Kiến Long

Chương 17


Nam nhân này tu vi không thấp, âm thanh to lớn vang dội, truyền đi xa khắp cánh đồng này.
Trên cánh đồng ngoại trừ Tả gia cùng đám người Cố Phù Du còn có tu sĩ khác, có người vừa mới rèn luyện đi ra, cũng có người đang chờ ở bên ngoài, hoặc là có người vừa mới tới muốn tiến vào Tiên Lạc rèn luyện.
Thời gian mỗi lần Tiên Lạc mở ra không giống nhau, dài nhất có thể mở hơn mấy chục năm, ngắn nhất có thể mở được mấy tháng.
Lần này, sau khi người của Tứ Tiên Tông bói toán đã báo cho thiên hạ, Tiên Lạc mở ra một năm, lúc này mới có người không chút hoang mang chạy tới.
Không ít người bị lời nói của nam nhân này hấp dẫn chú ý, dồn dập nhìn sang phía bên này.
Tả Thiên Lãng cũng nghe được tiếng mắng, ghìm lại dây cương, liếc nhìn xuống dưới, hỏi thuộc hạ: "Ai đang mắng?"
Một người ngự kiếm tới, đáp: "Là đôi huynh muội Tiêu gia kia."
Tả Thiên Lãng hừ lạnh một tiếng: "Tiêu gia hắn chỉ là tiểu thành chủ của một thành trì lệ thuộc thành Bạch Lộc thôi, ngay cả chó của Tả gia ta cũng không bằng.

Tiêu Diên có thể làm lá chắn cho bản công tử, thay bản công tử chịu một đòn đó là tạo hóa của nàng.

Việc này ngươi lo liệu, nếu Tiêu Trung Đình chuyển biến tốt thì thôi, bản công tử không tính toán với hắn, nếu hắn còn dám nhục mạ Tả gia ta không ngớt, ngươi biết nên làm như thế nào."
"Vâng."
Người này ngự kiếm đến trước mặt Tiêu Trung Đình, khoanh tay, giẫm lên linh kiếm, cũng không xuống đất.
"Tiêu Trung Đình, lệnh muội có công cứu hộ công tử, ngày sau Hư Linh Tông sẽ đưa ra mười vạn linh thạch, ngàn hạt linh châu, trăm cái pháp khí, trăm bình linh đan, coi như biểu lòng biết ơn."
Tiêu Trung Đình bị thương nặng, quỳ một chân trên đất, hốc mắt đỏ như máu: "Cho dù là vạn kiện trân phẩm thì có tác dụng gì, lẽ nào có thể đổi lại tiền đồ của muội muội ta sao! Có thể làm cho muội muội ta khôi phục như lúc đầu sao!"
"Ngươi muốn như thế nào?"
"Ta muốn như thế nào? Ha ha, Tả Thiên Lãng hắn hủy hoại tiền đồ của muội muội ta, ngươi hỏi ta muốn như thế nào.

Ta muốn hắn tạ tội với muội muội ta, nếu như hắn không thuận theo! Ta muốn Hư Linh Tông cho ta một công đạo, hắn có thể không nghe theo không!"
Người này nâng cằm, liếc hắn: "Tiêu Trung Đình, công tử có ý muốn chuyện lớn hóa nhỏ, ngươi không nên không biết điều.

Muội muội ngươi tính là gì, chính là toàn bộ Tiêu gia, ở trước mặt Tả gia cũng chẳng là cái thá gì, lại ở đây tiếp tục la hét ầm ĩ, nhiễu loạn nghe nhìn, bôi nhọ Tả gia, hậu quả ngươi không gánh nổi."
Người này ném xuống một bình đan dược, nói: "Đan dược này có thể giảm bớt thương thế của muội muội ngươi, ngươi cầm lấy, tự giải quyết cho tốt."
Sau khi vừa đấm vừa xoa, người này thầm nghĩ Tiêu Trung Đình cũng nên biết điều, liền muốn ngự kiếm rời đi.
Tiêu Trung Đình nhặt bình thuốc lên, sử dụng đủ lực để ném về phía người nọ trên trời, quát: "Ai muốn đan dược của Tả gia ngươi, bẩn vô cùng!"
Người này tuy né được, nhưng lời nói và việc làm của Tiêu Trung Đình đối với hắn mà nói nghiễm nhiên giống như tát một cái vào mặt hắn, sắc mặt hắn trầm lại.
Tiêu Trung Đình lại nói: "Bây giờ ở Nam Châu này không có thiên lý, do các ngươi bạo ngược làm liều, không coi người là người!"
Người này gỡ xuống kim tiên[1] bên hông, trở tay chính là một roi, đánh ở lòng ngực Tiêu Trung Đình, khiến hắn bay ra ngoài, ngã xuống đất, hộc máu không ngừng.

[1]Kim tiên: roi vàng.
Người này cười lạnh nói: "Nam Châu này, Tả gia chính là thiên, chính là lý! Ngươi là cái thứ gì, cũng dám ở chỗ này ngang ngược, rượu mời không muốn uống, vậy Tiêu gia ngươi chỉ có tự diệt!"
"Ngươi!"
Người này lại là đánh một roi vào trên vai Tiêu Trung Đình.

Tiêu Trung Đình bị thương nặng trong người, không tránh được, chỉ có gian nan phòng ngự.
Người này lại đánh một roi tới, đúng là sẽ chọn nơi, cũng không tổn thương chỗ yếu của Tiêu Trung Đình, chỉ là để hắn chịu chút nỗi đau da thịt.
Cố Phù Du trầm mặt sắc, đang muốn tiến lên, cánh tay bỗng nhiên bị người nắm lấy.
Cố Phù Du quay đầu nhìn lại, đôi mắt trong nháy mắt sáng lên: "Tư Miểu! Cố Hoài Ưu!"
Nắm lấy cánh tay Cố Phù Du chính là Tư Miểu, Cố Hoài Ưu đứng ở một bên, hai người đều là bình yên vô sự, đứng bên cạnh hai người còn có một nam nhân khác.
Nam nhân này mày kiếm mắt sáng, dáng người đĩnh bạt, ôm trường kiếm, là một nam nhân tuấn tú nhìn qua khó quên.
Cố Phù Du nhìn hắn cảm thấy có chút quen mắt, dường như đã gặp qua ở nơi nào, nghĩ rồi lại không nhớ ra được, chỉ là nhìn y phục trên người hắn, hẳn là đệ tử Huyền Diệu Môn: "Vị sư huynh này là..."
Cố Hoài Ưu giới thiệu: "Đây là đại đệ tử của Tam Thanh trưởng lão Liễu Quy Chân, Liễu sư huynh."
Cố Phù Du kêu lên: "Liễu sư huynh."
Liễu Quy Chân khuôn mặt lạnh lùng, chỉ là gật đầu ra hiệu.
Ba người từ lâu đã nhìn thấy Chung Mị Sơ, cũng là gọi Chung Mị Sơ: "Đại sư tỷ." Không hẹn mà cùng đánh giá y phục đơn bạc của nàng một phen.
Cố Hoài Ưu cùng Tư Miểu rõ ràng, Chung Mị Sơ đây là ứng Cố Phù Du triệu hoán mà đến, ngoại trừ trong lòng cảm kích, trong ánh mắt lại có một tia đồng tình.
Chung Mị Sơ vẻ mặt bình tĩnh, hơi gật đầu với ba người.
Việc trước mắt này, Cố Phù Du đã nghĩ đến việc nhúng tay.

Tư Miểu làm sao không biết, nàng nhắc nhở: "A Man, chuyện này ngươi tốt nhất đừng động."
Cố Phù Du nhìn thoáng qua Tiêu Trung Đình, hắn không để ý bị đánh, bắt lấy roi, quyết tâm, mạnh mẽ kéo người kia từ trên kiếm xuống.
Thuộc hạ của Tả Thiên Lãng nào có dễ trêu, nổi giận, hạ tử thủ, càng là muốn đánh chết Tiêu Trung Đình đang sống sờ sờ.
Cố Phù Du nhíu mày nói: "Muội muội của người nọ trọng thương khả năng là có liên quan rất lớn với Tả Thiên Lãng, bọn họ không chỉ đuối lý, hiện tại liền muốn đánh người đến chết.

Tả gia hắn tốt xấu gì cũng là một châu đại tông, trị thế như thế làm sao để người tin phục."
Tư Miểu nói: "Không phải khả năng, thương thế của nàng kia chính là Tả Thiên Lãng làm."
"Xảy ra chuyện gì?"
Tư Miểu cùng Cố Hoài Ưu lúc này mới nói từng chuyện xảy ra sau khi cùng nàng tách ra.

Ngày ấy hai người bọn họ bị Địa Tàng nuốt vào trong miệng, một đạo bị nuốt vào còn có Liễu Quy Chân che chở sư huynh đệ, chưa kịp tránh né.
Ba người đồng tâm hiệp lực, nghĩ ra một biện pháp.
Tư Miểu đốt cháy thảo dược trên người, làm cho Địa Tàng hắt hơi một cái, khí kình mạnh mẽ không phải thứ mà Tư Miểu cùng Cố Hoài Ưu có thể chịu đựng, vì vậy liền do Liễu Quy Chân tạo ra một đạo kết giới, bảo vệ ba người.
Lúc này ba người mới bị Địa Tàng phun ra khỏi cơ thể, bình yên vô sự.
Nhưng ai biết đi ra được vẫn không sống yên ổn.

Tả Thiên Lãng quyết tâm bắt Địa Tàng, toàn bộ ngoại tầng bị hắn nháo đến long trời lở đất, rất nhiều tu sĩ gặp tai ương, muốn né tránh cũng không thể chạy thoát.
Ba người không tìm kiếm Cố Phù Du được, cũng bị giảo tiến vào trong hỗn loạn.
Mãi đến tận trước đây không lâu, Địa Tàng rốt cục bất động, mọi người vốn tưởng rằng cuối cùng kết thúc.
Ai biết khi Địa Tàng kiệt sức, thân thể nhanh chóng sinh ra một luồng chướng khí, bụng nhanh chóng phình lên.

Tả Thiên Lãng đang lệnh cho thuộc hạ chặt Địa Tàng thành khối nhỏ, dễ dàng mang đi.
Những người đó mới ở trên bụng dùng lực một chút, Địa Tàng bỗng nhiên nổ tung.
Vụ nổ này có thể nói là dời non lấp biển, thiên địa thất sắc.

Đám tu sĩ không tránh kịp, đứng gần Tả Thiên Lãng càng không thể né tránh.
Nếu là đối mặt với đòn đánh trực diện này, mạng lớn không chết cũng tổn hại căn cơ của thân thể.
Tả Thiên Lãng có thể nói là "lâm nguy không loạn", kêu một tiếng: "Nhiêm Nô, bắt một người lại đây đỡ cho ta!"
Cách gần nhất chính là Tiêu Diên.

Nhiêm Nô tu vi cao hơn Tiêu Diên, Tiêu Diên lại một lòng đang trốn vụ nổ, không đề phòng thủ đoạn lôi đình của Nhiêm Nô, từ bên cạnh đánh úp lại, bởi vậy liền bị một chiêu này trói lại, kéo đến trước mặt Tả Thiên Lãng.

Hai người làm bia đỡ cho Tả Thiên Lãng.
Hai người một Kim Đan sơ kỳ, một Kim Đan đại viên mãn, đều là Kim Đan công thể, miễn cưỡng chặn lại làn sóng nổ tung này.
Tả Thiên Lãng ở phía sau lông tóc không tổn hao gì, Nhiêm Nô một thân máu chảy đầm đìa, miễn cưỡng bảo trì thần thức, Tiêu Diên đồng dạng đẫm máu, hôn mê, Kim Đan cũng đã nát dưới đòn tấn công này.
Người tu luyện sau khi Kết Đan, linh lực chứa ở trong đan điền, trái tim với máu, giống như đan điền với linh lực.
Nếu Kim Đan nát, khả năng chữa trị nhỏ bé không đáng kể, mà nếu không thể chữa trị, con đường tu hành của người này cũng coi như là phá hủy.
Tiêu gia một đôi huynh muội đều là nhân tài xuất chúng, hai huynh muội cùng nhau lớn lên, thân mật khăng khít, không hề hiềm khích, khổ tu hơn ba trăm năm, trước sau bước vào Kim Đan.

Nếu bàn về thiên phú, Tiêu Diên càng có ngộ tính hơn Tiêu Trung Đình, Tiêu Trung Đình đối với muội muội này của hắn lại thương tiếc lại yêu thương, linh đan diệu dược gì cũng đều là cho muội muội dùng trước, chỉ mong rằng sẽ có một ngày nàng tu thành đại đạo.
Lần này cũng vì đến rèn luyện, ai ngờ gặp phải tai họa bất ngờ như này.
Con đường tu luyện của Tiêu Diên đã coi như bị hủy, Tiêu Trung Đình làm sao không hận, làm sao không oán.
Sau khi Cố Phù Du nghe xong, trong ánh mắt tràn đầy chán ghét: "Tả Thiên Lãng làm việc làm sao càng ngày càng không biết xấu hổ."
Tư Miểu nói: "Lại không biết xấu hổ như thế nào cũng là chuyện nhà của Tả gia bọn họ.

A Man, chúng ta không nhúng tay vào được, không nên gây phiền toái cho Cố thế bá."
Bên trong Nam Châu ngoại trừ thành Tiêu Dao cùng Huyền Diệu Môn, các thành trì còn lại hoặc là hoàn toàn luân hãm thế lực của Tả gia, hoặc là cam tâm dựa vào, hoặc là khuất phục với uy thế, đều được cho là thần tử dưới chân Hư Linh Tông.
Cho nên Tiêu gia lại nháo như thế nào, cũng đều là chuyện bên trong Tông Môn của Hư Linh Tông, người ngoài làm sao nhúng tay, huống chi người ngoài này vẫn là thành Tiêu Dao.
Thành Tiêu Dao cùng Huyền Diệu Môn ở Nam Châu địa vị vẫn luôn vi diệu.

Hư Linh Tông này muốn khống chế Nam Châu, sao cam tâm trên bản đồ mình có khiếm khuyết.
Nhưng thành Tiêu Dao cùng Huyền Diệu Môn giao hảo, hai người cầm quyền cũng đều không phải mê muội, cho nên cũng không thể dễ dàng động vào được.
Nhưng mà chung quy là không cam lòng, nếu lúc này Huyền Diệu Môn hoặc thành Tiêu Dao có một chút sai lầm, Hư Linh Tông tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha.
Vì vậy Tư Miểu không muốn để Cố Phù Du nhúng tay.
Thuộc hạ của Tả Thiên Lãng rót linh lực vào roi, một roi đánh tới tróc da tróc thịt, đánh đến nát cả xiêm y trên người Tiêu Trung Đình.
Tiêu Trung Đình trên người bê bết máu, ban đầu còn có thể phản kháng hai lần, sau đó linh lực tiêu hao hết, chỉ có thể bị đánh, nhưng vẫn luôn miệng mắng thuộc hạ kia không ngớt.
Nếu Tiêu Trung Đình là nội tu, thân thể tuyệt sẽ không đỡ nổi một trận đánh này, chiếu theo xu thế này, sẽ bị đánh chết tươi.
Chung quanh tuy có những tu sĩ khác, nhưng đều bởi vì kiêng kỵ Hư Linh Tông, cũng không dám bước lên ngăn cản.
Khi Cố Phù Du không kiềm chế nổi, đã sắp đi qua.
Một đạo kiếm quang đâm đến trước nàng, cắt đứt kim tiên trong tay người nọ.
Chung Mị Sơ nói: "Hắn sắp chết."
Người nọ vốn cũng không muốn làm lớn, chỉ là bị Tiêu Trung Đình mắng mất mặt, bây giờ thấy có người nhúng tay nên đã leo xuống bậc thang của Chung Mị Sơ.
Người nọ ném kim tiên đã đứt đoạn đi, mắng Tiêu Trung Đình một tiếng: "Thứ không biết sống chết." Ngự kiếm rời đi.
Tiêu Trung Đình mơ màng hồ đồ bò dậy, hành lễ với Chung Mị Sơ: "Đa tạ cô nương."
Tập tễnh bước chân trở lại bên cạnh Tiêu Diên.
Hắn không muốn khom lưng, chưa thu đan dược của Hư Linh Tông, nhưng Tiêu Diên bị thương nặng hấp hối, nếu không trị liệu có lẽ khó bảo toàn tính mạng, mà linh lực của hắn đã tiêu hao hết, một thân tổn thương, khó có thể truyền linh lực cho Tiêu Diên, giảm bớt thương thế.
Đúng là khó xử.
Cố Phù Du thả A Phúc xuống dưới, gỡ tay nải xuống, nói với Tư Miểu: "Người đã đi rồi, bây giờ giúp hắn một tay cũng không quan trọng."
Chung Mị Sơ đã đi qua, trước vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Trung Đình, nắm lấy tay Tiêu Diên, truyền linh lực cho nàng.
Cố Hoài Ưu cởi ngoại bào ra, đưa cho Tiêu Trung Đình đang áo rách quần manh, ôn thanh nói: "Tiêu huynh, nếu không chê..."
Tiêu Trung Đình cổ họng nghẹn lại, nhận lấy, giọng nói khàn khàn: "Đa tạ."
Tư Miểu thở dài một tiếng, cũng đi tới, nói với Chung Mị Sơ: "Đại sư tỷ, cô nương này Kim Đan vỡ vụn, ngươi truyền linh lực như vậy, nàng chỉ có thể hấp thụ hai phần mười, hiệu quả rất ít.


Cần phải trị thương đầu tiên, rồi hẳn truyền linh lực."
Chung Mị Sơ ngẩng đầu nhìn nàng, nhưng trên tay chưa ngừng truyền linh lực.
Cố Hoài Ưu hỏi: "Ngươi có biện pháp gì?"
Tư Miểu có chút khó khăn: "Có biện pháp, nhưng không có thảo dược, rất phiền phức."
Có bột mới gột nên hồ.[2]
[2] Có bột mới gột nên hồ ý nói muốn làm được việc trước hết phải có những điều kiện cơ bản, cần thiết lúc ban đầu.

Nếu không có những điều kiện cần thiết đó thì cũng không nên làm làm gì, vì có làm cũng không đạt được như mong muốn.
Cố Phù Du đã mở cái tay nải kia ra, vui mừng đưa tới trước mặt nàng: "Ta có nè."
Tư Miểu nhìn về phía nàng, ánh mắt vừa quét đến tay nải trên tay nàng, hung hăng hít vào một hơi, cảm thấy trước mắt đều biến thành màu đen: "Thấy quỷ, Cố Hoài Ưu, ta nhìn thấy muội muội ngốc nhà ngươi có một đống hi phẩm linh thực."
Cố Hoài Ưu cũng bị cả kinh không khép miệng được: "Là thật sự, A Man, ngươi...ngươi là lấy ở chỗ nào? Chẳng lẽ ngươi trộm của Vạn Dược Các?"
Vạn Dược Các là thị trường giao dịch linh thực lớn nhất ở Nam Châu, cũng chỉ có chỗ đó mới có thể trong lúc nhất thời lấy ra nhiều hi phẩm linh thực như thế.
Cố Phù Du nói: "Hái trong rừng."
Tư Miểu bắt lấy nàng, nghiến răng nghiến lợi: "Thành thật khai báo."
Cố Phù Du cười nói: "Ta lừa ngươi làm cái gì, ngươi nhanh cứu người trước đi."
Tư Miểu lúc này mới thả nàng, bắt đầu lựa ở trong tay nải, nhìn thấy những linh thực này, từng cây đều là yêu thích không nỡ buông tay, qua thật lâu mới lựa được hai cây thích hợp.
Đem một cây hóa thành một đạo mùi thơm dẫn vào mũi Tiêu Diên, một cây hóa thành nước uy vào miệng Tiêu Diên, một đường dẫn dắt, đến khi nàng hấp thu.
Tư Miểu nói: "Đại sư tỷ, lại làm phiền ngươi truyền chút linh lực cho nàng, thương thế của nàng cũng xem như là ổn định."
Chung Mị Sơ theo lời, lại truyền linh lực.
Cô nương kia sắc mặt dần dần chuyển biến tốt, vừa mở ra mắt, liền kêu lên: "Ca ca."
Tiêu Trung Đình nháy mắt nước mắt như suối trào, nắm chặt tay nàng: "Ta ở chỗ này."
Tiêu Diên hẳn là đã rõ ràng trên người mình đã phát sinh cái gì, vẻ mặt bi thống, dùng mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt huynh trưởng: "Ca ca, nam nhi không thể dễ dàng rơi lệ."
Tiêu Trung Đình khóc không thành tiếng: "Ta...là ta, là ta vô dụng, không bảo vệ được muội."
Tiêu Diên nghẹn ngào nói: "Làm sao trách ngươi, là thời vận của ta không tốt thôi."
Tiêu Trung Đình ôm chặt lấy nàng, hai huynh muội ôm nhau mà khóc.
Mọi người thấy, trong lòng cũng không dễ chịu, liền muốn cáo từ tạm biệt.
Tư Miểu lấy một cây hi phẩm linh thực từ trong tay nải của Cố Phù Du, đưa cho Tiêu Trung Đình: "Đây là Trùng Tâm Thảo, có thể luyện chế Hồi Linh Đan, tuy không thể chữa trị Kim Đan của nàng, nhưng ít nhiều cũng có giúp ích..."
Tiêu Trung Đình hai tay tiếp nhận, muốn cùng Tiêu Diên quỳ tạ.
Rốt cuộc đều là người ngang hàng, hai người này còn lớn tuổi hơn Chung Mị Sơ cùng Cố Phù Du, mấy người nào dám chịu, vội vàng tránh đi, dìu hai người hắn đứng lên.
Tiêu Trung Đình hốc mắt đỏ bừng, vẫn là hành lễ với mọi người, cúi đầu đến cùng: "Đa tạ Cố nhị công tử, đa tạ Cố tam tiểu thư, đa tạ cô nương, đa tạ chư vị."
Ngay sau đó cáo từ với mọi người, hai huynh muội dìu nhau bước đi.
Vốn là thiên chi kiêu tử, nhưng lại một sớm ngã xuống.
Bóng lưng rời đi của hai người thê lương, mọi người không đành lòng xem thêm, than một tiếng, lên đường trở về Huyền Diệu Môn..

Bình Luận (0)
Comment