muốn nói với Chung Mị Sơ rằng nàng đùa cợt Nguyên Trường Tuế. Những điều này chỉ có Chung Mị Sơ biết, chỉ có Chung Mị Sơ sẽ hiểu.

"Thật muốn gặp Chung Mị Sơ mà."
Bình Luận (0)
Comment