Kiến Trúc Sư

Chương 10

Sáng sớm ngày hôm sau, ông chủ với hiềm nghi đi lánh nạn xuất hiện tại văn phòng với gương mặt hớn hở, còn mang về một bản hợp đồng mang tính chiến lược.

– Sếp, chú tìm trưởng phòng Trần hay trưởng phòng Lôi đi ạ. Chú cũng biết cháu làm việc xem trọng cảm xúc, không phải dự án mà cháu bằng lòng nhận cháu còn lười xem, cháu sẽ chỉ cho ra toàn sản phẩm lỗi mà thôi.

Tiền Tâm Nhất vẫn lắc đầu:

Ông ta vừa mới tuyên bố tin tức làm mọi người trong khu văn phòng phấn chấn tinh thần xong thì gọi Tiền Tâm Nhất theo sau như chiếc đuôi vào trong văn phòng, nhưng không gọi Trần Tây An.

Triệu Đông Văn lắc đầu nguầy nguậy:

Tiền Tâm Nhất ngồi trên bậc cầu thang đầu tiên, đối diện với chiếc thùng rác của tầng này. Không biết anh nhặt được ở đâu cái gạt tàn đầy bụi bặm, đang cúi đầu rũ tàn thuốc dưới tay.

Cao Viễn có một chiếc bàn làm việc bằng gỗ lim rất rộng, ông ta ngồi phía sau, cảm giác vô cùng khí phái. Tiền Tâm Nhất còn không nhớ nổi cái dáng vẻ của Cao Viễn khi bọn họ cùng đi kiểm tra bản vẽ dự án nữa rồi.

– Không được, có mỗi chiếc bánh kem thôi mà.

– Chỉ dựa vào mỗi kỹ thuật bên chúng ta thì không được đâu. Suy cho cùng thì người làm việc vẫn là đơn vị thi công, trách nhiệm của bản thân thì phải tự gánh vác, nếu không gánh được thì đừng ôm việc. Chuyện này có liên quan tới an toàn con người, cháu không ký tên nổi.

Tiền Tâm Nhất nói:

Cùng một thời gian dài như vậy, có người đã thành ông chủ, có người vẫn là lính quèn. Tiền Tâm Nhất cũng ngưỡng mộ cũng chẳng đố kỵ gì. Tính cách của anh chỉ thích hợp làm một dân kỹ thuật tính toán chi ly với người ta theo quy tắc, có thể anh vẫn mãi chẳng tiến bộ, cho nên cảm thấy thay đổi khó mà chấp nhận được.

Vẻ không vui thoáng qua ánh mắt Cao Viễn, bị Tiền Tâm Nhất nhìn thấy rõ mồn một. Hai người nhìn nhau với ánh mắt kỳ quái mấy giây. Cuối cùng Cao Viễn cúi đầu nhìn điện thoại, giọng điệu có vẻ bất đắc dĩ:

Cao Viễn thầm nói “tới rồi đây”, rồi chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn, nói:

– Làm gì có chuyện ấy, đến Vương Nhất Phong còn nói tôi cãi đâu thắng đó, chưa thua trận nào.

Chuyện này rất bình thường với một công trình, nếu không sẽ chẳng xuất hiện một đống người coi học tập như khổ hình, nhồi nhét kiến thức, liều mạng thi kỹ sư xây dựng, cũng chỉ vì chút tiền đứng tên khả quan kia thôi.

– Thôi đi, cậu á? Nghe chỉ huy với cái tính làm vương làm tướng của cậu sao?

– Ngồi đi.

– Chào buổi sáng, – Trần Tây An cười cười với cậu ta, vừa ra hiệu cậu ta đừng căng thẳng, vừa nhỏ giọng hỏi một câu – Sinh nhật của bạn gái hả?

Tiền Tâm Nhất chớp chớp mắt:

Tiền Tâm Nhất vừa đặt mông ngồi xuống, cười tươi như hoa:

Cao Viễn thực sự rất vui:

– Về tay cháu lúc nào ạ, sao cháu không biết nhỉ?

– Sếp, chúc mừng sếp nhé.

Ánh mắt Trần Tây An thuộc kiểu sâu thẳm, bị nhìn vậy, Tiền Tâm Nhất cảm thấy… hơi xấu hổ. Anh hoàn hồn, vội dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn rồi đứng dậy:

Cao Viễn thực sự rất vui:

– Chẳng phải các phòng khác cũng đang có dự án hay sao. Chỉ có phòng số 1 tạm thời rảnh rỗi. Thôi được rồi, cậu không ký thì thôi vậy, chuyện thiết kế thi công để tôi nghĩ cách, cậu cứ đưa ra bản vẽ theo đúng quy trình bình thường là được.

– Có thể nhận được dự án này thì phải chúc mừng mọi người mới đúng. Tất cả đều dựa vào danh tiếng của công ty chúng ta và sự cố gắng không ngừng của mọi người ở phía sau.

Cao Viễn không tán thành với lời anh nói:

Cao Viễn hơi đau đầu:

Tiền Tâm Nhất nịnh bợ:

– Chào buổi sáng nhé kỹ sư Trần.

– Tâm Nhất này, mấy ngày nữa dự án biệt thự bắt đầu, công hàm sẽ gửi tới bất cứ lúc nào, cậu chú ý nhé.

– Nhờ lãnh đạo sáng suốt đấy chứ, dự án lớn thế này thì chú cho phòng số 1 được mở mang tầm mắt đi.

Cao Viễn:

Cao Viễn thầm nói “đến rồi đây”, nhưng gương mặt vẫn treo nụ cười không chút sơ hở:

– Ngồi đi.

Nụ cười miễn cưỡng với nụ cười chân thật từ tận sâu đáy lòng thực sự rất khác nhau, Trần Tây An thấy anh gân cổ lên, cũng ngồi xuống, nhìn thẳng vào anh nói:

– Dự án biệt thự to hơn dự án này nhiều, chẳng phải cũng về tay phòng số 1 rồi đó sao?

– Xem ra chỉ có mỗi cháu không biết thôi, tốt quá rồi, là ai nhận vậy ạ?

Tiền Tâm Nhất giả vờ như chẳng biết chuyện gì hết:

– Đương nhiên, đội thi công biệt thự rất giàu kinh nghiệm, sẽ không có vấn đề gì xảy ra trong quá trình thi công lắp đặt đâu. Nếu không thì tôi cũng đã chẳng nhận việc này. Cậu nghĩ mà xem, tôi sẽ không bê đá tự đè lên chân mình chứ?

– Về tay cháu lúc nào ạ, sao cháu không biết nhỉ?

Trần Tây An gật đầu, vừa cất bước thì phát hiện Tiền Tâm Nhất ra khỏi văn phòng Tổng Giám đốc ở tận cuối hành lang, rẽ trái đi về phía lễ tân.

Cao Viễn cũng cười:

Trần Tây An ngồi rất gần, nếu Tiền Tâm Nhất hút thuốc thì khói thụ động sẽ phun trước mặt Trần Tây An, vì thế anh ngồi xổm nhích sang bên cạnh:

– Thì Tây An đã nhận hôm liên hoan đó thôi, tất cả mọi người đều biết rồi.

Trần Tây An đi rót nước, ngang qua chỗ ngồi của Triệu Đông Văn thì phát hiện cậu nhóc này đang làm việc riêng. Màn hình máy tính rực rỡ sắc màu, toàn là hình ảnh của những chiếc bánh kem.

– Cậu không thích kiểu đầu cơ trục lợi này hả?

Tiền Tâm Nhất nói:

– Tiền Tâm Nhất cậu đang cố ý chọc giận tôi đấy hả?

– Xem ra chỉ có mỗi cháu không biết thôi, tốt quá rồi, là ai nhận vậy ạ?

Đến lúc tan làm, Dương Giang hẹn Trần Tây An đi ăn, hắn không đi mà một mình tới chỗ cửa hàng kính mắt.

Cao Viễn cũng đến bó tay:

Tim Trần Tây An mềm nhũn:

– Đừng giả ngốc với tôi nữa.

– Không có bản vẽ nào là chính xác tuyệt đối! Học lực không quyết định tất cả, tôi tin tưởng vào thực lực của cậu, chẳng phải còn có cả Tây An nữa sao, cậu ấy rất vững mảng kỹ thuật.

Tiền Tâm Nhất giả vờ như chẳng biết chuyện gì hết:

Tiền Tâm Nhất:

Tiền Tâm Nhất trả lời email xong, triệu tập toàn bộ nhân viên của phòng thiết kế số 1 tới họp. Cuộc họp của bọn họ rất thú vị, Tiền Tâm Nhất vừa ngồi xuống đã chống cằm mỉm cười, bên dưới lập tức vang lên tiếng kêu than.

– Ai giả ngốc cơ, ai nhận thì người ấy phụ trách thôi ạ.

Cao Viễn thầm nói “tới rồi đây”, rồi chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn, nói:

Cao Viễn:

Tiền Tâm Nhất kiên quyết không nhận dự án này:

“…”

– Ồ! Vậy cậu làm gì?

– Ồ! Vậy cậu làm gì?

Tiền Tâm Nhất:

– Cháu á? Cháu nghe chỉ huy.

– Sao rồi? Đàm phán thất bại à?

Cao Viễn châm chọc anh:

Tiền Tâm Nhất:

– Thôi đi, cậu á? Nghe chỉ huy với cái tính làm vương làm tướng của cậu sao?

Cao Viễn thầm nói “đến rồi đây”, nhưng gương mặt vẫn treo nụ cười không chút sơ hở:

Tiền Tâm Nhất không hài lòng:

Cao Viễn cũng đến bó tay:

– Cháu làm sao cơ ạ, cháu cũng chỉ đi bê gạch rồi bị thầy Dương lôi ra ngoài thôi ấy mà, kỷ luật hạng nhất luôn.

Cao Viễn có một chiếc bàn làm việc bằng gỗ lim rất rộng, ông ta ngồi phía sau, cảm giác vô cùng khí phái. Tiền Tâm Nhất còn không nhớ nổi cái dáng vẻ của Cao Viễn khi bọn họ cùng đi kiểm tra bản vẽ dự án nữa rồi.

Cao Viễn hơi đau đầu:

– Không đến mức ấy, cũng chẳng có tư cách gì để nói cả, tôi chỉ không muốn công trình mình phụ trách xảy ra vấn đề gì thôi.

– Cháu á? Cháu nghe chỉ huy.

– Cậu nhận lương của trưởng phòng mà đòi làm công việc của nhân viên, cậu có biết ngại không?

Tiền Tâm Nhất kiên quyết không nhận dự án này:

– Trong thời gian dự án biệt thự cháu cũng có thể lấy mức lương của Tiểu Triệu thôi, cháu không có ý kiến gì hết.

– Dự án biệt thự to hơn dự án này nhiều, chẳng phải cũng về tay phòng số 1 rồi đó sao?

Cao Viễn không nhịn được, chọc cây bút máy vào ống bút khá mạnh:

Hết chương 10

– Tiền Tâm Nhất cậu đang cố ý chọc giận tôi đấy hả?

Tiền Tâm Nhất chớp chớp mắt:

Chờ những người kia chết lặng mất hết hy vọng. Tiền Tâm Nhất mới đi thẳng vào chủ đề chính một cách đơn giản thô bạo. Anh nói sơ qua về tình hình phía biệt thự, sau cùng cất lời:

Trần Tây An: “…”

Cao Viễn cũng cười:

– Làm gì có chuyện ấy à? Cháu không biết làm nhà thấp, cho nên mới sợ lộ cái dốt ra thôi. Sếp biết cháu chỉ có trình độ tự học còn gì nữa, không có kỹ thuật thì cố làm gì. Quy mô nhỏ như vậy, cháu chỉ cần sai chút xíu thôi cũng sẽ lộ ra rất nhiều, hơn nữa chú và sếp tổng của dự án biệt thự còn là bạn bè, càng không thể để sai sót được.

Trần Tây An đắn đo không biết Tiền Tâm Nhất có muốn tâm sự với mình không. Nhận thấy biểu hiện của mình từ trước đến giờ cũng không tệ, bèn hỏi:

Cao Viễn không tán thành với lời anh nói:

– Có thể khống chế cũng được cái khỉ gì đâu, đi thôi.

– Có thể nhận được dự án này thì phải chúc mừng mọi người mới đúng. Tất cả đều dựa vào danh tiếng của công ty chúng ta và sự cố gắng không ngừng của mọi người ở phía sau.

– Không có bản vẽ nào là chính xác tuyệt đối! Học lực không quyết định tất cả, tôi tin tưởng vào thực lực của cậu, chẳng phải còn có cả Tây An nữa sao, cậu ấy rất vững mảng kỹ thuật.

– Cháu làm sao cơ ạ, cháu cũng chỉ đi bê gạch rồi bị thầy Dương lôi ra ngoài thôi ấy mà, kỷ luật hạng nhất luôn.

Vẻ cười cợt trên mặt Tiền Tâm Nhất vụt tắt:

Tiền Tâm Nhất cười cười:

– Đừng nghĩ nhiều, sẽ không có vấn đề gì đâu, ít nhất có thể khống chế các chi tiết thiết kế mà.

– Chỉ dựa vào mỗi kỹ thuật bên chúng ta thì không được đâu. Suy cho cùng thì người làm việc vẫn là đơn vị thi công, trách nhiệm của bản thân thì phải tự gánh vác, nếu không gánh được thì đừng ôm việc. Chuyện này có liên quan tới an toàn con người, cháu không ký tên nổi.

Có lẽ bên kia chỉ đợi Viện thiết kế chịu nhường bước, ngay chiều hôm ấy bên A đã gửi thư liên hệ, yêu cầu mười giờ sáng ngày thứ năm mở cuộc họp bắt đầu dự án, địa điểm là văn phòng bên A.

“Tôi ngửi thấy mùi âm mưu.”

– Đương nhiên, đội thi công biệt thự rất giàu kinh nghiệm, sẽ không có vấn đề gì xảy ra trong quá trình thi công lắp đặt đâu. Nếu không thì tôi cũng đã chẳng nhận việc này. Cậu nghĩ mà xem, tôi sẽ không bê đá tự đè lên chân mình chứ?

Quả nhiên, chỉ chớp mắt một cái thôi là cảm giác này đã biến mất. Đi qua ánh sáng nơi khung cửa, Tiền Tâm Nhất vẫn mang dáng vẻ trước đây, mấy bước sau đã biến mất khỏi tầm nhìn của Trần Tây An, mang theo bao thuốc còn chưa kịp rút hẳn khỏi túi quần.

Tiền Tâm Nhất vẫn lắc đầu:

– Sếp, chú tìm trưởng phòng Trần hay trưởng phòng Lôi đi ạ. Chú cũng biết cháu làm việc xem trọng cảm xúc, không phải dự án mà cháu bằng lòng nhận cháu còn lười xem, cháu sẽ chỉ cho ra toàn sản phẩm lỗi mà thôi.

Triệu Đông Văn ngại ngùng, hạ giọng thật thấp:

Vẻ không vui thoáng qua ánh mắt Cao Viễn, bị Tiền Tâm Nhất nhìn thấy rõ mồn một. Hai người nhìn nhau với ánh mắt kỳ quái mấy giây. Cuối cùng Cao Viễn cúi đầu nhìn điện thoại, giọng điệu có vẻ bất đắc dĩ:

– Chẳng phải các phòng khác cũng đang có dự án hay sao. Chỉ có phòng số 1 tạm thời rảnh rỗi. Thôi được rồi, cậu không ký thì thôi vậy, chuyện thiết kế thi công để tôi nghĩ cách, cậu cứ đưa ra bản vẽ theo đúng quy trình bình thường là được.

– Trong thời gian dự án biệt thự cháu cũng có thể lấy mức lương của Tiểu Triệu thôi, cháu không có ý kiến gì hết.

Trong lòng Tiền Tâm Nhất không thoải mái nhưng không để lộ ra ngoài. Được Cao Viễn buông tha, anh bèn đứng dậy chuẩn bị đi. Lúc đến cửa rồi Cao Viễn ở phía sau gọi anh một tiếng, cười nói:

– Ai giả ngốc cơ, ai nhận thì người ấy phụ trách thôi ạ.

– Tâm Nhất này, mấy ngày nữa dự án biệt thự bắt đầu, công hàm sẽ gửi tới bất cứ lúc nào, cậu chú ý nhé.

Tiền Tâm Nhất nói biết rồi, ra khỏi văn phòng thì đi thẳng tới chỗ cầu thang.

Trần Tây An đi rót nước, ngang qua chỗ ngồi của Triệu Đông Văn thì phát hiện cậu nhóc này đang làm việc riêng. Màn hình máy tính rực rỡ sắc màu, toàn là hình ảnh của những chiếc bánh kem.

Triệu Đông Văn mở khung chat ra gõ cành cạch một hồi, nhập xong mới cảm thấy có gì đó sai sai, ngẩng đầu lên chợt phát hiện Trần Tây An bưng tách nhìn cậu ta với ánh mắt trêu đùa. Cậu ta lập tức trưng ra vẻ mặt ngại ngùng, vừa vươn tay thu giao diện tìm kiếm ở mức nhỏ nhất, vừa nở nụ cười lấy lòng:

Trong lòng Tiền Tâm Nhất không thoải mái nhưng không để lộ ra ngoài. Được Cao Viễn buông tha, anh bèn đứng dậy chuẩn bị đi. Lúc đến cửa rồi Cao Viễn ở phía sau gọi anh một tiếng, cười nói:

– Chào buổi sáng nhé kỹ sư Trần.

– Chào buổi sáng, – Trần Tây An cười cười với cậu ta, vừa ra hiệu cậu ta đừng căng thẳng, vừa nhỏ giọng hỏi một câu – Sinh nhật của bạn gái hả?

Triệu Đông Văn ngại ngùng, hạ giọng thật thấp:

Người ta nói sự dịu dàng ẩn sâu nhất chẳng thể cảm nhận được, cảnh tượng đẹp đẽ nhất chỉ diễn ra trong nháy mắt.

– Không phải, là thầy em.

Nghịch sáng, thuận gió, anh đứng trong luồng sáng chiếu vào từ khung cửa, sơ mi và quần âu đều bị gió thổi khẽ phập phồng. Cả người bao phủ bởi vầng ánh sáng, tựa như đang phát quang. Bỗng dưng trái tim Trần Tây An đập lỗi nhịp không thể khống chế.

Trần Tây An sững người, sau đó bật cười:

– Không phải, là thầy em.

– Mua rồi tính phần cả anh nữa nhé.

***

Triệu Đông Văn lắc đầu nguầy nguậy:

– Không được, có mỗi chiếc bánh kem thôi mà.

Cùng một thời gian dài như vậy, có người đã thành ông chủ, có người vẫn là lính quèn. Tiền Tâm Nhất cũng ngưỡng mộ cũng chẳng đố kỵ gì. Tính cách của anh chỉ thích hợp làm một dân kỹ thuật tính toán chi ly với người ta theo quy tắc, có thể anh vẫn mãi chẳng tiến bộ, cho nên cảm thấy thay đổi khó mà chấp nhận được.

Trần Tây An nghĩ cũng cảm thấy không hay, trong phòng còn những người khác nữa cơ mà, hắn quyết định sẽ tặng Tiền Tâm Nhất một món quà khác:

– Được rồi, hôm nào?

– Ngày kia.

Trần Tây An gật đầu, vừa cất bước thì phát hiện Tiền Tâm Nhất ra khỏi văn phòng Tổng Giám đốc ở tận cuối hành lang, rẽ trái đi về phía lễ tân.

Tiền Tâm Nhất ngước mắt, nhìn chằm chằm hắn, sau đó chợt nói:

Nghịch sáng, thuận gió, anh đứng trong luồng sáng chiếu vào từ khung cửa, sơ mi và quần âu đều bị gió thổi khẽ phập phồng. Cả người bao phủ bởi vầng ánh sáng, tựa như đang phát quang. Bỗng dưng trái tim Trần Tây An đập lỗi nhịp không thể khống chế.

Sáng sớm ngày hôm sau, ông chủ với hiềm nghi đi lánh nạn xuất hiện tại văn phòng với gương mặt hớn hở, còn mang về một bản hợp đồng mang tính chiến lược.

Người ta nói sự dịu dàng ẩn sâu nhất chẳng thể cảm nhận được, cảnh tượng đẹp đẽ nhất chỉ diễn ra trong nháy mắt.

– Còn có thể làm gì, tìm người đứng tên thôi.

Quả nhiên, chỉ chớp mắt một cái thôi là cảm giác này đã biến mất. Đi qua ánh sáng nơi khung cửa, Tiền Tâm Nhất vẫn mang dáng vẻ trước đây, mấy bước sau đã biến mất khỏi tầm nhìn của Trần Tây An, mang theo bao thuốc còn chưa kịp rút hẳn khỏi túi quần.

Hết chương 10

Trần Tây An rẽ vào phòng trà nước lấy nước, đặt tách xuống cũng theo ra ngoài luôn.

Tiền Tâm Nhất ngồi trên bậc cầu thang đầu tiên, đối diện với chiếc thùng rác của tầng này. Không biết anh nhặt được ở đâu cái gạt tàn đầy bụi bặm, đang cúi đầu rũ tàn thuốc dưới tay.

Trần Tây An mở cửa thoát hiểm ra, Tiền Tâm Nhất lập tức ngẩng đầu lên nhìn, thấy hắn thì mời một điếu thuốc, Trần Tây An từ chối, sau đó nói:

– Sao rồi? Đàm phán thất bại à?

Tiền Tâm Nhất cười cười:

– Làm gì có chuyện ấy, đến Vương Nhất Phong còn nói tôi cãi đâu thắng đó, chưa thua trận nào.

Nụ cười miễn cưỡng với nụ cười chân thật từ tận sâu đáy lòng thực sự rất khác nhau, Trần Tây An thấy anh gân cổ lên, cũng ngồi xuống, nhìn thẳng vào anh nói:

– Giải quyết sao rồi?

Trần Tây An ngồi rất gần, nếu Tiền Tâm Nhất hút thuốc thì khói thụ động sẽ phun trước mặt Trần Tây An, vì thế anh ngồi xổm nhích sang bên cạnh:

Triệu Đông Văn mở khung chat ra gõ cành cạch một hồi, nhập xong mới cảm thấy có gì đó sai sai, ngẩng đầu lên chợt phát hiện Trần Tây An bưng tách nhìn cậu ta với ánh mắt trêu đùa. Cậu ta lập tức trưng ra vẻ mặt ngại ngùng, vừa vươn tay thu giao diện tìm kiếm ở mức nhỏ nhất, vừa nở nụ cười lấy lòng:

– Còn có thể làm gì, tìm người đứng tên thôi.

Chuyện này rất bình thường với một công trình, nếu không sẽ chẳng xuất hiện một đống người coi học tập như khổ hình, nhồi nhét kiến thức, liều mạng thi kỹ sư xây dựng, cũng chỉ vì chút tiền đứng tên khả quan kia thôi.

– Sếp, chúc mừng sếp nhé.

– Nhờ lãnh đạo sáng suốt đấy chứ, dự án lớn thế này thì chú cho phòng số 1 được mở mang tầm mắt đi.

Trần Tây An đắn đo không biết Tiền Tâm Nhất có muốn tâm sự với mình không. Nhận thấy biểu hiện của mình từ trước đến giờ cũng không tệ, bèn hỏi:

– Ngày kia.

– Cậu không thích kiểu đầu cơ trục lợi này hả?

Tiền Tâm Nhất ngước mắt, nhìn chằm chằm hắn, sau đó chợt nói:

– Không đến mức ấy, cũng chẳng có tư cách gì để nói cả, tôi chỉ không muốn công trình mình phụ trách xảy ra vấn đề gì thôi.

Tim Trần Tây An mềm nhũn hết cả ra:

Tiền Tâm Nhất:

– Đừng nghĩ nhiều, sẽ không có vấn đề gì đâu, ít nhất có thể khống chế các chi tiết thiết kế mà.

Ánh mắt Trần Tây An thuộc kiểu sâu thẳm, bị nhìn vậy, Tiền Tâm Nhất cảm thấy… hơi xấu hổ. Anh hoàn hồn, vội dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn rồi đứng dậy:

– Có thể khống chế cũng được cái khỉ gì đâu, đi thôi.

Tiền Tâm Nhất nói biết rồi, ra khỏi văn phòng thì đi thẳng tới chỗ cầu thang.

Có lẽ bên kia chỉ đợi Viện thiết kế chịu nhường bước, ngay chiều hôm ấy bên A đã gửi thư liên hệ, yêu cầu mười giờ sáng ngày thứ năm mở cuộc họp bắt đầu dự án, địa điểm là văn phòng bên A.

Tiền Tâm Nhất trả lời email xong, triệu tập toàn bộ nhân viên của phòng thiết kế số 1 tới họp. Cuộc họp của bọn họ rất thú vị, Tiền Tâm Nhất vừa ngồi xuống đã chống cằm mỉm cười, bên dưới lập tức vang lên tiếng kêu than.

“Tôi ngửi thấy mùi âm mưu.”

– Thứ năm tôi sẽ đi họp ở bên đó, tuần này mọi người cứ nghỉ ngơi thoải mái, tuần sau chúng ta bắt đầu làm trâu làm ngựa. Thôi, tan họp.

“Tôi nhìn thấy ma quỷ.”

“Sếp, bác sĩ nói vợ tôi có dấu hiệu sinh non, tôi phải xin nghỉ phép trước hai ngày.”

“Không phải đấy chứ, lại cười rồi!”

“…”

– Giải quyết sao rồi?

Trần Tây An: “…”

Trần Tây An nghĩ cũng cảm thấy không hay, trong phòng còn những người khác nữa cơ mà, hắn quyết định sẽ tặng Tiền Tâm Nhất một món quà khác:

Chờ những người kia chết lặng mất hết hy vọng. Tiền Tâm Nhất mới đi thẳng vào chủ đề chính một cách đơn giản thô bạo. Anh nói sơ qua về tình hình phía biệt thự, sau cùng cất lời:

– Thứ năm tôi sẽ đi họp ở bên đó, tuần này mọi người cứ nghỉ ngơi thoải mái, tuần sau chúng ta bắt đầu làm trâu làm ngựa. Thôi, tan họp.

Đến lúc tan làm, Dương Giang hẹn Trần Tây An đi ăn, hắn không đi mà một mình tới chỗ cửa hàng kính mắt.

– Chẳng phải các phòng khác cũng đang có dự án hay sao. Chỉ có phòng số 1 tạm thời rảnh rỗi. Thôi được rồi, cậu không ký thì thôi vậy, chuyện thiết kế thi công để tôi nghĩ cách, cậu cứ đưa ra bản vẽ theo đúng quy trình bình thường là được.Chờ những người kia chết lặng mất hết hy vọng. Tiền Tâm Nhất mới đi thẳng vào chủ đề chính một cách đơn giản thô bạo. Anh nói sơ qua về tình hình phía biệt thự, sau cùng cất lời:– Nhờ lãnh đạo sáng suốt đấy chứ, dự án lớn thế này thì chú cho phòng số 1 được mở mang tầm mắt đi.Hết chương 10
Bình Luận (0)
Comment