Kiền Sài Liệt Hỏa

Chương 10

Hôm nay là ngày nghỉ, cha mẹ thân là giảng viên đại học cũng không phải đi làm, Tần Dương quyết định mang người yêu về nhà.

Sáng sớm, cậu chịu đựng thân thể đau nhức thúc giục nam nhân còn đang ngủ say như chết bên cạnh rời giường.

– Này! Tảng đá thối! Dậy đi! – Tần Dương duỗi chân đạp cho nam nhân đang ngủ say một cú.

– Ưm… – Nam nhân bị đá chỉ xoay người một cái, tiếp tục khò khè khò khè ngủ tiếp.

– Quỷ tảng đá! Rốt cuộc anh có chịu dậy không thì bảo!? – Tần Dương tiếp tục dùng chân đá lên thắt lưng rắn chắc của nam nhân, còn ghé vào tai gã rống to.

– Hô… – Dưới hàng loạt cái đá cùng tiếng nói ầm ĩ, nam nhân mê mang mở mắt, đôi mắt còn vẻ buồn ngủ nhìn nhìn cậu, cánh tay vượn duỗi ra kéo cậu vào trong lòng, tiếp theo trở mình đem cả người thanh niên trong ngực đè xuống giường, mơ mơ màng màng than thở: – Tần Dương, ngủ…

– Ngủ cái đầu anh! – Thanh niên bị đặt dưới thân thể cường tráng của nam nhân thở phì phò kêu to, tay chân liên tiếp hạ xuống thân thể còn lõa lồ của nam nhân –––

– Trư! Anh ngồi dậy ngay cho tôi! – Thể trọng của nam nhân như một ngọn núi đè cậu nặng muốn chết, điều này làm cho Tần Dương vô cùng hoài nghi, sau này mình có thể thật sự bị đầu ‘gấu’ chết tiệt này vô tình đè chết hay không!?

– Ân… – Nam nhân rốt cuộc đã tỉnh, tuy rằng ánh mắt có chút mơ hồ, – Làm sao vậy? Tần Dương? – Gã ngốc nghếch hỏi lại.

– Anh cút ngay cho tôi! Nặng muốn chết! – Thanh niên bị ép tới đỏ mặt, thở phì phò quát.

– À. – Nam nhân vội vàng xoay người ôm thanh niên vào ngực, khẩn trương hỏi: – Không sao chứ? Có đè vào em không? – Có khi nam nhân cũng thực lo lắng trọng lượng quá mức của mình có thể sẽ đè chết thanh niên.

– Anh biết rồi còn hỏi? – Thanh niên giận, lại mang theo mị hoặc không rõ ràng, – Anh có biết anh còn nặng hơn cả heo không hả!?

– Tôi biết a. – Nam nhân vẫn ngây ngốc như cũ gật đầu.

Ngu ngốc! Tần Dương đảo cặp mắt trắng dã, đẩy nam nhân ra ngồi dậy, vẻ mặt kiêu căng nâng cằm: – Đứng lên cho tôi, hôm nay đi gặp ba mẹ tôi.

– Cái gì!? – Nam nhân vừa nghe liền bật dậy, xoay người xuống giường, khẩn trương hết sức nói: – Tần Dương, sao em lại không nói?

– Cái này có thể trách ai!? – Thanh niên nhướn đôi mày tú lệ.

Hừ, đều do đầu ‘gấu’ nửa người dưới phát triển này! Tối hôm qua ra sức dày vò, làm hại cậu chỉ biết rên rỉ cùng thét chói tai, căn bản đã quên chuyện về nhà hôm nay!

Nam nhân không trả lời, chỉ mang theo nụ cười ngu ngốc chạy qua chạy lại trong phòng như con thoi.

– Tần Dương, em nói tôi nên mặc quần áo nào thì đẹp? Muốn ăn mặc chính thức một chút không? Tây trang được không? Có cần đẹp caravat không… – Nam nhân gãi gãi đầu, cười ngây ngô lảm nhảm một hồi, liền vội vàng chạy về phía tủ quần áo, đem cái tủ của mình nhào nặn thành một đống, một loạt thứ xếp thành đôi rất giống rau ngâm bay ra, lung tung lật tới lật lui, không cần liền trực tiếp ném xuống đất. Không lâu sau, trên sàn nhà liền mọc lên một đống ‘rau ngâm’ cao như núi.

– Kỳ quái? Tây trang của tôi đâu? Cà-vạt cũng không thấy! – Tay nam nhân bới đi bới lại đám rau ngâm, thế nào cũng không tìm thấy bộ tây trang cao cấp mua từ mấy trăm năm trước, phỏng chừng đã sớm mốc meo biến hình rồi.

Tần Dương ở bên cạnh rùng mình, thẳng thắn mà nói, tuy rằng phòng này đã sửa sang lại, nhưng cậu vẫn thực lo lắng nam nhân sẽ tha ra từ một góc nào đó con mèo chết, chuột chết linh tinh.

– Tần Dương, em xem tôi mặc cái này thế nào? – Nam nhân thật sự không tìm thấy bộ tây trang kia của mình, đành phải lôi ra một bộ quần áo thoạt nhìn có vẻ mới đưa cho thanh niên xem.

– Anh đồ con heo này! Cái loại quần áo này cũng có thể đi gặp người sao? Đã phai màu hết rồi! – Thanh niên dựng thẳng mày liễu, – Quên đi, anh không cần tìm nữa, chúng ta ra ngoài mua. – Tần Dương nhíu mày nhìn một đống rau ngâm nhăn nhúm kia, thật sự là không dám khen tặng.

Người này đến tột cùng là ai a? Quần áo ngoại trừ áo sơmi rách tung tóe thì cũng là áo sơmi nhăn nhúm đến không nhìn ra hình dáng, một bộ mặc khi ra ngoài cũng không có !

– Ha hả, đúng vậy. – Nam nhân sửng sốt một chút, cười ngây ngô, bàn tay chụp tới vơ đám rau ngâm kia vào tủ.

– Ngu ngốc ! – Tần Dương lại đảo cặp mắt trắng dã lần nữa, tự mình đi rửa mặt chải đầu, mặc kệ tên tráng nam đang bán nude đứng trong phòng ngủ không ngừng cười ngu ngốc.

Người ta nói ‘Người dựa vào ăn mặc, phật dựa vào kim trang’, những lời này một chút cũng không sai.

Nhìn nam nhân bên cạnh mặc một bộ tây trang hàng hiệu màu tro nhạt, đeo cà-vạt đỏ thẫm, chỉ có thể dùng ‘cao lớn uy mãnh’, ‘diện mạo hiên ngang’ để hình dung, ai có thể dự đoán được vừa rồi gã vẫn mang vẻ lưu manh ‘hung thần ác sát’ chứ !?

Chẳng qua, người đàn ông ‘cao lớn uy mãnh’, ‘diện mạo hiên ngang’ này, vừa nhìn tựa như một doanh nhân thành đạt hoặc là một tinh anh trong thương giới, hai tay lại cầm đầy một đống túi to túi nhỏ, giống như một đứa trẻ nhắm mắt theo sát đằng sau một gã thanh niên xinh đẹp nhưng vẻ mặt lại không tốt, lại còn có vẻ thần kinh không bình thường.

Thật không có cách! Từ trước đến này nam nhân đã quen tùy tính lôi thôi, mấy trăm năm cũng khó có dịp ăn mặc chỉnh tề như vậy, hiện tại tây trang, cà-vạt, giày da, ngay cả cái kẹp cà-vạt nho nhỏ cũng phải do thanh niên chọn lựa kỹ lưỡng mới được đeo, khó trách cảm giác như trên người mọc ra một cái đuôi, rất khó chịu.

– Tần Dương, tôi mặc thành như vậy… – Nam nhân vừa đi vừa nhìn người mình từ trên xuống dưới, lần thứ hai không yên mở miệng với thanh niên.

– Rốt cuộc anh có chịu yên không hả? Không phải chỉ mặc một bộ tây trang sao? Tôi nói cho anh, cho dù anh có mặc long bào cũng không làm được thái tử đâu! – Thanh niên đột nhiên đứng khựng lại, quay đầu thóa mạ nam nhân.

Cũng khó trách tâm tình cậu ác liệt, dọc theo đường đi, không biết có bao nhiêu nữ nhân mê trai nhìn chăm chú vào nam nhân bên cạnh, cũng chỉ thiếu không chảy nước miếng thôi!

Hừ, sớm biết thế cho gã ăn mặc rách tung tóe cho rồi, hiện tại nhìn liền phiền!

Thanh niên lại trưng ra khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh, xoay người tiếp tục đi về phía trước. Cậu đã quên, kỳ thật bộ dáng cậu so với nam nhân còn ‘trêu hoa ghẹo nguyệt’ hơn, đứng bên cạnh nam nhân cao lớn uy mãnh, càng toát ra vẻ đẹp mĩ lệ hơn cả con gái của cậu.

– Hử… – Nam nhân bị mắng đến sửng sốt, theo thói quen gãi đầu nhưng không có tay trống, đành phải thành thật theo sát phía sau thanh niên.

Thanh niên hai tay trống trơn nghiêm mặt đi nhanh về phía trước, trong bụng lại mắng nam nhân đến thối đầu: – Đồ sắc lang chỉ biết dùng xx! Ngu ngốc không có đầu óc! Không phát hiện mấy người mê trai này đều đang nhìn anh sao? Cười với họ làm gì? Lại còn cười ghê tởm như vậy… – Lúc đang âm thầm mắng, lại có mấy nữ nhân nhìn về phía nam nhân, còn lộ ra khuôn mặt đỏ ửng như phát xuân, thanh niên tức giận trừng mắt nhìn lại, làm cho mấy nữ nhân đang cười hì hì hoảng sợ.

Cái miệng của cậu nhếch lên, hừ! Nhìn, nhìn, nhìn cái rắm ấy, cho dù nhìn đến chết cũng không đến lượt các người! Người đàn ông này là của tôi! Những người khác không có cửa đâu! Không, cửa sổ cũng không có!

Thanh niên bị cha mẹ cùng nam nhân làm hư vô cùng đắc ý, chẳng qua đắc ý không được bao lâu sắc mặt lại trở nên hết xanh lại trắng, một bộ dáng sẵn sàng phát hỏa.

– Tần Dương, nhà em ở đâu? Có cần kêu taxi không? – Nam nhân ở bên cạnh thật cẩn thận mở miệng.

– Vô nghĩa! Đương nhiên phải gọi xe về! Anh muốn tôi đi bộ đến rụng chân à?

Thanh niên giống như vừa nuốt vài tấn thuốc nổ, không qua vài phút liền tựa như một con meo dựng lông, nhe răng trợn mắt.

– Tôi đi gọi xe, em ở đây chờ tôi. – Nam nhân xách một đống đồ đi về phía trước, lại bị thanh niên kéo lại.

– Ngu ngốc! Taxi đầy đường ra đấy, ai cần anh phải đi kêu? – Tần Dương vươn tay vẫy một chiếc taxi lại, hai người một trước một sau lên xe.

– Hai vị đi đâu? – Anh lái xe từ lúc nhìn thấy hai người này đã cảm thấy quái dị, sao một người cầm theo nhiều đồ như vậy, một người hai tay lại trống trơn? Đầu tiên hắn còn tưởng hai người không quen biết, không nghĩ tới bọn họ lại đi cùng nhau.

– Khu xx đường xx…

– A, nơi đó tôi có đi qua, hình như là khu dân cư của giảng viên đại học xx đúng không? Người ở nơi đó đều là phần tử trí thức, con cháu quan lớn! Hai người là giảng viên hay là học sinh hả? Xem anh bạn nhỏ này hình như là học sinh có vẻ hợp lý, còn anh bạn kia, giáo sư? Giảng viên? Thật đúng là đoán không ra… – Lái xe rất có khả năng bắt chuyện nhìn kính chiếu hậu, vừa lái xe vừa bắt đầu nói chuyện.

Giáo sư? Giảng viên? Đầu ‘gấu’ này ư!? Thanh niên nghe vậy thiếu chút nữa cười phá ra.

– Không phải, chúng tôi đi đến đó thăm người thân… – Nam nhân lần đầu tiên bị người khác tôn lên làm giáo sư nên hơi lúng túng, khuôn mặt ngăm đen cũng đỏ ửng lên.

– À, hóa ra là thế, nhìn bộ dáng hai người chỉ biết là loại người đọc sách kiến thức đầy mình, khí phách đó không giống với những người như chúng tôi, dáng vẻ cũng không giống như chúng tôi, muốn văn hóa không có văn hóa, muốn gia cảnh không có gia cảnh, chỉ có thể làm công cho người ta. Công việc lâu năm bị mất, cũng không tìm được công việc tốt hơn, đành phải tự mình mượn tiền đi lái taxi. – Ở trong thành thị xi măng cốt thép này, cuộc sống gian nan làm cho lái xe thở dài.

Không nghĩ tới người lái xe này chỉ nói vu vơ, vậy mà người nghe đã có ý, không sớm không muộn vừa lúc tạp đúng chỗ đau của hai người.

Tần Dương đã mất việc vô số lần, đến nay bị đàn ông bao dưỡng nên sắc mặt hết đỏ lại trắng; mà Thạch Lỗi trong bụng vốn là không có mấy chữ, lại bị lái xe gán cho cấp bậc ‘giáo sư’ nên như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

– Ha hả, không phải đâu… – Nam nhân mang vẻ mặt xấu hổ ngây ngô cười, chỉ có thể ấp úng mở miệng.

– Anh bạn không cần khiêm tốn, nhìn bộ quần áo kia của anh, chậc chậc, đều là hàng hiệu quốc tế chính cống, một bộ này ngót nghét cũng mấy chục vạn ấy chứ!? Người nghèo làm sao mặc được? Giống tôi, từ đầu đến chân đều mặc hàng vỉa hè! Nghĩ muốn mặc một chút cũng không được. Vợ con trong nhà còn muốn dựa vào tôi, không tiết kiệm thì làm sao?

Nam nhân đang muốn trả lời, lại bị thanh niên bên cạnh trừng mắt một cái, – Đừng để ý đến anh ta. – Tần Dương xị mặt ra.

Thực xui xẻo! Lái xe này sao nói nhiều như vậy? Tần Dương thực sự có chút hối hận khi ngồi xe hắn.

– Nhưng anh ta đang nói chuyện với chúng ta… – Nam nhân cũng đè thấp tiếng.

– Hắn muốn nói thế nào thì nói thế ấy, anh không đáp lại tự nhiên hắn sẽ câm miệng. – Tần Dương quay đầu ngắm cảnh ngoài cửa xe.

– Ha hả… – Nam nhân chỉ có thể ngoác miệng cười ngây ngô với lái xe.

Tần phụ Tần mẫu tuy nói là giáo sư đại học cùng hiệu trưởng trung học đã được hưởng giáo dục phương Tây, nhưng khi đứa con bảo bối mang một nam nhân thân cao mét chín về nhà vẫn có chút ngạc nhiên.

Tuy nói đứa con cũng không công khai tỏ vẻ nó cùng nam nhân diện mạo hiên ngang kia có quan hệ, nhưng nhìn cử chỉ thân mật, hành vi phối hợp của hai người, đừng nói là người sáng suốt nhìn ra được, chỉ sợ nghe xong đối thoại của bọn họ đến người mù cũng đoán ra được!

Chính là đứa con của mình sao lại biến thành một người đồng tính luyến ái chứ? Trên đỉnh đầu Tần phụ Tần mẫu xuất hiện một đống nghi vấn.

Nhưng vợ chồng hai người lại đều là phần tử tri thức đã bị phương Tây giáo dục, rốt cuộc thì thành ổn trọng, chỉ thoáng nhíu mày rồi không nói gì thêm, tiếp đón tên đàn ông kêu Thạch Lỗi kia ngồi uống trà nói chuyện phiếm, vừa âm thầm xem kỹ người trẻ tuổi này rốt cuộc có tư cách sống cùng đứa con bảo bối của mình không.

Dù sao trong nước cũng không khoan dung với đồng tính luyến ái, nếu người này không thể làm cho con mình hạnh phúc, càng không có năng lực bảo vệ con mình, cho dù đứa con có thích gã đến thế nào, hai vợ chồng cũng tuyệt đối không đồng ý, chẳng qua tình hình tiếp theo lại làm cho bọn họ rất kinh ngạc.

Tuy nói hai vợ chồng nuông chiều con mình, nhưng rốt cuộc vẫn nắm chắc quyền chủ động, còn người đàn ông này lại chiều con mình căn bản là chiều đến vô pháp vô thiên, có thể nói là đánh không đỡ lại, mắng không cãi lại, chịu mệt nhọc, quả thực đem con mình coi như tổ tông mà cung phụng!

Mà đứa con tuy nói bản tính không xấu, nhưng tật xấu thì có một đống, đại khái trừ bỏ hai người bọn họ, không mấy người có thể chịu được tính kiêu căng cùng tùy hứng của con mình.

Hai vợ chồng cũng đã từng buồn rầu về tương lai của đứa con, nhưng hiện tại xem ra, nên quan tâm không phải đứa con, mà là người đàn ông bị đứa còn coi như trâu như ngựa mà sai bảo này.

– Bà xã, mình cảm thấy thế nào?

Ở chung với Thạch Lỗi một ngày, Tần phụ vô cùng hài lòng về người đàn ông thật thà hàm hậu này.

Thanh niên mà, nên giống như Thạch Lỗi, chỉ cần có thể làm đến nơi đến chốn, cần cù thật thà, cho dù không đọc nhiều sách lắm, cũng có thể làm cho cuộc sống rất tốt. Tần phụ thân là giáo sư đại học thấy khó coi nhất chính là hiện nay trong xã hội, có một số ít thanh niên, lỗ mãng phóng đãng không nói, còn rất không có trách nhiệm ––– không chỉ không có trách nhiệm với người khác, đối chính bản thân mình cũng không có trách nhiệm.

– Em thấy cậu Thạch Lỗi này rất được, so với con mình còn tốt hơn nhiều!

Tần mẫu đồng dạng thân là giáo viên, thái độ làm người cũng tương đương rộng rãi, ở một bên nhìn kỹ hai người ở chung nửa ngày, cũng hiểu được con mình có lúc thật sự giống một đứa trẻ bị làm hư.

– ‘Con hư là do cha mẹ không dạy’, Dương Dương đều là bị chúng ta chiều đến sinh hư, trở nên như ngày hôm nay, cũng là do chúng ta là cha mẹ thất trách. – Tần phụ nhịn không được thở dài.

– Chúng ta chỉ có một mình Dương Dương là con, không chiều nó thì còn chiều ai? – Tần mẫu nhẹ nhàng cười, khuôn mặt tương tự như Tần Dương mang theo nụ cười ôn nhu sủng nịch, giống như đang nhớ lại điều gì đó, – Ngẫm lại, mới trước đây Dương Dương rất đáng yêu nha, không chiều nó cũng không được.

– Đúng vậy, đứa nhỏ Dương Dương này tuy nói bị chúng ta chiều hư, nhưng may mắn bản tính nó không xấu.

– Em xem cậu Thạch Lỗi này cũng rất xứng với con mình.

– Ừ, cậu ta không tồi, người thành thật, lại chịu cầu tiến, Dương Dương ở cùng cậu ta cũng không mệt.

– Còn mệt cái gì chứ! Em thấy cậu ta thật sự vui. Anh nhìn thấy không? Cả ngày hôm nay cậu ta đều vui vẻ với mọi thứ. Con mình mắng cậu ta cũng cười, đánh cậu ta cũng không đỡ, lại xới cơm, gắp thức ăn, gọt hoa quả cho con mình, ăn cơm xong chưa uống nước đã chạy vào phụ rửa bát. Trước kia Dương Dương ở nhà ngay cả phòng bếp cũng chưa vào được mấy lần đâu! Chỉ sợ hiện tại ngay cả dầu hay muối nó cũng không phân biệt được! Muốn nói mệt, em thấy cậu thanh niên kia còn mệt hơn. Nhưng mà em thấy cậu ta thật ra rất thích Dương Dương, cái gì cũng nghe nó. – Tần mẫu nhịn không được bật cười, tiếp theo lại như nghĩ đến cái gì liền than nhẹ: – Nhưng mà thái độ với người đồng tính luyến ái ở trong nước cũng không tốt, em lo lắng…

– Em cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, nước mình không phải có câu châm ngôn sao? ‘con cháu đều có phúc của con cháu’, chuyện con mình để cho chính nó nghĩ đi. Chúng ta làm cha mẹ, chỉ có thể cho nó một ít ý kiến cùng đề nghị, về phần nó lựa chọn cái gì, thì để tự nó quyết định. – Tần phụ vỗ vỗ vai vợ, đi ra cửa phòng.

Tần Dương cùng Thạch Lỗi đang ngồi trong phòng khách xem TV, Thạch Lỗi cầm trong tay một miếng lê đã gọt sạch vỏ, Tần phụ đi vào phòng khách vừa lúc thấy gã bón từng miếng từng miếng cho con mình. Đứa con như một con mèo lười biếng đã quen được phục vụ lười biếng nằm trên sô pha, cầm điều khiển bấm loạn, ăn từng miếng lê người đàn ông đưa tới.

Tần phụ không ủng hộ lắc lắc đầu, ho nhẹ một tiếng, đánh tỉnh hai người đang ngồi, người đàn ông gọi là Thạch Lỗi vội vàng đứng lên, đứa con vẫn lười biếng nằm trên ghế.

– Bác trai, mời ngồi. – Người đàn ông rất cao lớn cường tráng, mày rậm mắt to, ngũ quan góc cạnh rõ ràng.

– Ba. – Tần Dương cũng miễn cưỡng kêu một tiếng, tiếp tục nằm trên sô pha.

– Đứng lên đi, đang có khách, con nằm ườn ra đấy còn ra thể thống gì? – Tần phụ nhíu mày.

– Bác trai, không sao, lúc Tần Dương ở cùng cháu cũng như vậy. – Thạch Lỗi cười cười, gã đã bắt đầu bình tĩnh không còn co quắp bất an như lúc mới gặp cha mẹ Tần Dương nữa, cho nên cũng không có vẻ ngốc nghếch cùng chân tay vụng về như trước.

– Cái gì bảo tôi lúc ở cùng anh cũng như vậy? – Tần Dương nhướn đôi mày tú lệ, – Đừng nói linh tinh trước mặt cha mẹ tôi! – Nói xong tiếp tục há mồm cắn miếng lê nam nhân đưa qua. Cậu vốn có thói quen tùy hứng trước mặt cha mẹ, cho nên cũng không có cẩn thận như lúc ở bên ngoài.

Dù sao không cần cậu nói, cha già mẹ già khôn khéo như thế cũng đoán được quan hệ của cậu với đầu ‘gấu’ này.

– Tần Dương, nói chuyện khách khí một chút, không nên hơi một tí liền phát giận. – Tần phụ nghiêm khắc giáo huấn con mình một câu, quay đầu nói với người đàn ông cao tráng trước mặt: – Ngại quá, Dương Dương bị vợ chồng chúng tôi chiều hư, hiện tại nó ở cùng cháu chắc cũng làm phiền cháu nhiều phải không?

Tần Dương nghe đến đó bỗng dưng vểnh tai lên, hung hằng trừng mắt nhìn nam nhân, nói lầm bầm, nếu gã dám mở miệng nói mình thực phiền toái, bọn họ sẽ chia tay ngay lập tức!

– Không phiền toái, một chút cũng không phiền toái! Kỳ thật con người Tần Dương rất tốt. – Nam nhân lại không thấy cậu, vội vàng trả lời, cười đến không thấy mặt trời.

Không có cách, nam nhân chỉ cần tưởng tượng đến cảnh về sau đều có thể ở cùng với người thanh niên xinh đẹp này, gã liền hưng phấn đến phát run, nào còn nghĩ đến cái gì phiền toái chứ!? Chỉ thiếu không nhảy lên rống to thôi.

– Ừ, vậy là tốt rồi, – Tần phụ vuốt cằm, – Đứa nhỏ Dương Dương này bản tính không xấu, chỉ là tính tình xấu một chút, về sau còn nhờ cháu thông cảm nhiều. Nhưng mà, cũng không thể cứ chiều theo ý nó, nên cứng rắn thì cứ phải cứng rắn. – Tần phụ ân cần dạy bảo.

– Cảm ơn bác trai, cháu hiểu được. – Nam nhân ngoác miệng cười ngây ngô.

– Được, vậy cứ như thế đi. – Tần phụ đứng lên, – Đêm nay hai đứa đừng về. Phòng của Dương Dương còn trống, vừa rồi mẹ nó mới dọn dẹp lại. Chẳng qua chiếc giường đơn trong phòng có nhỏ một chút, nếu cảm thấy rất nhỏ thì chuyển đến phòng khách ngủ. Ba còn có một số bài thi chưa sửa, hai đứa cũng đi ngủ sớm một chút, ngủ muốn quá không tốt cho thân thể.

– Vâng. – Nam nhân cũng vội vàng đứng dậy, thân hình cường tráng thoạt nhìn lớn hơn gấp đôi so với dáng người cao gầy của Tần phụ, nhưng trên mặt lại mang một biểu tình ngược lại với thân hình cao tráng ‘làm cho người ta sợ hãi’ của gã, giống như một con chó Nhật cỡ lớn.

– Ừ. – Tần phụ xoay người ra khỏi phòng khách, lưu lại một đôi ‘vợ chồng son’ ngọt ngào thân mật.

– Này, anh thật sự không biết là tôi phiền toái à. – Đợi cho cha già đi khuất, chân Tần Dương lại tiếp tục đặt lên cặp đùi cường tráng của nam nhân, lười biếng hỏi.

– Không hề, tôi không thấy phiền toái. – Nam nhân ngây ngô cười lắc đầu, Tần Dương nghe thấy liền vui vẻ, ai ngờ nam nhân lại nhăn đôi mày rậm nói: – Chẳng qua, Tần Dương, tôi cảm thấy em rất thích tức giận, tức giận nhiều không tốt với thân thể.

– Này, cái gì mà tôi thích tức giận chứ? Căn bản là do anh ngu như heo biết không? Ngốc muốn chết! Mở miệng ra là không nói được lời hay. – Công tử Tần Dương cũng tự biết mình ăn nói ác độc, mệt nam nhân chịu được cậu!

– Tôi biết mình thực ngốc, cũng sẽ không biết kể truyện cười cho em vui vẻ, nhưng tôi biết tôi sẽ đối xử với em tốt nhất mà tôi có thể, thật đấy, Tần Dương, tôi thề. – Lần thứ hai nam nhân nói ra lời cam đoan, ánh mắt nóng bỏng mà lại chân thành vô cùng.

– Ai muốn nghe anh nói mấy thứ đó chứ! – Thanh niên than thở nhưng hai má nóng lên không nhìn gã. Nam nhân thẳng tính không biết nói quanh co, nên mỗi khi nói đều những lời thực tâm, rồi lại cảm thấy buồn nôn hơn cả những lời ngon tiếng ngọt.

– Vậy em muốn nghe cái gì? Nếu không, tôi kể truyện cười cho em nghe được không? – Nam nhân xum xoe lấy lòng.

– Anh sẽ biết kể sao? – Thanh niên quay đầu liếc nam nhân một cái, đôi mi tú lệ chớp chớp (cái miệng đớp đớp =)))))~). Không phải cậu khinh thường chỉ số thông minh của nam nhân, bằng cái bộ dáng ăn nói vụng về kia của gã, biết kể truyện cười mới là lạ!

– Hả… – Nam nhân bị hỏi đến sửng sốt, sau đó liền vắt hết bộ óc cằn cỗi của bản thân ra tìm tòi. Rốt cuộc, gã vắt óc suy nghĩ ra một truyện, liền mang theo một tia phấn khích mở miệng: – Ngày xưa có một ngọn núi…

– Trên núi có tòa miếu, trong miếu có một Lão hòa thượng… – Thanh niên đảo cặp mặt trắng dã.

– Hả? – Nam nhân trừng lớn mắt.

– Anh muốn kể chính là truyện này hả? – Thanh niên liếc mắt, lộ ra biểu tình ‘anh là đầu heo’.

– … Đúng vậy. – Nam nhân ngơ ngác mở miệng.

– Cho nên tôi mới nói anh là đầu heo! Truyện cười này mấy trăm năm trước đã bị người nghe đến chán rồi, nói ra cũng không sợ bị người ta cười cho rụng răng!

– Như vậy à, – Nam nhân có chút buồn rầu gãi gãi đầu, – Nếu không, tôi kể tiếp một truyện cười cho em nghe được không?

– Quên đi! – Tần Dương lập tức từ chối, chỉ bằng đầu óc đó của gã, không tức chết cậu đã là may mắn rồi, còn muốn làm cho cậu vui vẻ? Tần Dương tức giận nghĩ.

– Vậy…

– Tôi mệt rồi, muốn ngủ. – Nam nhân đang muốn nói gì đó, lại bị thanh niên ngáp một cái thật to cắt ngang, gã vội nói: – Vậy đi ngủ sớm một chút đi.

– Tôi còn chưa tắm, sao ngủ được? – Thanh niên liếc nam nhân một cái.

– Tôi đi xả nước tắm cho em! – Nam nhân cam nguyện vì thanh niên làm trâu làm ngựa ‘bỗng nhiên’ đứng lên.

– Ừ. – Thanh niên miễn cưỡng lên tiếng trả lời, tiếp tục nằm trên ghế sô pha.

– Giường của tôi rất chật, anh qua chỗ khác ngủ đi!

Tần Dương tắm xong trước nam nhân nằm trên cái giường nhỏ bé của mình, đang mơ mơ màng màng ngủ, lại cảm giác thân hình nặng nề của nam nhân đè lên, mang theo một mùi thơm ngát của sữa tắm cùng mùi đàn ông độc đáo.

– Không sao, chúng ta ngủ chật một chút cũng được, tôi không muốn ngủ một mình. – Nam nhân kéo thanh niên vào lòng mình, hít thật sâu mùi thơm mê người trên cơ thể thanh niên.

– Tránh ra đi! – Dính sát vào một chỗ làm thanh niên cảm thấy nóng nực liền duỗi chân đá gã, nhưng vì không gian nhỏ hẹp không thể làm được mà trở nên mềm mại vô lực.

– Không việc gì, tôi ôm em là được. – Lúc ở trên giường nam nhân luôn trở nên đặc biệt mãnh liệt, không quan tâm mà ôm thanh niên đặt lên ngực mình, thân hình cao tráng chiếm gần hết giường, làm hại thanh niên không có chỗ ngủ chỉ có thể nằm ngủ trên người gã.

– Thằng khốn, người anh cứng như thế làm sao tôi ngủ được hả? – Thanh niên mơ mơ màng màng than thở, lại bị cánh tay cường tráng bên hông ôm đến không thể động đậy.

– Nếu không chúng ta cùng đến phòng khách ngủ đi. – Nam nhân trả lời.

– Không thích! – Thanh niên khẽ lắc lắc đầu đang chôn trong ngực nam nhân, than thở nói: – Tôi ghét ngủ phòng khác! Anh đi đi!

– Em không đi tôi cũng không đi.

– Anh đồ ngu ngốc này! – Thanh niên bỗng dưng ngẩng đầu, giận dữ nói: – Bảo anh đi thì đi đi!

– Không đi! – Nam nhân luôn đặc biệt bá đạo lúc ở trên giường cũng kiên trì.

– Đi.

– Không đi.

– Tôi bảo anh đi anh phải đi.

– Tôi nói không đi chính là không đi.

– …

Hai người trừng nhau nửa ngày, thanh niên bật ngồi dậy từ người nam nhân, nhảy xuống giường, hung tợn ném chăn ra ngoài, – Anh cút ra ngoài cho tôi! Đây là phòng của tôi!

– Hiện tại tôi là người yêu của em, cho nên đây cũng là phòng của tôi! Tôi nói không đi sẽ không đi! – Nam nhân cũng đứng bật dậy, ưỡn ngực quát.

– Anh… – Thanh niên vừa mệt vừa khốn tức giận đến phát run, hét lớn: – Anh đồ đầu heo này! Anh là người yêu của tôi thì làm sao? Tôi nói cho anh biết, tôi muốn đổi ý liền đổi ý! Đây là nơi ở của tôi, tôi bảo anh cút thì anh cút ngay cho tôi!

– … – Lập tức nam nhân đã bị hai chữ ‘đổi ý’ kia của thanh niên làm cho tức đỏ mắt, ôn ngang người thanh niên ném lên giường, sau đó đè người mình lên.

– Em nghĩ cũng đừng nghĩ! Đời này em chính là vợ của lão tử!

– Thằng khốn! Trư! Lưu manh xx! – Tần Dương cũng tức giận đến muốn chết liều mạng giãy giụa dưới thân nam nhân, đưa tay cào lên khắp người nam nhân, làm cho cánh tay, ***g ngực nam nhân hiện đầy những vết cào.

– Em đồ mèo hoang thiếu thao này! – Nam nhân bị hành động liều mạng giãy giụa, lại cào loạn khắp nơi của thanh niên làm cho dục hỏa bốc lên, đỏ mắt xé rách quần áo ngủ mỏng manh của thanh niên.

Cúc áo ngủ bị xé văng tung tóe khắp nơi, tiếp theo áo ngủ tiếp bước bị ném xuống, ngay sau đó là quần ngủ bị xé thành hai nửa, quần lót màu trắng… Ba hai cái, trên sàn phòng ngủ liền rơi đầy quần áo, mà hai người trên giường từ lâu đã cuộn lại một đống.

– Ô a… Ưm… – Thanh niên đáng thương bị đè lên giường, cặp đùi trắng nõn bị kéo rộng ra, hai cánh mông mượt mà bị nam nhân xoa bóp đến đỏ rực. Tiểu huyệt đỏ tươi giữa rãnh mông mới bị nam nhân hung hăng thao tối hôm qua, giờ lại tiếp tục bị kéo căng đến khó tin, một cây phân thân màu tím đen cắm ngập trong đó, ra ra vào vào, nhìn *** mĩ đến không nói nên lời.

– Anh con… Heo… này… Hỗn… Ưm đản… Vương bát a… Đản… Ăn xx… Sắc lang… – Bị nam nhân thao đến không ngừng đong đưa thân thể, thanh niên rên rỉ đứt quãng, đôi môi bị mút đến đỏ rực không ngừng mắng chửi.

Nam nhân ở phía sau cậu mặc cậu mắng, chỉ chuyên chú hưởng thụ mỹ vị của thân thể hoạt sắc sinh hương này.

Một tay gã ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của người dưới thân, đầu lưỡi thô ráp to lớn không ngừng liếm láp gặm cắn khắp nơi trên người thanh niên, cổ, tấm lưng, cánh tay, cùng với hai cánh mông mượt mà cong vểnh mà trắng nõn, phân thân dưới háng không ngừng điên cuồng thúc vào tiểu huyệt ngon lành trước mắt.

Thanh niên bị nam nhân đâm chọc liếm hôn, cuối cùng cả người tê dại xụi lơ, khoái cảm lan khắp người làm cho lời mắng chửi của cậu càng ngày càng kiều mỵ vô lực, cuối cùng rốt cuộc tiêu âm, chỉ còn lại một chuỗi rên rỉ cùng kêu gào.

– Ưm… A… Ư… – Khuôn mặt thanh niên ửng đỏ, đôi mắt đẹp vốn dĩ mở to cũng mất dần tiêu cự, trở nên mê mang mà hấp dẫn. Đôi môi đỏ mọng của cậu khẽ nhếch, hai tay xé rách ga giường dưới thân, đầu cũng lắc liên tục, lộ ra bộ dáng cực khoái mê người.

– Không… Muốn… A… – Khoái cảm quá mức mãnh liệt làm cho thanh niên cảm thấy không thể thừa nhận, cậu sợ run, hai tay đang ra sức bấu chặt lấy ga giường cũng trắng bệch.

Nam nhân thở hổn hển lật thân mình của cậu lại, đối mặt cậu, đặt cặp đùi xụi lơ của thanh niên lên cánh tay cường tráng của mình, cúi đầu hung hăng ngậm lấy miệng của cậu, đầu lưỡi to ráp quấy loạn trong miệng cậu. Chỉ có như vậy ––– thao cậu, hôn cậu, liếm cậu, làm cậu, con mèo hoang xấu tính này mới có thể an phận nằm trong lòng ngực mình, làm thế nào cũng không bỏ đi được, càng không thể mở miệng mắng chửi không ngừng.

– Ưm ô… – Thanh niên hoàn toàn không biết tính xấu của mình chỉ làm bùng phát thú tính trong người nam nhân, phỏng chừng chỉ có đợi một ngày nào đó bị nam nhân thao đến một tháng cũng không xuống giường được thì mới có thể trở nên an phận một chút.

Trong phòng, giờ phút này xuân tình vô hạn…

Để cho một đôi tổ hợp ‘nồi nào úp vung nấy’ này yêu nhau mãi mãi đi!

Củi khô lửa bốc –––

Càng không thể vãn hồi!

Toàn văn hoàn

Bình Luận (0)
Comment