Lúc con người ta vui vẻ, cho dù không cười cũng biết. Khi Tiền Tâm Nhất xách cơm tối và máy tính vào trong phòng bệnh, Trần Tây An có cảm giác này.
Mâu thuẫn của Bành Thập Hương với hắn tựa như nam châm cùng cực. Quả thực Trần Tây An không thể ngờ rằng có thể thuyết phục được bà nhanh đến vậy, hắn nhướng một bên mày với vẻ nghi ngờ. Nhớ tới sự khác biệt cực lớn giữa hai bên phụ huynh, trong lòng Tiền Tâm Nhất vô cùng áy náy với hắn. Anh nhe răng cười:
Đã qua nửa tiếng đồng hồ kể từ lúc anh bị mắng, suốt quãng đường lái xe đi, tâm trạng Tiền Tâm Nhất phập phồng lên xuống, gần đến đây thì cảm xúc của anh đã ổn định hơn nhiều.
– Vui đến vậy cơ. – Hắn vừa tự giác thu dọn bàn ăn, vừa nói đùa – Nhặt được tiền à?
Cô độc mang hình dáng của tuổi tác, mà đi cùng với trưởng thành là xa cách với gia đình. Bành Thập Hương hoảng hốt mắng chửi một trận, trong lúc mơ màng anh cảm thấy như quay trở về thời thơ ấu.
Giống như Trần Tây An không ngờ bà sẽ đến sớm thế này, Bành Thập Hương cũng không ngờ Tiền Tâm Nhất lại không có ở đây. Hai người chạm mắt nhau qua không gian, tức thì bầu không khí trở nên mất tự nhiên, nhất là Bành Thập Hương.
– Vui đến vậy cơ. – Hắn vừa tự giác thu dọn bàn ăn, vừa nói đùa – Nhặt được tiền à?
Đã qua nửa tiếng đồng hồ kể từ lúc anh bị mắng, suốt quãng đường lái xe đi, tâm trạng Tiền Tâm Nhất phập phồng lên xuống, gần đến đây thì cảm xúc của anh đã ổn định hơn nhiều.
Dư âm lời đe dọa của bác sĩ vẫn còn văng vẳng bên tai. Tiền Tâm Nhất nhìn giờ bèn tắt CAD đi, vừa mới gập máy tính xuống, gương mặt Trần Tây An đã ngó qua đây:
Trần Tây An rút đũa từ chiếc cốc đầu giường ra, dùng khăn giấy lau qua rồi đưa cho anh một đôi:
Trần Tây An chống xe lăn leo lên giường, trở mình như rùa lật mai, thoải mái thở một tiếng:
Cô độc mang hình dáng của tuổi tác, mà đi cùng với trưởng thành là xa cách với gia đình. Bành Thập Hương hoảng hốt mắng chửi một trận, trong lúc mơ màng anh cảm thấy như quay trở về thời thơ ấu.
– Cơm áo do cha mẹ cho, không thể giận dỗi tùy tiện được.
Mặc dù bị mắng xối xả song Tiền Tâm Nhất không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại có cảm giác trân trọng như bước đi trên băng mỏng. Tình thân, tình yêu và tình bạn tựa chiếc kiềng ba chân, thiếu đi một thứ đều để lại tiếc nuối.
Khi ấy anh không biết kiềm chế, cũng sẽ không quan tâm tới thể diện, anh ngửa đầu nhìn mẹ mình, mẹ nói gì anh nghe đó. Mẹ anh cũng sẽ không quan tâm tới thứ mang tên tự tôn của người trưởng thành, quan tâm hay tức giận chỉ nhìn thôi cũng hiểu.
– Vậy em vui chuyện gì? Mang cả máy tính đến đây thì chắc hẳn nhóm em đã niêm phong hồ sơ dự thầu rồi.
Mặc dù bị mắng xối xả song Tiền Tâm Nhất không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại có cảm giác trân trọng như bước đi trên băng mỏng. Tình thân, tình yêu và tình bạn tựa chiếc kiềng ba chân, thiếu đi một thứ đều để lại tiếc nuối.
Tâm trạng của Tiền Tâm Nhất không tệ, nhưng anh không cho rằng mình đang để lộ ra bên ngoài. Anh dừng bước trước cửa, quay đầu nhìn tấm kính dựng đứng để kiểm chứng. Có điều phản quang trong đêm khuya khiến mặt kính mơ hồ. Anh giả vờ không thấy, khinh thường nhìn Trần Tây An:
Dương Giang gọi điện thoại tới cho anh, nói rằng Trần Tây An đã kết thúc kiểm tra sức khỏe toàn diện vào lúc chưa tới hai giờ chiều, anh ta còn có việc phải đi trước, theo lời dặn của bác sĩ thì Trần Tây An có thể tự chăm sóc cho mình rồi, cho nên Tiền Tâm Nhất không lo lắng nhiều. Nhưng anh quên mất một chuyện, đó là mẹ anh.
Hết chương 112
– Tục!
Tiền Tâm Nhất tắm xong ra ngoài, dùng khăn lông ấm lau người cho hắn, vạch chăn chui vào, hai người ôm chặt lấy nhau. Hôn triền miên và vu0t ve trong bóng tối, xúc cảm nhẹ nhàng như gió xuân nhẹ lướt qua cành liễu.
Hơi thở của hai người đều thả lỏng hơn, dường như sợ phá tan sự im lặng hiếm hoi này. Trần Tây An chậm rãi mơn man, không vội vàng xâm lược, hơi thở quen thuộc ăn sâu vào xương tủy, chưa nếm mà đã say.
Anh đi tới đặt máy tính ở cuối giường, Trần Tây An cầm lấy túi nhựa qua, bày lên bàn, nói:
[Canh xương hầm đến rồi, mau tới tiếp giá.]
– Vậy em vui chuyện gì? Mang cả máy tính đến đây thì chắc hẳn nhóm em đã niêm phong hồ sơ dự thầu rồi.
Hết chương 112
Tiền Tâm Nhất cũng chịu hắn:
– Làm gì?
– Thưa đồng chí Trần Tây An, đại họa đã rơi xuống đầu anh rồi, tự lo cho bản thân mình trước đi.
Bành Thập Hương nhìn hắn, rồi dời mắt đi:
– Tục!
Mâu thuẫn của Bành Thập Hương với hắn tựa như nam châm cùng cực. Quả thực Trần Tây An không thể ngờ rằng có thể thuyết phục được bà nhanh đến vậy, hắn nhướng một bên mày với vẻ nghi ngờ. Nhớ tới sự khác biệt cực lớn giữa hai bên phụ huynh, trong lòng Tiền Tâm Nhất vô cùng áy náy với hắn. Anh nhe răng cười:
– Cô đến rồi ạ? Cô đi gì đến đây thế? Cô đã ăn cơm chưa?
Trần Tây An thấy bà không muốn nói chuyện với mình cũng không miễn cưỡng lấy lòng bà, bèn quay người đi về:
– Đừng bật đèn vội, để tối cho yên tĩnh, mấy ngày nay ồn ào muốn chết.
– … Canh xương hầm của anh sắp đến rồi.
– Đấy, giường lớn mà anh đã quên đấy.
– Có dẫn anh về đó được không?
Trần Tây An nhận ra ngay trong một giây, dở khóc dở cười:
Trần Tây An nằm nghiêng ghé sát gần nhìn anh sửa bản word. Tốc độ tay của Tiền Tâm Nhất nhanh như chớp, xem ra là đang làm bản nháp. Trần Tây An tập trung quan sát ở bên cạnh, nhận ra rằng hiệu quả công việc của anh nhanh hơn rất nhiều. Hắn là dân kỹ thuật, chỉ có hứng thú với mặt bằng và ý tưởng sáng tạo, chưa tới mười lăm phút đã mất hết hứng thú với miêu tả bằng chữ viết này. Hắn dời mắt sang Tiền Tâm Nhất.
– Mẹ em mà nghe thấy câu này sẽ nổi giận đi về luôn đấy, em có tin không?
Bành Thập Hương đồng ý đến, tuy nhiên lại không nói sẽ đến vào ngày nào, hơn nữa Lưu Dịch Dương sắp phải thi cuối kỳ, anh đoán rằng bà lo liệu xong thì ít nhất cũng mất hai ngày. Anh nói với Trần Tây An rằng thứ hai tuần sau bà mới tới.
Tiền Tâm Nhất cũng chịu hắn:
Tiền Tâm Nhất vươn tay mở hộp giúp hắn, kiên quyết phủ định:
Anh đi tới đặt máy tính ở cuối giường, Trần Tây An cầm lấy túi nhựa qua, bày lên bàn, nói:
– Nếu bà ấy quay về giữa chừng khẳng định là do bị anh chọc tức.
Trần Tây An rút đũa từ chiếc cốc đầu giường ra, dùng khăn giấy lau qua rồi đưa cho anh một đôi:
– Cơm áo do cha mẹ cho, không thể giận dỗi tùy tiện được.
Tiền Tâm Nhất xấu bụng bật cười, chẳng thể làm gì, cung Xử Nữ là vậy đấy.
– Em biết anh sẽ không vậy. – Tiền Tâm Nhất khựng lại, ngước mắt lên nhìn hắn, đôi đồng tử đen láy mang vẻ trấn định – Nhưng chắc chắn mẹ em sẽ nhắm vào anh. Bà ấy là người như vậy đấy, miệng sắc bén song trái tim thì yếu mềm. Nếu như… bà có lời nào quá đáng, thì anh nể mặt em, đừng để trong lòng, được không?
Tiền Tâm Nhất đi sau đóng cửa lại, còn chưa kịp cắm thẻ phòng vào khe, anh đã bị Trần Tây An nắm cổ tay kéo về phía trước xe lăn. Người đó ôm eo anh trong bóng tối, thả lỏng nói:
– Được quá đấy chứ. – Trần Tây An gắp một viên tôm cho vào miệng, buồn cười nói – Với mẹ em thì anh là người ngoài, cùng lắm thì không nói gì với anh thôi, sẽ không nói những lời khó nghe đâu, chúng ta cứ chặn cửa não lại, ăn cơm đi.
Tiền Tâm Nhất rất yên tâm với tính cách của hắn, vừa nhai tôm viên vừa trầm ngâm suy nghĩ, gẩy gẩy đồ ăn trong đĩa.
Tiếng cười của anh rất trầm, trong phòng khách không có tiếng ngáy, không tiếng ồn ào, không ánh đèn, tiếng cười ấy càng dịu dàng hơn. Trần Tây An nuốt nước bọt, trái tim ấm áp như ngâm trong suối nước nóng. Hắn kéo Tiền Tâm Nhất, để anh ngồi trên đùi mình, mò mẫm trong bóng tối, ngón tay chạm vào bờ môi ấy, sau đó hôn lên.
Bành Thập Hương cau chặt mày, không nhịn được trừng hắn một cái. Trần Tây An hiểu ý của bà, dường như bà cho rằng hắn chính là đầu sỏ gây tội, chẳng qua bà nhịn không nói mà thôi, cho dù đồng tình hắn là người bệnh hay đã quen với việc này thì đây cũng là hiện tượng tốt.
Ăn cơm xong, anh gỡ bàn ăn xuống làm bàn máy tính, chiếm dụng 1/5 chiếc giường bắt đầu gõ chữ lách cách, cho thành viên nhóm K nhìn hết thứ gọi là “cơ mật kinh doanh”.
Bành Thập Hương để vali hành lý dựa vào tường, đặt hộp giữ nhiệt lên tủ đầu giường, không nhìn hắn cũng không nói gì hết. Trần Tây An giấu điện thoại trong chăn, tỉnh bơ gửi tin nhắn cho Tiền Tâm Nhất.
Anh trải qua cả buổi sáng với công việc sắp xếp những thông tin vụn vặt, gần tới một giờ mới sắp xếp xong tất cả các tài liệu để chuyển tới phòng in. Nhóm F ăn cơm hộp xong, nhân lực chủ yếu lại chuyển chiến trường sang phòng in, giám sát bản in và đóng gói, bận rộn tới tám giờ hơn mới dán niêm phong lên thùng giấy.
Trần Tây An nằm nghiêng ghé sát gần nhìn anh sửa bản word. Tốc độ tay của Tiền Tâm Nhất nhanh như chớp, xem ra là đang làm bản nháp. Trần Tây An tập trung quan sát ở bên cạnh, nhận ra rằng hiệu quả công việc của anh nhanh hơn rất nhiều. Hắn là dân kỹ thuật, chỉ có hứng thú với mặt bằng và ý tưởng sáng tạo, chưa tới mười lăm phút đã mất hết hứng thú với miêu tả bằng chữ viết này. Hắn dời mắt sang Tiền Tâm Nhất.
Hơn một năm, công ty mới, cuộc sống mới, sang tuổi mới, khiến người trước mắt đã khác so với khi hai người vừa mới gặp lại, bề ngoài của anh trưởng thành hơn, nhưng trong mắt Trần Tây An, anh vẫn chẳng thay đổi gì, vẫn kiên trì như trước đây, thỉnh thoảng cũng có thể mượn dũng khí và sự cổ vũ từ anh.
– Cháu hiểu. – Trần Tây An nói – Thực ra hiện tại cháu đã có thể xuống giường đi lại rồi, cũng không muốn phiền cô chăm sóc. Tâm Nhất phiền cô tới đây cháu cũng không cản được, chỉ hi vọng có thể mượn điều này để hòa giải mối quan hệ giữa hai người.
Đối với hắn thì giường bệnh quả thực vô cùng nhỏ bé, chăn cũng nhỏ, chiều ngang giường hẹp, ngón chân vươn ra ngoài giường bệnh. Tiền Tâm Nhất nhìn thôi cũng cảm thấy khó chịu, nghi ngờ rằng hắn ngủ không ngon. Nhưng cũng chẳng thể làm gì, giường bệnh đều có quy cách này.
Tiền Tâm Nhất gõ chậm dần, đã gần mười giờ rồi, Trần Tây An ngồi dậy, bỗng nhận ra rằng dường như lâu lắm rồi bọn họ không được ở riêng. Tại đây, lúc đêm khuya yên tĩnh nhất vẫn ồn ào, hắn nằm viện lâu quá, hai người còn chẳng có điều kiện để hôn môi.
Tâm trạng của Tiền Tâm Nhất không tệ, nhưng anh không cho rằng mình đang để lộ ra bên ngoài. Anh dừng bước trước cửa, quay đầu nhìn tấm kính dựng đứng để kiểm chứng. Có điều phản quang trong đêm khuya khiến mặt kính mơ hồ. Anh giả vờ không thấy, khinh thường nhìn Trần Tây An:
Dư âm lời đe dọa của bác sĩ vẫn còn văng vẳng bên tai. Tiền Tâm Nhất nhìn giờ bèn tắt CAD đi, vừa mới gập máy tính xuống, gương mặt Trần Tây An đã ngó qua đây:
– Về nhà nghỉ à?
– … Canh xương hầm của anh sắp đến rồi.
Tiền Tâm Nhất “ừ” một tiếng. Anh cảm thấy hắn còn chưa xong chuyện, quả nhiên nghe thấy hắn cười nói:
Deadline của Myles là trước trưa hôm nay phải niêm phong hồ sơ dự thầu. Tiền Tâm Nhất đã đánh tiếng với Dương Giang trước, chưa tới tám giờ Dương Giang đã qua đây, hai người giao ca, anh mới xách máy tính đi làm.
Bành Thập Hương vô thức né tránh, nói giọng cứng ngắc:
– Có dẫn anh về đó được không?
– Sống dậy rồi.
Tiền Tâm Nhất vô thức đáp lại một câu:
– Anh không nhớ cảm giác nằm giường lớn như thế nào nữa rồi đây.
– Làm gì?
Trần Tây An vỗ ván giường, cười nói:
– Anh không nhớ cảm giác nằm giường lớn như thế nào nữa rồi đây.
– Được quá đấy chứ. – Trần Tây An gắp một viên tôm cho vào miệng, buồn cười nói – Với mẹ em thì anh là người ngoài, cùng lắm thì không nói gì với anh thôi, sẽ không nói những lời khó nghe đâu, chúng ta cứ chặn cửa não lại, ăn cơm đi.
– Mẹ em mà nghe thấy câu này sẽ nổi giận đi về luôn đấy, em có tin không?
Đối với hắn thì giường bệnh quả thực vô cùng nhỏ bé, chăn cũng nhỏ, chiều ngang giường hẹp, ngón chân vươn ra ngoài giường bệnh. Tiền Tâm Nhất nhìn thôi cũng cảm thấy khó chịu, nghi ngờ rằng hắn ngủ không ngon. Nhưng cũng chẳng thể làm gì, giường bệnh đều có quy cách này.
Tiền Tâm Nhất rất yên tâm với tính cách của hắn, vừa nhai tôm viên vừa trầm ngâm suy nghĩ, gẩy gẩy đồ ăn trong đĩa.
Tiền Tâm Nhất suy nghĩ mất hai phút, cuối cùng vẫn đi mượn chiếc xe lăn. Anh nói trước với y tá, y ta không đồng ý, đúng lúc bác sĩ Nhiếp đi qua, cho phép anh đưa người bệnh về nhà nghỉ, dặn anh sáng mai đưa người bệnh về sớm.
Trạng thái sức khỏe hiện tại của Trần Tây An hiện tại chẳng khác nào bà đẻ ở cữ, kỳ thực hai người cũng không làm được gì, nhưng sau khi sống chung với đông người hai tuần lễ, cả hai đều mong mỏi về thế giới của riêng hai người.
Tiền Tâm Nhất đi sau đóng cửa lại, còn chưa kịp cắm thẻ phòng vào khe, anh đã bị Trần Tây An nắm cổ tay kéo về phía trước xe lăn. Người đó ôm eo anh trong bóng tối, thả lỏng nói:
Hơn một năm, công ty mới, cuộc sống mới, sang tuổi mới, khiến người trước mắt đã khác so với khi hai người vừa mới gặp lại, bề ngoài của anh trưởng thành hơn, nhưng trong mắt Trần Tây An, anh vẫn chẳng thay đổi gì, vẫn kiên trì như trước đây, thỉnh thoảng cũng có thể mượn dũng khí và sự cổ vũ từ anh.
– Đừng bật đèn vội, để tối cho yên tĩnh, mấy ngày nay ồn ào muốn chết.
Tiền Tâm Nhất xấu bụng bật cười, chẳng thể làm gì, cung Xử Nữ là vậy đấy.
Trần Tây An vội vàng bước xuống giường, khoác áo phao lông vũ ra đón bà. Hắn vươn tay đỡ hành lý, cười hỏi:
Tiếng cười của anh rất trầm, trong phòng khách không có tiếng ngáy, không tiếng ồn ào, không ánh đèn, tiếng cười ấy càng dịu dàng hơn. Trần Tây An nuốt nước bọt, trái tim ấm áp như ngâm trong suối nước nóng. Hắn kéo Tiền Tâm Nhất, để anh ngồi trên đùi mình, mò mẫm trong bóng tối, ngón tay chạm vào bờ môi ấy, sau đó hôn lên.
Đồng thời hắn nhìn gương mặt mẹ Tiền Tâm Nhất, cười chân thành:
Khi ấy anh không biết kiềm chế, cũng sẽ không quan tâm tới thể diện, anh ngửa đầu nhìn mẹ mình, mẹ nói gì anh nghe đó. Mẹ anh cũng sẽ không quan tâm tới thứ mang tên tự tôn của người trưởng thành, quan tâm hay tức giận chỉ nhìn thôi cũng hiểu.
Hơi thở của hai người đều thả lỏng hơn, dường như sợ phá tan sự im lặng hiếm hoi này. Trần Tây An chậm rãi mơn man, không vội vàng xâm lược, hơi thở quen thuộc ăn sâu vào xương tủy, chưa nếm mà đã say.
– Cảm ơn cô đã đến đây ạ.
Tiền Tâm Nhất không dám ngồi hẳn lên chân hắn, một tay vẫn xách máy tính. Hắn vừa mới li3m mut, cảm xúc chưa dâng lên, đầu gối đã khuỵu xuống trước rồi. Anh bị hôn tới mức nóng nảy, dứt khoát cắn hắn một cái. Vươn cánh tay nhét thẻ phòng vào khe, đèn sáng lên, tiếp đó anh nhìn thấy… người bệnh với gương mặt tươi cười.
Nháy mắt, trái tim anh không còn nóng nảy nữa, bây giờ Trần Tây An phải được chăm sóc, không thích hợp vận động cần dung tích phổi lớn. Tiền Tâm Nhất ấn sau gáy Trần Tây An, hôn lên trán hắn hai cái, đẩy hắn tới bên giường:
Tiền Tâm Nhất vô thức đáp lại một câu:
Trần Tây An vỗ ván giường, cười nói:
– Đấy, giường lớn mà anh đã quên đấy.
– Cô ơi qua bên này ạ.
Trần Tây An chống xe lăn leo lên giường, trở mình như rùa lật mai, thoải mái thở một tiếng:
Hôm sau chưa tới bảy giờ, Tiền Tâm Nhất đã đưa người tới phòng bệnh. Từ hôm nay trở đi, Trần Tây An có thể xuống đất đi lại bình thường, có điều hôm nay phải kiểm tra toàn thân, phải không ngừng hoạt động và chờ đợi cho nên hắn vẫn ngồi xe lăn.
– Sống dậy rồi.
Tiền Tâm Nhất suy nghĩ mất hai phút, cuối cùng vẫn đi mượn chiếc xe lăn. Anh nói trước với y tá, y ta không đồng ý, đúng lúc bác sĩ Nhiếp đi qua, cho phép anh đưa người bệnh về nhà nghỉ, dặn anh sáng mai đưa người bệnh về sớm.
Tiền Tâm Nhất tắm xong ra ngoài, dùng khăn lông ấm lau người cho hắn, vạch chăn chui vào, hai người ôm chặt lấy nhau. Hôn triền miên và vu0t ve trong bóng tối, xúc cảm nhẹ nhàng như gió xuân nhẹ lướt qua cành liễu.
– …Cậu là người bệnh, vẫn nên về giường nghỉ ngơi thì hơn.
Hôm sau chưa tới bảy giờ, Tiền Tâm Nhất đã đưa người tới phòng bệnh. Từ hôm nay trở đi, Trần Tây An có thể xuống đất đi lại bình thường, có điều hôm nay phải kiểm tra toàn thân, phải không ngừng hoạt động và chờ đợi cho nên hắn vẫn ngồi xe lăn.
Deadline của Myles là trước trưa hôm nay phải niêm phong hồ sơ dự thầu. Tiền Tâm Nhất đã đánh tiếng với Dương Giang trước, chưa tới tám giờ Dương Giang đã qua đây, hai người giao ca, anh mới xách máy tính đi làm.
Trạng thái sức khỏe hiện tại của Trần Tây An hiện tại chẳng khác nào bà đẻ ở cữ, kỳ thực hai người cũng không làm được gì, nhưng sau khi sống chung với đông người hai tuần lễ, cả hai đều mong mỏi về thế giới của riêng hai người.
Anh trải qua cả buổi sáng với công việc sắp xếp những thông tin vụn vặt, gần tới một giờ mới sắp xếp xong tất cả các tài liệu để chuyển tới phòng in. Nhóm F ăn cơm hộp xong, nhân lực chủ yếu lại chuyển chiến trường sang phòng in, giám sát bản in và đóng gói, bận rộn tới tám giờ hơn mới dán niêm phong lên thùng giấy.
Dương Giang gọi điện thoại tới cho anh, nói rằng Trần Tây An đã kết thúc kiểm tra sức khỏe toàn diện vào lúc chưa tới hai giờ chiều, anh ta còn có việc phải đi trước, theo lời dặn của bác sĩ thì Trần Tây An có thể tự chăm sóc cho mình rồi, cho nên Tiền Tâm Nhất không lo lắng nhiều. Nhưng anh quên mất một chuyện, đó là mẹ anh.
Bành Thập Hương đồng ý đến, tuy nhiên lại không nói sẽ đến vào ngày nào, hơn nữa Lưu Dịch Dương sắp phải thi cuối kỳ, anh đoán rằng bà lo liệu xong thì ít nhất cũng mất hai ngày. Anh nói với Trần Tây An rằng thứ hai tuần sau bà mới tới.
Vậy mà Bành Thập Hương đến bất ngờ không kịp đề phòng. Khi bà mang theo túi lớn túi bé xuất hiện trước phòng bệnh Trần Tây An, trong tay còn xách theo canh gà bà hầm ở nhà mang từ thành phố B đến đây. Suốt bốn tiếng đồng hồ ngồi xe, canh gà của bà chỉ còn tàn dư chút độ ấm.
Giống như Trần Tây An không ngờ bà sẽ đến sớm thế này, Bành Thập Hương cũng không ngờ Tiền Tâm Nhất lại không có ở đây. Hai người chạm mắt nhau qua không gian, tức thì bầu không khí trở nên mất tự nhiên, nhất là Bành Thập Hương.
Trần Tây An vội vàng bước xuống giường, khoác áo phao lông vũ ra đón bà. Hắn vươn tay đỡ hành lý, cười hỏi:
– Cô đến rồi ạ? Cô đi gì đến đây thế? Cô đã ăn cơm chưa?
Bành Thập Hương vô thức né tránh, nói giọng cứng ngắc:
– …Cậu là người bệnh, vẫn nên về giường nghỉ ngơi thì hơn.
Trần Tây An thấy bà không muốn nói chuyện với mình cũng không miễn cưỡng lấy lòng bà, bèn quay người đi về:
Tiền Tâm Nhất không dám ngồi hẳn lên chân hắn, một tay vẫn xách máy tính. Hắn vừa mới li3m mut, cảm xúc chưa dâng lên, đầu gối đã khuỵu xuống trước rồi. Anh bị hôn tới mức nóng nảy, dứt khoát cắn hắn một cái. Vươn cánh tay nhét thẻ phòng vào khe, đèn sáng lên, tiếp đó anh nhìn thấy… người bệnh với gương mặt tươi cười.
– Cô ơi qua bên này ạ.
Bành Thập Hương để vali hành lý dựa vào tường, đặt hộp giữ nhiệt lên tủ đầu giường, không nhìn hắn cũng không nói gì hết. Trần Tây An giấu điện thoại trong chăn, tỉnh bơ gửi tin nhắn cho Tiền Tâm Nhất.
Tiền Tâm Nhất “ừ” một tiếng. Anh cảm thấy hắn còn chưa xong chuyện, quả nhiên nghe thấy hắn cười nói:
[Canh xương hầm đến rồi, mau tới tiếp giá.]
Đồng thời hắn nhìn gương mặt mẹ Tiền Tâm Nhất, cười chân thành:
– Cảm ơn cô đã đến đây ạ.
– Em biết anh sẽ không vậy. – Tiền Tâm Nhất khựng lại, ngước mắt lên nhìn hắn, đôi đồng tử đen láy mang vẻ trấn định – Nhưng chắc chắn mẹ em sẽ nhắm vào anh. Bà ấy là người như vậy đấy, miệng sắc bén song trái tim thì yếu mềm. Nếu như… bà có lời nào quá đáng, thì anh nể mặt em, đừng để trong lòng, được không?
Bành Thập Hương nhìn hắn, rồi dời mắt đi:
– Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi không đến đây để hầu cậu.
Lúc Tiền Tâm Nhất tới, thấy hình ảnh hắn và mẹ mình ngồi đối diện mà không nói gì, những giường bệnh khác đều ăn khí thế, chỉ có giường bọn họ, hộp cơm bày ngay trước mắt nhưng lại trừng mắt nhìn nhau.
– Cháu hiểu. – Trần Tây An nói – Thực ra hiện tại cháu đã có thể xuống giường đi lại rồi, cũng không muốn phiền cô chăm sóc. Tâm Nhất phiền cô tới đây cháu cũng không cản được, chỉ hi vọng có thể mượn điều này để hòa giải mối quan hệ giữa hai người.
Bành Thập Hương cau chặt mày, không nhịn được trừng hắn một cái. Trần Tây An hiểu ý của bà, dường như bà cho rằng hắn chính là đầu sỏ gây tội, chẳng qua bà nhịn không nói mà thôi, cho dù đồng tình hắn là người bệnh hay đã quen với việc này thì đây cũng là hiện tượng tốt.
Tiền Tâm Nhất gõ chậm dần, đã gần mười giờ rồi, Trần Tây An ngồi dậy, bỗng nhận ra rằng dường như lâu lắm rồi bọn họ không được ở riêng. Tại đây, lúc đêm khuya yên tĩnh nhất vẫn ồn ào, hắn nằm viện lâu quá, hai người còn chẳng có điều kiện để hôn môi.
Lúc Tiền Tâm Nhất tới, thấy hình ảnh hắn và mẹ mình ngồi đối diện mà không nói gì, những giường bệnh khác đều ăn khí thế, chỉ có giường bọn họ, hộp cơm bày ngay trước mắt nhưng lại trừng mắt nhìn nhau.
Tiền Tâm Nhất đi sau đóng cửa lại, còn chưa kịp cắm thẻ phòng vào khe, anh đã bị Trần Tây An nắm cổ tay kéo về phía trước xe lăn. Người đó ôm eo anh trong bóng tối, thả lỏng nói:Lúc con người ta vui vẻ, cho dù không cười cũng biết. Khi Tiền Tâm Nhất xách cơm tối và máy tính vào trong phòng bệnh, Trần Tây An có cảm giác này.– Tục!Hết chương 112t