Kiến Trúc Sư

Chương 72

Tiền Tâm Nhất thở hồng hộc như trâu, tim đập gấp tám trăm nhịp, có cảm giác như nó sắp tông vỡ long nguc đến nơi. Anh bất giác ấn ấn tim mình về chỗ cũ, anh mệt không chịu nổi, nằm vật luôn từ máy chạy bộ xuống nền nhà, hô lên một tiếng cứu mạng.

– Cái đồ bại gia nhà anh!

Trần Tây An cũng muốn cứu anh lắm, nhưng vừa mới ló đầu vào nhìn lên tường, phát hiện kim phút của chiếc đồng hồ treo trên mặt tường phía Tây mới qua chưa được mười lăm phút nên lại đành rụt đầu về.

Hắn tháo kính xuống dựa vào lưng ghế:

Cục cưng khổ trong lòng, nằm sải lai ra đất cằn nhằn:

Trần Tây An đeo kính sao chép kích thước của những hình khối trên giấy, tập trung tới mức không phát hiện Tiền Tâm Nhất đã đến sau lưng mình từ lúc nào. Tiền Tâm Nhất nhìn mười mấy bản vẽ theo tốc độ của hắn, bỗng dưng lại phát bệnh nghề nghiệp, xoay tay kéo chiếc ghế tới đây, chiếm cứ một góc bàn máy tính. Anh hỏi:

Hết chương 72

– Người nước ngoài lắm trò thế nhỉ? Em đâu có làm việc chân tay, tại sao phải kiểm tra thể lực cơ chứ?

Quả nhiên bài kiểm tra thể lực chỉ là ngụy trang, với thành tích đội sổ vậy mà Tiền Tâm Nhất vẫn nhận được giấy thông báo. Bài thi bỏ trắng không chọn đã mang tới cho anh nhiều điểm hơn. Giấy thông báo không phải hợp đồng, mà là một tấm vé máy bay tới Dubai vào năm ngày sau.

Toàn thân Tiền Tâm Nhất nổi da gà, nhưng không vì vậy mà nổi nóng.

Tiền Tâm Nhất bắt đầu màn huấn luyện ma quỷ, Trần Tây An cảm thấy đây cũng chỉ là món ăn nhẹ mà thôi.

Trần Tây An cầm theo hai thanh chocolate quay về trước máy tính, vừa nhìn vào bản vẽ đã thấy mờ cả mắt. Hắn đang giúp trưởng phòng Lôi sửa bản vẽ mặt bằng, sửa còn mệt hơn vẽ lại một lần:

Trần Tây An giật mình hồi hồn, dùng bút đẩy gọng kính, trượt ghế ra nhường chút không gian cho anh, cười nói:

Kiểm tra sức khỏe không có vấn đề gì đáng ngại, bác sĩ nghe tim xong nói trong tim có âm thanh bất thường, tuy nhiên điện tâm đồ thì rất bình thường, đề nghị anh tới khoa Tim mạch làm siêu âm Doppler tim để kiểm tra. Tiền Tâm Nhất cho rằng tim mình đập tràn đầy sức sống, lúc kiểm tra thì bảo vâng, nhưng ra ngoài lại quên mất.

– Anh cảm thấy đây là chuyện tốt, loại lười thối như em đáng lẽ phải vào công ty này từ tám đời trước rồi.

Thời gian chạy buổi sáng và luyện tập buổi tối gộp lại cũng chưa tới một tiếng đồng hồ, vậy mà lý do của người lười luôn còn nhiều hơn tiếng thở mệt. Những lúc Trần Tây An tăng ca không thể về nhà theo sát, anh bèn thay bộ quần áo tập đứng chạy tượng trưng vài cái trên máy chạy bộ, sau đó mặc luôn bộ quần áo ấy lượn lên tầng rồi lại lượn xuống.

Tiền Tâm Nhất không nhận ra căn nhà này, anh đoán nó là công việc mới sau khi anh nghỉ.

– Anh tạo phản rồi đấy hả!

Tiền Tâm Nhất mắng hắn nói liên thiên. Nhớ tới chuyện hình như năm ấy hắn còn phải lên xem tường bao sân thượng thì bỗng nảy sinh hứng thú:

Cuối cùng thì anh cũng không báo danh tham gia lớp học, bởi vì mấy lớp cầm, kỳ, thi, họa, nhảy mọc lên như nấm, nhưng lớp phụ đạo kiến trúc sư chỉ xuất hiện khi có kỳ thi. Anh muốn học thì chỉ còn cách tới đại học bàng thính. Chen chúc giữa đám trẻ con mặt non choẹt chưa trải sự đời rồi ra vẻ hiểu biết không phải phong cách của anh, chuyện này cũng đành cho qua.

Trần Tây An đang xem một bản vẽ tay chẳng biết từ cái thuở nào dưới định dạng ảnh chụp, đường viền mặt bằng giống như một số 8 nằm ngang. Tài liệu kiến trúc mặt ngoài rối tung, các hình khối vỡ nét nghiêm trọng, nhìn mà hoa hết cả mắt.

– Năm ấy anh đi phỏng vấn có kiểm tra thể lực không? Thi những gì? Tiết lộ cho em chút đi.

– Chẳng ai đối xử tốt với anh như em cả.

– Nào, để anh kiểm tra xem, có vấn đề thì gọi 120, không vấn đề thì…

Trần Tây An:

Tiền Tâm Nhất nhìn chằm chằm vào máy tính, dùng con lăn kéo bản vẽ. Anh vô cùng kính nể những người vẽ bằng tay. Khi ấy sửa bản vẽ vô cùng khó khăn, vậy mà vẫn có thể đưa ra một bản vẽ tới mức độ này, đó mới chính là cái tâm chân chính của một người thợ.

– Năm ấy anh đi phỏng vấn có kiểm tra thể lực không? Thi những gì? Tiết lộ cho em chút đi.

Trước đây anh sống một mình còn chưa từng đối xử với bản thân tốt như vậy. Nhất thời cảm động quá đỗi với tình yêu vô tư của mình. Anh không ngừng gắp lạp xưởng đóng gói sẵn trong siêu thị cho hắn:

– Không phải kiểm tra, năm nay em cũng định không lên tường bao ấy à?

Kết quả kiểm tra thể lực của Tiền Tâm Nhất… thảm không nỡ nhìn.

Tiền Tâm Nhất:

Ra khỏi quán cà phê, anh băng qua đường phố đông người qua lại. Bấy giờ mới nhận ra rằng mình sắp phải xa Trần Tây An, tới một nơi chênh lệch 4 tiếng đồng hồ và cách xa bảy nghìn cây số theo đường chim bay.

– Cải tạo nhà cũ của dự án nào à? Nhìn giống phòng trưng bày nghệ thuật cá nhân, bản vẽ cũ này thú vị thật đấy.

– Giống nhau làm sao được? Em đã làm ngành này bao nhiêu năm rồi, khi ấy anh vừa mới tốt nghiệp, vẫn còn là tay mơ.

– Nhưng mà em may mắn hơn anh nhiều đấy, năm ấy anh còn phải thi tài năng, em có sợ không?

Trần Tây An cảm thấy cũng có lý, bèn cười trên nỗi đau của người khác:

– Làm cả hai, tháp lưng ong là của công ty, dự án này là của riêng anh.

Tiền Tâm Nhất thở hồng hộc như trâu, tim đập gấp tám trăm nhịp, có cảm giác như nó sắp tông vỡ long nguc đến nơi. Anh bất giác ấn ấn tim mình về chỗ cũ, anh mệt không chịu nổi, nằm vật luôn từ máy chạy bộ xuống nền nhà, hô lên một tiếng cứu mạng.

– Tay mơ thì tốt chứ sao, chạy liền một hơi cả nghìn mét, không giống những người làm lâu năm, cơ thể hao mòn, kết quả kiểm tra thể lực đếm ngược, người ta cũng chẳng cần tuyển nữa.

Cuộc họp được tổ chức tại một quán cà phê tương đối cao cấp, Tiền Tâm Nhất tới không sớm cũng không muộn, anh gọi cà phê theo số đông. Một lát sau, tiến sĩ Phùng cũng đến đúng giờ, cộng thêm cả anh nữa thì tổng cộng có bốn người.

Tiến sĩ Phùng buông tách sứ xuống, mỉm cười nói:

Tiền Tâm Nhất trở mình hướng mặt ra ngoài cửa, trực giác cho rằng câu sau hắn đang ám chỉ mình.

Hết chương 72

Trần Tây An phân tâm nên không muốn vẽ nữa. Hắn đứng dậy đi tới trêu Tiền Tâm Nhất. Hắn dựa vào cửa, mở miệng là bắt đầu nói linh tinh:

– Nhưng mà em may mắn hơn anh nhiều đấy, năm ấy anh còn phải thi tài năng, em có sợ không?

Trần Tây An cầm theo hai thanh chocolate quay về trước máy tính, vừa nhìn vào bản vẽ đã thấy mờ cả mắt. Hắn đang giúp trưởng phòng Lôi sửa bản vẽ mặt bằng, sửa còn mệt hơn vẽ lại một lần:

Thứ này anh còn kém hơn cả thể lực, Tiền Tâm Nhất chửi thề một câu thật lớn trong lòng, nghĩ đến tài nghệ của mình thì lập tức vô cùng sợ hãi… anh chả có tài gì hết.

Không ngờ Tiền Tâm Nhất lại tin thật. Trần Tây An nhìn biểu cảm thấp thỏm không yên của anh, trong lòng cười muốn điên song ngoài mặt vẫn miễn cưỡng giữ vẻ nghiêm túc.

Cục cưng khổ trong lòng, nằm sải lai ra đất cằn nhằn:

Tiền Tâm Nhất ngồi dậy:

– Không phải kiểm tra, năm nay em cũng định không lên tường bao ấy à?

Tiền Tâm Nhất bị tập kích lập tức mềm nhũn cả hai chân, vịn lên vai hắn, vừa mắng một câu th0 tục vừa thở gấp.

– Yêu cầu cao vậy, khi ấy anh đã thể hiện tài năng gì?

Anh nghĩ một lúc lâu song trong đầu cũng chỉ có nấu cơm, thầm hổ thẹn, tuy nhiên ở chung với nhau lâu như vậy mà anh không phát hiện ra sở trường của Trần Tây An.

Trần Tây An vốn định nói “em đoán đi” nhưng kết quả lại không nhịn được phì cười. Thấy vậy, Tiền Tâm Nhất mới nhận ra hắn đang trêu mình, lập tức bò dậy đánh hắn:

Tạo hình của kiểu nhà nhỏ với tính chất triển lãm nghệ thuật này tương đối đặc thù, mang đậm cảm giác nghệ thuật, rất thu hút ánh nhìn, sau khi hoàn thiện có thể trở thành địa danh tiêu biểu của khu vực, khá có tác dụng với việc tích lũy danh tiếng cho kiến trúc sư. Tuy nhiên dưới tư cách của viện thiết kế thì khó mà nhận được công việc này. Cải tạo nhà cũ quả thực là thời cơ đáng giá nhúng tay vào.

Thứ này anh còn kém hơn cả thể lực, Tiền Tâm Nhất chửi thề một câu thật lớn trong lòng, nghĩ đến tài nghệ của mình thì lập tức vô cùng sợ hãi… anh chả có tài gì hết.

– Anh tạo phản rồi đấy hả!

Anh không còn mặt mũi nào gọi điện báo tin thắng lợi, Trần Tây An gọi điện tới hỏi, anh nói qua qua một câu tạm ổn. Thực ra khi biết phải chạy 1500 mét, anh cảm thấy công ty này đúng là thần kinh, không thèm tới nữa!

***

Trần Tây An về nhà, việc đầu tiên làm là vào phòng tắm rửa. Tiền Tâm Nhất theo sau, khoanh tay đứng ngoài cửa cầu an ủi, kính nhám cộng thêm hơi nước mông lung, từ trong ra ngoài đều chẳng khác nào ngắm hoa trong sương. Vòi hoa sen đang mở khiến Trần Tây An không nghe rõ anh đang lải nhải điều gì. Hắn mở hé khe cửa, vươn tay kéo anh vào trong cho vẹn toàn đôi bên. Một là có thể đối diện hỏi đáp, hai là có thể giao lưu gì đó.

Ngày thường Trần Tây An đã bận rồi, giống như anh của trước đây vậy. Tiền Tâm Nhất rảnh rỗi thấy hắn đáng thương, muốn nấu mấy món ngon để an ủi tâm tâm trạng của hắn. Chẳng qua bản thân anh không tiếp thu được kỹ năng của thần bếp, chỉ có thể đảm bảo nếu như tăng ca ít hơn hai tiếng đồng hồ, khi về nhà còn được thưởng thức bữa cơm xấu xí nóng hôi hổi.

– Em nói gì bên ngoài ấy thế? Anh không nghe rõ.

Tiền Tâm Nhất bắt đầu màn huấn luyện ma quỷ, Trần Tây An cảm thấy đây cũng chỉ là món ăn nhẹ mà thôi.

Trần Tây An phân tâm nên không muốn vẽ nữa. Hắn đứng dậy đi tới trêu Tiền Tâm Nhất. Hắn dựa vào cửa, mở miệng là bắt đầu nói linh tinh:

Thời gian chạy buổi sáng và luyện tập buổi tối gộp lại cũng chưa tới một tiếng đồng hồ, vậy mà lý do của người lười luôn còn nhiều hơn tiếng thở mệt. Những lúc Trần Tây An tăng ca không thể về nhà theo sát, anh bèn thay bộ quần áo tập đứng chạy tượng trưng vài cái trên máy chạy bộ, sau đó mặc luôn bộ quần áo ấy lượn lên tầng rồi lại lượn xuống.

Trần Tây An:

Quá trình tập luyện của anh chẳng khác nào đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, hiệu quả không đáng là bao.

– Tay mơ thì tốt chứ sao, chạy liền một hơi cả nghìn mét, không giống những người làm lâu năm, cơ thể hao mòn, kết quả kiểm tra thể lực đếm ngược, người ta cũng chẳng cần tuyển nữa.

– Trước tiên tôi muốn hoan nghênh bốn kiến trúc sư mới tham gia vào dự án tháp Dubai 2. Nơi đây không có rượu, chúng ta thay bằng cà phê đi… Trụ sở bên châu  u cũng cử người tới tham gia cùng, chúng ta sẽ gặp mặt tại Bur Dubai, công tác thiết kế giai đoạn này sẽ được tiến hành trong khoảng thời gian ba đến bốn tháng. Kết thúc giai đoạn thiết kế, tôi sẽ một lần nữa hoan nghênh những kiến trúc sư còn trụ vững trở thành thành viên chính thức của JMP.

Cuối cùng thì anh cũng không báo danh tham gia lớp học, bởi vì mấy lớp cầm, kỳ, thi, họa, nhảy mọc lên như nấm, nhưng lớp phụ đạo kiến trúc sư chỉ xuất hiện khi có kỳ thi. Anh muốn học thì chỉ còn cách tới đại học bàng thính. Chen chúc giữa đám trẻ con mặt non choẹt chưa trải sự đời rồi ra vẻ hiểu biết không phải phong cách của anh, chuyện này cũng đành cho qua.

Trần Tây An ôm lấy anh bằng một tay, tay phải thường xuyên lăn chuột vô cùng linh hoạt, tiếp cận anh với suy tính khác.

– Đúng vậy, cảm động đất trời.

Anh đã đăng ký một lớp tiếng Anh online cấp tốc, nghe nghe viết viết chẳng dám qua loa, biết đâu sau này có cơ hội ra nước ngoài mà kết quả không tìm được phương hướng thì mất mặt lắm.

Ngày thường Trần Tây An đã bận rồi, giống như anh của trước đây vậy. Tiền Tâm Nhất rảnh rỗi thấy hắn đáng thương, muốn nấu mấy món ngon để an ủi tâm tâm trạng của hắn. Chẳng qua bản thân anh không tiếp thu được kỹ năng của thần bếp, chỉ có thể đảm bảo nếu như tăng ca ít hơn hai tiếng đồng hồ, khi về nhà còn được thưởng thức bữa cơm xấu xí nóng hôi hổi.

Tiền Tâm Nhất cúi đầu, chỉ biết cười ha ha trong lòng.

Trước đây anh sống một mình còn chưa từng đối xử với bản thân tốt như vậy. Nhất thời cảm động quá đỗi với tình yêu vô tư của mình. Anh không ngừng gắp lạp xưởng đóng gói sẵn trong siêu thị cho hắn:

Trần Tây An cảm thấy cũng có lý, bèn cười trên nỗi đau của người khác:

– Chẳng ai đối xử tốt với anh như em cả.

Trần Tây An gắp một ít tương đậu, mỉm cười gật đầu:

***

– Đúng vậy, cảm động đất trời.

Ăn cơm xong là tới thời gian học tập của anh, gần đây Trần Tây An toàn bận việc không đâu, tan làm đã muộn sẵn, về nhà vẫn phải làm. Vốn dĩ Tiền Tâm Nhất cũng không muốn hỏi đến chuyện ở GAD, nhưng sợ hắn bận quá cơ thể tiêu hóa kém, cuối cùng vẫn sấn tới trước máy tính, định bụng chia ngọt sẻ bùi cùng hắn.

– Tôi cảm thấy đề kiểm tra thể lực của cuộc phỏng vấn năm nay rất thú vị, quyết định từ nay về sau sẽ mở rộng hạng mục này. Nói thật lòng thì tố chất thể lực của mọi người khiến tôi… rất bất ngờ. Sức khỏe chính là nền móng của cách mạng, những người trẻ ơi, công việc của chúng ta rất bận rộn, nhưng cũng cần phải rèn luyện cơ thể nhiều hơn.

Trần Tây An đang xem một bản vẽ tay chẳng biết từ cái thuở nào dưới định dạng ảnh chụp, đường viền mặt bằng giống như một số 8 nằm ngang. Tài liệu kiến trúc mặt ngoài rối tung, các hình khối vỡ nét nghiêm trọng, nhìn mà hoa hết cả mắt.

Cơ thể tr4n tru0ng của hắn dán lên làm ướt áo anh thì không nói làm gì, đã thế bàn tay ướt rượt còn s0 so4ng ngực anh. Những nụ hôn khẽ khàng và triền miên rơi xuống khiến anh chẳng thể né tránh. Có qua có lại, Tiền Tâm Nhất cũng b0p m0ng Trần Tây An.  m thanh khe khẽ phát ra từ hai bờ môi đang dán chặt, cơn tức giận chỉ còn mơ hồ:

Tiền Tâm Nhất không nhận ra căn nhà này, anh đoán nó là công việc mới sau khi anh nghỉ.

Tối đó chẳng cầu được an ủi, ngược lại còn mệt hết cả hơi, anh cho rằng Trần Tây An uống nhầm thuốc, trong mơ mơ màng màng, anh ngủ thiếp đi. Ấy thế mà người kia vẫn tỉnh táo, tiêu hao lượng lớn tinh thần và thể nhưng không thấy buồn ngủ.

Trần Tây An đeo kính sao chép kích thước của những hình khối trên giấy, tập trung tới mức không phát hiện Tiền Tâm Nhất đã đến sau lưng mình từ lúc nào. Tiền Tâm Nhất nhìn mười mấy bản vẽ theo tốc độ của hắn, bỗng dưng lại phát bệnh nghề nghiệp, xoay tay kéo chiếc ghế tới đây, chiếm cứ một góc bàn máy tính. Anh hỏi:

Tiền Tâm Nhất mắng hắn nói liên thiên. Nhớ tới chuyện hình như năm ấy hắn còn phải lên xem tường bao sân thượng thì bỗng nảy sinh hứng thú:

– Cải tạo nhà cũ của dự án nào à? Nhìn giống phòng trưng bày nghệ thuật cá nhân, bản vẽ cũ này thú vị thật đấy.

Trần Tây An giật mình hồi hồn, dùng bút đẩy gọng kính, trượt ghế ra nhường chút không gian cho anh, cười nói:

– Đây là phòng trưng bày nghệ thuật ở Cẩm Thành, kiến trúc sư ban đầu là ông Quách Bích Thành, sử dụng không có vấn đề gì, chẳng qua sắp tới thời hạn sử dụng của kết cấu, bên đó muốn xây dựng lại, san bằng rồi xây từ đầu ấy.

– Ừ, việc riêng không lấy tiền. – Tiền Tâm Nhất không quay đầu lại, Trần Tây An biết anh đang đợi mình nói tiếp, vì thế hắn nhìn anh rồi cười – Số năm làm việc của anh không đủ, nhất định phải nghĩ cách bù đắp ở phương diện khác. Anh chuẩn bị tìm một số phương án kiểu nhà nhỏ thế này, tích lũy bổ sung CV. Bằng không sau này vào JMP rồi sẽ bị em bỏ lại ngày một xa, anh sẽ tổn thương lòng tự trọng đấy.

Quách Bích Thành là chuyên gia kiến trúc tiền bối, đã mất rồi. Tác phẩm của ông mang đậm phong cách kiến trúc trung cổ, rất nổi bật. Tiền Tâm Nhất đã từng nghe danh.

Bởi vì để tâm cho nên ngây thơ, anh rối rắm nửa ngày trời, cứ luôn có cảm giác mình sẽ bị gạch tên chỉ vì kết quả chạy 1500 xếp thứ ba từ dưới đếm lên.

***

Anh nhướng mi trái, trong lòng thầm cảm thấy quái lạ. Cẩm Thành là trấn cổ, vì muốn bảo vệ bản sắc địa phương nên những năm gần đây chính quyền bản địa không cho phép xây dựng nhà cao tầng, cơ bản thì chẳng có dự án đấu thầu nào. Hơn nữa nói xa hơn, năng lực của Trần Tây An đã đạt tới trình độ của người phụ trách công trình, tại sao phải tốn thời gian vào công tác phục chế không cần nhiều đến kỹ thuật làm gì?

– Chẳng phải anh đang làm dự án tháp lưng ong hả? Sao tự dưng lại làm cái này?

– Đệt, đã mười giờ rồi! – Anh nhảy lên vò đầu Trần Tây An thành ổ gà – Làm tốt em sẽ thưởng cho anh, em đi tính toán cốt thép đây.

Trần Tây An dự tính có thông tin chính xác rồi mới nói chuyện này với anh. Bây giờ bị bắt tận tay bèn thẳng thắn luôn. Nói thực thì hắn rất thích cảm giác hiện tại, tạm gọi nó là phấn đấu đi. Tiền Tâm Nhất đang nỗ lực để bước vào một sân khấu mới, hắn cũng đang thêm từng viên gạch cho tương lai của mình.

Quách Bích Thành là chuyên gia kiến trúc tiền bối, đã mất rồi. Tác phẩm của ông mang đậm phong cách kiến trúc trung cổ, rất nổi bật. Tiền Tâm Nhất đã từng nghe danh.

Hắn tháo kính xuống dựa vào lưng ghế:

– Làm cả hai, tháp lưng ong là của công ty, dự án này là của riêng anh.

Trần Tây An vốn định nói “em đoán đi” nhưng kết quả lại không nhịn được phì cười. Thấy vậy, Tiền Tâm Nhất mới nhận ra hắn đang trêu mình, lập tức bò dậy đánh hắn:

– Việc riêng hả?

Anh đã đăng ký một lớp tiếng Anh online cấp tốc, nghe nghe viết viết chẳng dám qua loa, biết đâu sau này có cơ hội ra nước ngoài mà kết quả không tìm được phương hướng thì mất mặt lắm.

Tiền Tâm Nhất nhìn chằm chằm vào máy tính, dùng con lăn kéo bản vẽ. Anh vô cùng kính nể những người vẽ bằng tay. Khi ấy sửa bản vẽ vô cùng khó khăn, vậy mà vẫn có thể đưa ra một bản vẽ tới mức độ này, đó mới chính là cái tâm chân chính của một người thợ.

– Em nói hôm nay chạy 1500 suýt nữa thì rơi cả trứng, anh đúng là d0 c4m thú!

– Ừ, việc riêng không lấy tiền. – Tiền Tâm Nhất không quay đầu lại, Trần Tây An biết anh đang đợi mình nói tiếp, vì thế hắn nhìn anh rồi cười – Số năm làm việc của anh không đủ, nhất định phải nghĩ cách bù đắp ở phương diện khác. Anh chuẩn bị tìm một số phương án kiểu nhà nhỏ thế này, tích lũy bổ sung CV. Bằng không sau này vào JMP rồi sẽ bị em bỏ lại ngày một xa, anh sẽ tổn thương lòng tự trọng đấy.

Tạo hình của kiểu nhà nhỏ với tính chất triển lãm nghệ thuật này tương đối đặc thù, mang đậm cảm giác nghệ thuật, rất thu hút ánh nhìn, sau khi hoàn thiện có thể trở thành địa danh tiêu biểu của khu vực, khá có tác dụng với việc tích lũy danh tiếng cho kiến trúc sư. Tuy nhiên dưới tư cách của viện thiết kế thì khó mà nhận được công việc này. Cải tạo nhà cũ quả thực là thời cơ đáng giá nhúng tay vào.

Tiền Tâm Nhất ngồi dậy:

– Cái đồ bại gia nhà anh!

– Yêu cầu cao vậy, khi ấy anh đã thể hiện tài năng gì?

Tiền Tâm Nhất mắng ngoài miệng nhưng đáy mắt lại cười. Anh vừa mừng thay cho hắn, vừa cảm giác được nguy cơ. Trần Tây An không chỉ thông minh mà còn rất cố gắng, mục tiêu rõ ràng, dường như chỉ cần… chớp mắt thôi cũng có thể vượt qua anh.

– Chẳng phải anh đang làm dự án tháp lưng ong hả? Sao tự dưng lại làm cái này?

– Đệt, đã mười giờ rồi! – Anh nhảy lên vò đầu Trần Tây An thành ổ gà – Làm tốt em sẽ thưởng cho anh, em đi tính toán cốt thép đây.

– Anh cảm thấy đây là chuyện tốt, loại lười thối như em đáng lẽ phải vào công ty này từ tám đời trước rồi.

***

Kết quả kiểm tra thể lực của Tiền Tâm Nhất… thảm không nỡ nhìn.

Giọng hắn trầm tới mức vừa nghe thôi cũng biết không chỉ nói chuyện bình thường:

Ăn cơm xong là tới thời gian học tập của anh, gần đây Trần Tây An toàn bận việc không đâu, tan làm đã muộn sẵn, về nhà vẫn phải làm. Vốn dĩ Tiền Tâm Nhất cũng không muốn hỏi đến chuyện ở GAD, nhưng sợ hắn bận quá cơ thể tiêu hóa kém, cuối cùng vẫn sấn tới trước máy tính, định bụng chia ngọt sẻ bùi cùng hắn.

Anh không còn mặt mũi nào gọi điện báo tin thắng lợi, Trần Tây An gọi điện tới hỏi, anh nói qua qua một câu tạm ổn. Thực ra khi biết phải chạy 1500 mét, anh cảm thấy công ty này đúng là thần kinh, không thèm tới nữa!

Anh nhướng mi trái, trong lòng thầm cảm thấy quái lạ. Cẩm Thành là trấn cổ, vì muốn bảo vệ bản sắc địa phương nên những năm gần đây chính quyền bản địa không cho phép xây dựng nhà cao tầng, cơ bản thì chẳng có dự án đấu thầu nào. Hơn nữa nói xa hơn, năng lực của Trần Tây An đã đạt tới trình độ của người phụ trách công trình, tại sao phải tốn thời gian vào công tác phục chế không cần nhiều đến kỹ thuật làm gì?

Kiểm tra sức khỏe không có vấn đề gì đáng ngại, bác sĩ nghe tim xong nói trong tim có âm thanh bất thường, tuy nhiên điện tâm đồ thì rất bình thường, đề nghị anh tới khoa Tim mạch làm siêu âm Doppler tim để kiểm tra. Tiền Tâm Nhất cho rằng tim mình đập tràn đầy sức sống, lúc kiểm tra thì bảo vâng, nhưng ra ngoài lại quên mất.

Anh nghĩ một lúc lâu song trong đầu cũng chỉ có nấu cơm, thầm hổ thẹn, tuy nhiên ở chung với nhau lâu như vậy mà anh không phát hiện ra sở trường của Trần Tây An.

Bởi vì để tâm cho nên ngây thơ, anh rối rắm nửa ngày trời, cứ luôn có cảm giác mình sẽ bị gạch tên chỉ vì kết quả chạy 1500 xếp thứ ba từ dưới đếm lên.

Trần Tây An về nhà, việc đầu tiên làm là vào phòng tắm rửa. Tiền Tâm Nhất theo sau, khoanh tay đứng ngoài cửa cầu an ủi, kính nhám cộng thêm hơi nước mông lung, từ trong ra ngoài đều chẳng khác nào ngắm hoa trong sương. Vòi hoa sen đang mở khiến Trần Tây An không nghe rõ anh đang lải nhải điều gì. Hắn mở hé khe cửa, vươn tay kéo anh vào trong cho vẹn toàn đôi bên. Một là có thể đối diện hỏi đáp, hai là có thể giao lưu gì đó.

Giọng hắn trầm tới mức vừa nghe thôi cũng biết không chỉ nói chuyện bình thường:

***

– Em nói gì bên ngoài ấy thế? Anh không nghe rõ.

Cơ thể tr4n tru0ng của hắn dán lên làm ướt áo anh thì không nói làm gì, đã thế bàn tay ướt rượt còn s0 so4ng ngực anh. Những nụ hôn khẽ khàng và triền miên rơi xuống khiến anh chẳng thể né tránh. Có qua có lại, Tiền Tâm Nhất cũng b0p m0ng Trần Tây An.  m thanh khe khẽ phát ra từ hai bờ môi đang dán chặt, cơn tức giận chỉ còn mơ hồ:

– Em nói hôm nay chạy 1500 suýt nữa thì rơi cả trứng, anh đúng là d0 c4m thú!

Trần Tây An cười tới mức chẳng thể hôn tiếp được nữa, hắn khẽ nghiêng đầu thủ thỉ bên tai anh, bàn tay suồng sã trượt xuống dưới:

– Nào, để anh kiểm tra xem, có vấn đề thì gọi 120, không vấn đề thì…

Tiền Tâm Nhất bị tập kích lập tức mềm nhũn cả hai chân, vịn lên vai hắn, vừa mắng một câu th0 tục vừa thở gấp.

Tiền Tâm Nhất mắng ngoài miệng nhưng đáy mắt lại cười. Anh vừa mừng thay cho hắn, vừa cảm giác được nguy cơ. Trần Tây An không chỉ thông minh mà còn rất cố gắng, mục tiêu rõ ràng, dường như chỉ cần… chớp mắt thôi cũng có thể vượt qua anh.

Quá trình tập luyện của anh chẳng khác nào đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, hiệu quả không đáng là bao.

Trần Tây An ôm lấy anh bằng một tay, tay phải thường xuyên lăn chuột vô cùng linh hoạt, tiếp cận anh với suy tính khác.

Toàn thân Tiền Tâm Nhất nổi da gà, nhưng không vì vậy mà nổi nóng.

***

Tối đó chẳng cầu được an ủi, ngược lại còn mệt hết cả hơi, anh cho rằng Trần Tây An uống nhầm thuốc, trong mơ mơ màng màng, anh ngủ thiếp đi. Ấy thế mà người kia vẫn tỉnh táo, tiêu hao lượng lớn tinh thần và thể nhưng không thấy buồn ngủ.

Trần Tây An dự tính có thông tin chính xác rồi mới nói chuyện này với anh. Bây giờ bị bắt tận tay bèn thẳng thắn luôn. Nói thực thì hắn rất thích cảm giác hiện tại, tạm gọi nó là phấn đấu đi. Tiền Tâm Nhất đang nỗ lực để bước vào một sân khấu mới, hắn cũng đang thêm từng viên gạch cho tương lai của mình.

Trần Tây An hiểu tiến sĩ Phùng, cũng biết ngày chia tay đã gần ngay trước mắt.

Quả nhiên bài kiểm tra thể lực chỉ là ngụy trang, với thành tích đội sổ vậy mà Tiền Tâm Nhất vẫn nhận được giấy thông báo. Bài thi bỏ trắng không chọn đã mang tới cho anh nhiều điểm hơn. Giấy thông báo không phải hợp đồng, mà là một tấm vé máy bay tới Dubai vào năm ngày sau.

– Đây là phòng trưng bày nghệ thuật ở Cẩm Thành, kiến trúc sư ban đầu là ông Quách Bích Thành, sử dụng không có vấn đề gì, chẳng qua sắp tới thời hạn sử dụng của kết cấu, bên đó muốn xây dựng lại, san bằng rồi xây từ đầu ấy.

Cuộc họp được tổ chức tại một quán cà phê tương đối cao cấp, Tiền Tâm Nhất tới không sớm cũng không muộn, anh gọi cà phê theo số đông. Một lát sau, tiến sĩ Phùng cũng đến đúng giờ, cộng thêm cả anh nữa thì tổng cộng có bốn người.

– Trước tiên tôi muốn hoan nghênh bốn kiến trúc sư mới tham gia vào dự án tháp Dubai 2. Nơi đây không có rượu, chúng ta thay bằng cà phê đi… Trụ sở bên châu  u cũng cử người tới tham gia cùng, chúng ta sẽ gặp mặt tại Bur Dubai, công tác thiết kế giai đoạn này sẽ được tiến hành trong khoảng thời gian ba đến bốn tháng. Kết thúc giai đoạn thiết kế, tôi sẽ một lần nữa hoan nghênh những kiến trúc sư còn trụ vững trở thành thành viên chính thức của JMP.

Tiến sĩ Phùng buông tách sứ xuống, mỉm cười nói:

– Tôi cảm thấy đề kiểm tra thể lực của cuộc phỏng vấn năm nay rất thú vị, quyết định từ nay về sau sẽ mở rộng hạng mục này. Nói thật lòng thì tố chất thể lực của mọi người khiến tôi… rất bất ngờ. Sức khỏe chính là nền móng của cách mạng, những người trẻ ơi, công việc của chúng ta rất bận rộn, nhưng cũng cần phải rèn luyện cơ thể nhiều hơn.

Tiền Tâm Nhất:

Tiền Tâm Nhất cúi đầu, chỉ biết cười ha ha trong lòng.

Ra khỏi quán cà phê, anh băng qua đường phố đông người qua lại. Bấy giờ mới nhận ra rằng mình sắp phải xa Trần Tây An, tới một nơi chênh lệch 4 tiếng đồng hồ và cách xa bảy nghìn cây số theo đường chim bay.

Anh nghĩ một lúc lâu song trong đầu cũng chỉ có nấu cơm, thầm hổ thẹn, tuy nhiên ở chung với nhau lâu như vậy mà anh không phát hiện ra sở trường của Trần Tây An.Bởi vì để tâm cho nên ngây thơ, anh rối rắm nửa ngày trời, cứ luôn có cảm giác mình sẽ bị gạch tên chỉ vì kết quả chạy 1500 xếp thứ ba từ dưới đếm lên.Thời gian chạy buổi sáng và luyện tập buổi tối gộp lại cũng chưa tới một tiếng đồng hồ, vậy mà lý do của người lười luôn còn nhiều hơn tiếng thở mệt. Những lúc Trần Tây An tăng ca không thể về nhà theo sát, anh bèn thay bộ quần áo tập đứng chạy tượng trưng vài cái trên máy chạy bộ, sau đó mặc luôn bộ quần áo ấy lượn lên tầng rồi lại lượn xuống.Hết chương 72
Bình Luận (0)
Comment