Kiến Trúc Sư

Chương 22

Tiền Tâm Nhất cảm thấy hổ thẹn, uống một ngụm nước xong, anh không nhịn được chỉ đành nói thật:

Nghe vậy, gương mặt đượm vẻ tủi thân, nước mắt chực rơi:

– Ghen cái con khỉ.

Anh và Lôi Chí Quân đã làm đồng nghiệp với nhau năm năm, tình cảm không sâu đậm thì cũng chẳng tới mức lạnh nhạt. Những người có thể làm việc lâu ở một đơn vị nhỏ đều có năng lực, nhân cách cũng không phải dạng tồi, cũng không tới mức mặc kệ sống chết của cấp dưới, cùng lắm Lôi Chí Quân cũng chỉ thích phàn nàn mà thôi, Trương Tiểu Vũ cũng đã từng bàn luận chuyện của Trần Tây An đó thôi, là người ai chẳng có chút tật xấu.

– Nhóc Triệu thì không nói làm gì, câu này nhất định không được nói với Lương Cầm, nói rồi chị ấy sẽ được voi đòi tiên, thể nào cũng đòi cuối năm nay phát cho chị ấy một người đàn ông làm thưởng tết cho mà xem.

Cô không biết phải nói thế nào, không thể nói vấn đề này không phải của bọn họ, nói mình không phát hiện ra cũng không ổn. Cô ngập ngừng, quả thực làm bao giờ cũng khó hơn suy nghĩ. Tiền Tâm Nhất mỉm cười, nói tiếp cho cô:

Tiền Tâm Nhất bận tới mức còn không hẹn nổi bữa cơm. Nói theo góc độ bao che, Trần Tây An chắc chắn sẽ không mong có thành viên của nhóm khác tới làm phiền anh. Sự thực chứng minh, làm một kiến trúc sư sơ cấp vẫn chưa hết khổ, nhất định phải có thái độ hợp tác với cấp trên, cấp dưới, không nề hà công việc. Bằng không, nộp một bản vẽ không ai chú ý lên có thể trở thành mầm tai họa sau này.

– Em nói thật đấy. Mặc dù phòng số 1 rất bận nhưng mọi người là một tập thể, luôn cùng nhau tan làm, mọi người còn tổ chức sinh nhật cho anh. Và tất nhiên, giá trị nhan sắc bình quân của nhóm mọi người cao nhất đấy.

Trần Tây An mỉm cười không nói, Lương Cầm cứ bận là lại đòi đàn ông, khi rảnh rỗi thì không thấy người. May sao cô cũng thuộc kiểu người tính tình nóng vội, tuy rằng khác giới tính nhưng cũng đẩy Tiền Tâm Nhất, bằng không loạn trong giặc ngoài, hắn đã hao hết tâm trí từ lâu rồi.

Có viêm mũi hay không không quan trọng, Trần Tây An chỉ mượn lý do này mà thôi, hắn nói:

Cho nên tất cả đều đã là sắp đặt tốt nhất, khi Trần Tây An gặp được Tiền Tâm Nhất, người này còn độc thân hơn cả người kia.

Trương Tiểu Vũ:

Trương Tiểu Vũ phì cười:

Anh không nói Trương Tiểu Vũ yếu ớt hay Lôi Chí Quân làm đúng. Mọi người cố gắng phấn đấu đều chỉ vì con số trong thẻ lương hàng tháng. Trước mặt tiền, đúng sai chẳng chịu nổi một đòn, cũng chẳng ai quan tâm đúng hay sai.

– Làm sao mà xảy ra vấn đề được chứ, anh tin tưởng vào tố chất nghề nghiệp của em, chưa xác nhận chắc chắn thì em sẽ không dám giao bản vẽ đâu.

– Em nói thật đấy. Mặc dù phòng số 1 rất bận nhưng mọi người là một tập thể, luôn cùng nhau tan làm, mọi người còn tổ chức sinh nhật cho anh. Và tất nhiên, giá trị nhan sắc bình quân của nhóm mọi người cao nhất đấy.

– Đầu tiên, em phải xem đối phương gửi mail hay điện thoại tới để thông báo. Tất cả các vấn đề đều không cần phải trả lời ngay lập tức, bảo bọn họ kiểm tra lại bản vẽ trên máy rồi hẵng liên lạc. Sau đó em đi tìm vấn đề, xem vấn đề nằm ở chỗ mình hay đối phương, ví dụ như vấn đề Hải Nguyên này nhé.

Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An nhìn nhau: “…”

Tiền Tâm Nhất muốn nghe ý kiến của Trần Tây An, vì thế quay đầu sang hỏi:

Câu nói này chỉ mang tính chất báo thù, Trần Tây An làm như không nghe thấy, tránh nặng tìm nhẹ:

Cho nên tất cả đều đã là sắp đặt tốt nhất, khi Trần Tây An gặp được Tiền Tâm Nhất, người này còn độc thân hơn cả người kia.

Trương Tiểu Vũ:

– Nhưng bình thường sẽ không có ai ngu đến vậy đâu, đắc tội viện thiết kế thì giai đoạn sau khó mà tiết kiệm tiền được. Chẳng qua anh ta thấy em không có kinh nghiệm nên dọa em vậy thôi, chắc chắn cấp trên của anh ta đã mắng anh ta nên anh ta mới trút giận lên em, đừng chấp nhặt làm gì.

– Thực ra trước đây em rất sợ anh, cho tới nửa năm Tiểu Triệu tới công ty chúng ta. Cái lần cậu ấy vẽ sai chân trụ phong cách Roma bị sếp Cao gọi điện thoại tới mắng cậu ấy suýt khóc. Anh đã cầm điện thoại qua bảo sếp Cao đừng trách Tiểu Triệu, để anh phóng tuyến lại và trả lời đơn vị thi công, sau đó anh vừa phóng tuyến vừa dạy cậu ấy tới tận gần mười một giờ đêm.

– Thực sự vô cùng tổn thương. Sáng nay cũng vậy, em nghe xong điện thoại cũng sợ tới ngây người luôn. Em chạy tới xin anh ấy giúp đỡ, kết quả anh ấy nói “Vậy tôi cũng hết cách, tại sao khi ấy cô không chú ý một tí”. Em lập tức sụp đổ, em cãi nhau với anh ấy… cuối cùng anh ấy bảo em tự đi mà chịu trách nhiệm.

Bởi vì hắn đã bỏ qua anh Ngô kiệm lời, cho nên độ đáng tin đã vượt qua con số 0. Tiền Tâm Nhất vung cánh tay hắn ra, cảm thấy đau đầu, nhìn Trương Tiểu Vũ nói:

Tiền Tâm Nhất nghĩ một hồi, nhưng không nhớ ra có chuyện như thế, anh đã quên rất nhiều chuyện, thầm nghĩ có nên đi mua sỉ mấy thùng óc chó về bổ não hay không. Hơn nữa chuyện tập thể cũng rất phiền phức, cấp dưới sắp tạo phản đến nơi, bận gần chết còn liên minh đòi hỏi phải đi du lịch mùa thu, bắt anh đề cập với lãnh đạo.

Học trò của anh còn chẳng dám đánh rắm chứ đừng nói là ghen. Anh chỉ sợ Lôi Chí Quân không thoải mái, cấp dưới của mình mà cứ suốt ngày chạy sang văn phòng số 1 đúng là chẳng ra làm sao. Lòng người trong văn phòng phức tạp, anh không muốn phải phiền thêm vụ này.

Tiền Tâm Nhất xoa xoa mũi, chợt cảm thấy may mắn vì tâm lý chịu đựng của học trò anh có lẽ phải đạt tới tầm xi măng cấp C60.

Trần Tây An đã hiểu tại sao Tiểu Triệu lại trung thành và tận tâm như vậy, có lẽ dưới vòng tay mắng chửi của thầy, cậu ấy cũng có cảm giác an toàn.

– Lo lắng sao không quan tâm em một chút! Em hỏi gì anh ấy cũng bảo không phải việc của mình, có xảy ra vấn đề thật thì anh ấy cũng là cấp trên của em, anh ấy không thể chối bỏ được.

Ánh mắt Trương Tiểu Vũ nhìn anh mang theo cung kính:

Trương Tiểu Vũ thở dài, gật đầu:

– Nếu em muốn uống trà sữa hay gì đó thì ngồi đây một lát, anh và Trần Tây An phải về bán mạng đây, em… đừng giận Lão Lôi nữa nhé.

– Hôm ấy em tăng ca nên nhớ rất rõ ràng. Em đã vô cùng ngưỡng mộ Tiểu Triệu có một người thầy dạy việc như anh. Trong lúc cậu ấy hoang mang lo sợ có người chịu cầm tay chỉ bảo. Giống như chuyện ngày hôm nay, bây giờ bình tĩnh lại em cũng cảm thấy chuyện đó không có gì. Đơn vị thi công cũng lạ, tới đòi tiền em, một tháng lương em thì được mấy đồng?

Trương Tiểu Vũ nói tiếp:

– Có rất nhiều chuyện khi chúng ta ở bên trong cuộc thì không thể suy nghĩ. Em là người mới, lần đầu tiên em được phụ trách dự án, cả ngày em đều thấp thỏm không yên, áp lực vô cùng lớn. Mỗi ngày em phải thở dài cả trăm lần. Em biết trưởng phòng Lôi rất bận, cho nên chuyện em có thể hỏi đồng nghiệp thì sẽ không phiền đến anh ấy. Chỉ khi em thực sự không làm được mới đến hỏi thôi. Em kính trọng năng lực và kỹ thuật của anh ấy. Nhưng anh ấy có một điểm cực kỳ không tốt là thích nói bóng gió. Cái gì mà “chuyện nhỏ nhặt này mà em cũng không tự đưa ra quyết định được”, “mấy người bọn em đều thích ăn vớ vẩn, người ta đâu có ngu…”

Trần Tây An nhìn về phía Trương Tiểu Vũ:

Tiền Tâm Nhất xoa xoa mũi, chợt cảm thấy may mắn vì tâm lý chịu đựng của học trò anh có lẽ phải đạt tới tầm xi măng cấp C60.

– Chúng ta cũng có vấn đề, bọn họ cũng có vấn đề. Nếu bên đó gọi điện thoại tới thì em không phải sợ, em gọi điện thoại lại cho bọn họ, thái độ không được quá cục súc cũng không được quá hiền, nói với anh ta tại sao bản in blueprint của anh ta không có, nếu như anh ta không chịu nói lý vậy thì không cần phải nói chuyện làm gì nữa. Bảo anh ta rằng bên chúng ta sẽ gửi thư liên hệ, CC cả chủ đầu tư, hẹn thời gian gặp mặt bàn cẩn thận.

Trần Tây An nghiêng đầu cười, vươn tay ôm vai anh, trưng ra tư thế của gà mẹ:

Anh không nói Trương Tiểu Vũ yếu ớt hay Lôi Chí Quân làm đúng. Mọi người cố gắng phấn đấu đều chỉ vì con số trong thẻ lương hàng tháng. Trước mặt tiền, đúng sai chẳng chịu nổi một đòn, cũng chẳng ai quan tâm đúng hay sai.

Hôm nay anh có thể ngồi tại đây thì phải cảm ơn ngày trước Dương Tân Dân đã mắng anh mấy chục lần một ngày. Trần Tây An cư xử khéo léo với tất cả mọi người, lẽ nào vì hắn có năng lực trời sinh? Anh chẳng tin điều ấy.

– Có rất nhiều chuyện khi chúng ta ở bên trong cuộc thì không thể suy nghĩ. Em là người mới, lần đầu tiên em được phụ trách dự án, cả ngày em đều thấp thỏm không yên, áp lực vô cùng lớn. Mỗi ngày em phải thở dài cả trăm lần. Em biết trưởng phòng Lôi rất bận, cho nên chuyện em có thể hỏi đồng nghiệp thì sẽ không phiền đến anh ấy. Chỉ khi em thực sự không làm được mới đến hỏi thôi. Em kính trọng năng lực và kỹ thuật của anh ấy. Nhưng anh ấy có một điểm cực kỳ không tốt là thích nói bóng gió. Cái gì mà “chuyện nhỏ nhặt này mà em cũng không tự đưa ra quyết định được”, “mấy người bọn em đều thích ăn vớ vẩn, người ta đâu có ngu…”

Trương Tiểu Vũ cũng hiểu điều anh lo lắng, trong lòng rất biết ơn anh, cảm xúc được giải phóng thoải mái hơn nhiều khiến cô nói đùa một câu:

Trương Tiểu Vũ nói tiếp:

Tiền Tâm Nhất cũng chỉ có thể làm tới mức này, nhưng chuyện nói xã giao anh không dạy được. Anh thầm nghĩ có nên để Triệu Đông Văn theo Trần Tây An đi họp mấy lần để luyện mồm mép không.

– Thực sự vô cùng tổn thương. Sáng nay cũng vậy, em nghe xong điện thoại cũng sợ tới ngây người luôn. Em chạy tới xin anh ấy giúp đỡ, kết quả anh ấy nói “Vậy tôi cũng hết cách, tại sao khi ấy cô không chú ý một tí”. Em lập tức sụp đổ, em cãi nhau với anh ấy… cuối cùng anh ấy bảo em tự đi mà chịu trách nhiệm.

– Vâng, em bị viêm mũi.

Tiền Tâm Nhất đang định cảm ơn cậu học trò của mình, Trần Tây An chợt nói chen vào:

Anh yêu cầu với học trò không cao, một là tỉ mỉ, hai là nhất định phải hỏi khi không hiểu, bị mắng chết cũng không được giả vờ hiểu cho xong chuyện. Anh phụ họa ngôn luận của Trần Tây An:

Cảm xúc khó lắm mới dịu xuống, nói đến đây lại có chiều hướng suy sụp. Cô không muốn khóc trước mặt người khác, chỉ giả vờ dõi đôi mắt đỏ ửng ra bên ngoài cửa sổ.

Tiền Tâm Nhất rất sợ nghe mấy lời tâm sự từ tận đáy lòng, muốn an ủi cô thì phải mắng Lão Lôi, muốn bảo vệ Lão Lôi thì cô gái trước mặt sẽ không vui.

Anh và Lôi Chí Quân đã làm đồng nghiệp với nhau năm năm, tình cảm không sâu đậm thì cũng chẳng tới mức lạnh nhạt. Những người có thể làm việc lâu ở một đơn vị nhỏ đều có năng lực, nhân cách cũng không phải dạng tồi, cũng không tới mức mặc kệ sống chết của cấp dưới, cùng lắm Lôi Chí Quân cũng chỉ thích phàn nàn mà thôi, Trương Tiểu Vũ cũng đã từng bàn luận chuyện của Trần Tây An đó thôi, là người ai chẳng có chút tật xấu.

Cán bộ nhà nước quay sang nhìn anh, cũng không nói gì, lại bị anh huých thêm mấy cái nữa. Vẻ bất đắc dĩ lướt qua gương mặt Trần Tây An, hắn nhìn về phía Trương Tiểu Vũ, mỉm cười nói:

Ánh mắt Trương Tiểu Vũ nhìn anh mang theo cung kính:

– Em sẽ gọi điện thoại cho bên dự án, nói với họ trên bản vẽ có, trên blueprint không có là do vấn đề in, thực ra, thực ra…

Tiền Tâm Nhất quyết định không nói gì, nhờ có bàn che, anh dùng khuỷu tay huých Trần Tây An, ra hiệu cho cán bộ nhà nước giỏi nói lên sân khấu.

– Nhưng bây giờ em có thể tìm ai xác nhận được? Trưởng phòng Tiền ư? Hay trưởng phòng Trần? Làm gì có chuyện ấy.

Cán bộ nhà nước quay sang nhìn anh, cũng không nói gì, lại bị anh huých thêm mấy cái nữa. Vẻ bất đắc dĩ lướt qua gương mặt Trần Tây An, hắn nhìn về phía Trương Tiểu Vũ, mỉm cười nói:

Hết chương 22

Trương Tiểu Vũ đang định cảm kích, anh vội vàng bổ sung thêm một câu:

– Kỹ sư Trương, bây giờ bình tĩnh lại rồi, em vẫn còn cảm thấy trưởng phòng Lôi sẽ bỏ mặc em không thèm quan tâm hả?

Trần Tây An luôn mang tới cho người ta cảm giác đứng đắn nghiêm túc với thái độ dịu dàng hòa nhã. Tiền Tâm Nhất ngậm ống hút, cảm thấy có lẽ cả đời này mình cũng chẳng thể học nổi khí chất tinh anh thật thật giả giả thế này.

Nghĩ tới oán hận chồng chất đã lâu, có lẽ trong lòng Trương Tiểu Vũ đã biết rõ đáp án, nhưng cô không muốn nói ra mà thôi. Trần Tây An nói tiếp:

– Lúc vừa mới ra chắc em cũng thấy hành lang nồng nặc mùi khói thuốc đúng không, anh thấy em che mũi.

Trên thực tế thì làm gì có chuyện cao cả như vậy, chẳng qua hắn không dám nói mà thôi, bởi vì những lời đẹp đẽ luôn là những lời dễ nghe. Trương Tiểu Vũ cắn môi:

Thiết kế thì phải chịu trách nhiệm từ đầu tới cuối, không thể nói anh mắng Triệu Đông Văn vì 100% muốn tốt cho cậu ta, nhưng ít nhất cũng 60% thật lòng, mắng người cũng tốn thời gian của anh cơ mà. Chuyện không đau không ngứa thì chẳng thể nhớ lâu dài, còn Triệu Đông Văn thì đích thực hơi cẩu thả, Tiền Tâm Nhất hi vọng cậu ta đã bước vào làm nghề này, nếu như một ngày nào đó trong tương lai không còn muốn làm nữa thì có thể ung dung rời đi.

Tiền Tâm Nhất là một người thô tuc, chẳng ngửi thấy mùi thuốc, tất nhiên cũng chẳng để ý tới chuyện cô che mũi. Trương Tiểu Vũ cũng cảm thấy khó hiểu, song cô vẫn gật đầu:

– Vâng, em bị viêm mũi.

Có viêm mũi hay không không quan trọng, Trần Tây An chỉ mượn lý do này mà thôi, hắn nói:

– Trong hai tiếng đồng hồ em ở trong văn phòng, trưởng phòng Lôi đã hút gần một bao thuốc, anh ấy cũng rất lo cho em.

– Tiểu Triệu sẽ không ghen đâu, cậu ấy chỉ mong cả thế giới này đều khen anh giỏi ấy chứ.

Bây giờ trong công việc đã không còn thịnh hành tình nghĩa thầy trò, nhưng trong ngành nghề truyền thống như kiến trúc, ít nhiều cũng vẫn còn chút tập tục cũ. Trương Tiểu Vũ cũng có thể coi là một nửa học trò của Lôi Chí Quân, từ lúc biết qua qua tới khi được kéo vào dự án độc lập, nếu như cô không ỷ lại thì cũng đã chẳng tới mức thất vọng đến thế.

Tiền Tâm Nhất nghĩ một hồi, nhưng không nhớ ra có chuyện như thế, anh đã quên rất nhiều chuyện, thầm nghĩ có nên đi mua sỉ mấy thùng óc chó về bổ não hay không. Hơn nữa chuyện tập thể cũng rất phiền phức, cấp dưới sắp tạo phản đến nơi, bận gần chết còn liên minh đòi hỏi phải đi du lịch mùa thu, bắt anh đề cập với lãnh đạo.

Nghe vậy, gương mặt đượm vẻ tủi thân, nước mắt chực rơi:

Nước quất rất ngon, Tiền Tâm Nhất nâng cốc lên rồi mới phát hiện chỉ còn lại đáy, vì thế anh đặt cốc xuống bàn, ngồi thẳng dậy nói:

– Lo lắng sao không quan tâm em một chút! Em hỏi gì anh ấy cũng bảo không phải việc của mình, có xảy ra vấn đề thật thì anh ấy cũng là cấp trên của em, anh ấy không thể chối bỏ được.

Bây giờ trong công việc đã không còn thịnh hành tình nghĩa thầy trò, nhưng trong ngành nghề truyền thống như kiến trúc, ít nhiều cũng vẫn còn chút tập tục cũ. Trương Tiểu Vũ cũng có thể coi là một nửa học trò của Lôi Chí Quân, từ lúc biết qua qua tới khi được kéo vào dự án độc lập, nếu như cô không ỷ lại thì cũng đã chẳng tới mức thất vọng đến thế.

– Nhưng mà giới hạn trong lúc trưởng phòng Lôi bận tới mức không có thời gian để ý đến em… ừm, học trò của anh sẽ ghen đấy.

Câu nói này chỉ mang tính chất báo thù, Trần Tây An làm như không nghe thấy, tránh nặng tìm nhẹ:

– Làm sao mà xảy ra vấn đề được chứ, anh tin tưởng vào tố chất nghề nghiệp của em, chưa xác nhận chắc chắn thì em sẽ không dám giao bản vẽ đâu.

Trên thực tế thì làm gì có chuyện cao cả như vậy, chẳng qua hắn không dám nói mà thôi, bởi vì những lời đẹp đẽ luôn là những lời dễ nghe. Trương Tiểu Vũ cắn môi:

– Nước cũng uống hết rồi, chúng ta không nói chuyện linh tinh nữa. Tiểu Vũ, bây giờ em định xử lý chuyện dự án Hải Nguyên thế nào, nói ra bọn anh nghe thử.

– Nhưng bây giờ em có thể tìm ai xác nhận được? Trưởng phòng Tiền ư? Hay trưởng phòng Trần? Làm gì có chuyện ấy.

Tiền Tâm Nhất bận tới mức còn không hẹn nổi bữa cơm. Nói theo góc độ bao che, Trần Tây An chắc chắn sẽ không mong có thành viên của nhóm khác tới làm phiền anh. Sự thực chứng minh, làm một kiến trúc sư sơ cấp vẫn chưa hết khổ, nhất định phải có thái độ hợp tác với cấp trên, cấp dưới, không nề hà công việc. Bằng không, nộp một bản vẽ không ai chú ý lên có thể trở thành mầm tai họa sau này.

Quyết định chính xác nhất trong cuộc đời này của anh chính là vào ngày tuyết rơi năm ấy, anh nơm nớp lo sợ ôm bản vẽ tới hỏi Dương Tân Dân cách xem bản vẽ mặt bằng. Dương Tân Dân nhầm anh là sinh viên tốt nghiệp khóa năm ấy và mắng cho một trận. Nếu như khi đó anh xoay người trở về căn nhà ghép tạm bợ, vậy thì có lẽ ngày hôm nay Tiền Tâm Nhất vẫn còn đang bê gạch trộn xi măng ở công trường.

Thái độ của Tiền Tâm Nhất cũng được thể hiện đủ rõ ràng ngay từ lúc hai người gặp lại. Anh không sợ rắc rối, chỉ cần có thể hoàn thành công trình thuận lợi và có thể đưa vào sử dụng, đây cũng chính là điểm mà hắn thích ở Tiền Tâm Nhất.

– Anh cảm thấy sao?

– Hỏi ai cũng được, ai có năng lực thì hỏi người đó, không ai trả lời thì lên diễn đàn hỏi, nếu mà không giải quyết được ấy thì hỏi thăm phản ứng ông chủ chúng ta. Không phải vội, cũng đừng sợ phiền phức, an toàn quan trọng hơn da mặt nhiều.

– Trong hai tiếng đồng hồ em ở trong văn phòng, trưởng phòng Lôi đã hút gần một bao thuốc, anh ấy cũng rất lo cho em.

Trương Tiểu Vũ phì cười:

Trần Tây An đổi sang giọng thoải mái hơn:

Tiền Tâm Nhất quyết định không nói gì, nhờ có bàn che, anh dùng khuỷu tay huých Trần Tây An, ra hiệu cho cán bộ nhà nước giỏi nói lên sân khấu.

Nghĩ tới oán hận chồng chất đã lâu, có lẽ trong lòng Trương Tiểu Vũ đã biết rõ đáp án, nhưng cô không muốn nói ra mà thôi. Trần Tây An nói tiếp:

– Thực ra hoàn cảnh bồi dưỡng của công ty rất tốt, ít nhất Cục công trình số 8 không có khái niệm thầy trò này. Anh làm việc ở đó bốn năm, hay đánh du kích, chỗ nào thiếu người thì vào đó làm. Vừa tới đã phải vẽ mặt bằng, ngay cả chuyện cửa nhà vệ sinh phải thêm lớp nhám cũng không biết, cứ mò mẫm mới được như bây giờ. Đến khi em chịu lên tiếng sẽ phát hiện người ta không khó hỏi như em nghĩ đâu.

– Nói lý lẽ thì chỉ còn vấn đề blueprint thôi. Không muốn nói xã giao thì cũng phải học nói mấy câu, nói nhiều sẽ quen ấy mà. Em bảo với anh ta rằng bây giờ chỉ có thể đổi bản in, cắt chỗ sai đi sửa lại cho đúng. Chỉ là một tờ A2 thôi, đâu đáng mấy đồng, cũng chẳng thấm vào đâu. Nếu như anh ta ngại phiền phức thì chúng ta tới đó thay cho anh ta, chỉ thêm một con dao rọc giấy với một cuộn băng dính hai mặt chứ có gì đâu.

Tiền Tâm Nhất phục sát đất quan điểm này.

– Có gì mà không được, văn phòng của anh cũng đâu khóa cửa.

Quyết định chính xác nhất trong cuộc đời này của anh chính là vào ngày tuyết rơi năm ấy, anh nơm nớp lo sợ ôm bản vẽ tới hỏi Dương Tân Dân cách xem bản vẽ mặt bằng. Dương Tân Dân nhầm anh là sinh viên tốt nghiệp khóa năm ấy và mắng cho một trận. Nếu như khi đó anh xoay người trở về căn nhà ghép tạm bợ, vậy thì có lẽ ngày hôm nay Tiền Tâm Nhất vẫn còn đang bê gạch trộn xi măng ở công trường.

Tiền Tâm Nhất cảm thấy hổ thẹn, uống một ngụm nước xong, anh không nhịn được chỉ đành nói thật:

Thiết kế thì phải chịu trách nhiệm từ đầu tới cuối, không thể nói anh mắng Triệu Đông Văn vì 100% muốn tốt cho cậu ta, nhưng ít nhất cũng 60% thật lòng, mắng người cũng tốn thời gian của anh cơ mà. Chuyện không đau không ngứa thì chẳng thể nhớ lâu dài, còn Triệu Đông Văn thì đích thực hơi cẩu thả, Tiền Tâm Nhất hi vọng cậu ta đã bước vào làm nghề này, nếu như một ngày nào đó trong tương lai không còn muốn làm nữa thì có thể ung dung rời đi.

Anh yêu cầu với học trò không cao, một là tỉ mỉ, hai là nhất định phải hỏi khi không hiểu, bị mắng chết cũng không được giả vờ hiểu cho xong chuyện. Anh phụ họa ngôn luận của Trần Tây An:

Trần Tây An đổi sang giọng thoải mái hơn:

Trương Tiểu Vũ gật đầu nghe dạy bảo, lại cảm ơn hai người thêm mấy lần nữa. Tiền Tâm Nhất đứng dậy:

– Có gì mà không được, văn phòng của anh cũng đâu khóa cửa.

Trương Tiểu Vũ đang định cảm kích, anh vội vàng bổ sung thêm một câu:

– Nhưng mà giới hạn trong lúc trưởng phòng Lôi bận tới mức không có thời gian để ý đến em… ừm, học trò của anh sẽ ghen đấy.

Học trò của anh còn chẳng dám đánh rắm chứ đừng nói là ghen. Anh chỉ sợ Lôi Chí Quân không thoải mái, cấp dưới của mình mà cứ suốt ngày chạy sang văn phòng số 1 đúng là chẳng ra làm sao. Lòng người trong văn phòng phức tạp, anh không muốn phải phiền thêm vụ này.

Trương Tiểu Vũ cũng hiểu điều anh lo lắng, trong lòng rất biết ơn anh, cảm xúc được giải phóng thoải mái hơn nhiều khiến cô nói đùa một câu:

– Em…, vâng…

– Tiểu Triệu sẽ không ghen đâu, cậu ấy chỉ mong cả thế giới này đều khen anh giỏi ấy chứ.

Tiền Tâm Nhất đang định cảm ơn cậu học trò của mình, Trần Tây An chợt nói chen vào:

– Cảm ơn anh trưởng phòng Tiền, nếu như anh ta nói lý lẽ thì em phải làm thế nào.

– Anh cũng sẽ ghen đấy.

Tiền Tâm Nhất rất sợ nghe mấy lời tâm sự từ tận đáy lòng, muốn an ủi cô thì phải mắng Lão Lôi, muốn bảo vệ Lão Lôi thì cô gái trước mặt sẽ không vui.

Trương Tiểu Vũ ngây ra trong tư thế tươi cười, nhìn hai người với ánh mắt hết hồn. Tiền Tâm Nhất giật mình, không hiểu tại sao mình phải xấu hổ, anh đẩy Trần Tây An, nhỏ giọng mắng:

– Ghen cái con khỉ.

Trần Tây An nghiêng đầu cười, vươn tay ôm vai anh, trưng ra tư thế của gà mẹ:

– Lương Cầm và anh mập cũng sẽ ghen, Tiền Tâm Nhất là của phòng số 1.

Bởi vì hắn đã bỏ qua anh Ngô kiệm lời, cho nên độ đáng tin đã vượt qua con số 0. Tiền Tâm Nhất vung cánh tay hắn ra, cảm thấy đau đầu, nhìn Trương Tiểu Vũ nói:

Tiền Tâm Nhất là một người thô tuc, chẳng ngửi thấy mùi thuốc, tất nhiên cũng chẳng để ý tới chuyện cô che mũi. Trương Tiểu Vũ cũng cảm thấy khó hiểu, song cô vẫn gật đầu:

– Thôi xong, anh ấy đã nhiễm thói quen xấu vô tổ chức vô kỷ luật của phòng số 1 rồi.

Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An nhìn nhau: “…”

Nước quất rất ngon, Tiền Tâm Nhất nâng cốc lên rồi mới phát hiện chỉ còn lại đáy, vì thế anh đặt cốc xuống bàn, ngồi thẳng dậy nói:

– Nước cũng uống hết rồi, chúng ta không nói chuyện linh tinh nữa. Tiểu Vũ, bây giờ em định xử lý chuyện dự án Hải Nguyên thế nào, nói ra bọn anh nghe thử.

– Em…, vâng…

Trần Tây An luôn mang tới cho người ta cảm giác đứng đắn nghiêm túc với thái độ dịu dàng hòa nhã. Tiền Tâm Nhất ngậm ống hút, cảm thấy có lẽ cả đời này mình cũng chẳng thể học nổi khí chất tinh anh thật thật giả giả thế này.

Trương Tiểu Vũ còn tưởng rằng anh sẽ nói thẳng cách giải quyết cho mình nên ngây ra giây lát mới gật đầu, vắt óc suy nghĩ một lúc:

– Thôi xong, anh ấy đã nhiễm thói quen xấu vô tổ chức vô kỷ luật của phòng số 1 rồi.

– Em sẽ gọi điện thoại cho bên dự án, nói với họ trên bản vẽ có, trên bản vẽ kỹ thuật không có là do vấn đề in, thực ra, thực ra…

– Thực ra hoàn cảnh bồi dưỡng của công ty rất tốt, ít nhất Cục công trình số 8 không có khái niệm thầy trò này. Anh làm việc ở đó bốn năm, hay đánh du kích, chỗ nào thiếu người thì vào đó làm. Vừa tới đã phải vẽ mặt bằng, ngay cả chuyện cửa nhà vệ sinh phải thêm lớp nhám cũng không biết, cứ mò mẫm mới được như bây giờ. Đến khi em chịu lên tiếng sẽ phát hiện người ta không khó hỏi như em nghĩ đâu.

– Lúc vừa mới ra chắc em cũng thấy hành lang nồng nặc mùi khói thuốc đúng không, anh thấy em che mũi.

Cô không biết phải nói thế nào, không thể nói vấn đề này không phải của bọn họ, nói mình không phát hiện ra cũng không ổn. Cô ngập ngừng, quả thực làm bao giờ cũng khó hơn suy nghĩ. Tiền Tâm Nhất mỉm cười, nói tiếp cho cô:

– Chưa nghĩ được ra cũng không phải vội, anh cho em là lần sau em biết làm luôn thôi.

– Đầu tiên, em phải xem đối phương gửi mail hay điện thoại tới để thông báo. Tất cả các vấn đề đều không cần phải trả lời ngay lập tức, bảo bọn họ kiểm tra lại bản vẽ trên máy rồi hẵng liên lạc. Sau đó em đi tìm vấn đề, xem vấn đề nằm ở chỗ mình hay đối phương, ví dụ như vấn đề Hải Nguyên này nhé.

– Chúng ta cũng có vấn đề, bọn họ cũng có vấn đề. Nếu bên đó gọi điện thoại tới thì em không phải sợ, em gọi điện thoại lại cho bọn họ, thái độ không được quá cục súc cũng không được quá hiền, nói với anh ta tại sao bản vẽ kỹ thuật của anh ta không có, nếu như anh ta không chịu nói lý vậy thì không cần phải nói chuyện làm gì nữa. Bảo anh ta rằng bên chúng ta sẽ gửi thư liên hệ, CC cả chủ đầu tư, hẹn thời gian gặp mặt bàn cẩn thận.

– Nhưng bình thường sẽ không có ai ngu đến vậy đâu, đắc tội viện thiết kế thì giai đoạn sau khó mà tiết kiệm tiền được. Chẳng qua anh ta thấy em không có kinh nghiệm nên dọa em vậy thôi, chắc chắn cấp trên của anh ta đã mắng anh ta nên anh ta mới trút giận lên em, đừng chấp nhặt làm gì.

– Thực ra trước đây em rất sợ anh, cho tới nửa năm Tiểu Triệu tới công ty chúng ta. Cái lần cậu ấy vẽ sai chân trụ phong cách Roma bị sếp Cao gọi điện thoại tới mắng cậu ấy suýt khóc. Anh đã cầm điện thoại qua bảo sếp Cao đừng trách Tiểu Triệu, để anh phóng tuyến lại và trả lời đơn vị thi công, sau đó anh vừa phóng tuyến vừa dạy cậu ấy tới tận gần mười một giờ đêm.

Trương Tiểu Vũ thở dài, gật đầu:

– Cảm ơn anh trưởng phòng Tiền, nếu như anh ta nói lý lẽ thì em phải làm thế nào.

Tiền Tâm Nhất muốn nghe ý kiến của Trần Tây An, vì thế quay đầu sang hỏi:

– Anh cảm thấy sao?

Trần Tây An nhìn về phía Trương Tiểu Vũ:

– Nói lý lẽ thì chỉ còn vấn đề bản in thôi. Không muốn nói xã giao thì cũng phải học nói mấy câu, nói nhiều sẽ quen ấy mà. Em bảo với anh ta rằng bây giờ chỉ có thể đổi bản in, cắt chỗ sai đi sửa lại cho đúng. Chỉ là một tờ A2 thôi, đâu đáng mấy đồng, cũng chẳng thấm vào đâu. Nếu như anh ta ngại phiền phức thì chúng ta tới đó thay cho anh ta, chỉ thêm một con dao rọc giấy với một cuộn băng dính hai mặt chứ có gì đâu.

Trần Tây An đã hiểu tại sao Tiểu Triệu lại trung thành và tận tâm như vậy, có lẽ dưới vòng tay mắng chửi của thầy, cậu ấy cũng có cảm giác an toàn.

Tiền Tâm Nhất cũng chỉ có thể làm tới mức này, nhưng chuyện nói xã giao anh không dạy được. Anh thầm nghĩ có nên để Triệu Đông Văn theo Trần Tây An đi họp mấy lần để luyện mồm mép không.

Trương Tiểu Vũ gật đầu nghe dạy bảo, lại cảm ơn hai người thêm mấy lần nữa. Tiền Tâm Nhất đứng dậy:

Thái độ của Tiền Tâm Nhất cũng được thể hiện đủ rõ ràng ngay từ lúc hai người gặp lại. Anh không sợ rắc rối, chỉ cần có thể hoàn thành công trình thuận lợi và có thể đưa vào sử dụng, đây cũng chính là điểm mà hắn thích ở Tiền Tâm Nhất.

Hôm nay anh có thể ngồi tại đây thì phải cảm ơn ngày trước Dương Tân Dân đã mắng anh mấy chục lần một ngày. Trần Tây An cư xử khéo léo với tất cả mọi người, lẽ nào vì hắn có năng lực trời sinh? Anh chẳng tin điều ấy.

– Nếu em muốn uống trà sữa hay gì đó thì ngồi đây một lát, anh và Trần Tây An phải về bán mạng đây, em… đừng giận Lão Lôi nữa nhé.

– Trong hai tiếng đồng hồ em ở trong văn phòng, trưởng phòng Lôi đã hút gần một bao thuốc, anh ấy cũng rất lo cho em.Hết chương 22
Bình Luận (0)
Comment