Kiến Long

Chương 60


Nàng nổi điên ở bên trong.

Kết giới phòng ngừa người ra vào, không thể phòng âm thanh, bên ngoài có tu sĩ canh giữ, nghe được tiếng kêu thê lương này, không biết đã xảy ra chuyện gì, hai mặt nhìn nhau, vẫn là quyết định đi bẩm báo hộ pháp.
Theo một ý nghĩa nào đó thì người này bây giờ chính là đệ nhất tôn quý của Hư Linh Tông, xảy ra chuyện gì, bọn họ không gánh nổi.
Một người rời đi bẩm báo, mới đi qua một bậc thang liền thấy đoàn người đi xuống, hắn hành lễ nói: "Hộ pháp, Đỗ tiên sinh, công tử."
Phía trước đúng là Tả Nhạc Chi, Đỗ Phán và Tả Thiên Lãng ở phía sau, phía sau hai người còn có hai vị nữ tử đi theo, cầm đồ trên tay.
Người này báo với Tả Nhạc Chi chuyện Cố Phù Du kêu thảm, không biết tại sao.
Tả Nhạc Chi chắp hai tay sau lưng, mang theo đoàn người đi tới trước phòng, lệnh cho tu sĩ canh giữ giải trừ kết giới, mở cửa.

Đỗ Phán nói: "Ở bên ngoài bảo vệ tốt."
"Vâng."
Đoàn người Tả Nhạc Chi đi vào, liền thấy Cố Phù Du ngã quỳ trên đất, thống khổ không thể tả.

Tả Thiên Lãng nói: "Mới vừa rồi còn tốt, làm sao trong lúc nhất thời liền muốn chết muốn sống."
Tả Nhạc Chi liếc xéo hắn một cái.

Tả Thiên Lãng phẩy cây quạt, không nói nữa.

Tả Nhạc Chi lạnh lùng nhìn Cố Phù Du, nâng cằm lên.

Hai nữ tử đưa đồ trong tay cho Đỗ Phán, tiến lên đỡ Cố Phù Du.
Cố Phù Du vốn đã chết lặng mặc bọn họ bài bố.

Hai người này đè nàng xuống, để cho nàng quỳ trên đất.

Đỗ Phán đến gần, lấy ra thứ gì đó, một trận tiếng tất tất tác tác vang lên, chính là tiếng động rót chất lỏng.

Chất lỏng chảy xuống lưng Cố Phù Du, Cố Phù Du không nhịn được cơn đau kia, kêu lên một tiếng.
Chất lỏng kia giống như dung nham, chảy xuống lưng nàng, dường như bốc cháy ngay lập tức, đau đớn thiêu đốt xuyên qua da thịt, chất lỏng cực nóng chảy về phía trái tim, giống như tạo thành một tấm lưới dán vào trái tim, mỗi lần trái tim đập lên nàng liền có cơn đau đớn như bị thiêu đốt mà không phải người có thể chịu được.

Nàng đột nhiên sinh ra một nỗi sợ hãi không biết tên.

Nỗi sợ hãi này cũng không phải đến từ đau đớn mà là đến từ thứ khác, nàng nói: "Các ngươi, muốn làm gì!" Đau đớn khiến cho giọng nói của nàng run rẩy, càng hiện ra hoảng loạn.

Nàng bắt đầu giãy giụa.
Không làm nên chuyện gì, lúc ngẩng đầu, thấy Đỗ Phán ở trước mặt nàng kết ấn.

Nàng có một linh cảm đáng sợ, không biết ngăn cản như thế nào.


Nàng là cừu non mặc người xâu xé, là tư bản không có vốn để mặc cả, chỉ có thể vô ích mà kêu: "Dừng tay!"
Có lẽ là ấn kia đã thành, trên lưng nàng như bị xé da xẻo thịt, ý thức cũng trong nháy mắt hoảng hốt một hồi, trong đầu mông lung trống rỗng.

Đỗ Phán bắt lấy tay nàng, đâm ra một giọt máu trên tay nàng, nhỏ máu vào trong lòng bàn tay Tả Nhạc Chi, máu hóa thành một sợi tơ hồng dung hòa vào trong cơ thể hắn.
Giọng nói trầm trầm của Tả Nhạc Chi vang lên, hắn nói với Cố Phù Du: "Đứng lên."
Hai nữ tử buông nàng ra, Cố Phù Du trong đầu choáng váng, cơ thể theo bản năng nghe theo lời hắn nói mà làm, đứng lên, đứng thẳng trước mặt Tả Nhạc Chi.

Ánh mắt nàng lo sợ nghi hoặc, một dòng nước lạnh lẽo trơn trượt chảy từ phổi đến tim.
Mãi đến khi Tả Nhạc Chi lại nói: "Ngồi xuống bàn."
Cố Phù Du theo lời hắn nói đi tới bàn ngồi xuống, định thần lại, sắc mặt trắng bệch, hai tay đỡ trên bàn không ngừng run rẩy.
Nàng ý thức được mình bị làm cái gì, trước ngực như là bị hung hăng đấm một cái: "Các ngươi định khế ước nô lệ với ta, các ngươi..."
Giọng nói nàng run rẩy, không cam lòng yếu thế ở trước mặt những người này, nhưng vẫn không nhịn được ẩn chứa một tia oan ức.

Giết người chỉ là điểm đầu.

Nàng trở thành tù nhân, cô độc một mình, nhưng vẫn còn có tôn nghiêm
Nàng là một người kiêu ngạo, vẫn luôn chú ý đến việc người khác xem thường nàng, cho nên muốn luyện kiếm, nhất minh kinh nhân [1].

Nàng có thể bỏ đi sống chết, bỏ đi tự do, không thể bỏ đi tôn nghiêm, nếu không, nàng sẽ không còn gì cả.
[1] Nhất minh kinh nhân hay gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc.

Trong Sử ký "Hoạt kê liệt truyện" có một câu "thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi xung thiên: bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân".

Ý chỉ bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt nhưng khi làm thì có được thành tích khiến mọi người kinh ngạc.
Nàng là người, là tam tiểu thư của thành Tiêu Dao, là nữ nhi của chim Bằng vạn dặm, không phải nô lệ.

Bọn họ dựa vào cái gì đối với nàng như vậy!
Trong lòng nàng đau thương cười khổ.

Dựa vào chính mình vô dụng, dựa vào chính mình không còn sức phản kháng, dựa vào chính mình bây giờ chẳng là cái thá gì cả.
Tả Nhạc Chi nói: "Mới định khế, trên người ngươi có lẽ có rất nhiều không khỏe, qua hai ngày sẽ tốt." Trên đường tới hắn đã quyết định, muốn hoàn toàn khống chế Cố Phù Du trong tay, liền phải định khế nàng, biến nàng thành nô lệ, cho dù ngày sau nàng đến đâu, cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của Tả gia.
Khế ước nô lệ này là một loại khế ước mà Tả gia hắn nghiên cứu chế tạo ra, cũng không phải là tùy ý liền có thể định khế, cần phải bố trí dược liệu, cần phải dấu ấn kết trận, cho nên trên đường không thể lập tức định khế.
Tả gia cũng không phải có thể định khế ước nô lệ với bất kì người nào.

Người trên đời này sợ hãi loại sức mạnh này, sợ bọn họ ỷ mạnh hiếp yếu, hung hăng định khế người, cuối cùng sẽ có một ngày mọi người trên đời này đều thành nô lệ của Tả gia.

Nhưng người trên đời này lại không muốn từ bỏ sự tồn tại của nô lệ trung thành.
Vì thế Tả gia liền hứa hẹn với năm châu bốn biển và người trên đời này rằng, chỉ định khế những người tội ác tày trời, tà tu đã lạc lối, hài tử của nô lệ.
Cố Phù Du dường như cũng không ở trong ba loại này, nhưng đối với việc này, Tả Nhạc Chi tự có lời giải thích với người ngoài.
Hiện nay khế ước đã hoàn thành, hắn cũng coi như bỏ đi một nỗi lo.

Tả Thiên Lãng là đến xem trò vui, nói: "Cha, người truyền khế ước này cho ta, để ta cũng chơi một chút." Người của Cố gia cứng đầu hơn những người khác, đương nhiên sẽ không chịu cúi đầu với người khác, bây giờ Cố gia có một tên nô lệ, hắn muốn xem thử một chút, bọn họ có thể ngang ngược chống lại được khế ước không.
Tả Nhạc Chi quát: "Đây là thứ có thể chơi đùa sao? Ra ngoài!"
Khế ước nô lệ xuất phát từ khế ước linh thú.

Có sự tương đồng, đều không thể vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân.

Cũng có sự khác biệt, khế ước linh thú một khi thiết lập sẽ không đổi được chủ nhân và linh thú, chỉ cần một bên chết rồi khế ước liền sẽ giải trừ, nhưng khế ước nô lệ có thể tùy ý chuyển nhượng, cho dù chủ nhân chết rồi, khế ước cũng sẽ không biến mất, trở thành nô lệ, chính là nô lệ suốt đời.

Thế đạo bây giờ, nô lệ có địa vị còn thấp hơn linh thú.
Hai loại khế ước này, cho đến nay cũng không có người nghiên cứu ra biện pháp giải trừ.
Đỗ Phán cầm một cây đao nhỏ và một bình sứ, vạch một đường trên cổ tay Cố Phù Du, dùng bình sứ hứng máu, sau khi xong việc, bôi linh dược lên, vết thương lại khôi phục như lúc đầu.
Cố Phù Du không nhúc nhích, để mặc hắn lấy máu.

Tả Nhạc Chi thấy nàng thông minh, cười nói: "Nếu như ngươi hợp tác, Hư Linh Tông sẽ cung cấp cho ngươi ăn uống đàng hoàng, cũng không cần ta dùng khế ước sai khiến ngươi hành động, miễn đi rất nhiều tội, hai bên tường an thoải mái.

Ngày sau nếu ngươi ngoan ngoãn một chút, còn có thể cho phép ngươi ra ngoài, cởi bỏ linh lực của ngươi, để cho ngươi tiếp tục tu luyện."
Cố Phù Du không nói một lời.

Đoàn người làm xong việc liền rời đi, cửa phòng vẫn đóng lại như cũ, kết giới vẫn hạ xuống.
Cố Phù Du đứng dậy, đi tới trước một bước, ngã ở trên thảm.

Nàng chỉ đơn giản nằm ở trên đất, không bò dậy.
Phẫn hận cũng vô ích, oan ức cũng vô ích, lúc này trong lòng nàng, chỉ còn lại bi thương.
Sau lưng vẫn còn đau rát.

Nàng không cam lòng như vậy, đau khổ như vậy, cảm thấy rằng đây là sự sỉ nhục lớn nhất trên thế gian, Tả gia hoàn toàn tước đoạt đi tư cách làm người của nàng, đánh nát tôn nghiêm của nàng, giẫm ở dưới bàn chân.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới Chung Mị Sơ, nhớ tới khế ước giữa bản thân và nàng, nhớ tới cảnh tượng khi trước mình định khế nàng.

Nàng lúc đó, có phải cũng có tâm trạng giống mình không, có lẽ càng bết bát hơn.
Mình thậm chí còn vọng tưởng trói buộc nàng cả đời.
Đây có phải là báo ứng không?
Áy náy vô biên, tự chán ghét, u sầu trộn lẫn vào nhau tạo thành tuyệt vọng tối đen, nước mắt tràn ra từ khóe mắt, nàng cuộn tròn cơ thể, ôm lấy bản thân, trong miệng không ngừng nói: "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."
Nàng cuộn tròn trên đất, chẳng biết ngủ thiếp đi lúc nào, nước mắt trên mặt chưa khô, trong mơ vẫn có thể cảm giác được cơn đau đớn như lửa thiêu trên lưng.
Đèn trong phòng sáng tỏ, không cảm nhận được thời gian trôi qua, không biết bên ngoài trời tối hay bình minh.

Cố Phù Du tỉnh lại, là nhận ra được có người vào trong phòng, nàng mở mắt ra, nhìn thấy một nữ tử hôm qua bưng cơm canh tiến vào.
Nàng chưa Tích Cốc, đương nhiên phải ăn uống.


Nàng chỉ nằm, cũng không nói lời nào, cũng không động đậy.
Nữ tử nói: "Lát nữa ta sẽ tới thu thập chén đũa, nếu cô nương không ăn, Tả hộ pháp sẽ đích thân đến đây làm cô nương dùng cơm."
Dứt lời, nữ tử đi ra ngoài.

Cố Phù Du vẫn cứ nằm trên đất, lúc này nàng mới để ý đánh giá xung quanh.

Bàn ghế, giường tủ, gương lược, đầy đủ mọi thứ trong phòng, chỉ là không có đồ vật sắc bén.

Hẳn là sợ nàng tự sát, bây giờ mình không chết đói, dù sao cũng là tu sĩ, đập đầu vào tường, chỉ có thể gần chết, cũng sẽ được cứu trở về.
Bây giờ muốn chết, cũng không chết được.
Ngón tay nhàm chán phác họa theo hoa văn trên sàn nhà.
Hôm qua nàng giãy dụa đã làm nghiêng lệch tấm thảm, dưới thảm lộ ra hoa văn được điêu khắc trên phiến đá.
Ngón tay của nàng hoàn toàn là vô thức làm việc, vẽ một hồi, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái.

Nàng đứng dậy, kéo hẳn tấm thảm ra, trên đất chính là hoa văn hình tường vân, trên sàn cả phòng đều có, mới nhìn thì không có gì khác thường, kiến trúc trên khắp Ly Hận Thiên đều được điêu khắc những hoa văn này.
Cố Phù Du một đường mò mẫm, rốt cuộc nhận ra được không đúng chỗ nào.

Đây là một Thuật Che Mắt đơn giản, không tính là trận pháp, chỉ là một loại cơ quan thời cổ.
Nàng tìm kiếm hồi lâu, tìm được một cái chốt cửa ở dưới gầm giường, khều một cái, cũng không động tĩnh, không khỏi thất vọng.
Vừa quay đầu lại, đã thấy một cái cửa động lặng yên không tiếng động xuất hiện trên đất giữa gian phòng.

Cơ quan này tinh diệu, lúc mở ra không có một chút động tĩnh.

Bên trong cửa động có cầu thang đi xuống, kéo dài đến tận nơi tối tăm, cửa động truyền đến không khí lạnh và ẩm ướt, như là U Minh dưới Địa Phủ.
Trái tim Cố Phù Du đập thình thịch, sợ nữ tử kia trở về nhìn thấy, vội vàng khép cơ quan lại.

Một lát sau, nàng kia đi vào, nhìn cơm canh trên bàn.
Cố Phù Du theo ánh mắt của nàng nhìn lại, cau mày.

Nàng căm ghét giảm giác bị Tả Nhạc Chi chi phối, tuy không muốn ăn, vẫn là đi qua nuốt cơm canh kia vào.
Sau đó nữ tử thu thập chén đũa rời đi.

Cố Phù Du ngồi một lúc, trong lòng nghĩ rằng đây là tầng thấp nhất của địa lao, cả một tầng chỉ có một phòng như vậy, chắc là giam giữ nhân vật cực kỳ quan trọng, làm sao sẽ bố trí một cơ quan như vậy ở trên mặt đất.
Tả Nhạc Chi để cho nàng tiến vào, tất nhiên là muốn bảo đảm không có chuyện gì xảy ra, nên để nàng ở một địa phương hoàn toàn tách biệt với thế gian, sao có thể để cho nàng đến một phòng giam liên thông với hang động sâu thẳm.
Chẳng lẽ hắn không biết chỗ này có hang động? Cũng có thể, nếu như có trận pháp, dựa vào tu vi này của hắn liền có thể phát hiện khác thường, cơ quan lại không giống, liền giống như cái bàn ghế kia, không có linh lực lưu chuyển, chính là một cái đồ vật bình thường.

Nếu không có nàng đọc sách linh tinh, cũng không nhìn ra được.
Nhưng nơi này là Tam Thập Tam Trọng Thiên, là địa bàn của Tả gia hắn, có một cơ quan như thế, làm sao hắn sẽ không biết chứ?
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là sinh lòng tìm hiểu thực hư.

Nàng liếc mắt về phía cửa phòng, không có động tĩnh gì, lại mở cửa cơ quan lần nữa, đứng ở nơi hang động, hít một hơi, bước xuống bậc thang.
Mấy bậc thang đầu tiên phải khom lưng xuống, bởi vì mặt đất dày đến nửa trượng, càng đi xuống, càng rộng rãi ra.

Cầu thang không biết đã đi bao lâu, giẫm lên trên mặt đất bằng phẳng.
Trước mắt là một mảnh đất trống bao la, trên đầu là mái vòm.


Mặt đất có những tảng đá sắc nhọn lởm chở, bóng tối tối tăm và lạnh lẽo, đúng như là Địa Phủ.
Cố Phù Du đưa Dạ Minh Châu trên tay về phía trước chiếu sáng, tiếp tục bước đi, ánh sáng mong manh, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một đôi kim cầu thật lớn, lơ lửng trên không trung.
Hô hấp của Cố Phù Du hơi ngưng lại, không khỏi lùi về sau hai bước, thứ kia không phải kim cầu, là một đôi thú đồng.

Do dự một lúc, nàng bước đến một bước, ánh sáng chiếu đến cũng chỉ lộ ra một chú bóng dáng của thứ này, cao lớn vô cùng, chỉ sợ thân thể ẩn trong bóng tối to như núi, nàng ở bên cạnh nó liền nhỏ bé như cát đá.
Thứ này vẫn nằm sấp, tướng mạo giống như người, cả người có lông dài, hình dáng giống như vượn.

Nó sở dĩ nằm sấp là bởi vì có đinh thép xuyên qua xương vai của nó, đóng vào trong đất.
Cố Phù Du hít vào một ngụm khí lạnh, hai bên cánh tay có tổng cộng mười sáu cây đinh thép, có lẽ trên người nó vẫn còn.
Trong đầu Cố Phù Du lóe lên một tia sáng, nghĩ đến một chuyện.

Đó là ghi chép trên《 Bác Vật Chí 》.

Thiên địa có âm liền có dương, có chính liền có tà.

Vừa có thụy thú, liền có hung thú.
Thụy thú đương nhiên là Rồng và Thanh Loan, mà hung thú này, là "thấy thì đại binh" Chu Yếm, luôn luôn chỉ xuất hiện khi thiên hạ loạn lạc, có khả năng hủy thiên diệt địa.
Lần đầu tiên xuất hiện, chính là trận chiến giữa Long tộc và Thanh Loan tộc mười mấy vạn năm trước, trận chiến giữa hai tộc, Thanh Loan bị tiêu diệt gần như toàn bộ, Kim Long vương thất cũng bị hủy diệt.

Chu Yếm xuất hiện, hai tộc mới dừng chiến.

Chu Yếm giết không chết, chỉ có thể phong ấn, hai tộc hao binh tổn tướng mới có thể phong ấn.
Đến tận đây nguyên khí hai tộc đại thương, nghỉ ngơi lấy sức, Nhân tộc mới có cơ hội vùng dậy.
Vạn năm sau đó, Tứ Tiên Tông dần dần có căn cơ, Nhân tộc tu tiên một đường dần vào cảnh đẹp.

Chính vào lúc này, có tin đồn Chu Yếm xuất hiện, ngày đó vẫn chưa có chiến tranh, tất cả mọi người đều nói là con Chu Yếm bị Long tộc và Thanh Loan tộc phong ấn, thoát khỏi phong ấn chạy ra.
Lúc đó tuy môn phái tu tiên của Nhân tộc trăm hoa đua nở, nhưng chân chính có thực lực cũng chỉ có Tứ Tiên Tông.
Nhân tộc tự chủ, đã không muốn tự hạ mình khẩn cầu Thanh Loan tộc và Long tộc bảo vệ, thậm chí oán giận hai tộc đối chiến, gặp phải hung thú như thế đến, lại không thể thu thập sạch sẽ, thờ phụng và e ngại đối với hai tộc cũng vô hình trung mà phai nhạt.
Cuối cùng các môn phái liên hợp, chọn ra người nắm quyền, chỉ mong đoàn kết lại với nhau, lực lượng liền có thể mạnh hơn chút, đối kháng Chu Yếm.
Thời điểm đó, tất nhiên là càng có thực lực, càng có phân lượng nói chuyện.

Từ thời kỳ kia bắt đầu, thế lực của Tứ Tiên Tông chậm rãi thâm nhập vào các môn phái, cũng có môn phái yếu dâng tài nguyên cho tông môn mạnh mẽ, khẩn cầu sự che chở.
Mãi đến khi Chu Yếm bị bắt lại và phong ấn, trong khoảng thời gian này địa vị của Tứ Tiên Tông đã không thể lay chuyển.
Năm đó Tứ Tiên Tông đấu với Chu Yếm như thế nào, lịch sử ghi chép lại đều là sự tích anh hùng xúc động lòng người, cho tới cuối cùng Chu Yếm bị Tứ Tiên Tông hợp lực phong ấn, phong ấn ở đâu lại không nói tỉ mỉ.
Nhưng thật ra《 Bác Vật Chí 》 do Thanh Đế viết có một lời giải thích thú vị —— Chu Yếm năm đó bị Long tộc và Thanh Loan tộc hợp lực phong ấn vẫn chưa chạy thoát, cái gọi là Chu Yểm lẩn trốn ở nhân gian, hoàn toàn là một tuồng kịch mà Tứ Tiên Tông tự biên tự diễn.
Con bị phong ấn kia, không phải Chu Yếm, chỉ là một quân cờ để Tứ Tiên Tông dùng để xưng bá một phương.
Thanh Đế thân là tộc trưởng của Thanh Loan tộc, trải qua một cuộc đại chiến giữa Long tộc và Thanh Loan tộc, tất nhiên hết sức quen thuộc với Chu Yếm, với phong ấn của Chu Yếm, lời nói của nàng đương nhiên có mấy phần trọng lượng.
Khi mọi người phục hồi tinh thần lại, bốn châu đã dần dần bị Tứ Tiên Tông khống chế, liền càng thêm tin tưởng vào chuyện này.

Vì vậy mọi người lén lút nói, Tứ Tiên Tông dùng thủ đoạn không vẻ vang đoạt được bốn châu, mà Thanh Đế ở bên trong 《 Bác Vật Chí 》hạ thấp Tứ Tiên Tông, cho nên sau này khi Tứ Tiên Tông có thực lực, liền đem quyển sách này biến thành sách cấm.
Cho tới hôm nay, cũng không có mấy người biết về việc này.
Cố Phù Du bước về phía trước, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Cho nên, thứ trước mắt này, rốt cuộc có phải là hung thú Chu Yếm nổi danh cùng Long tộc và Thanh Loan tộc, Chu Yếm hủy thiên diệt địa không?.

Bình Luận (0)
Comment