Kiến Trúc Sư

Chương 86

Đêm khuya, trời chợt nổi gió.

Trước lúc anh đi công tác, anh được mời tới tham gia cuộc họp thảo luận tiến độ dự án tứ hợp viện. Trước mắt chưa có vấn đề gì, chẳng qua Trạch Nham tìm anh hỏi về phương pháp thi công sửa chữa hệ thống chống sét. Vấn đề này không liên quan, nhưng anh chuyên làm những việc lặt vặt đã thành thói quen rồi. Sau khi nghe tường tận tham số và cách bố trí, anh đồng ý vẽ bản vẽ đơn giản cho ông.

Trần Tây An choàng áo lông vũ vắt trên khuỷu tay lên lưng anh, ngón tay khẽ vuốt qua dưới mắt anh, nói chẳng hề xấu hổ:

– Em muốn xin nghỉ buổi sáng hôm nay tới công trường xem thử.

Tiền Tâm Nhất kéo ống quần rơi trên mặt xuống, thở dài bò dậy. Mặc dù anh sốt sắng lắm nhưng cũng không chắc chắn mình có thể cho Trương Hàng một trận. Tuy nhiên, anh có thể hẹn Trần Thụy Hà ra nói chuyện trước, anh luôn cho rằng bọn họ không phải bạn bè thì ít nhất cũng từng là đối tượng hợp tác, trước giờ anh chưa từng cảm thấy Trần Thụy Hà giống một thương nhân.

– Năm ngoái anh cũng khó chịu, còn khóc nữa cơ.

Hết chương 86

Tiền Tâm Nhất chẳng cười nổi, thậm chí còn cảm thấy bi thương. Anh có thể hiểu được cảm giác mất khống chế của hắn vào năm ngoái, những người chưa từng trải qua thì không thể hiểu được chuyện liên quan tới tính mạng khiến người ta khó buông bỏ cỡ nào.

Vì quan hệ liên đới, anh lập tức nhớ tới nhóm trưởng giống con rồng phun lửa của Trần Tây An. Nếu như bọn họ bắt đầu tranh giành cùng một dự án, ngày ngày anh và Trần Tây An đều sống chung dưới một mái nhà, cảm giác này thực sự mới mẻ lạ lẫm, giống như có thêm một hành trình mới trong cuộc sống bình thường. Tiền Tâm Nhất suy nghĩ, nhận thấy bản thân mình cũng rất mong chờ vào nó.

– Nhưng đối với em mà nói, đây cũng coi như một tin tức tốt, đúng không?

Tiền Tâm Nhất thấy trước mắt sáng lên, không khỏi lăn chuột nhìn chi tiết, đây mới chỉ là bản nháp, nhưng vô cùng hút mắt.

Năm ngón tay Trần Tây An khẽ run run, chỉ trong thoáng chốc đã nhận ra đây là thứ gì. Hắn nháy mắt ngừng thở, có cảm giác ảo ảnh không chân thực.

Tiền Tâm Nhất chấn động, đáy mắt tức thì ướt át. Đối với bản thân anh của hiện tại, không có tin gì tốt hơn tin này. Song, ngay bây giờ anh chưa thể lập tức bình tĩnh lại, anh thầm nghĩ, về sau anh cũng sẽ tin tưởng vào câu nói an ủi tâm hồn cũ rích kia.

***

Trần Tây An chạy bộ xong về nhà, phát hiện anh vẫn chưa dậy rửa mặt mà khoanh chân ngồi trên giường với trạng thái trầm tư. Anh cau chặt mày, dáng vẻ thù hằn, nhìn thấy hắn thì hơi do dự:

Anh im lặng chẳng hé răng, ôm đùi lớn một lúc rồi tự mình nắm lấy tay Trần Tây An đứng dậy. Nhiệt độ hạ rồi, phải về nhà thôi.

Nói câu cảm ơn với người sớm chiều ở chung cùng mình quả thực cần một lá thư, Tiền Tâm Nhất khua tay trái trong túi áo, bây giờ anh cần chiếc nhẫn góc hải đường của mình, nhưng anh đã thay áo, quên mất phải mang nó theo.

Hết chương 86

Anh không khỏi ủ rũ. Quân bài lớn mà anh đã chuẩn bị tận mấy ngày, tới lúc cần đánh ra thì đã kết thúc mất rồi.

Tiền Tâm Nhất nghe ra là giọng của Dương Giang.

Tiền Tâm Nhất chấn động, đáy mắt tức thì ướt át. Đối với bản thân anh của hiện tại, không có tin gì tốt hơn tin này. Song, ngay bây giờ anh chưa thể lập tức bình tĩnh lại, anh thầm nghĩ, về sau anh cũng sẽ tin tưởng vào câu nói an ủi tâm hồn cũ rích kia.

Dưới sức mạnh của hai cú đánh, cảm xúc của Tiền Tâm Nhất không được vui, anh về đến nhà tắm rửa xong rồi nằm vật ra giường.

Vic đã chuẩn bị những thứ mà mọi người đều chuẩn bị, còn lại đành dựa vào thực lực và may mắn mà thôi. Bọn họ căn cứ vào vài lời lẻ tẻ thu thập được, bước vào giai đoạn thiết kế dựa vào khái niệm mặt ngoài mù mờ, sự thực rồi sẽ chứng minh sự chuẩn bị của bọn họ không uổng phí.

Anh về đến thành phố C, về tới nhà thì phát hiện Trần Tây An đã ra ngoài rồi, máy tính trong phòng còn chưa tắt, quảng cáo xuất hiện khiến màn hình sáng lên. Toàn màn hình Sketchup chỉ có một tòa nhà hình tam giác không đều, các đường ngang dọc đan xen phức tạp trên mặt nghiêng tạo thành góc nhọn với đường chân trời.

Thứ bây giờ anh cần chính là thời gian, tự mình thích nghi, tự mình thông suốt, tự mình nghĩ cách, Trần Tây An cũng không quấy rầy quá trình tự hồi phục của anh. Hắn ngồi đọc sách, lướt diễn đàn, cuối cùng tắt đèn chui vào trong chăn.

Tiếp đó anh thu thập vài bộ quần áo, theo chân trưởng nhóm đến thành phố A thăm hỏi ông Phó Chủ tịch gì đó. Nhà cửa ông ta như thể nhà sưu tầm, nhìn người là biết ngay tính cách lươn lẹo.

Nói câu cảm ơn với người sớm chiều ở chung cùng mình quả thực cần một lá thư, Tiền Tâm Nhất khua tay trái trong túi áo, bây giờ anh cần chiếc nhẫn góc hải đường của mình, nhưng anh đã thay áo, quên mất phải mang nó theo.

Đúng vào lúc này, người vẫn luôn nằm bất động tựa hồ đã ngủ đột ngột trở mình, mò mẫm trong bóng tối tìm tới bàn tay trái của hắn, s0 so4ng ngón đeo nhẫn, tròng lên một thứ gì đó. Thứ đó là một v4t cung rất nhỏ, còn mang theo nhiệt độ ứng với nhiệt độ cơ thể.

Trần Tây An bước đến tủ quần áo tìm quần áo thay, xoay người vứt quần  u và sơ mi cho anh:

Thứ bây giờ anh cần chính là thời gian, tự mình thích nghi, tự mình thông suốt, tự mình nghĩ cách, Trần Tây An cũng không quấy rầy quá trình tự hồi phục của anh. Hắn ngồi đọc sách, lướt diễn đàn, cuối cùng tắt đèn chui vào trong chăn.

Năm ngón tay Trần Tây An khẽ run run, chỉ trong thoáng chốc đã nhận ra đây là thứ gì. Hắn nháy mắt ngừng thở, có cảm giác ảo ảnh không chân thực.

– Đừng vội khoe! Để tôi buông tay trước đã, ôi chao xách mệt chết cha tôi rồi.

Không phải hắn chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ mua nhẫn, vật nhỏ bé này đã gánh vác cả ước nguyện nghìn năm, còn có tác dụng công bố chủ quyền. Hắn là một người dung tục, cũng có h4m muốn chiếm hữu ích kỷ. Chẳng qua nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định bỏ qua. Có người sẽ hỏi hắn, cũng có người sẽ hỏi Tiền Tâm Nhất, hỏi tới hỏi lui lại thành scandal văn phòng. Mặc dù mấy lời xì xào bàn tán không ảnh hưởng tới đại cục, nhưng cảm giác phiền phức thì không tránh được.

Ngoài ra, nói thực lòng thì hắn chưa từng nghĩ tới việc khi mình còn sống mà nhận được nhẫn của Tiền Tâm Nhất, người thô kệch như anh chẳng có tí tế bào lãng mạn nào hết, cũng rất hay quên, nhớ ra ngày kỷ niệm một năm đã tốt lắm rồi. Kết quả không ngờ anh lại ra tay trước.

Anh nhìn thấy mình vung nắm đấm nện xuống, lạnh lùng hỏi gã tại sao xóa email đi.

Trần Tây An đè tới chặn miệng anh, day một lát rồi nâng lên cách hai centimet đối diện với anh, hắn bật cười:

Trần Tây An vô cùng kinh ngạc, cũng vô cùng vui vẻ, hắn dùng ngón cái xoay xoay chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út, hơi rộng một tẹo, song vừa đủ để quấn tơ hồng. Hắn khoái chí bật cười, hơi thở phả lên gương mặt người gần trong gang tấc. Hắn vươn tay bật đèn lên, mở bàn tay soi dưới ánh đèn.

– Vậy chắc anh phải là trắc vi kế đấy nhỉ.

Còn Cao Viễn, trong năm nay anh không muốn nói chuyện với người này.

Giờ này mà Myles đã tới công ty rồi, Tiền Tâm Nhất vô cùng ngạc nhiên, cũng nhận ra bầu không khí nóng khác thường trong phòng.

Hình thức mộc mạc và khe lõm đơn giản, ánh sáng vụn vỡ lóe lên trên góc cạnh, chiếc nhẫn bình thường chẳng có gì đặc sắc, nhưng mà người có tình lại bị mù chọn lọc rất nặng. Có lẽ gu thẩm mỹ của Trần Tây An đã bỏ mạng rồi, hắn cảm thấy tay của mình dễ nhìn hơn gấp mấy lần.

Nói anh ngây thơ cũng được, ngu ngốc cũng được, anh không tin Trần Thụy Hà vừa xóa email đáng thương của viện thiết kế, vừa có thể nói đỡ cho anh trong cuộc họp.

Lúc mua nhẫn hoàn toàn chỉ dựa vào trực giác, Tiền Tâm Nhất thấp thỏm hồi lâu, sợ rằng nhẫn không vừa, bây giờ thấy hắn đưa tay ra, nhìn thoáng qua cũng khá vừa vặn, anh mới thở phào một hơi, sau đó lập tức đắc ý. Anh cũng vươn tay ra đặt song song với tay hắn, cùng nhau ngắm nghía:

Nhóm K đã biết từ lâu, cũng không chỉ một lần tới thăm Phó Chủ tịch, công phu trên sân khấu dưới sân khấu đều dùng hết cả rồi, song kiểu người này vô cùng khôn khéo, chắc chắn sẽ ba phải đây một tí kia một tí, Vic không tin tưởng ông ta.

Nhiệm vụ của Trần Tây An là khu triển lãm, kinh nghiệm không mấy phong phú trước đây của hắn chứng minh rằng khái niệm quy mô nhỏ kèm tính nghệ thuật này không phải sở trường của hắn.

– Nhìn ánh mắt em mà xem, chuẩn không khác gì thước cặp.

– Cuối tuần đi, anh đi với em.

Trần Tây An đè tới chặn miệng anh, day một lát rồi nâng lên cách hai centimet đối diện với anh, hắn bật cười:

Tiền Tâm Nhất không nói với Trần Tây An, nhưng cảm thấy chắc hẳn bọn họ cũng đã biết rồi, vinh quang được người khác thán phục chỉ có thể dựa vào tay mình nắm lấy.

– Vậy chắc anh phải là trắc vi kế đấy nhỉ.

Cảm giác không hài hòa ấy ép anh choàng tỉnh từ giấc mơ, anh bật dậy như con Daruma, đây chính là sự sắp đặt trong đêm tối, là vận mệnh đã thôi thúc anh đánh cho Trương Hàng một trận rồi tính sau.

Cảm xúc vui vẻ trào dâng trong trái tim Tiền Tâm Nhất, nhận thấy màu đen tập trung nơi đáy mắt hắn giống như một cái hố đen, đây chính là sắc thái mà anh vẫn thường hay thấy, nó mang tên “duc v0ng”.

Kim Mậu chính là tập đoàn mà Đặng Minh Quang đang làm việc, dự án với diện tích lớn như vậy không thể thiếu được giai đoạn triển khai trước, vậy mà lần trước anh ta mời Tiền Tâm Nhất đi xét thầu lại không nhắc đến. Cũng may, Tiền Tâm Nhất không để ý đến chuyện này, yêu cầu của anh với bạn bè bình thường không mấy nghiêm khắc, không cần thiết lúc nào cũng phải đặt anh lên trước làm gì.

***

Tiền Tâm Nhất nằm mơ một giấc mơ, trong mơ anh quay trở về thời cấp ba. Anh nhìn thấy Trương Hàng kiêu ngạo phản nghịch của thuở dậy thì, gã mang theo người đuổi theo anh cả mấy dãy phố chẳng khác nào con chó điên. Cuối cùng cảnh tượng đánh anh Trương Hàng bầm dập lặp đi lặp lại.

Trần Tây An choàng áo lông vũ vắt trên khuỷu tay lên lưng anh, ngón tay khẽ vuốt qua dưới mắt anh, nói chẳng hề xấu hổ:

Anh rửa chân tới mức mệt mỏi cả thể xác và tinh thần. Cho dù anh có làm người qua đường trong chuyện này đi chăng nữa thì cũng không đủ kính nghiệp. Người phụ trách của JMP phải giỏi cả hai, anh không đủ tư cách với khoản giao tiếp bên ngoài.

Anh nhìn thấy mình vung nắm đấm nện xuống, lạnh lùng hỏi gã tại sao xóa email đi.

Cảm giác không hài hòa ấy ép anh choàng tỉnh từ giấc mơ, anh bật dậy như con Daruma, đây chính là sự sắp đặt trong đêm tối, là vận mệnh đã thôi thúc anh đánh cho Trương Hàng một trận rồi tính sau.

Myles đặt vé tàu cao tốc cho nhóm bốn người bọn họ, tiếp theo phải mang theo thành tích của nhóm mình tới thăm hỏi Phó Chủ tịch của Kim Mậu. Chị ta cường điệu hết lần này đến lần khác, chuyện này phải bí mật, bí mật, bí mật, tranh thủ thời gian bọn họ nhận được tin tức, có thể sớm hơn người khác giây nào hay giây đó.

Trần Tây An chạy bộ xong về nhà, phát hiện anh vẫn chưa dậy rửa mặt mà khoanh chân ngồi trên giường với trạng thái trầm tư. Anh cau chặt mày, dáng vẻ thù hằn, nhìn thấy hắn thì hơi do dự:

– Em muốn xin nghỉ buổi sáng hôm nay tới công trường xem thử.

– Về lúc nào đấy?

Trần Tây An bước đến tủ quần áo tìm quần áo thay, xoay người vứt quần  u và sơ mi cho anh:

– Cuối tuần đi, anh đi với em.

Tiền Tâm Nhất kéo ống quần rơi trên mặt xuống, thở dài bò dậy. Mặc dù anh sốt sắng lắm nhưng cũng không chắc chắn mình có thể cho Trương Hàng một trận. Tuy nhiên, anh có thể hẹn Trần Thụy Hà ra nói chuyện trước, anh luôn cho rằng bọn họ không phải bạn bè thì ít nhất cũng từng là đối tượng hợp tác, trước giờ anh chưa từng cảm thấy Trần Thụy Hà giống một thương nhân.

Đúng vào lúc này, người vẫn luôn nằm bất động tựa hồ đã ngủ đột ngột trở mình, mò mẫm trong bóng tối tìm tới bàn tay trái của hắn, s0 so4ng ngón đeo nhẫn, tròng lên một thứ gì đó. Thứ đó là một v4t cung rất nhỏ, còn mang theo nhiệt độ ứng với nhiệt độ cơ thể.

Nói anh ngây thơ cũng được, ngu ngốc cũng được, anh không tin Trần Thụy Hà vừa xóa email đáng thương của viện thiết kế, vừa có thể nói đỡ cho anh trong cuộc họp.

Nghe xong tin này anh chỉ có một cảm giác là khó, vô cùng khó. Có đôi khi vì danh tiếng và công trình tiêu biểu, rất nhiều viện thiết kế đã thực hiện vụ mua bán thua lỗ, thực lực cạnh tranh vốn dĩ đã lớn, càng không phải nhắc tới JMP còn thịnh hành việc tranh đấu nội bộ, chị ta nhận được thông tin, chắc chắn những nhóm trưởng khác cũng chẳng ngồi không.

Còn Cao Viễn, trong năm nay anh không muốn nói chuyện với người này.

***

Trần Tây An “táo bón” rồi, ban ngày anh ngồi trước máy tính công ty xoay bút, tối đến về nhà ngồi ngây ra trước máy tính của mình. Tiền Tâm Nhất phải dành ra hai ngày cuối tuần này để đi công tác, cuối cùng chỉ đành gác lại chuyện hẹn Trần Thụy Hà ra ngoài nói chuyện.

Giờ này mà Myles đã tới công ty rồi, Tiền Tâm Nhất vô cùng ngạc nhiên, cũng nhận ra bầu không khí nóng khác thường trong phòng.

Chín rưỡi sáng, bọn họ đóng cửa mở cuộc họp như thường lệ. Myles nói không khép được miệng, vừa bước vào đã đập bàn, tuyên bố một tin tức với vẻ tràn đầy dã tâm: Tập đoàn Kim Mậu của thành phố A đã đầu tư số vốn khổng lồ để xây dựng một khu Tài chính Toàn Cầu, trước mắt thì khâu thu hồi đất và phê duyệt quy hoạch sử dụng đất đã gần đến giai đoạn cuối, một thời gian nữa thông tin về mời thầu sẽ được đưa lên mạng, dự án quan trọng nhất liên quan tới thưởng cuối năm của chúng ta xuất hiện rồi.

Kim Mậu chính là tập đoàn mà Đặng Minh Quang đang làm việc, dự án với diện tích lớn như vậy không thể thiếu được giai đoạn triển khai trước, vậy mà lần trước anh ta mời Tiền Tâm Nhất đi xét thầu lại không nhắc đến. Cũng may, Tiền Tâm Nhất không để ý đến chuyện này, yêu cầu của anh với bạn bè bình thường không mấy nghiêm khắc, không cần thiết lúc nào cũng phải đặt anh lên trước làm gì.

Anh im lặng chẳng hé răng, ôm đùi lớn một lúc rồi tự mình nắm lấy tay Trần Tây An đứng dậy. Nhiệt độ hạ rồi, phải về nhà thôi.

Nghe xong tin này anh chỉ có một cảm giác là khó, vô cùng khó. Có đôi khi vì danh tiếng và công trình tiêu biểu, rất nhiều viện thiết kế đã thực hiện vụ mua bán thua lỗ, thực lực cạnh tranh vốn dĩ đã lớn, càng không phải nhắc tới JMP còn thịnh hành việc tranh đấu nội bộ, chị ta nhận được thông tin, chắc chắn những nhóm trưởng khác cũng chẳng ngồi không.

Vì quan hệ liên đới, anh lập tức nhớ tới nhóm trưởng giống con rồng phun lửa của Trần Tây An. Nếu như bọn họ bắt đầu tranh giành cùng một dự án, ngày ngày anh và Trần Tây An đều sống chung dưới một mái nhà, cảm giác này thực sự mới mẻ lạ lẫm, giống như có thêm một hành trình mới trong cuộc sống bình thường. Tiền Tâm Nhất suy nghĩ, nhận thấy bản thân mình cũng rất mong chờ vào nó.

Myles không quan tâm tới kịch nội tâm phong phú của anh, ý chí chiến đấu sục sôi khiến chị ta thần tốc sắp xếp một tổ tiên phong. Vì suy xét tới vấn đề ấn tượng đầu tiên, chị ta lựa chọn một người dựa trên giá trị nhan sắc, Tiền Tâm Nhất chưa kịp phân bua đã bị kéo vào nhóm nhỏ.

Myles không quan tâm tới kịch nội tâm phong phú của anh, ý chí chiến đấu sục sôi khiến chị ta thần tốc sắp xếp một tổ tiên phong. Vì suy xét tới vấn đề ấn tượng đầu tiên, chị ta lựa chọn một người dựa trên giá trị nhan sắc, Tiền Tâm Nhất chưa kịp phân bua đã bị kéo vào nhóm nhỏ.

– Năm ngoái anh cũng khó chịu, còn khóc nữa cơ.

Myles đặt vé tàu cao tốc cho nhóm bốn người bọn họ, tiếp theo phải mang theo thành tích của nhóm mình tới thăm hỏi Phó Chủ tịch của Kim Mậu. Chị ta cường điệu hết lần này đến lần khác, chuyện này phải bí mật, bí mật, bí mật, tranh thủ thời gian bọn họ nhận được tin tức, có thể sớm hơn người khác giây nào hay giây đó.

Khu Tài chính giống như một liều máu gà, khiến mọi người hăng máu, hừng hực khí thế chẳng ai chú ý đến chiếc nhẫn nhỏ Tiền Tâm Nhất đang đeo trên tay.

– Nhưng đối với em mà nói, đây cũng coi như một tin tức tốt, đúng không?

Tiền Tâm Nhất không nói với Trần Tây An, nhưng cảm thấy chắc hẳn bọn họ cũng đã biết rồi, vinh quang được người khác thán phục chỉ có thể dựa vào tay mình nắm lấy.

Nhóm K đã biết từ lâu, cũng không chỉ một lần tới thăm Phó Chủ tịch, công phu trên sân khấu dưới sân khấu đều dùng hết cả rồi, song kiểu người này vô cùng khôn khéo, chắc chắn sẽ ba phải đây một tí kia một tí, Vic không tin tưởng ông ta.

Vic đã chuẩn bị những thứ mà mọi người đều chuẩn bị, còn lại đành dựa vào thực lực và may mắn mà thôi. Bọn họ căn cứ vào vài lời lẻ tẻ thu thập được, bước vào giai đoạn thiết kế dựa vào khái niệm mặt ngoài mù mờ, sự thực rồi sẽ chứng minh sự chuẩn bị của bọn họ không uổng phí.

Hình thức mộc mạc và khe lõm đơn giản, ánh sáng vụn vỡ lóe lên trên góc cạnh, chiếc nhẫn bình thường chẳng có gì đặc sắc, nhưng mà người có tình lại bị mù chọn lọc rất nặng. Có lẽ gu thẩm mỹ của Trần Tây An đã bỏ mạng rồi, hắn cảm thấy tay của mình dễ nhìn hơn gấp mấy lần.

Nhiệm vụ của Trần Tây An là khu triển lãm, kinh nghiệm không mấy phong phú trước đây của hắn chứng minh rằng khái niệm quy mô nhỏ kèm tính nghệ thuật này không phải sở trường của hắn.

Có người nói linh cảm giống như đi ẻ, cảm giác tới rồi thì không thể cản được. Dẫu vậy, cảm giác tới rất ít, còn táo bón thì không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào mới hết.

Tiền Tâm Nhất chẳng cười nổi, thậm chí còn cảm thấy bi thương. Anh có thể hiểu được cảm giác mất khống chế của hắn vào năm ngoái, những người chưa từng trải qua thì không thể hiểu được chuyện liên quan tới tính mạng khiến người ta khó buông bỏ cỡ nào.

Trần Tây An “táo bón” rồi, ban ngày anh ngồi trước máy tính công ty xoay bút, tối đến về nhà ngồi ngây ra trước máy tính của mình. Tiền Tâm Nhất phải dành ra hai ngày cuối tuần này để đi công tác, cuối cùng chỉ đành gác lại chuyện hẹn Trần Thụy Hà ra ngoài nói chuyện.

Trước lúc anh đi công tác, anh được mời tới tham gia cuộc họp thảo luận tiến độ dự án tứ hợp viện. Trước mắt chưa có vấn đề gì, chẳng qua Trạch Nham tìm anh hỏi về phương pháp thi công sửa chữa hệ thống chống sét. Vấn đề này không liên quan, nhưng anh chuyên làm những việc lặt vặt đã thành thói quen rồi. Sau khi nghe tường tận tham số và cách bố trí, anh đồng ý vẽ bản vẽ đơn giản cho ông.

Tiếp đó anh thu thập vài bộ quần áo, theo chân trưởng nhóm đến thành phố A thăm hỏi ông Phó Chủ tịch gì đó. Nhà cửa ông ta như thể nhà sưu tầm, nhìn người là biết ngay tính cách lươn lẹo.

Có lẽ không ít người tìm tới ông ta để khoe thành tích, tuy nhiên không thấy ông ta tỏ ra mất kiên nhẫn, còn phấn khởi khoe với Myles mấy tòa nhà mà ông ta từng làm. Sau đó cùng tới ăn cơm ở nhà hàng cấp sao mà Myles đã đặt trước, tiếp theo đi rửa chân, rửa chân xong mới tách hạt óc chó trong tay, để lộ chút thông tin. Ông chủ của nhà ông ta muốn xây dựng một kiến trúc đồ sộ, không thiếu tiền, khinh thường khối bệ của khách sạn trung tâm.

Cảm xúc vui vẻ trào dâng trong trái tim Tiền Tâm Nhất, nhận thấy màu đen tập trung nơi đáy mắt hắn giống như một cái hố đen, đây chính là sắc thái mà anh vẫn thường hay thấy, nó mang tên “duc v0ng”.

Câu nói này gần như vô nghĩa, chắc hẳn ông ta đã nói như vậy với tất cả mọi người, nhưng nhìn biểu cảm “ồ, hóa ra là như thế” của Myles mà Tiền Tâm Nhất muốn thổ huyết.

Anh rửa chân tới mức mệt mỏi cả thể xác và tinh thần. Cho dù anh có làm người qua đường trong chuyện này đi chăng nữa thì cũng không đủ kính nghiệp. Người phụ trách của JMP phải giỏi cả hai, anh không đủ tư cách với khoản giao tiếp bên ngoài.

Có người nói linh cảm giống như đi ẻ, cảm giác tới rồi thì không thể cản được. Dẫu vậy, cảm giác tới rất ít, còn táo bón thì không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào mới hết.

Anh về đến thành phố C, về tới nhà thì phát hiện Trần Tây An đã ra ngoài rồi, máy tính trong phòng còn chưa tắt, quảng cáo xuất hiện khiến màn hình sáng lên. Toàn màn hình Sketchup chỉ có một tòa nhà hình tam giác không đều, các đường ngang dọc đan xen phức tạp trên mặt nghiêng tạo thành góc nhọn với đường chân trời.

***

Tựa như chiếc lá khô bị côn trùng và gió sương bào mòn, chỉ còn lại những lỗ thủng và mạch lá. Dẫu vậy, màu sắc của nó vô cùng rực rỡ, mang tới cho người ta cảm giác k1ch thích như tro tàn bừng cháy.

Tiền Tâm Nhất thấy trước mắt sáng lên, không khỏi lăn chuột nhìn chi tiết, đây mới chỉ là bản nháp, nhưng vô cùng hút mắt.

Khóa cửa vang lên lạch cạch, tiếp đó chiếc túi mua sắm đẩy cửa ra, mấy giây sau trong phòng khách vang lên giọng của Trần Tây An:

Có lẽ không ít người tìm tới ông ta để khoe thành tích, tuy nhiên không thấy ông ta tỏ ra mất kiên nhẫn, còn phấn khởi khoe với Myles mấy tòa nhà mà ông ta từng làm. Sau đó cùng tới ăn cơm ở nhà hàng cấp sao mà Myles đã đặt trước, tiếp theo đi rửa chân, rửa chân xong mới tách hạt óc chó trong tay, để lộ chút thông tin. Ông chủ của nhà ông ta muốn xây dựng một kiến trúc đồ sộ, không thiếu tiền, khinh thường dãy nhà liền kề của khách sạn trung tâm.

– Về lúc nào đấy?

– Đừng vội khoe! Để tôi buông tay trước đã, ôi chao xách mệt chết cha tôi rồi.

Khóa cửa vang lên lạch cạch, tiếp đó chiếc túi mua sắm đẩy cửa ra, mấy giây sau trong phòng khách vang lên giọng của Trần Tây An:

Tiền Tâm Nhất nghe ra là giọng của Dương Giang.

Anh về đến thành phố C, về tới nhà thì phát hiện Trần Tây An đã ra ngoài rồi, máy tính trong phòng còn chưa tắt, quảng cáo xuất hiện khiến màn hình sáng lên. Toàn màn hình Sketchup chỉ có một tòa nhà hình tam giác không đều, các đường ngang dọc đan xen phức tạp trên mặt nghiêng tạo thành góc nhọn với đường chân trời.Kim Mậu chính là tập đoàn mà Đặng Minh Quang đang làm việc, dự án với diện tích lớn như vậy không thể thiếu được giai đoạn triển khai trước, vậy mà lần trước anh ta mời Tiền Tâm Nhất đi xét thầu lại không nhắc đến. Cũng may, Tiền Tâm Nhất không để ý đến chuyện này, yêu cầu của anh với bạn bè bình thường không mấy nghiêm khắc, không cần thiết lúc nào cũng phải đặt anh lên trước làm gì.Hết chương 86
Bình Luận (0)
Comment