Dự án tháp lưng ong vẫn chưa mở đấu thầu kỹ thuật, chẳng qua phần đấu thầu kinh tế của GAD là đạt điểm cao nhất ở hiện trường rồi. Đối thủ cạnh tranh có năng lực nhất đã bất ngờ rút lui ngay trước buổi đấu thầu. Nhìn thế nào cũng thấy dự án tháp lưng ong đã nằm trong tay GAD.
Anh cười tít mắt đẩy vali qua, phía sau còn có Vương Nguy nên không dám quá lộ liễu, chỉ đấm Trần Tây An một cái, nói mình có mang quà cho hắn. Sau đó anh giới thiệu hai người với nhau, bảo rằng Trần Tây An là họ hàng của mình.
Ngôn từ cảm ơn khéo léo trên văn bản lướt qua trước mắt ông ta. Ông ta không thể khống chế được liên tưởng tới Tiền Tâm Nhất. Ông ta thầm nghĩ, lẽ nào bởi vì anh nghỉ việc…
Cao Viễn trở về công ty với nét vui mừng hiện rõ trên gương mặt. Ông ta còn chưa kịp báo tin vui đã nghe thấy một tin xấu trước. Đơn xin nghỉ việc của Trần Tây An đã nằm trong hòm thư cá nhân của ông ta mấy ngày rồi.
– Vậy thì tốt rồi, còn tốt hơn ở chỗ tôi, thay tôi nói câu chúc mừng cậu ấy nhé.
Hắn rất bình tĩnh, hắn không phải Tiền Tâm Nhất, không nợ tình cảm gì Cao Viễn, chuyện nội bộ cũng đã giải quyết xong rồi, những chuyện được mất nho nhỏ không cần tính toán nữa, cho nên hắn có thể tự do ra đi.
Ai cũng nhìn ra rằng cho dù có trúng thầu dự án tháp lưng ong hay không thì không cần nói cũng biết Trần Tây An đóng vai trò quan trọng tới mức nào. Tiền lương và địa vị của hắn sẽ không còn ở mức ban đầu nữa.
Có hôm nửa đêm anh thức giấc đi WC, giẫm lên dép lê đứng dậy thì đột ngột mất cân bằng, ngã đập đầu vào mép giường Vương Nguy, may sao đệm của của khách sạn toàn hàng Simmons, đầu anh không vấn đề gì.
Cao Viễn cũng đang có ý này. Mặc dù trước mắt thì thị trường ngành nghề không được tốt, nhưng ở vị trí công tác có hạn này vẫn phải phân ra ưu – kém. Tiền Tâm Nhất đi rồi, ông ta muốn giữ Trần Tây An lại thì phải biểu đạt đủ thành ý.
– Cậu ấy là cậu ấy, công việc là công việc, cháu không thể vì việc cá nhân mà mang bát cơm mình ra làm trò đùa. Nếu không cháu đã quăng gánh nặng dự án tháp lưng ong này rồi nộp đơn xin nghỉ chung với cậu ấy rồi.
Cao Viễn cũng giật mình phát hiện ra rằng tuy Tiền Tâm Nhất giống cọc pháo nhưng cũng rất được lòng dân. Cũng sau khi anh đi rồi, từ những lần Trần Nghị Vi phản hồi lại, Cao Viễn mới biết anh đã làm rất nhiều việc mà cắn răng chẳng hé một lời.
Cao Viễn lo lắng, Trần Tây An vô cùng khiêm tốn, ông ta không biết bản thân phải ra điều kiện gì mới có thể khiến hắn động lòng.
Ông ta vừa tới công ty đã dặn dò Vương Thuần chuẩn bị một bản hợp đồng mới, tăng thêm 35% lương so với mức cơ bản ban đầu, còn cao hơn mấy trăm so với Tiền Tâm Nhất trước khi đi, song ông ta nằm mơ cũng chẳng ngờ hắn lại đi theo Tiền Tâm Nhất.
Một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng Cao Viễn, nhất thời ông ta không biết rõ thứ cảm xúc này là gì, ông ta day trán với vẻ mỏi mệt:
Ông ta vừa tới công ty đã dặn dò Vương Thuần chuẩn bị một bản hợp đồng mới, tăng thêm 35% lương so với mức cơ bản ban đầu, còn cao hơn mấy trăm so với Tiền Tâm Nhất trước khi đi, song ông ta nằm mơ cũng chẳng ngờ hắn lại đi theo Tiền Tâm Nhất.
Trần Tây An là một người hòa nhã, giọng điệu trong lá đơn xin nghỉ việc của hắn rất chân thành, hoàn toàn khác với giọng điệu kiêu ngạo của Tiền Tâm Nhất. Dẫu chân thành đến mấy thì chuyện đôi chồng chồng này đều xin nghỉ việc đã đánh cho Cao Viễn hai đòn không thể đỡ nổi.
Trần Tây An còn chưa làm việc được hai tuần đã nắm rõ tình huống của công ty, mỗi nhóm thiết kế của bọn họ hoàn toàn độc lập, dự án dựa vào bản thân, không mượn nhân viên bên ngoài, ngoại trừ trao đổi và bàn bạc về vấn đề giá thành ra thì không liên quan đến nhau, công ty chỉ phụ trách quản lý.
Ngôn từ cảm ơn khéo léo trên văn bản lướt qua trước mắt ông ta. Ông ta không thể khống chế được liên tưởng tới Tiền Tâm Nhất. Ông ta thầm nghĩ, lẽ nào bởi vì anh nghỉ việc…
Cao Viễn thở dài một hơi, cuối cùng cũng nói ra khúc mắc trong lòng mình:
– Chuyện Tâm Nhất xin nghỉ khiến cậu cảm thấy tôi sống rất bạc nên không thể tin tưởng tôi đúng không?
Trước mắt phòng số 1 vẫn chưa có trưởng phòng. Mặc dù Trần Nghị Vi tạm thời dẫn đội, nhưng mấy người dưới trướng đều không thích anh ta lắm, bao gồm cả Lương Cầm ngấp nghé nhan sắc của anh ta.
Tối hôm bọn họ nộp bản vẽ xong, chỉ có mình người ngoài hành tinh Houston mới đòi ra ngoài chúc mừng, tất cả mọi người đều về phòng ngủ chẳng biết trời trăng. Trước ngày động thổ đào móng, bọn họ chụp một tấm ảnh chung, ăn một bữa ngon, sau đó giải tán về nhà.
Triệu Đông Văn thì càng không phải nói, ông ta bảo thằng nhóc phá hoại kia theo Trần Nghị Vi học cách đối nhân xử thế, vậy mà cậu ta không học. Cậu ta nói thầy cậu ta chỉ bảo học kỹ thuật cho tốt, chưa từng dạy nịnh bợ ai. Cao Viễn ngây ra mất mấy giây mới ngộ ra rằng cậu ta đang nói tới Tiền Tâm Nhất. Ngoài tức giận ra thì ông ta còn có cả cảm giác áy náy, ông ta nghiêm mặt mắng Triệu Đông Văn một câu gay gắt “Cháu còn có mặt mũi nào gọi cậu ta là thầy nữa à?”, quát xong cả hai cậu cháu đều sững người.
Sau khi hắn bước vào Cao Viễn thử thăm dò một chút, kết quả phát hiện ra hắn rất quyết tâm phải đi chứ vấn đề không nằm ở Tiền Tâm Nhất. Hắn nói chuyện dễ nghe cũng cho người khác cơ hội biểu đạt, hắn bảo rằng nhận ra năng lực mình không đủ, muốn ra ngoài học thêm.
Cao Viễn cũng giật mình phát hiện ra rằng tuy Tiền Tâm Nhất giống cọc pháo nhưng cũng rất được lòng dân. Cũng sau khi anh đi rồi, từ những lần Trần Nghị Vi phản hồi lại, Cao Viễn mới biết anh đã làm rất nhiều việc mà cắn răng chẳng hé một lời.
Ý tưởng này đã sinh ra một quy định thép đó là không cho phép yêu đương giữa hai nhóm.
Chưa từng trải qua thì không biết đến hối hận. Tiền Tâm Nhất đã đi rồi, ông ta vẫn có thể cố gắng giữ Trần Tây An.
Triệu Đông Văn thì càng không phải nói, ông ta bảo thằng nhóc phá hoại kia theo Trần Nghị Vi học cách đối nhân xử thế, vậy mà cậu ta không học. Cậu ta nói thầy cậu ta chỉ bảo học kỹ thuật cho tốt, chưa từng dạy nịnh bợ ai. Cao Viễn ngây ra mất mấy giây mới ngộ ra rằng cậu ta đang nói tới Tiền Tâm Nhất. Ngoài tức giận ra thì ông ta còn có cả cảm giác áy náy, ông ta nghiêm mặt mắng Triệu Đông Văn một câu gay gắt “Cháu còn có mặt mũi nào gọi cậu ta là thầy nữa à?”, quát xong cả hai cậu cháu đều sững người.
Trần Tây An nhận được điện thoại nội bộ, đứng dậy tới văn phòng ông chủ, khi đi ngang bàn Triệu Đông Văn, bị cậu ta gọi lại hắn còn giúp cậu ta giải đáp vấn đề về tính toán kết cấu.
Xét theo một ý nghĩa nào đó thì kiến trúc là một nghề ăn cơm thanh xuân, qua giai đoạn hoàng kim từ hai lăm tới hai tám tuổi, sức lực sẽ trút sạch trong vô thức, con người chỉ có thể bò về phía trước.
Hắn rất bình tĩnh, hắn không phải Tiền Tâm Nhất, không nợ tình cảm gì Cao Viễn, chuyện nội bộ cũng đã giải quyết xong rồi, những chuyện được mất nho nhỏ không cần tính toán nữa, cho nên hắn có thể tự do ra đi.
Trong những ngày tháng anh tăng ca tới mức đầu óc mơ hồ, Trần Tây An đã làm xong thủ tục nghỉ việc cùng xin việc mới và được nhóm trưởng nhóm K của JMP cướp về.
Cao Viễn lo lắng, Trần Tây An vô cùng khiêm tốn, ông ta không biết bản thân phải ra điều kiện gì mới có thể khiến hắn động lòng.
Nơi Vương Nguy ở tiện đường bọn họ đi, ở sân bay cũng khó gọi taxi cho nên Trần Tây An bèn chở luôn cả anh ta, ba người cùng ngành, đói đại dăm ba câu cũng không đến mức tẻ nhạt. Vương Nguy vừa xuống xe, hai người lập tức nắm tay s0 so4ng, trao nhau cái hôn. Sau đó rục rịch về nhà.
Sau khi hắn bước vào Cao Viễn thử thăm dò một chút, kết quả phát hiện ra hắn rất quyết tâm phải đi chứ vấn đề không nằm ở Tiền Tâm Nhất. Hắn nói chuyện dễ nghe cũng cho người khác cơ hội biểu đạt, hắn bảo rằng nhận ra năng lực mình không đủ, muốn ra ngoài học thêm.
Cao Viễn thở dài một hơi, cuối cùng cũng nói ra khúc mắc trong lòng mình:
Trước mắt phòng số 1 vẫn chưa có trưởng phòng. Mặc dù Trần Nghị Vi tạm thời dẫn đội, nhưng mấy người dưới trướng đều không thích anh ta lắm, bao gồm cả Lương Cầm ngấp nghé nhan sắc của anh ta.
– Chuyện Tâm Nhất xin nghỉ khiến cậu cảm thấy tôi sống rất bạc nên không thể tin tưởng tôi đúng không?
Lời hắn nói là sự thực, Cao Viễn cũng nghĩ như vậy, biết rằng chẳng thể giữ nổi người trước mắt nữa. Sau một hồi im lặng thật lâu, ông ta không nhịn nổi lại nhắc tới Tiền Tâm Nhất:
***
Có thể nói điểm tốt nhất khi Tiền Tâm Nhất ra đi chính là khi Cao Viễn nhắc tới anh trước mặt Trần Tây An sẽ không cảm thấy lúng túng hay kiêng dè điều gì. Ông ta đã sống hơn sáu mươi năm cuộc đời, hồi còn trẻ mà gặp được đồng tính luyến ái ông ta đã từng thực sự cảm thấy rằng bọn họ nên bị thiêu chết.
Sắc mặt Trần Tây An vẫn bình tĩnh như thường, hắn cười nói:
Sắc mặt Trần Tây An vẫn bình tĩnh như thường, hắn cười nói:
Anh vốn không phải người biết chọn quà, còn nhớ đến việc phải mang về cho Trần Tây An mấy thứ hay ho cũng phải cảm ơn trời đất lắm rồi. Quả nhiên quà trong vali hành lý đều theo số đông, quả chà là, móc treo lạc đà, thậm chí còn có cả khăn trùm đầu Ả Rập, mỗi chiếc tẩu hút thuốc trông có vẻ thành ý, kết quả lại là để hiếu kính thầy.
– Sếp Cao, cháu xin nghỉ không phải do cậu ấy, cũng không có ý kiến gì với chú hết.
Tiền Tâm Nhất còn chưa biết chuyện Trần Tây An đã trình đơn xin nghỉ việc. Bên anh đã kết thúc giai đoạn thảo luận phương án nhàn nhã nhất, cường độ tăng ca của hiện tại chỉ cao hơn chứ không thua kém gì GAD.
Cao Viễn gật đầu, nhưng trên gương mặt không hề xuất hiện vẻ gì là tin tưởng.
Trần Tây An nói:
– Cậu ấy là cậu ấy, công việc là công việc, cháu không thể vì việc cá nhân mà mang bát cơm mình ra làm trò đùa. Nếu không cháu đã quăng gánh nặng dự án tháp lưng ong này rồi nộp đơn xin nghỉ chung với cậu ấy rồi.
Tòa khách sạn thứ hai này cũng không thoát khỏi cảnh ấy, bên ngoài tạo thành bởi tổ hợp 999 viên kim cương với kích thước dần dần thay đổi, mà bản vẽ thì chẳng thể copy, chỉ có thể cố gắng theo thời gian.
Tiền Tâm Nhất cũng sẽ không dùng cách này để báo thù, chẳng qua Trần Tây An không giải thích giúp anh, Cao Viễn biết rõ cách sống của Tiền Tâm Nhất, ông ta nghĩ thế nào là việc của ông ta.
Dẫu vậy, Trần Tây An không tiết lộ những điều này với Tiền Tâm Nhất, hắn muốn nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của Tiền Tâm Nhất khi nhìn thấy mình sau lúc nhận được thẻ chấm công.
Lời hắn nói là sự thực, Cao Viễn cũng nghĩ như vậy, biết rằng chẳng thể giữ nổi người trước mắt nữa. Sau một hồi im lặng thật lâu, ông ta không nhịn nổi lại nhắc tới Tiền Tâm Nhất:
– …Cậu ấy sao rồi? Bây giờ đang làm việc ở vị trí cao nào?
Chưa từng trải qua thì không biết đến hối hận. Tiền Tâm Nhất đã đi rồi, ông ta vẫn có thể cố gắng giữ Trần Tây An.
– Cậu ấy vẫn ổn. – Trần Tây An chấp nhận lời hỏi thăm của ông ta – Vừa mới vào JMP.
Một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng Cao Viễn, nhất thời ông ta không biết rõ thứ cảm xúc này là gì, ông ta day trán với vẻ mỏi mệt:
Hắn vẫn tới sân bay đón người như bình thường. Tiền Tâm Nhất vốn dĩ đã gầy, không nhìn ra thể hình thay đổi nhiều bao nhiêu, lưng hơi còng xuống một chút, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn từ trên xuống dưới vô cùng yếu ớt.
– Vậy thì tốt rồi, còn tốt hơn ở chỗ tôi, thay tôi nói câu chúc mừng cậu ấy nhé.
***
Trần Tây An nói:
Hết chương 75
Đến nơi rồi Tiền Tâm Nhất mới biết công ty giàu có này đã bá chiếm cả ba tầng của khu CBD, tổng cộng có 7 nhóm lớn.
– Vâng, cháu thay cậu ấy cảm ơn chú.
Cao Viễn trở về công ty với nét vui mừng hiện rõ trên gương mặt. Ông ta còn chưa kịp báo tin vui đã nghe thấy một tin xấu trước. Đơn xin nghỉ việc của Trần Tây An đã nằm trong hòm thư cá nhân của ông ta mấy ngày rồi.
Hết chương 75
***
Ngoại trừ khoảnh khắc sững sờ ngây ngất trước vẻ đẹp lần đầu tiên nhìn thấy, sau khi nhìn nhiều rồi, Tiền Tâm Nhất mới thấy kiến trúc cao ngất trong mây giữa thành phố Dubai này cũng chỉ có vẻ bề ngoài. Giống như truyền thuyết “không có chốn dung thân thì tới đây nhặt rác” của thành phố này, bề ngoài thì xa hoa, bên trong cằn cỗi.
Ai cũng nhìn ra rằng cho dù có trúng thầu dự án tháp lưng ong hay không thì không cần nói cũng biết Trần Tây An đóng vai trò quan trọng tới mức nào. Tiền lương và địa vị của hắn sẽ không còn ở mức ban đầu nữa.
Tòa khách sạn thứ hai này cũng không thoát khỏi cảnh ấy, bên ngoài tạo thành bởi tổ hợp 999 viên kim cương với kích thước dần dần thay đổi, mà bản vẽ thì chẳng thể copy, chỉ có thể cố gắng theo thời gian.
Trước khi kết thúc tháng 8, Houston phải tham gia cuộc họp tiến độ lần đầu tiên với chủ đầu tư dự án. Tất cả mọi người trong nhóm chỉ đành làm việc không ngừng, ngoài tăng ca cũng chỉ có tăng ca.
Sau này tình trạng ấy còn xảy ra thêm mấy lần nữa, chẳng qua tinh thần và cơ thể của anh đều vô cùng mệt mỏi, cho nên nghĩ rằng tình trạng này là do thiếu ngủ nghiêm trọng gây nên.
Tiền Tâm Nhất còn chưa biết chuyện Trần Tây An đã trình đơn xin nghỉ việc. Bên anh đã kết thúc giai đoạn thảo luận phương án nhàn nhã nhất, cường độ tăng ca của hiện tại chỉ cao hơn chứ không thua kém gì GAD.
Cảm giác mọi người đều ưu tú hơn bản thân có thể ép anh không thở nổi mỗi khi cơ thể vô cùng mệt nhọc. Anh tin tưởng rằng, dẫu cho một người thông minh hơn anh như Trần Tây An mà ở đây cũng sẽ cảm thấy bí bách.
Trước đây ở GAD, vì trình độ chênh lệch không đều, cơ bản thì chỉ có một mình anh thúc giục cấp dưới theo kịp tiến độ dự án. Bây giờ thì khác, trình độ của mọi người tương đương nhau, lúc bận rộn anh còn cảm thấy trong phòng có mười mấy bản thân. Anh không chỉ không tìm được ai mắng mỏ, bên trên còn có người quản thúc, áp lực tâm lý tăng theo vọt theo đường thẳng đứng.
– Rồi cũng sẽ có một ngày anh cậu đột tử trước máy tính.
Cảm giác mọi người đều ưu tú hơn bản thân có thể ép anh không thở nổi mỗi khi cơ thể vô cùng mệt nhọc. Anh tin tưởng rằng, dẫu cho một người thông minh hơn anh như Trần Tây An mà ở đây cũng sẽ cảm thấy bí bách.
Xét theo một ý nghĩa nào đó thì kiến trúc là một nghề ăn cơm thanh xuân, qua giai đoạn hoàng kim từ hai lăm tới hai tám tuổi, sức lực sẽ trút sạch trong vô thức, con người chỉ có thể bò về phía trước.
Tiền Tâm Nhất mệt tới mức chẳng thể nào mở mắt ra. Ánh mắt nhìn Trần Tây An qua điện thoại khiến người bên kia còn tưởng rằng anh vừa mới tỉnh ngủ. Hỏi một câu là oán khí bốc lên tận trời. Anh nói đám quỷ Tây này cố gắng thật đáng sợ, uống cà phê đen như uống nước lọc, hai giờ sáng đã làm ầm cả lên nói bất ngờ có inspiration.
Trần Tây An nghe anh nói sa sả, xong rồi chỉ đành bảo anh nghỉ ngơi thêm. Nhưng là một người trong ngành, bản thân hắn cũng rõ ràng hơn ai hết, bản vẽ hoàn chỉnh còn chưa giao đi thì bọn họ chẳng có cơ hội nghỉ ngơi.
Có thể nói điểm tốt nhất khi Tiền Tâm Nhất ra đi chính là khi Cao Viễn nhắc tới anh trước mặt Trần Tây An sẽ không cảm thấy lúng túng hay kiêng dè điều gì. Ông ta đã sống hơn sáu mươi năm cuộc đời, hồi còn trẻ mà gặp được đồng tính luyến ái ông ta đã từng thực sự cảm thấy rằng bọn họ nên bị thiêu chết.
Vương Nguy còn thảm hơn Tiền Tâm Nhất, thậm chí anh ta còn không có đối tượng để trút bầu tâm sự, chỉ đành hăm hở đắp mặt nạ, đắp xong ngồi trước máy tính cho nó xem. Hàng tồn ngày càng ít đi, bọng mắt ngày một to hơn. Anh ta nói đùa với Tiền Tâm Nhất chẳng kiêng kị gì:
– Rồi cũng sẽ có một ngày anh cậu đột tử trước máy tính.
Tiền Tâm Nhất đang mơ màng ngủ song vẫn phải cố gắng quan tâm, giằng co mãi mới cướp được hai câu chủ động từ tay thần ngủ, một câu là “đệt”, một câu là “cút”.
Còn về chuyện nó cưỡng chế yêu đương giữa các nhóm phải sau khi anh nhận được tài liệu công việc, điền giấy tờ tại lễ tân và nhìn thấy tên khốn Trần Tây An bưng tách trà xuống lầu, trưng ra vẻ mặt trời ơi sao mà khéo thế thì anh mới dần dần biết được.
Có hôm nửa đêm anh thức giấc đi WC, giẫm lên dép lê đứng dậy thì đột ngột mất cân bằng, ngã đập đầu vào mép giường Vương Nguy, may sao đệm của của khách sạn toàn hàng Simmons, đầu anh không vấn đề gì.
Vương Ngụy mắt nhập nhèm bò dậy hỏi anh bị sao, anh nghĩ rằng có lẽ do bản thân mơ màng buồn ngủ bèn xua tay bảo anh ta ngủ tiếp đi.
Email của Houston gửi tới vào rạng sáng hôm sau, nội dung là thông báo với anh tám rưỡi sáng ngày mai tới nhóm F của công ty báo danh.
Sau này tình trạng ấy còn xảy ra thêm mấy lần nữa, chẳng qua tinh thần và cơ thể của anh đều vô cùng mệt mỏi, cho nên nghĩ rằng tình trạng này là do thiếu ngủ nghiêm trọng gây nên.
Vương Nguy còn thảm hơn Tiền Tâm Nhất, thậm chí anh ta còn không có đối tượng để trút bầu tâm sự, chỉ đành hăm hở đắp mặt nạ, đắp xong ngồi trước máy tính cho nó xem. Hàng tồn ngày càng ít đi, bọng mắt ngày một to hơn. Anh ta nói đùa với Tiền Tâm Nhất chẳng kiêng kị gì:
Tối hôm bọn họ nộp bản vẽ xong, chỉ có mình người ngoài hành tinh Houston mới đòi ra ngoài chúc mừng, tất cả mọi người đều về phòng ngủ chẳng biết trời trăng. Trước ngày động thổ đào móng, bọn họ chụp một tấm ảnh chung, ăn một bữa ngon, sau đó giải tán về nhà.
***
Trong những ngày tháng anh tăng ca tới mức đầu óc mơ hồ, Trần Tây An đã làm xong thủ tục nghỉ việc cùng xin việc mới và được nhóm trưởng nhóm K của JMP cướp về.
K có nghĩa là King, nhóm trưởng nhóm K tự nhận đây là đoàn đội tốt nhất công ty, nhưng trên thực tế mỗi nhóm đều có ưu điểm của mình.
Trước khi kết thúc tháng 8, Houston phải tham gia cuộc họp tiến độ lần đầu tiên với chủ đầu tư dự án. Tất cả mọi người trong nhóm chỉ đành làm việc không ngừng, ngoài tăng ca cũng chỉ có tăng ca.
Trần Tây An còn chưa làm việc được hai tuần đã nắm rõ tình huống của công ty, mỗi nhóm thiết kế của bọn họ hoàn toàn độc lập, dự án dựa vào bản thân, không mượn nhân viên bên ngoài, ngoại trừ trao đổi và bàn bạc về vấn đề giá thành ra thì không liên quan đến nhau, công ty chỉ phụ trách quản lý.
Ngoại trừ khoảnh khắc sững sờ ngây ngất trước vẻ đẹp lần đầu tiên nhìn thấy, sau khi nhìn nhiều rồi, Tiền Tâm Nhất mới thấy kiến trúc cao ngất trong mây giữa thành phố Dubai này cũng chỉ có vẻ bề ngoài. Giống như truyền thuyết “không có chốn dung thân thì tới đây nhặt rác” của thành phố này, bề ngoài thì xa hoa, bên trong cằn cỗi.
Ý tưởng này đã sinh ra một quy định thép đó là không cho phép yêu đương giữa hai nhóm.
Tiền Tâm Nhất cũng sẽ không dùng cách này để báo thù, chẳng qua Trần Tây An không giải thích giúp anh, Cao Viễn biết rõ cách sống của Tiền Tâm Nhất, ông ta nghĩ thế nào là việc của ông ta.
Dẫu vậy, Trần Tây An không tiết lộ những điều này với Tiền Tâm Nhất, hắn muốn nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của Tiền Tâm Nhất khi nhìn thấy mình sau lúc nhận được thẻ chấm công.
Hắn vẫn tới sân bay đón người như bình thường. Tiền Tâm Nhất vốn dĩ đã gầy, không nhìn ra thể hình thay đổi nhiều bao nhiêu, lưng hơi còng xuống một chút, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn từ trên xuống dưới vô cùng yếu ớt.
Anh cười tít mắt đẩy vali qua, phía sau còn có Vương Nguy nên không dám quá lộ liễu, chỉ đấm Trần Tây An một cái, nói mình có mang quà cho hắn. Sau đó anh giới thiệu hai người với nhau, bảo rằng Trần Tây An là họ hàng của mình.
Nơi Vương Nguy ở tiện đường bọn họ đi, ở sân bay cũng khó gọi taxi cho nên Trần Tây An bèn chở luôn cả anh ta, ba người cùng ngành, đói đại dăm ba câu cũng không đến mức tẻ nhạt. Vương Nguy vừa xuống xe, hai người lập tức nắm tay s0 so4ng, trao nhau cái hôn. Sau đó rục rịch về nhà.
Về đến nhà trời đã tối hẳn, Tiền Tâm Nhất đứng bên cửa, tự đa tình cho rằng không có mình ở đây căn nhà này thật lạnh lẽo.
Trần Tây An nhận được điện thoại nội bộ, đứng dậy tới văn phòng ông chủ, khi đi ngang bàn Triệu Đông Văn, bị cậu ta gọi lại hắn còn giúp cậu ta giải đáp vấn đề về tính toán kết cấu.
Về đến nhà trời đã tối hẳn, Tiền Tâm Nhất đứng bên cửa, tự đa tình cho rằng không có mình ở đây căn nhà này thật lạnh lẽo.
– …Cậu ấy sao rồi? Bây giờ đang làm việc ở vị trí cao nào?
Anh vốn không phải người biết chọn quà, còn nhớ đến việc phải mang về cho Trần Tây An mấy thứ hay ho cũng phải cảm ơn trời đất lắm rồi. Quả nhiên quà trong vali hành lý đều theo số đông, quả chà là, móc treo lạc đà, thậm chí còn có cả khăn trùm đầu Ả Rập, mỗi chiếc tẩu hút thuốc trông có vẻ thành ý, kết quả lại là để hiếu kính thầy.
Email của Houston gửi tới vào rạng sáng hôm sau, nội dung là thông báo với anh tám rưỡi sáng ngày mai tới nhóm F của công ty báo danh.
Đến nơi rồi Tiền Tâm Nhất mới biết công ty giàu có này đã bá chiếm cả ba tầng của khu CBD, tổng cộng có 7 nhóm lớn.
Tiền Tâm Nhất mệt tới mức chẳng thể nào mở mắt ra. Ánh mắt nhìn Trần Tây An qua điện thoại khiến người bên kia còn tưởng rằng anh vừa mới tỉnh ngủ. Hỏi một câu là oán khí bốc lên tận trời. Anh nói đám quỷ Tây này cố gắng thật đáng sợ, uống cà phê đen như uống nước lọc, hai giờ sáng đã làm ầm cả lên nói bất ngờ có inspiration.
Còn về chuyện nó cưỡng chế yêu đương giữa các nhóm phải sau khi anh nhận được tài liệu công việc, điền giấy tờ tại lễ tân và nhìn thấy tên khốn Trần Tây An bưng tách trà xuống lầu, trưng ra vẻ mặt trời ơi sao mà khéo thế thì anh mới dần dần biết được.
Còn về chuyện nó cưỡng chế yêu đương giữa các nhóm phải sau khi anh nhận được tài liệu công việc, điền giấy tờ tại lễ tân và nhìn thấy tên khốn Trần Tây An bưng tách trà xuống lầu, trưng ra vẻ mặt trời ơi sao mà khéo thế thì anh mới dần dần biết được.Chưa từng trải qua thì không biết đến hối hận. Tiền Tâm Nhất đã đi rồi, ông ta vẫn có thể cố gắng giữ Trần Tây An.Email của Houston gửi tới vào rạng sáng hôm sau, nội dung là thông báo với anh tám rưỡi sáng ngày mai tới nhóm F của công ty báo danh.Hết chương 75