Vừa trở về từ căn cứ được mấy ngày, Tiền Tâm Nhất vẫn chưa trải qua hết thời kỳ mới mẻ nên rất chăm kiểm tra Weibo.
– Vừa gặp mặt đã bảo người ta cút, văn hóa như vậy tệ quá, sẽ làm hư những bạn nhỏ ngoan ngoãn.
Tốc độ tăng fan giảm dần nhưng mỗi ngày đều có thêm một ít. Có điều anh không giống với Dư Lương, chuyện nhỏ nhặt gì cũng phải đăng lên, kèm theo đó là vài emotion dễ thương, khu bình luận thì toàn hình ảnh mất hết thanh máu, thoạt nhìn vô cùng sôi nổi.
– Hóa ra cậu là… kiến trúc sư, đúng là một ngành nghề tôn kính.
Hai bên bắt tay nhau, Trần Thụy Hà nói rõ nguyên nhân giới thiệu. Đầu năm nay GAD đã thử xây dựng mối quan hệ hợp tác với tập đoàn và đã cung cấp cho tập đoàn hình ảnh một số công trình trước đây từng làm. Đúng lúc hai sếp lớn cũng nhận được thư mời của phòng trưng bày nghệ thuật, khá hài lòng với hiệu quả thẩm mỹ của dự án này, cho nên mới hỏi thăm Trần Thụy Hà thái độ phục vụ của GAD. Trần Thụy Hà bỏ qua câu chuyện gãy dầm, nhưng cũng nhắc tới Tiền Tâm Nhất, còn nói thêm hôm nay anh cũng ở đây, chủ tịch Cát bèn muốn gặp anh.
Phát hiện Weibo là một nền tảng có thể chia sẻ cả tinh thần và chữ viết, anh chỉnh sửa tới chỉnh sửa lui, nói về bản thân thì cảm thấy chuyện nhỏ không cần phải nhắc tới, nói về Trần Tây An thì sao cứ có cảm giác như đang khoe người yêu, cuối cùng vừa lãng phí thời gian vừa chẳng làm được gì.
Tiền Tâm Nhất nhún vai, ra hiệu hắn buông tay ra:
– Em chỉ biết hai từ “bê gạch” viết thế nào thôi.
Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An đều đã nhận ra chút dấu vết, có điều bọn họ không cần phải tốn tâm tư để suy nghĩ mà tập trung nó vào công trình của mình.
Chờ khi anh chán cái trò chơi “có lời mà không thể nói ra” thì Trần Tây An bình tĩnh đã đọc xong bốn, năm quyển sách trong kế hoạch của hắn. Tiền Tâm Nhất cảm thấy mình nên học tập anh. Anh bèn cầm quyển sách Trần Tây An đã đọc xong lên, ngồi khoanh chân trên sofa nhiễu “dân”.
Thời gian chính là liều thuốc làm lạnh tốt nhất, và bận rộn có thể khiến người ta dần lãng quên. Rõ ràng sự chú ý của đồng nghiệp với mối quan hệ của Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An đã chẳng còn cao như năm ngoái nữa, bọn họ rơi vào một mối lo khác khiến cho mấy chuyện đồn đại chẳng liên quan đến mình và trò chơi bàng quan xem kịch đã không thể tiếp diễn được nữa.
Kỳ nghỉ Tết với tiết trời đẹp đã kết thúc bằng cơn mưa xuân chợt đến. Mưa rào rào va vào cửa sổ, sấm xuân ầm ầm, cả thế giới chỉ còn tiếng vụn vỡ ồn ào. Tiền Tâm Nhất mở tập thơ tình dày bằng nửa đốt ngón tay, thỉnh thoảng lại tạo ra âm thanh.
Hai người vừa bước vào cửa đã thấy Hách Kiếm Vân bất thình lình xuất ở trước lối vào căn số một chuẩn bị cho nghi thức cắt băng khánh thành, đám người bùng nổ tiếng kêu ngạc nhiên, có người bạn nước ngoài còn nói đùa rằng “magic”, nhưng Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An đều biết, ông ta chỉ bước ra từ tường cảnh quan được thiết kế ở phía Tây mà thôi.
Đêm nay em không quan tâm nhân loại, em chỉ nhớ anh. (1)
(1): Nhật ký – Hải Tử
Vì thế anh sầm mặt nói:
Anh là bài thơ em viết dở, chẳng thể để người khác sửa chỉ một từ. (2)
Tiền Tâm Nhất không thấy hứng thú gì với triển lãm tranh, còn Trần Tây An tưởng rằng anh cảm thấy mâu thuẫn với căn biệt thự cải tạo thành phòng trưng bày nghệ thuật kia nên đứng chung một chiến tuyến với anh. Kết quả thì Tiền Tâm Nhất đã quên mất một chuyện, hiện tại anh đang làm đại diện của nhóm trưởng.
Kết quả Tiền Tâm Nhất đập bàn tay lên miệng hắn, đẩy hắn ra ngoài, tay còn lại xoa xoa tai như thể muốn giảm bớt cảm giác tê tê:
Em không thân thuộc với thế giới này, đây… (3)
Tiền Tâm Nhất cười ha ha:
Trần Tây An vừa đi vừa nói:
Hồi còn nhỏ chắc chắn anh chưa từng tham gia cuộc thi đọc diễn cảm bao giờ, chỉ biết cắm đầu đọc không theo một vần nào hết, có đôi khi còn ra vẻ chê bai nhà thơ, nửa bên mày không nhướng lên cao thì cũng chau thành hình chữ bát đảo ngược. Nếu mà tham gia thi đấu chắc chắn chỉ có thể lĩnh con 0.
Hết ngoại truyện 5
– Tình cảm xong rồi không phải sẽ tới giở trò đồi bại sao, ông đây một bước đúng chỗ luôn.
Trần Tây An lờ đi một phần nguyên văn, coi như anh đang đọc thơ tình cho mình nghe. Hắn nhìn xoáy tóc của người nghiêm túc ngồi trên ghế sofa kia, nhận thấy rằng mặc dù người mình yêu có diện mạo khá ưu thế nhưng khi tỏ ra văn nghệ thì chẳng có tí khí chất nào hết.
Tờ báo được truyền qua các chỗ ngồi, Tiền Tâm Nhất nhìn lướt qua một cái, chợt thấy đường nét của một kiến trúc quen thuộc, bấy giờ mới giật mình nhớ ra chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa sẽ đến ngày mở cửa phòng trưng bày nghệ thuật.
Trong mắt anh ta, Tiền Tâm Nhất là người trẻ tuổi và quyết đoán, bình thường trong công ty anh cũng không nói nhiều, cho dù có vấn đề về xu hướng tính dục nhưng làm việc rất tốt. Với tư cách một người đồng nghiệp, vậy cũng đủ rồi.
– Không phải là lý do em lạnh lùng. – Hắn bỗng lên tiếng cắt ngang tiếng đọc khô khốc phụ thuộc vào sách vở của Tiền Tâm Nhất, mím môi cười ghé vào tai anh nói thật nhẹ, thật chậm, tình cảm sâu nặng chân thành – Anh vẫn sinh lòng ái mộ nhiều như trước, vì thời gian, vì mây trắng, vì trời đêm, vì…
– Lại gặp mặt rồi, Tiền Tâm Nhất.
– Được, vậy hai người cứ đi dạo một vòng trước đi. – Dư Lương không biết hai người họ là kiến trúc sư ban đầu của phòng trưng bày nghệ thuật này, còn tưởng rằng họ nể mặt mình, lúc chạy đi còn rất áy náy – Hôm nay mở triển lãm nên nhiều việc vặt, hai anh cứ đi dạo, bố cục của phòng trưng bày nghệ thuật này được lắm đấy.
Kết quả Tiền Tâm Nhất đập bàn tay lên miệng hắn, đẩy hắn ra ngoài, tay còn lại xoa xoa tai như thể muốn giảm bớt cảm giác tê tê:
Trong lúc nói ra lời này, trong lòng lão thầm nghĩ ác độc: Hóa ra phòng trưng bày nghệ thuật này cũng là của Trần Tây An và Tiền Tâm Nhất thiết kế, đúng lúc mấy ngày trước người bên trên còn mời cậu của lão đến thành phố C để nghiên cứu và thảo luận kỹ thuật với Cục Phòng cháy chữa cháy địa phương và đưa ra quyết định sẽ kiểm tra ngẫu nhiên một công trình công cộng nào đó, nếu như đã ngẫu nhiên, chi bằng kiểm tra luôn phòng trưng bày này đi.
Quan trọng hơn nữa là các thành viên khác trong tổ đã làm việc với nhau quá lâu rồi cho nên biết rành mạch về thói quen làm việc của nhau, những người quá hiểu nhau như vậy không thích hợp để quản lý nhau. Mặt khác, chuyện không chọn đúng người lãnh đạo để rồi làm ra những chuyện tốn công vô ích rất phổ biến, vốn dĩ tình trạng tăng ca trong ngành đã rất nghiêm trọng, trong tình huống liên quan đến lợi ích bản thân, mọi người không đến mức hành động theo cảm tính.
– Ngứa, xê ra mà nói.
Chẳng khác nào cho người mù ngắm gương mặt xinh đẹp, Trần Tây An kéo bàn tay che miệng của anh xuống, dở khóc dở cười:
Tiền Tâm Nhất không có thói quen đọc báo, còn Trần Tây An thì lại là đảng công nghệ cao tiết kiệm năng lượng nên toàn dùng điện thoại đọc thôi. Chẳng qua trong công ty có một vài đồng chí luôn bắt đầu ngày mới bằng việc đọc báo.
– Chủ tịch Cát, giám đốc Hoàng, để tôi giới thiệu với hai ông, cậu này là Tiền Tâm Nhất, kiến trúc sư ban đầu thiết kế mặt ngoài của phòng trưng bày nghệ thuật, còn cậu đây là Trần Tây An, kỹ sư kết cấu ban đầu. Tâm Nhất, Tây An này, đây là chủ tịch Cát của Tập đoàn Cổ phần Phương Hưng, và giám đốc Hoàng phụ trách dự án.
– Em có biết hai từ “tình cảm” viết thế nào không?
Ngày 15 tháng 4, Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An mặc Âu phục đeo giày da ra ngoài, hai người đã rất quen thuộc với con đường này.
Tiền Tâm Nhất cười ha ha:
– Em chỉ biết hai từ “bê gạch” viết thế nào thôi.
– Em có biết hai từ “tình cảm” viết thế nào không?
Chẳng biết Myles trúng phải tà gì, tới tận trước kỳ nghỉ Tết năm nay chị ta vẫn còn duy trì chế độ độc tài, cho dù công tác ở bên ngoài cũng phải quản lý cả nhóm, năm nay tự dưng lại có ý định nhả quyền. Chị ta triệu tập các thành viên trong nhóm họp thường kỳ, để mọi người bầu ra một người đại diện trưởng nhóm.
Kỳ nghỉ Tết với tiết trời đẹp đã kết thúc bằng cơn mưa xuân chợt đến. Mưa rào rào va vào cửa sổ, sấm xuân ầm ầm, cả thế giới chỉ còn tiếng vụn vỡ ồn ào. Tiền Tâm Nhất mở tập thơ tình dày bằng nửa đốt ngón tay, thỉnh thoảng lại tạo ra âm thanh.
Trần Tây An vươn tay vân vê thùy tai bị anh vò ửng đỏ cả lên, nắm lấy tai kéo người qua đây, nói:
– Thực sự đủ rồi đấy.
– Thực sự đủ rồi đấy.
Tiền Tâm Nhất từ bỏ vùng vẫy, thuận theo lực kéo nhỏ như quấy rối trên tai, nhào tới áp môi lên môi Trần Tây An tàn sát bừa bãi, hai tay sờ soạ.ng quấy rối qua lớp áo len, kiêu ngạo nói:
Trạch Nham cũng là người của Tập đoàn Cổ phần Phương Hưng nhớ tới sự chăm sóc của ông, Tiền Tâm Nhất trả lời tất cả những câu hỏi thắc mắc của chủ tịch Cát. Trần Thụy Hà là một người giàu kinh nghiệm, cũng rất quan tâm đến cảm giác tồn tại của Trần Tây An. Mấy người nói với nhau vài câu, sau đó tạm biệt vì có người quen gọi.
– Tình cảm xong rồi không phải sẽ tới giở trò đồi bại sao, ông đây một bước đúng chỗ luôn.
Cơn tức dịu xuống, Tiền Tâm Nhất hít một hơi rồi mới quay người nói:
Trần Thụy Hà nhìn thấy anh bèn nói:
Trần Tây An ôm lấy anh, lồng ng.ực dán chặt vào nhau truyền tới nhịp đập khe khẽ:
– Bây giờ đã đưa vào sử dụng rồi còn gì, chỉ mong nó có thể trụ vững đến thời hạn sử dụng mà không xảy ra vấn đề gì.
– Chịu em rồi.
Vừa trở về từ căn cứ được mấy ngày, Tiền Tâm Nhất vẫn chưa trải qua hết thời kỳ mới mẻ nên rất chăm kiểm tra Weibo.
– Hách Kiếm Vân gan thật đấy, sao không lên trời luôn đi, Cục Phòng cháy chữa cháy thành phố C cũng gan thật, vậy mà cũng nghiệm thu được.
Trải qua một kỳ nghỉ Tết cơm no rượu say, ấy vậy mà khi quay về công ty ai ai cũng mang dáng vẻ như tổn thương nguyên khí. Bầu không khí này khiến người ta rất khó bình tĩnh làm việc, phải qua hai ba ngày mới dần dần bước vào quỹ đạo bình thường.
Thời gian chính là liều thuốc làm lạnh tốt nhất, và bận rộn có thể khiến người ta dần lãng quên. Rõ ràng sự chú ý của đồng nghiệp với mối quan hệ của Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An đã chẳng còn cao như năm ngoái nữa, bọn họ rơi vào một mối lo khác khiến cho mấy chuyện đồn đại chẳng liên quan đến mình và trò chơi bàng quan xem kịch đã không thể tiếp diễn được nữa.
Mùa đông năm ngoái, các ngành nghề liên quan đến kiến trúc đã có tín hiệu suy thoái, khoảng thời gian rảnh rỗi đầu năm mới đã khiến công ty bắt buộc phải có những chính sách xử lý. Cán bộ cấp cao của công ty liên tục mở cuộc họp thảo luận và bàn kế hoạch, nội dung đều là làm thế nào để giảm chi phí nhân lực, và hướng đi cuối cùng nhất định sẽ là cắt giảm nhân lực.
Mùa đông năm ngoái, các ngành nghề liên quan đến kiến trúc đã có tín hiệu suy thoái, khoảng thời gian rảnh rỗi đầu năm mới đã khiến công ty bắt buộc phải có những chính sách xử lý. Cán bộ cấp cao của công ty liên tục mở cuộc họp thảo luận và bàn kế hoạch, nội dung đều là làm thế nào để giảm chi phí nhân lực, và hướng đi cuối cùng nhất định sẽ là cắt giảm nhân lực.
– Cút!
Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An đều đã nhận ra chút dấu vết, có điều bọn họ không cần phải tốn tâm tư để suy nghĩ mà tập trung nó vào công trình của mình.
Tiến độ đi sâu chi tiết tổng thể của khu Tài chính toàn cầu được đẩy mạnh, Trần Tây An không bận rộn nhiều, nhưng mỗi ngày trôi qua đều rất phong phú. Mà Tiền Tâm Nhất cách một tầng lầu cũng không nhàn nhã hơn hắn là bao.
Trần Tây An lờ đi một phần nguyên văn, coi như anh đang đọc thơ tình cho mình nghe. Hắn nhìn xoáy tóc của người nghiêm túc ngồi trên ghế sofa kia, nhận thấy rằng mặc dù người mình yêu có diện mạo khá ưu thế nhưng khi tỏ ra văn nghệ thì chẳng có tí khí chất nào hết.
Thời tới cản không kịp, nhóm F bắn phát súng đầu tiên của năm mới. Myles thành công bắt được dự án chung cư ngoại giao, tòa nhà này cao hai mươi bảy tầng, công trình xanh mức độ ba sao, không thiếu tiền, thời gian cũng dư dả, là một công trình có điều kiện mài dũa tỉ mỉ.
Chẳng biết Myles trúng phải tà gì, tới tận trước kỳ nghỉ Tết năm nay chị ta vẫn còn duy trì chế độ độc tài, cho dù công tác ở bên ngoài cũng phải quản lý cả nhóm, năm nay tự dưng lại có ý định nhả quyền. Chị ta triệu tập các thành viên trong nhóm họp thường kỳ, để mọi người bầu ra một người đại diện trưởng nhóm.
– Đừng nói chuyện với thằng ngu.
Trải qua một kỳ nghỉ Tết cơm no rượu say, ấy vậy mà khi quay về công ty ai ai cũng mang dáng vẻ như tổn thương nguyên khí. Bầu không khí này khiến người ta rất khó bình tĩnh làm việc, phải qua hai ba ngày mới dần dần bước vào quỹ đạo bình thường.
Tiền Tâm Nhất là người vào công ty cuối cùng trong nhóm, luận về tuổi tác hay độ nổi tiếng thì anh cũng chỉ nên ngồi ở hàng ngũ xem kịch hay mà thôi. Anh nghiêm túc bầu cho Lão Hùng một phiếu, kết quả Lão Hùng – tâm điểm chú ý của mọi người lại đứng dậy chỉ đích danh bầu anh.
Hôm nay anh ta không mặc quần thụng nữa mà mặc Âu phục, thoạt nhìn cũng giống một người đứng đắn, Tiền Tâm Nhất cười cười:
Lão Hùng là kiểu người tốt vạn năm, việc của anh ta hay không phải của anh ta thì anh ta đều làm tất, cho nên nhân duyên rất tốt. Có điều tuổi tác lớn rồi, hơn nữa cũng biết khuyết điểm tính cách quá mềm mỏng của mình, không biết chia công việc, không gánh nổi chức vụ đại diện cho nhóm trưởng.
– Không phải là lý do em lạnh lùng. – Hắn bỗng lên tiếng cắt ngang tiếng đọc khô khốc phụ thuộc vào sách vở của Tiền Tâm Nhất, mím môi cười ghé vào tai anh nói thật nhẹ, thật chậm, tình cảm sâu nặng chân thành – Anh vẫn sinh lòng ái mộ nhiều như trước, vì thời gian, vì mây trắng, vì trời đêm, vì…
– Đi thôi.
Trong mắt anh ta, Tiền Tâm Nhất là người trẻ tuổi và quyết đoán, bình thường trong công ty anh cũng không nói nhiều, cho dù có vấn đề về xu hướng tính dục nhưng làm việc rất tốt. Với tư cách một người đồng nghiệp, vậy cũng đủ rồi.
Quan trọng hơn nữa là các thành viên khác trong tổ đã làm việc với nhau quá lâu rồi cho nên biết rành mạch về thói quen làm việc của nhau, những người quá hiểu nhau như vậy không thích hợp để quản lý nhau. Mặt khác, chuyện không chọn đúng người lãnh đạo để rồi làm ra những chuyện tốn công vô ích rất phổ biến, vốn dĩ tình trạng tăng ca trong ngành đã rất nghiêm trọng, trong tình huống liên quan đến lợi ích bản thân, mọi người không đến mức hành động theo cảm tính.
Cũng giống như phản ứng của những thành viên khác trong nhóm, Tiền Tâm Nhất sửng sốt, anh bị nhìn tới mức lúng túng, vội vàng xua tay nói mình không thích hợp, kết quả Myles lại mỉm cười, trực tiếp thông qua quyết định này. Anh không từ chối được, vì thế trở thành con vịt nằm trên giá. Trong những năm tháng anh hoành hành ở GAD, lúc phân chia công việc thì đơn giản rõ ràng, khi nghiêm mặt thì sát khí tỏa ra bốn phía, cũng coi như có thể trấn áp được.
Ban đầu khi mới xây dựng biệt thự, Hách Kiếm Vân đã lựa chọn bề ngoài theo phong cách cổ Trung Quốc, trong giai đoạn sau với sự tham gia của thiết kế nội thất, ông ta sửa lại phần nội thất theo phong cách phương Tây. Kết quả của Trung – Tây kết hợp đó là, một đám người ăn mặc chỉnh tề nâng ly đế cao đi tới đi lui dưới mái hiên sừng dê rường cột trạm trổ, không giống như tiệc mở cửa triển lãm mà giống như một party chẳng ra đâu vào đâu.
Không cần đợi đến khi tan làm về nhà kể lại, chuyện này đã bay tới trên tầng của Trần Tây An bằng cách thức truyền miệng qua những câu chuyện đồn đại chốn công sở. Hắn vui thay cho Tiền Tâm Nhất, khi tan làm còn cố ý đùa cợt:
Phát hiện Weibo là một nền tảng có thể chia sẻ cả tinh thần và chữ viết, anh chỉnh sửa tới chỉnh sửa lui, nói về bản thân thì cảm thấy chuyện nhỏ không cần phải nhắc tới, nói về Trần Tây An thì sao cứ có cảm giác như đang khoe người yêu, cuối cùng vừa lãng phí thời gian vừa chẳng làm được gì.
– Giàu sang nhớ đừng quên nhau.
Lời tác giả:
Tiền Tâm Nhất lập tức nói:
Phía bên kia, Tiền Tâm Nhất bị Trần Tây An kéo đi, phát hiện Trần Thụy Hà đang nói chuyện với hai người có vẻ như thuộc xí nghiệp nào đó.
– Quên, quên, quên.
Không cần đợi đến khi tan làm về nhà kể lại, chuyện này đã bay tới trên tầng của Trần Tây An bằng cách thức truyền miệng qua những câu chuyện đồn đại chốn công sở. Hắn vui thay cho Tiền Tâm Nhất, khi tan làm còn cố ý đùa cợt:
– Cậu bận gì thì cứ đi đi.
Tất nhiên trong nhóm cũng sẽ có người không phối hợp, âu cũng là lẽ thường, trước đây anh mập cũng thế, làm việc chung một khoảng thời gian là tốt ngay thôi mà, Tiền Tâm Nhất chẳng để bụng nhiều.
Khu vực triển lãm của Dư Lương chỉ chiếm một mặt tường ngắn, số người dừng chân không nhiều cũng chẳng ít. Đứng từ rất xa, Tiền Tâm Nhất đã nhìn thấy ảnh thu nhỏ của bươm bướm.
Chớp mắt qua đi, cành liễu chuyển màu xanh biếc, ngày tháng tư của nhân gian cũng tới. Phòng trưng bày nghệ thuật của Hách Kiếm Vân đã lên báo đô thị trong thời điểm thích hợp để đạp thanh du xuân như này.
Tiền Tâm Nhất không có thói quen đọc báo, còn Trần Tây An thì lại là đảng công nghệ cao tiết kiệm năng lượng nên toàn dùng điện thoại đọc thôi. Chẳng qua trong công ty có một vài đồng chí luôn bắt đầu ngày mới bằng việc đọc báo.
Lời tác giả:
Kỳ thực trên báo không có nhiều tiêu đề liên quan tới lĩnh vực kiến trúc, đối với người trong ngành lại là từ ngữ mẫn cảm, đồng nghiệp mua báo đọc xong lẩm bẩm mấy câu bị người khác nghe thấy bèn ngó vào hóng hớt xem có gì không. Văn phòng người tới người đi nổ ra một cuộc bàn luận trên phạm vi lớn.
Trần Tây An ôm lấy anh, lồng ng.ực dán chặt vào nhau truyền tới nhịp đập khe khẽ:
Tờ báo được truyền qua các chỗ ngồi, Tiền Tâm Nhất nhìn lướt qua một cái, chợt thấy đường nét của một kiến trúc quen thuộc, bấy giờ mới giật mình nhớ ra chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa sẽ đến ngày mở cửa phòng trưng bày nghệ thuật.
Thẻ vào tham quan Trần Thụy Hà đưa vẫn nằm trong ngăn kéo, anh suy nghĩ một lát, không có cảm giác rất muốn đi. Chưa được mấy ngày thì Dư Lương lại gọi điện thoại tới mời, nói rằng đã vẽ phác thảo hình ảnh bươm bướm và đặt trong triển lãm tranh, muốn mời anh tới đó xem nhưng bị anh nói qua loa vài câu cho qua chuyện.
– Chủ đầu tư chính là trời. – Trần Tây An vuốt lông anh – Giai đoạn sau anh tập trung vào tháp lưng ong, hơn nữa sếp Cao sợ anh đắc tội với chủ đầu tư cho nên anh đã hoàn toàn tách khỏi dự án biệt thự, anh Bao phụ trách mảng này.
Tiền Tâm Nhất không thấy hứng thú gì với triển lãm tranh, còn Trần Tây An tưởng rằng anh cảm thấy mâu thuẫn với căn biệt thự cải tạo thành phòng trưng bày nghệ thuật kia nên đứng chung một chiến tuyến với anh. Kết quả thì Tiền Tâm Nhất đã quên mất một chuyện, hiện tại anh đang làm đại diện của nhóm trưởng.
Chẳng khác nào cho người mù ngắm gương mặt xinh đẹp, Trần Tây An kéo bàn tay che miệng của anh xuống, dở khóc dở cười:
Anh đã từ bỏ không thực hiện hành vi thiếu văn minh kia rồi mà Vương Hâm cứ quấn lấy như muốn ăn đánh. Tiền Tâm Nhất quay đầu lại định quát, Trần Tây An vội vàng đẩy đầu anh về:
Bọn họ tiếp tục đi dạo chưa được một phút, loa phát thanh bất chợt vang lên gọi mọi người tập trung ở quảng trường trước cửa, tuyên bố lễ khánh thành sắp sửa bắt đầu.
Đã là nhóm trưởng thì đều có nghĩa vụ nhất định trong các mối quan hệ xã giao. Lễ khai trương tập trung nhiều ông trùm bất động sản và người nổi tiếng như của phòng trưng bày nghệ thuật này thì thiệp mời đã được gửi cho JMP từ rất lâu rồi, không có lý gì mà không đi hết.
Tất nhiên trong nhóm cũng sẽ có người không phối hợp, âu cũng là lẽ thường, trước đây anh mập cũng thế, làm việc chung một khoảng thời gian là tốt ngay thôi mà, Tiền Tâm Nhất chẳng để bụng nhiều.
Đây vốn dĩ là mối quan hệ xã giao của Myles, nhưng kể từ khi Tiền Tâm Nhất bắt đầu làm đại diện, chị cũng bắt đầu ho, một tháng rồi mà chưa thấy đỡ, cả ngày ho tới mức mặt mày mỏi mệt, cho nên chị mới giao cho Tiền Tâm Nhất đi, anh không thể từ chối, chỉ còn cách đi thôi.
– Đi là biết ngay thôi. – Trần Tây An làm như thể không nhìn thấy Vương Hâm.
Ngày 15 tháng 4, Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An mặc Âu phục đeo giày da ra ngoài, hai người đã rất quen thuộc với con đường này.
– Chúng ta không thể quản được người khác, tự hỏi lòng mình không thấy áy náy là được rồi.
Nơi đã từng là biệt thự giờ được cải tạo thành phòng trưng bày nghệ thuật. Sau khi hoàn thành thì tháo dỡ tấm thép bảo vệ ảnh hưởng đến hiệu quả thẩm mỹ, tăng thêm xanh hóa được thiết kế mang dáng vẻ của lâm viên, hồ nhân tạo cũng được dẫn đầy nước, gió xuân mười dặm cộng thêm căn biệt thự mang phong cách cổ điển, khiến cho phòng trưng bày nghệ thuật nhìn rất sang chảnh.
Nơi đã từng là biệt thự giờ được cải tạo thành phòng trưng bày nghệ thuật. Sau khi hoàn thành thì tháo dỡ tấm thép bảo vệ ảnh hưởng đến hiệu quả thẩm mỹ, tăng thêm xanh hóa được thiết kế mang dáng vẻ của lâm viên, hồ nhân tạo cũng được dẫn đầy nước, gió xuân mười dặm cộng thêm căn biệt thự mang phong cách cổ điển, khiến cho phòng trưng bày nghệ thuật nhìn rất sang chảnh.
Tiền Tâm Nhất vươn tay nắm lấy những ngón tay vòng qua cổ rồi đặt vào xương quai xanh của anh, kề vai sát cánh nói:
Cũng không cần phải lo sẽ gặp người nào chướng mắt, Hách Kiếm Vân mời toàn những cán bộ và xí nghiệp nổi tiếng, đội thi công biệt thự ban đầu không nằm trong danh sách khách mời. Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An nhét thẻ vào máy quẹt, nhìn thấy Trần Thụy Hà đang tiếp khách ở phía xa, thấy anh ta đang bận nên hai người cũng không chào hỏi nữa.
Ban đầu khi mới xây dựng biệt thự, Hách Kiếm Vân đã lựa chọn bề ngoài theo phong cách cổ Trung Quốc, trong giai đoạn sau với sự tham gia của thiết kế nội thất, ông ta sửa lại phần nội thất theo phong cách phương Tây. Kết quả của Trung – Tây kết hợp đó là, một đám người ăn mặc chỉnh tề nâng ly đế cao đi tới đi lui dưới mái hiên sừng dê rường cột trạm trổ, không giống như tiệc mở cửa triển lãm mà giống như một party chẳng ra đâu vào đâu.
Tiền Tâm Nhất là người vào công ty cuối cùng trong nhóm, luận về tuổi tác hay độ nổi tiếng thì anh cũng chỉ nên ngồi ở hàng ngũ xem kịch hay mà thôi. Anh nghiêm túc bầu cho Lão Hùng một phiếu, kết quả Lão Hùng – tâm điểm chú ý của mọi người lại đứng dậy chỉ đích danh bầu anh.
Tiến sĩ Conor cũng tới, ông đang ôm chào một người đàn ông ngoại quốc lớn tuổi có mái tóc vàng, xem ra là bạn cũ. Kỳ thực nơi đây cũng có không ít họa sĩ khá danh tiếng, tuy nhiên Tiền Tâm Nhất chỉ biết mỗi Dư Lương chẳng hề nổi tiếng. Dường như bím tóc đang ngồi rình hai người họ, hai người vừa vào đã bị anh ta bắt được.
– Anh em tốt! – Dư Lương rảo bước qua, đấm vào vai Trần Tây An một cái trước sau đó mới đấm Tiền Tâm Nhất – Nể mặt tôi!
Hôm nay anh ta không mặc quần thụng nữa mà mặc Âu phục, thoạt nhìn cũng giống một người đứng đắn, Tiền Tâm Nhất cười cười:
– Tất nhiên rồi.
Dư Lương nói xong bèn quay đầu ngó xung quanh, dường như đang tìm ai đó, Trần Tây An thấy vậy thì nói:
– Đập thì cũng đã đập rồi, chỉ gây sức ép mà thôi. – Tiền Tâm Nhất bĩu môi – Vấn đề vẫn ở trên mảng phòng cháy.
Người gọi Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An là Dư Lương, anh ta khoác vai Vương Hâm đi qua đây, phấn khởi giới thiệu với hai người:
– Cậu bận gì thì cứ đi đi.
(3): Tôi không thân với thế giới này – Bắc Đảo.
– Được, vậy hai người cứ đi dạo một vòng trước đi. – Dư Lương không biết hai người họ là kiến trúc sư ban đầu của phòng trưng bày nghệ thuật này, còn tưởng rằng họ nể mặt mình, lúc chạy đi còn rất áy náy – Hôm nay mở triển lãm nên nhiều việc vặt, hai anh cứ đi dạo, bố cục của phòng trưng bày nghệ thuật này được lắm đấy.
– Quên, quên, quên.
Dư Lương chỉ nói mấy lời khách sáo, nhưng hai người thực sự bắt đầu đi dạo quanh căn biệt thự chính hình chữ L. Hách Kiếm Vân không tiếc bỏ tiền, mặc dù căn nhà xây dựng không phù hợp quy định, tuy nhiên bề ngoài thực sự rất đẹp, cũng có thể coi như một tác phẩm tinh tế. Nếu không phải cách rút lui giữa chừng quá thảm, chắc hẳn bây giờ Tiền Tâm Nhất sẽ rất tự hào.
Mặc dù ông anh Arnd thiết kế nội thất hơi nhiều chuyện, được cái là hiệu quả cảnh quan rất phong phú, bỏ qua việc không phù hợp quy chuẩn thì sự kiên trì của anh ta về mặt thẩm mỹ vẫn đáng để người ta tôn trọng.
Mặc dù ông anh Arnd thiết kế nội thất hơi nhiều chuyện, được cái là hiệu quả cảnh quan rất phong phú, bỏ qua việc không phù hợp quy chuẩn thì sự kiên trì của anh ta về mặt thẩm mỹ vẫn đáng để người ta tôn trọng.
Hai người đi dạo tới cửa bên căn số sáu, không ai bảo ai mà cùng dừng bước. Đây là điểm ngoài phòng gần nơi xảy ra sự cố gãy dầm nhất. Bởi vì chưa tiến hành nghi thức mở cửa cho nên khách mời chưa được vào trong. Ánh mắt Tiền Tâm Nhất lướt qua mái ngói hình dạng tựa sườn dốc, dẫu cho thời gian đã qua đi, nhưng mỗi lần nhớ đến vẫn khiến anh tức giận.
Em không thân thuộc với thế giới này, đây… (3)
Đối với anh mà nói đây đã là chuyện của quá khứ, với chủ đầu tư và tổng thầu cũng vậy, chỉ không biết đối với người bị hại có phải quá khứ hay không?
Tất nhiên là Vương Hâm không cút, lão thích khiêu chiến người căm thù lão, chuyện này khiến lão có cảm giác toàn thân thoải mái. Lão bước gần hơn một chút, nói với giọng phách lối:
MC nói lời dạo đầu, sau đó mỉm cười mời Chủ tịch nói với mọi người mấy câu. Hách Kiếm Vân cầm lấy micro, trước tiên hoan nghênh mọi người tới thưởng thức, sau đó nói ra ý nghĩa xây dựng phòng trưng bày nghệ thuật của mình là do cá nhân yêu thích sản nghiệp văn hóa, cuối cùng là mời ba vị khách quý cùng lên sân khấu cắt băng khánh thành.
Trần Tây An vươn tay ôm anh lại gần mình, nói:
– Chúng ta không thể quản được người khác, tự hỏi lòng mình không thấy áy náy là được rồi.
Hết ngoại truyện 5
Chắc hẳn Vương Hâm cũng muốn giữ hình tượng kiêu ngạo trước mặt em trai mình, nói chuyện cùng hai người với vẻ cao nhân ngoại thế:
Tiền Tâm Nhất vươn tay nắm lấy những ngón tay vòng qua cổ rồi đặt vào xương quai xanh của anh, kề vai sát cánh nói:
Tiền Tâm Nhất tức đến mức phì cười.
Hóa ra cấp trên thành phố C đang định “đánh hổ”, và vừa hay chủ của phòng trưng bày nghệ thuật này có quan hệ sâu với “con hổ lớn” kia.
– Đi thôi.
Đã là nhóm trưởng thì đều có nghĩa vụ nhất định trong các mối quan hệ xã giao. Lễ khai trương tập trung nhiều ông trùm bất động sản và người nổi tiếng như của phòng trưng bày nghệ thuật này thì thiệp mời đã được gửi cho JMP từ rất lâu rồi, không có lý gì mà không đi hết.
Tiền Tâm Nhất đứng ngắm một lát, lúc chuẩn bị đi thì một người đứng gần tác phẩm đột ngột xoay người, dường như ông ta đi được một bước mới nhìn thấy anh, ông ta khẽ cười dừng tầm mắt trên người anh, biểu cảm trên gương mặt đầy hàm ý.
Bọn họ tiếp tục đi dạo chưa được một phút, loa phát thanh bất chợt vang lên gọi mọi người tập trung ở quảng trường trước cửa, tuyên bố lễ khánh thành sắp sửa bắt đầu.
Hai người vừa bước vào cửa đã thấy Hách Kiếm Vân bất thình lình xuất ở trước lối vào căn số một chuẩn bị cho nghi thức cắt băng khánh thành, đám người bùng nổ tiếng kêu ngạc nhiên, có người bạn nước ngoài còn nói đùa rằng “magic”, nhưng Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An đều biết, ông ta chỉ bước ra từ tường cảnh quan được thiết kế ở phía Tây mà thôi.
MC nói lời dạo đầu, sau đó mỉm cười mời Chủ tịch nói với mọi người mấy câu. Hách Kiếm Vân cầm lấy micro, trước tiên hoan nghênh mọi người tới thưởng thức, sau đó nói ra ý nghĩa xây dựng phòng trưng bày nghệ thuật của mình là do cá nhân yêu thích sản nghiệp văn hóa, cuối cùng là mời ba vị khách quý cùng lên sân khấu cắt băng khánh thành.
Sau tràng vỗ tay, đám người nối đuôi nhau như đàn cá bước vào bên trong, nội thất xa hoa lộng lẫy, chẳng qua sự chú ý của Tiền Tâm Nhất không phải ở chỗ đốt tiền mà là bố cục hoàn toàn xa lạ của căn biệt thự.
Diện tích khoảng không cao lên không ít, cầu thang hoàn toàn bằng thủy tinh mô phỏng theo kiểu của Apple Store nằm ở vị trí tường chống cháy trong bản vẽ kiến trúc ban đầu. Tiền Tâm Nhất lo lắng nói:
Thời tới cản không kịp, nhóm F bắn phát súng đầu tiên của năm mới. Myles thành công bắt được dự án chung cư ngoại giao, tòa nhà này cao hai mươi bảy tầng, công trình xanh mức độ ba sao, không thiếu tiền, thời gian cũng dư dả, là một công trình có điều kiện mài dũa tỉ mỉ.
– Hách Kiếm Vân gan thật đấy, sao không lên trời luôn đi, Cục Phòng cháy chữa cháy thành phố C cũng gan thật, vậy mà cũng nghiệm thu được.
– Còn nữa. – Anh vươn tay chỉ lên mấy góc cao của sảnh lớn, nói – Trần ở đây, đây và đây nữa bị đập lúc nào anh có biết không?
– Chủ đầu tư chính là trời. – Trần Tây An vuốt lông anh – Giai đoạn sau anh tập trung vào tháp lưng ong, hơn nữa sếp Cao sợ anh đắc tội với chủ đầu tư cho nên anh đã hoàn toàn tách khỏi dự án biệt thự, anh Bao phụ trách mảng này.
– Đập thì cũng đã đập rồi, chỉ gây sức ép mà thôi. – Tiền Tâm Nhất bĩu môi – Vấn đề vẫn ở trên mảng phòng cháy.
Trần Tây An vừa đi vừa nói:
Chờ khi anh chán cái trò chơi “có lời mà không thể nói ra” thì Trần Tây An bình tĩnh đã đọc xong bốn, năm quyển sách trong kế hoạch của hắn. Tiền Tâm Nhất cảm thấy mình nên học tập anh. Anh bèn cầm quyển sách Trần Tây An đã đọc xong lên, ngồi khoanh chân trên sofa nhiễu “dân”.
– Bây giờ đã đưa vào sử dụng rồi còn gì, chỉ mong nó có thể trụ vững đến thời hạn sử dụng mà không xảy ra vấn đề gì.
– Anh Trần, anh Tiền, giới thiệu với hai anh đây là anh tôi, nhà thư pháp đại tài.
Tiền Tâm Nhất cũng đồng ý điểm này, khái niệm về “tai nạn” luôn vô cùng thê thảm, vừa may mắn vừa không may là anh đã từng được trải nghiệm một lần, cảm giác sợ hãi ấy càng ít người trải nghiệm thì càng tốt.
Trần Tây An vươn tay ôm anh lại gần mình, nói:
Tiền Tâm Nhất “ừ” một tiếng, dắt Trần Tây An đi dọc theo chân tường, trên mặt tường rộng là những hình ảnh trừu tượng, không phù hợp với tế bào nghệ thuật trong cơ thể anh.
Hai người đi dạo tới cửa bên căn số sáu, không ai bảo ai mà cùng dừng bước. Đây là điểm ngoài phòng gần nơi xảy ra sự cố gãy dầm nhất. Bởi vì chưa tiến hành nghi thức mở cửa cho nên khách mời chưa được vào trong. Ánh mắt Tiền Tâm Nhất lướt qua mái ngói hình dạng tựa sườn dốc, dẫu cho thời gian đã qua đi, nhưng mỗi lần nhớ đến vẫn khiến anh tức giận.
Có đôi khi Trần Tây An dừng bước, và rồi người bên cạnh sẽ đến bắt chuyện, toàn dùng những từ ngữ văn hóa, Tiền Tâm Nhất nghe được mấy câu, chẳng thấy lọt vào tai câu nào, bèn bỏ lại hắn, tự mình đi dạo xung quanh.
Nó được treo ở hàng thứ hai cột thứ hai, là một tấm phác họa bằng chì đen có kích thước của tờ A3. Dư Lương đã cố ý chọn góc nhìn nghiêng hướng lên trên, mé bên ngoài cách xa điểm lấy thị giác, cánh bướm cong vút lên, vốn dĩ là một kiến trúc với yếu tố êm dịu, bây giờ bỗng dưng lại thấy khí phái lạ thường.
Khu vực triển lãm của Dư Lương chỉ chiếm một mặt tường ngắn, số người dừng chân không nhiều cũng chẳng ít. Đứng từ rất xa, Tiền Tâm Nhất đã nhìn thấy ảnh thu nhỏ của bươm bướm.
Lời tác giả:
Nó được treo ở hàng thứ hai cột thứ hai, là một tấm phác họa bằng chì đen có kích thước của tờ A3. Dư Lương đã cố ý chọn góc nhìn nghiêng hướng lên trên, mé bên ngoài cách xa điểm lấy thị giác, cánh bướm cong vút lên, vốn dĩ là một kiến trúc với yếu tố êm dịu, bây giờ bỗng dưng lại thấy khí phái lạ thường.
Tiền Tâm Nhất đứng ngắm một lát, lúc chuẩn bị đi thì một người đứng gần tác phẩm đột ngột xoay người, dường như ông ta đi được một bước mới nhìn thấy anh, ông ta khẽ cười dừng tầm mắt trên người anh, biểu cảm trên gương mặt đầy hàm ý.
Anh là bài thơ em viết dở, chẳng thể để người khác sửa chỉ một từ. (2)
Tiền Tâm Nhất sững người, đôi mày khẽ chau.
Người mặc Âu phục màu nâu sẫm trước mặt lại chính là cái lão giáo viên bút lông dê già từng quấy rối Lưu Dịch Dương – Vương Hâm.
– Lại gặp mặt rồi, Tiền Tâm Nhất.
Người mặc Âu phục màu nâu sẫm trước mặt lại chính là cái lão giáo viên bút lông dê già từng quấy rối Lưu Dịch Dương – Vương Hâm.
Lão nhếch khóe môi trái lên, đưa tay chỉ về sau lưng mình, khẽ nói:
– Còn nữa. – Anh vươn tay chỉ lên mấy góc cao của sảnh lớn, nói – Trần ở đây, đây và đây nữa bị đập lúc nào anh có biết không?
– Hóa ra cậu là… kiến trúc sư, đúng là một ngành nghề tôn kính.
Đối với anh mà nói đây đã là chuyện của quá khứ, với chủ đầu tư và tổng thầu cũng vậy, chỉ không biết đối với người bị hại có phải quá khứ hay không?
Có đôi khi Trần Tây An dừng bước, và rồi người bên cạnh sẽ đến bắt chuyện, toàn dùng những từ ngữ văn hóa, Tiền Tâm Nhất nghe được mấy câu, chẳng thấy lọt vào tai câu nào, bèn bỏ lại hắn, tự mình đi dạo xung quanh.
Thực ra diện mạo của lão rất đường hoàng, có điều cảm giác mà thần thái của lão mang tới khiến người ta chẳng thể nào thoải mái. Tiền Tâm Nhất không biết do lão trời sinh thiếu đánh hay làm sao, vừa mở miệng đã khiêu chiến anh, anh không ngại gặp một lần đánh một lần cái loại cầm thú này, nhưng dẫu sao anh cũng phải nể mặt Trần Thụy Hà.
Vì thế anh sầm mặt nói:
– Cút!
– Anh ta tìm em làm gì.
Tất nhiên là Vương Hâm không cút, lão thích khiêu chiến người căm thù lão, chuyện này khiến lão có cảm giác toàn thân thoải mái. Lão bước gần hơn một chút, nói với giọng phách lối:
Lão nhếch khóe môi trái lên, đưa tay chỉ về sau lưng mình, khẽ nói:
– Vừa gặp mặt đã bảo người ta cút, văn hóa như vậy tệ quá, sẽ làm hư những bạn nhỏ ngoan ngoãn.
Đêm nay em không quan tâm nhân loại, em chỉ nhớ anh. (1)
Nghe vậy, Tiền Tâm Nhất tức xì khói, lập tức quên sạch chuyện phải giữ mặt mũi cho Trần Thụy Hà. Anh đã siết chặt nắm đấm rồi, cũng lười tốn lời với cái loại cặn bã này, đấm trước đã. Ai ngờ vừa xông lên một bước đã đụng phải một cánh tay, tiếp đó một bàn tay vòng qua sau ôm chặt lấy vai anh.
Đây vốn dĩ là mối quan hệ xã giao của Myles, nhưng kể từ khi Tiền Tâm Nhất bắt đầu làm đại diện, chị cũng bắt đầu ho, một tháng rồi mà chưa thấy đỡ, cả ngày ho tới mức mặt mày mỏi mệt, cho nên chị mới giao cho Tiền Tâm Nhất đi, anh không thể từ chối, chỉ còn cách đi thôi.
– Thoáng cái đã không thấy em đâu rồi. – Giọng Trần Tây An vang lên – Trần Thụy Hà đang tìm em đấy.
Tiền Tâm Nhất nhún vai, ra hiệu hắn buông tay ra:
– Anh ta tìm em làm gì.
Tốc độ tăng fan giảm dần nhưng mỗi ngày đều có thêm một ít. Có điều anh không giống với Dư Lương, chuyện nhỏ nhặt gì cũng phải đăng lên, kèm theo đó là vài emotion dễ thương, khu bình luận thì toàn hình ảnh mất hết thanh máu, thoạt nhìn vô cùng sôi nổi.
Tiến sĩ Conor cũng tới, ông đang ôm chào một người đàn ông ngoại quốc lớn tuổi có mái tóc vàng, xem ra là bạn cũ. Kỳ thực nơi đây cũng có không ít họa sĩ khá danh tiếng, tuy nhiên Tiền Tâm Nhất chỉ biết mỗi Dư Lương chẳng hề nổi tiếng. Dường như bím tóc đang ngồi rình hai người họ, hai người vừa vào đã bị anh ta bắt được.
– Đi là biết ngay thôi. – Trần Tây An làm như thể không nhìn thấy Vương Hâm.
Cơn tức dịu xuống, Tiền Tâm Nhất hít một hơi rồi mới quay người nói:
– Vậy thì đi thôi.
Anh đã từ bỏ không thực hiện hành vi thiếu văn minh kia rồi mà Vương Hâm cứ quấn lấy như muốn ăn đánh. Tiền Tâm Nhất quay đầu lại định quát, Trần Tây An vội vàng đẩy đầu anh về:
Kỳ thực trên báo không có nhiều tiêu đề liên quan tới lĩnh vực kiến trúc, đối với người trong ngành lại là từ ngữ mẫn cảm, đồng nghiệp mua báo đọc xong lẩm bẩm mấy câu bị người khác nghe thấy bèn ngó vào hóng hớt xem có gì không. Văn phòng người tới người đi nổ ra một cuộc bàn luận trên phạm vi lớn.
Tiền Tâm Nhất cũng đồng ý điểm này, khái niệm về “tai nạn” luôn vô cùng thê thảm, vừa may mắn vừa không may là anh đã từng được trải nghiệm một lần, cảm giác sợ hãi ấy càng ít người trải nghiệm thì càng tốt.
– Đừng nói chuyện với thằng ngu.
Tiền Tâm Nhất tức đến mức phì cười.
Sau khi hai người họ đi, tiến sĩ Conor cũng dẫn theo bạn đi tới khu vực triển lãm tranh của Dư Lương. Bọn họ dừng bước trước những hình ảnh kiến trúc thu nhỏ, xem qua lần lượt từng cái, người bạn tóc vàng chỉ vào bươm bướm nói kiến trúc này ở đâu, ông ta chưa từng thấy. Tiến sĩ Conor bật cười ha ha khen ông ta có mắt nhìn, sau đó kể cho ông ta nghe lịch sử đấu thầu của bươm bướm, người tóc vàng luôn miệng nói unfortunately.
Phía bên kia, Tiền Tâm Nhất bị Trần Tây An kéo đi, phát hiện Trần Thụy Hà đang nói chuyện với hai người có vẻ như thuộc xí nghiệp nào đó.
Trần Thụy Hà nhìn thấy anh bèn nói:
– Chủ tịch Cát, giám đốc Hoàng, để tôi giới thiệu với hai ông, cậu này là Tiền Tâm Nhất, kiến trúc sư ban đầu thiết kế mặt ngoài của phòng trưng bày nghệ thuật, còn cậu đây là Trần Tây An, kỹ sư kết cấu ban đầu. Tâm Nhất, Tây An này, đây là chủ tịch Cát của Tập đoàn Cổ phần Phương Hưng, và giám đốc Hoàng phụ trách dự án.
Hai bên bắt tay nhau, Trần Thụy Hà nói rõ nguyên nhân giới thiệu. Đầu năm nay GAD đã thử xây dựng mối quan hệ hợp tác với tập đoàn và đã cung cấp cho tập đoàn hình ảnh một số công trình trước đây từng làm. Đúng lúc hai sếp lớn cũng nhận được thư mời của phòng trưng bày nghệ thuật, khá hài lòng với hiệu quả thẩm mỹ của dự án này, cho nên mới hỏi thăm Trần Thụy Hà thái độ phục vụ của GAD. Trần Thụy Hà bỏ qua câu chuyện gãy dầm, nhưng cũng nhắc tới Tiền Tâm Nhất, còn nói thêm hôm nay anh cũng ở đây, chủ tịch Cát bèn muốn gặp anh.
Trạch Nham cũng là người của Tập đoàn Cổ phần Phương Hưng nhớ tới sự chăm sóc của ông, Tiền Tâm Nhất trả lời tất cả những câu hỏi thắc mắc của chủ tịch Cát. Trần Thụy Hà là một người giàu kinh nghiệm, cũng rất quan tâm đến cảm giác tồn tại của Trần Tây An. Mấy người nói với nhau vài câu, sau đó tạm biệt vì có người quen gọi.
Người gọi Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An là Dư Lương, anh ta khoác vai Vương Hâm đi qua đây, phấn khởi giới thiệu với hai người:
– Anh Trần, anh Tiền, giới thiệu với hai anh đây là anh tôi, nhà thư pháp đại tài.
Mí mặt Tiền Tâm Nhất giật giật, cảm thấy người trẻ tuổi Dư Lương không chỉ tầm nhìn hạn hẹp mà còn mù nữa. Tiền Tâm Nhất không nói gì. Để giảm bớt rắc rối phải giải thích, Trần Tây An giả vờ không quen Vương Hâm, vươn tay ra nói:
– Xin chào.
Chắc hẳn Vương Hâm cũng muốn giữ hình tượng kiêu ngạo trước mặt em trai mình, nói chuyện cùng hai người với vẻ cao nhân ngoại thế:
– Hân hạnh.
Dư Lương nói xong bèn quay đầu ngó xung quanh, dường như đang tìm ai đó, Trần Tây An thấy vậy thì nói:
Trong lúc nói ra lời này, trong lòng lão thầm nghĩ ác độc: Hóa ra phòng trưng bày nghệ thuật này cũng là của Trần Tây An và Tiền Tâm Nhất thiết kế, đúng lúc mấy ngày trước người bên trên còn mời cậu của lão đến thành phố C để nghiên cứu và thảo luận kỹ thuật với Cục Phòng cháy chữa cháy địa phương và đưa ra quyết định sẽ kiểm tra ngẫu nhiên một công trình công cộng nào đó, nếu như đã ngẫu nhiên, chi bằng kiểm tra luôn phòng trưng bày này đi.
Trần Tây An vươn tay vân vê thùy tai bị anh vò ửng đỏ cả lên, nắm lấy tai kéo người qua đây, nói:
Hóa ra cấp trên thành phố C đang định “đánh hổ”, và vừa hay chủ của phòng trưng bày nghệ thuật này có quan hệ sâu với “con hổ lớn” kia.
Chớp mắt qua đi, cành liễu chuyển màu xanh biếc, ngày tháng tư của nhân gian cũng tới. Phòng trưng bày nghệ thuật của Hách Kiếm Vân đã lên báo đô thị trong thời điểm thích hợp để đạp thanh du xuân như này.
Thẻ vào tham quan Trần Thụy Hà đưa vẫn nằm trong ngăn kéo, anh suy nghĩ một lát, không có cảm giác rất muốn đi. Chưa được mấy ngày thì Dư Lương lại gọi điện thoại tới mời, nói rằng đã vẽ phác thảo hình ảnh bươm bướm và đặt trong triển lãm tranh, muốn mời anh tới đó xem nhưng bị anh nói qua loa vài câu cho qua chuyện.
Hết ngoại truyện 5