Kiến Long

Chương 65

Nàng nhân lúc trời tối lên đường, đến một trấn nhỏ ở gần Tam Thập Tam Trọng Thiên. Ngày mùa hè ở Nam Châu hừng đông rất nhanh, khi nàng đến khách đi.ếm sắc trời đã chuyển từ đen sang xanh.

Nàng đi đến trước một gian sương phòng, gõ gõ cửa, gọi: "Trai tiên sinh."

Gõ hai lần, bên trong cánh cửa vang lên: "Ai vậy, mới sáng sớm." Cùng lúc đó, cửa được mở ra từ bên trong, người đứng ở bên trong đang mặc ngoại sam, thấy là nàng, cười nói: "Cố Phù Du? Sao ngươi trở về nhanh như vậy?"

Cố Phù Du đi vào trong phòng: "Đã nói ở bên ngoài gọi ta là Thanh Quân."

Người này mặc xiêm y, đang sửa sang lại tóc, cài xong trâm cài, lấy ra cây quạt trên tủ, vén vạt áo lên ngồi xuống cạnh bàn, mở cây quạt ra, trên mặt quạt trắng như tuyết có viết "Ta Tự Tiêu Dao". Trai tiên sinh nói: "Xung quanh cũng không có ai, cho dù là có ai đó nghe thấy, không phải ngươi nói đã hơn bảy trăm năm rồi sao? Ai đâu còn nhớ."

Cố Phù Du nói: "Người Tả gia tinh cực kỳ."

Trai tiên sinh nói: "Lần này đi Tam Thập Tam Trọng Thiên có thu hoạch gì không? Nhìn thấy kẻ thù cũ của ngươi, có cảm xúc gì?"

Cố Phù Du cười lạnh nói: "Phồn hoa như cũ, tôn quý như cũ."

Trai tiên sinh phẩy phẩy cây quạt: "Nếu không phải trên Tam Thập Tam Trọng Thiên không cho phép phàm nhân đi vào, ta cũng muốn đi xem thử."

Cố Phù Du lại không có tâm nói tỉ mỉ với nàng, nói: "Ngươi thu dọn đồ đạc đi, chúng ta đi thành Bạch Lộc."

Trai tiên sinh đứng dậy, hai tay phất xuống một cái, cười nói: "Cô độc một mình, có gì để thu dọn chứ, đi thôi."

Hai người ra khách điế.m. Trai tiên sinh nhìn lên bầu trời, sắc trời vừa mới hừng đông, còn lưu lại một tầng xanh biếc um tùm, cả kinh nói: "Lúc này mới là lúc nào, ngươi muốn đi gấp như vậy."

Cố Phù Du không có lên tiếng. Trai tiên sinh nói: "Nhìn bộ dạng này của ngươi, giống như là đang chạy trối chết."

Sắc mặt Cố Phù Du cứng đờ. Trai tiên sinh bật cười ha ha: "Bị ta đoán trúng rồi."

Cố Phù Du: "..."

Hai người ra khỏi trấn nhỏ. Trai tiên sinh ngừng bước chân, nhìn Cố Phù Du chằm chằm. Cố Phù Du hỏi: "Làm sao?"

Trai tiên sinh hỏi: "Pháp khí của ngươi đâu?"

Cố Phù Du nói: "Nát rồi."

Trai tiên sinh: "..."

Trai tiên sinh phẩy quạt giấy, nói: "Ngươi sẽ không phải muốn đi bộ tới thành Bạch Lộc chứ."

Cố Phù Du dang tay ra: "Trong tay ta cũng không có một bộ pháp khí khác để thay, ta trái lại có thể ngự phong, ngươi muốn đi không?"

"Thôi, thôi, đi bộ thì đi bộ. Thân thể phàm thai này của ta, chịu không nổi cuồng phong bão táp này của ngươi."

Hai người đi về hướng Nam, dự định đi tới thành trì xung quanh Tam Thập Tam Trọng Thiên trước, thông qua truyền tống trận pháp đến thành Vạn Thông. Thành Vạn Thông tiếp giáp với thành Bạch Lộc, tuy không có trận pháp tương thông nhưng cũng tới gần chút.

Trai tiên sinh bước đi chậm rãi. Cố Phù Du không vội đến thành Bạch Lộc, cũng không để ý đến tốc độ. Nhưng thể chất của Trai tiên sinh thật sự yếu, đi đến thành trì xung quanh, dùng hơn nửa tháng.

Ngày hôm đó cuối cùng cũng có thể ở trên sườn núi nhìn thấy thành trì phía trước. Trai tiên sinh chống hai chân th.ở dốc: "Không xong rồi, không xong rồi, Cố Phu Du, nghỉ ngơi một chút trước đã."

Cố Phù Du đứng ở đỉnh sườn núi, quay đầu cười nói: "Trai tiên sinh, ta thực sự không hiểu ngươi, rõ ràng có linh căn lại không muốn tu tiên, kéo dài phàm thể, làm chuyện gì cũng đều bất tiện, thời gian cả đời chỉ là trăm năm, đáng tiếc biết bao."

Trai tiên sinh thở ra một hơi, đứng dậy, phe phẩy cây quạt quạt quạt gió, không cho là đúng, cười nói: "Trên đời này, tồn tại hay không, khó dễ tương thành. Ngươi biết đắng mới có thể hiểu được ngọt. Khi biết có tuổi tác mới cảm thấy thời gian đáng quý. Tiên đồ dài đằng đẳng ngàn vạn năm, đối với ta mà nói là quá dài, dài dòng mà vô vị. Ta chỉ cần trăm năm là được rồi, như vậy mới biết được vạn sự vạn vật đáng thương đáng yêu, có tiếc hận thiếu sót thì càng biết nắm giữ hạnh phúc. Đạo làm tiên ta không quá rõ ràng, đạo làm người ta ngược lại biết một hai."

Cố Phù Du cười nói: "Trai tiên sinh, ngươi lúc nào cũng có nhiều đạo lý. Thế gian này cũng có rất nhiều tu sĩ không bằng ngươi, sống hơn ngươi ngàn năm cũng không thông suốt bằng ngươi, ngươi mới giống người tu hành."

Trai tiên sinh cười nhạt vài tiếng, không tỏ rõ ý kiến. Nàng ngóng nhìn khuôn mặt Cố Phù Du, gương mặt này vô cùng lộng lẫy và xinh đẹp, ngay cả khi không có biểu tình gì cũng có một cổ mị thái, thứ hoàn toàn không hợp với gương mặt này chính là đôi mắt kia, có đôi khi ngụy trang vô cùng tốt, nhìn không ra khác thường, chỉ khi Cố Phù Du xuất thần mới biểu lộ ra, lạnh lẽo, tối tăm, tràn ngập thù hận.

Trai tiên sinh thở dài: "Ngươi nói ngươi không hiểu ta, ta cũng không hiểu ngươi. Người chết đã chết rồi, người sống thì phải sống. Nhân sinh có rất nhiều điều để hy vọng, một mực mang theo thù hận sống sót, cuối cùng chỉ có thể thiêu đốt bản thân đến không còn gì. Ngươi trước hết cũng nên rõ ràng, có hy vọng thành tiên, còn không phải là vô tâm với cái này sao."

Cố Phù Du nhìn thành trì phía xa xa, đôi mắt Thanh Loan màu xanh sẫm, nơi tối tăm không khác gì đôi mắt đen, chỉ có lấp lóe ánh sáng xanh thẫm, lạnh lẽo tĩnh mịch: "Trai tiên sinh. Người đã chết không thể cứ như vậy chết đi, người sống cũng vĩnh viễn không có cách sống như lúc trước. Ta từ Địa Ngục bò về, cũng không cần thứ gì cả, chỉ cần Tả gia hắn ——"

Nàng lạnh lùng nói: "Vạn kiếp bất phục."

Chỉ cần Trai tiên sinh nhắc tới chuyện này, thái độ của Cố Phù Du liền lạnh lẽo mà cứng rắn. Trai tiên sinh chỉ có thể thở dài lắc đầu. Chưa trải qua nỗi khổ của người khác, đừng khuyên người khác rộng lượng mà.

Hai người vào thành, tìm một quán trà trong thành để tạm nghỉ ngơi. Tòa thành trì này ở gần Tam Thập Tam Trọng Thiên, có rất nhiều người tu tiên lui tới, mặc dù chỉ là một quán trà nho nhỏ, gã sai vặt này cũng đã từng va chạm xã hội, liếc mắt nhìn thấy Cố Phù Du, tuy không thể xác định nàng là Thanh Loan, nhưng đáy lòng cũng có chút suy đoán, cũng không dám chậm trễ, sắp xếp hai người lên nhã gian.

Thân thể Thanh Loan này đã Tích Cốc, không cần ăn uống, nhưng nàng không thay đổi được thói quen hưởng thụ món ngon sơn hào hải vị, cũng không muốn thay đổi, có những lúc diễn kịch lâu rồi, nàng cũng sẽ hoảng hốt, không biết mình là ai. Nàng muốn giữ lại một chút chi tiết nhỏ, chứng minh mình đã từng là Cố Phù Du của thành Tiêu Dao, cô nương có tư chất tầm thường, vô cùng yêu hưởng lạc.

Vì vậy vừa ra Tiên Lạc, gặp được Trai tiên sinh tiêu dao tự tại, sẽ cảm thấy thân thiết.

Cố Phù Du nhìn thoáng qua Trai tiên sinh. Trai tiên sinh uống trà, dùng cây quạt vén màn lên.

Chỉ nghe phía dưới nói cái gì mà "Đánh nhau rồi".

Cố Phù Du lắng nghe, là Long tộc và Tả gia đánh nhau rồi.

Mi tâm nàng khẽ nhúc nhích, tâm tư đã chú ý. Thế mới biết, không phải đánh với Tả gia, là đánh với Huyền Diệu Môn dựa vào Tả gia.

Phía dưới sinh động như thật, nói một mình Chung Mị Sơ đối phó chưởng môn Quý Tịch Ngôn, phế bỏ tu vi giam cầm hắn như thế nào, một mình đấu với các trưởng lão như thế nào, không một ai có thể địch lại, tu sĩ Tả gia chi viện bị người của Long tộc cản ở dưới chân núi hơn trăm dặm, chân núi Tĩnh Đốc Sơn còn không thể đặt chân lên.

Cố Phù Du mặt mày nhẹ nhàng thư thái, trên mặt có một chút ý cười. Trai tiên sinh nhìn xem nàng một lúc, cười nói: "Người sư tỷ này của ngươi, rất lợi hại ha."

Cố Phù Du chống gò má, ánh mắt nhìn hư không, nói: "Nàng vẫn luôn lợi hại như vậy." Sau đó mi mắt hơi rũ xuống, vẻ mặt có chút thẫn thờ.

Trai tiên sinh nói: "Cũng có chút muốn gặp."

Lúc này tu sĩ phía dưới lại bắt đầu nghị luận.

"Long tộc này và Nam Châu không hợp nhau mấy trăm năm, rốt cuộc cũng không nhịn được động thủ, tháng ngày kế tiếp của Tu Tiên giới sợ là không dễ chịu."

"Ta nghe nói Long tộc và Thanh Loan tộc muốn ngóc đầu trở lại, tiếp tục chưởng quản năm châu bốn biển. Huyền Diệu Môn này e rằng chỉ là mở đầu thôi. Đều nói Long Vương tân nhiệm nhân đức dày rộng như thế nào, từ khi thống trị Tứ Hải đến nay, trời yên biển lặng, dân phong vật phụ [1], không giống với Long Vương trước kia, chỉ sợ cũng là vì lần thứ hai nô dịch Nhân tộc mà biểu hiện giả dối thôi. Bây giờ đã đoạt lấy Huyền Diệu Môn, tiếp theo cũng không biết muốn công chiếm nơi nào."

[1] Dân phong vật phụ: ý chỉ dân chúng giàu có, ấm no, đời sống tốt đẹp, sản vật nhiều, dồi dào

Trai tiên sinh nhíu mày: "Ồ?"

Cố Phù Du liếc người đang nói chuyện phía dưới, cười nhạo một tiếng: "Người lùn xem cuộc vui chưa từng thấy, đều là nói theo lời người khác."

Trai tiên sinh rất có thú vị nhìn Cố Phù Du, cười nói: "Ngươi đúng là rất bảo vệ nàng."

Cố Phù Du: "..." Nàng đứng dậy, nói: "Đi thôi."

"Lại nghỉ ngơi thêm chút nữa. Nè, chờ chút, ây da..." Trai tiên sinh vội vàng đi theo.

Hai người đi ra cửa, nháy mắt tiếp theo, trong quán chợt nổi lên cuồng phong, chỉ nghe người nói chuyện lúc trước kêu lên một tiếng: "Ôi, chân ta." Rồi bị gió cuốn vào không trung, không thể động đậy, té xuống, gãy cả chân.

Hai người Cố Phù Du và Trai tiên sinh đã đến truyền tống trận pháp trong thành trì, đứng ở trong trận pháp, ném xuống một viên linh thạch, linh quang hiện lên, trước mắt đã là một cảnh tượng khác.

Hai người đi ở trên đường, bởi vì thân thể này quá bắt mắt, Cố Phù Du đã đeo lên một cái mặt nạ. Trai tiên sinh nói: "Trong các thành của Nam Châu, vẫn là thành Vạn Thông náo nhiệt nhất."

Thành Vạn Thông quả thật náo nhiệt, người đến người đi, một phái phồn hoa thịnh thế. Nhưng mà đã không bằng lúc trước, bảy trăm năm trước kia, lúc Du Tẩu Thị Môn khai trương, dòng người chen chúc nhau, nhân sinh ồn ào, đó mới là náo nhiệt thật sự.

Trai tiên sinh phẩy quạt: "Hai tài nguyên chính của Hư Linh Tông đến từ một là thành Vạn Thông này, hai là thành Bạch Lộc bên kia. Thành Vạn Thông có hàng vạn cửa hàng, ngày ngày thu cả đấu vàng, chiếm vị trí đầu não cung cấp linh thạch cho Hư Linh Tông, thành Bạch Lộc buôn bán nô lệ, tuy không nhiều linh thạch bằng thành Vạn Thông, số lượng lại vô cùng khả quan, cũng là nơi dự trữ vũ lực thứ hai ở bên ngoài ngoại trừ Tam Thập Tam Trọng Thiên, nếu có được hai nơi này, chuyện ngươi muốn làm, nước chảy thành sông."

Cố Phù Du nói: "Ta hiểu. Trai tiên sinh có ý kiến gì về việc ta chiếm thành Vạn Thông trước không?"

Trai tiên sinh lắc lắc đầu nói: "Khi chiếm thành Vạn Thông đầu tiên. Thành Vạn Thông có truyền tống trận pháp nối liền toàn bộ Nam Châu, nơi giao dịch thảo dược đệ nhất thiên hạ Vạn Dược Các lại ở chỗ này, Vạn Dược Các cùng Hư Linh Tông giao hảo, cho nên cung cấp đan dược. Nếu ngươi đoạt được thành Vạn Thông, hủy đi lối đi này, hai đoạn lương thảo, mà thành Vạn Thông này phòng thủ không mạnh bằng thành Bạch Lộc, trận pháp lại là thứ ngươi lành nghề nhất, chiếm nơi này trước so với chiếm thành Bạch Lộc thì dùng ít sức hơn nhiều."

Cố Phù Du nói: "Trai tiên sinh nói có lý. Chỉ là thành chủ thành Vạn Thông Tả Thiều Đức này lòng nghi ngờ trầm trọng, tu vi thâm hậu, cũng khó đối phó, nếu như ta không có cơ hội tiến vào phủ thành chủ, tùy tiện bái phỏng, chỉ sợ làm hắn hoài nghi."

Hai người đang đi tới chỗ bảng cáo thị trong thành, thấy nhiều người vây quanh chỗ đó. Hai người không khỏi liếc nhìn qua nơi đó. Trai tiên sinh cười nói: "Trời ban cho cơ duyên, thiếu cái gì đến cái đó."

Cáo thị đó nói rằng hẻm núi Vân Đoan bên ngoài thành Vạn Thông có một con dị thú hình vượn xông vào, trời sinh tính cách hung tàn, bá tánh bình thường không được đi vào, Tả gia đang chính diện lùng bắt, người có tài năng nếu có thể trợ giúp một ít sức lực, nhất định có trọng thưởng.

Cố Phù Du chưa lên tiếng, đăm chiêu nhìn cáo thị kia.

Trai tiên sinh nói: "Xem ra phải tạm thời tìm nơi đặt chân ở thành Vạn Thông trước đã."

Cố Phù Du nói: "Trai tiên sinh, ngươi đến phủ trạch của Tư Miểu nghỉ ngơi, ta đi trước nhìn xem."

"Chờ đã, ta đi cùng với ngươi."

"Ngươi một phàm nhân, lại không giúp được gì."

Trai tiên sinh dùng mặt quạt vỗ ngực, cười nói: "Ta cùng đi với ngươi, nếu ngươi bắt được linh thú này, đương nhiên là hai ta cùng nhau vào phủ thành chủ, ta nhìn kỹ Tả Thiều Đức một chút, nhìn xem tình thế của thành Vạn Thông này."

Cố Phù Du hơi suy nghĩ, nói: "Nói cũng đúng, vậy thì cùng đi."

"Khoan đã."

"Ngươi lại sao nữa?"

"Hôm nay trước tiên nghỉ ngơi một chút, lên đường quá mệt mỏi, thân thể này của ta không chịu nổi."

"..."

Hai người đi về hướng thành Đông, đã đến một đại trạch hẻo lánh. Bên ngoài trạch có một tầng trận pháp, nhưng không có ngăn cản Cố Phù Du và Trai tiên sinh. Hai người từ cửa sau bước vào trong trạch, phủ trạch yên tĩnh cổ điển, trạch viên to lớn như vậy lại không hề có tiếng người.

Trai tiên sinh vừa vào trong viện, buông mình ngã trên một cái ghế nằm dưới góc cây bạch quả, thở phào: "Cố Phù Du, tuy nói thân thể này của ngươi là tiên thú, nhưng cũng có thể triệu hoán chứ."

Cố Phù Du vốn muốn đi Đông Uyển, bước chân dừng lại, nghĩ đến điều gì, không cầm lòng được mà nhăn mày lại.

"Bây giờ ngươi lại không có pháp khí, không chở ta được. Xương cốt này của ta thật sự không được, cũng không thể hy vọng ngươi biến thành Thanh Loan chở ta, tốt xấu gì cũng đi mua pháp khí hoặc là triệu hoán một con linh thú ra tới sử dụng, nếu không ngày mai đi hẻm núi, lại mệt gần chết."

Cố Phù Du nhìn tay mình, một lúc lâu không có trả lời. Trai tiên sinh nằm nhoài trên tay vịn, nói: "Ta tốt xấu gì cũng coi như một nửa quân sư của ngươi, có thể cho ta chút thể diện không. Ngươi triệu hoán linh thú đến, bây giờ có thể sử dụng, sau này cũng có thể sử dụng. Đây dù sao cũng là cơ thể Thanh Loan, linh thú triệu ra sẽ không kém, còn có thể làm chiến lực. Bây giờ chỉ có hai người ngươi và Tư Miểu cô nương, nhiều một phần lực cũng nhiều một phần giúp đỡ không phải sao."

Sao Cố Phù Du lại không biết đạo lý trong đó được, chỉ là trong lòng nàng có sự cố kỵ khác.

Nàng hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ, đã thay đổi cơ thể rồi, bây giờ thành thành thật thật dùng Triệu Hoán Trận đơn giản nhất, cũng không đến nỗi xảy ra sự cố gì.

Trai tiên sinh nói rất đúng, bên cạnh có con linh thú, dù sao cũng sẽ thuận tiện chút. Không cần phải lúc nào cũng gác lại.

Nàng mím môi dưới, đọc thầm trong lòng, không sao cả, không sao cả.

Ngón tay duỗi ra, làm một tư thế kết ấn.

Lần đầu tiên Trai tiên sinh thấy người khác triệu hoán linh thú, lập tức đứng dậy, hai mắt sáng rực: "Ồ!"

Cố Phù Du ngưng lực, quát một tiếng: "Đến!"

Triệu Hoán Trận thành, gió thổi làn váy hai người tung bay, tóc bay tán loạn. Trai tiên sinh nhìn một lúc lâu, chớp chớp mắt: "Hả? Sao lại không có cái gì hết?"

Cố Phù Du cũng hoang mang, thân thể bây giờ của nàng chính là Thanh Loan, cũng không đến nỗi còn vô dụng hơn trước kia, ngay cả một con linh thú cũng không gọi ra được.

Đang mê hoặc, nàng bỗng trợn mắt, đột nhiên ngẩng đầu, nói: "Ở phía trên!"

Trên không trung xuất hiện một đoàn mây trắng, trong mây mơ hồ có gì đó uốn lượn, rơi thẳng xuống dưới, thân thể to lớn và mây một đường tan đi, lộ ra một người vận bạch y, hạ tay xuống chống đỡ quỳ một chân trên đất, sau một lúc, chậm rãi đứng lên.

Nàng còn đang quay lưng lại với Cố Phù Du. Cố Phù Du chỉ nhìn thấy bóng lưng của nàng, cơ thể đã cứng đờ.

Tại sao vẫn là...
Bình Luận (0)
Comment