Mặc dù Từ Khoa đã từ bỏ đấu thầu, nhưng cũng không dẫn tới phản ứng gì lớn lắm. Ngược lại, bởi sự ra đi của bên đó mà thời gian trình bày mảng thầu kinh tế kết thúc sớm hơn dự kiến nửa tiếng đồng hồ.
“Không cần nghe, chắc chắn là anh thắng rồi.” Trần Tây An mặt dày dát vàng lên mặt mình, cảm thấy bản thân mình có mệnh phải nhọc lòng: “Đi ăn đi, công việc càng bận thì mới càng phải chú ý sức khỏe.”
– Hết rồi. – Tiền Tâm Nhất gõ gõ bát mì – Bởi vì muộn quá cho nên chỉ còn mỗi bít tết và bít tết.
Hai mươi phút sau, cuối cùng những ủy viên hội đồng xét thầu cũng ngưng thầm thì, lãnh đạo của Đặng Minh Quang tuyên bố kết quả.
Trần Tây An bật cười: “Đấu thầu muộn như vậy hả? Anh chuẩn bị đi ngủ đến nơi rồi, em ăn cơm trước đi, đừng để nói được một nửa lại ngất ra đấy, ăn xong ợ một tiếng cho anh kiểm tra.”
Viễn Dương hạng nhất, dự toán thấp chính là ưu thế không ai có thể sánh được với bọn họ, bản vẽ gần như không có lợi nhuận, nhưng tập đoàn lớn đương nhiên phải cần có tư cách thiết kế, còn về thiết kế, phần thi công của bọn họ có thể gánh được.
– Dù sao cũng có kết quả rồi, không vui cũng đâu thể giành được hạng nhất.
Chủ đầu tư quan tâm nhất chính là giá thành, giá thành mới chính là con đường đúng đắn. Viễn Dương thắng nhờ có thực lực kinh tế, những viện thiết kế khác có mặt ở hiện trường tức đến mấy thì cũng chỉ đành trơ mắt nhìn, thủ đoạn ép giá xuống rất thường thấy, mọi người cũng đã quen rồi.
Trái tim anh nóng lên, vừa thấy tiếc nuối vì không thể chứng kiến khoảnh khắc phân thắng bại, của hắn và của Tiền Tâm Nhất:
***
Nhóm F của Tiền Tâm Nhất và GAD đồng thời đứng hạng hai, nhóm K thấp hơn bọn họ một điểm đành phải cam chịu đứng hạng ba. Trong cuộc đua, theo sát nhau cũng chỉ cách một điểm mà thôi.
– Đúng, em cảm thấy anh là hạng nhất khu triển lãm.
Còn về tiêu chuẩn kỹ thuật, có tới hàng trăm đến hàng nghìn bản vẽ với ý tưởng và tạo hình khác nhau, khu chức năng đa dạng, ít nhất cũng phải đợi hai tuần sau mới có thể công bố.
Đôi mắt màu nâu của Vic đảo qua đây, anh ta giơ ngón tay cái với Tiền Tâm Nhất. Vic là một người rất hướng ngoại, trước nay chưa bao giờ tiếc lời khen:
Trần Tây An biết anh đang giả vờ, nghe vậy, hắn lập tức làm biểu cảm ngơ ngác quá đà, thấp thỏm nói:
Linda hơi xấu hổ, nhưng Trần Nghị Vi lại bình tĩnh nói câu “trùng hợp thật”. Tiền Tâm Nhất cười cười, đang định đi ăn thì bị Trần Nghị Vi gọi, anh ta nói:
Tiêu chuẩn kinh tế xếp hạng hai là đã ổn lắm rồi, mảng kỹ thuật cố gắng thêm chút nữa, xác suất đoạt được vòng nguyệt quế còn cao hơn hạng ba hạng bốn. Chẳng qua Myles không hề hài lòng với kết quả này, thua Viễn Dương bởi vì bọn họ có tiền, nhưng tại sao công ty hạng hai như GAD lại có thể cùng sóng vai hạng hai với cô!
Kết quả sự chú ý của Trần Tây An bị hấp dẫn bởi chuyện nửa đêm rồi anh còn ăn mì gói:
Tiền Tâm Nhất từ chối bật lửa của anh ta, cầm điếu thuốc dắt lên tai, gần đây ban ngày anh hay hút thuốc ban đêm tức ngực, đang thử kiểm nghiệm xem có phải vấn đề ở hút nhiều thuốc không. Nghe vậy, anh đáp lại một câu rất bình thường:
Không có mối quan hệ truy đuổi chèn ép, thậm chí phải thu dọn cục diện rối rắm của những dự án mà Tiền Tâm Nhất từng phụ trách, anh ta chợt cảm thấy Tiền Tâm Nhất không chỉ không đáng ghét mà còn là một người đàn ông rất được.
– Oh shit! Cậu nói tôi nghe thử, tại sao phần trình bày hồ sơ dự thầu ngay ngắn dễ nhìn lại được cộng thêm 1 điểm!
– Cảm ơn.
Kinh tế là một thế giới khác, Tiền Tâm Nhất không hiểu cũng không quan tâm nhiều lắm. Còn về việc cộng 1 điểm, trong mắt anh chuyện này không quá vô lý. Trần Nghị Vi tốn công sức vào phần trình bày phải đạt hạng nhất, sắp chữ và các chi tiết nhỏ nhìn vào rất thoải mái. Đều là tâm huyết cả, thêm điểm cũng không quá.
Myles thấy anh không phụ họa với mình, nổi trận lôi đình lườm xéo anh một cái. Liếc nhìn thấy Vic đang cười ha ha, lập tức chuyển mục tiêu nổ súng:
– Oh shit! Cậu nói tôi nghe thử, tại sao phần trình bày hồ sơ dự thầu ngay ngắn dễ nhìn lại được cộng thêm 1 điểm!
– Hạng ba mà cũng cười vui được như thế. Vic này, xem ra anh đặt hết tiền cược lên tiêu chuẩn kỹ thuật rồi đấy hả.
Khối tháp của anh khác hẳn với trước đây, cùng một kiểu nhà cao tầng dạng ống, song lần này nó nhẹ nhàng tựa… Vic cũng không biết phải nói là gì, tóm lại cảm giác rất mới mẻ.
Nhìn thấy sắp lạc đề, Tiền Tâm Nhất vội vàng kéo chủ đề lại:
Vic thân mật choàng tay ôm lấy người bạn phòng kinh doanh hợp tác lâu năm, dáng vẻ hoàn toàn không hề để ý đến:
Tiền Tâm Nhất cười ha ha, mắng hắn thần kinh, cuộc gọi video cứ thế kết thúc.
– Dù sao cũng có kết quả rồi, không vui cũng đâu thể giành được hạng nhất.
– Nhưng quả thực tôi đặt hết tiền cược lên tiêu chuẩn kỹ thuật, cô cũng thấy rồi đấy, thế nào, thành viên trong nhóm tôi giỏi lắm đúng không?
Tiền Tâm Nhất lập tức cười phá lên:
Mặc dù Từ Khoa đã từ bỏ đấu thầu, nhưng cũng không dẫn tới phản ứng gì lớn lắm. Ngược lại, bởi sự ra đi của bên đó mà thời gian trình bày mảng thầu kinh tế kết thúc sớm hơn dự kiến nửa tiếng đồng hồ.
Anh ta nhướng mày, mỉm cười như dâng vật quý:
– Nhưng quả thực tôi đặt hết tiền cược lên tiêu chuẩn kỹ thuật, cô cũng thấy rồi đấy, thế nào, thành viên trong nhóm tôi giỏi lắm đúng không?
– Tôi biết Trần Tây An vào JMP, không ngờ anh cũng đến đó.
Tiền Tâm Nhất đi thẳng vào chủ đề chính: “Có muốn nghe kết quả không?”
Myles cứng họng, trong lòng thừa nhận khi ổ gà và khối bệ hình cánh hoa được bày ra trước mắt, chị ta đã có cảm giác chấn động tinh thần. Nhóm người trẻ này thực sự vô cùng ưu tú, ý tưởng nở rộ như pháo bông, cũng có khả năng dùng đôi tay của minh thể hiện nó.
– Ăn bánh mì tốt hơn ăn cái này.
Cho dù là chuyện tình yêu hay đấu thầu…
Song, chị ta tranh đấu với Vic bao năm nay, cho nên không muốn anh ta được như mong muốn. Myles cười khẩy một tiếng, ngoắc cổ Tiền Tâm Nhất, miễn cưỡng kéo anh xuống đứng cao bằng mình, hai đứng sát sạt vào nhau, bấy giờ Myles mới đắc ý cười với Vic:
– Nào, nào, mau cầu xin em đi, biểu hiện rằng anh muốn biết công trình ổ gà ra sao đi nào?
Vết xe đổ ở ngay trước mắt, còn là một đôi nữa, Tiền Tâm Nhất áp chế sự tò mò không nên có, chỉ thuần túy cảm ơn ý tốt của anh ta:
– Đương nhiên, nhưng mà thành viên trong nhóm tôi cũng không kém cạnh gì.
– Làm gì có chuyện đó. – Trần Tây An cười nói – Vic sẽ không nghĩ một đằng nói một nẻo. Em thực sự có tiến bộ đột phá, anh cũng nhận ra được điều ấy.
Đôi mắt màu nâu của Vic đảo qua đây, anh ta giơ ngón tay cái với Tiền Tâm Nhất. Vic là một người rất hướng ngoại, trước nay chưa bao giờ tiếc lời khen:
Tiền Tâm Nhất cúi người, nửa cánh tay trái bị ép chặt cạnh phần ngực của Myles, anh đã quen với cơ bắp mỏng và rắn chắc, xúc cảm mềm mại đầy đặn tựa quả bóng cao su này khiến toàn thân anh cứng đờ, anh vất vả né tránh, bởi vậy bỏ qua ánh mắt nhìn chằm chằm của Vic:
– Qian, biểu hiện của cậu hôm nay nằm ngoài dự đoán của tôi, tôi thích sự tự tin này.
– Qian, biểu hiện của cậu hôm nay nằm ngoài dự đoán của tôi, tôi thích sự tự tin này.
Myles cứng họng, trong lòng thừa nhận khi ổ gà và khối bệ hình cánh hoa được bày ra trước mắt, chị ta đã có cảm giác chấn động tinh thần. Nhóm người trẻ này thực sự vô cùng ưu tú, ý tưởng nở rộ như pháo bông, cũng có khả năng dùng đôi tay của minh thể hiện nó.
Tiền Tâm Nhất ngơ một lát, vô thức xoa mặt, ngay sau đó nhận ra rằng mình bị lừa rồi. Anh dựa vào tường bật cười:
Anh ta luôn cảm thấy cậu bạn trẻ này cứng nhắc, những tác phẩm trước đây đi theo một lối mòn duy nhất, không đủ sinh động, cho nên mới chọn Vương Nguy.
Có vẻ anh ta đã không khống chế được cảm xúc, nói ra những lời không nên nói. Tuy vậy, khi anh ta nhìn thấy Tiền Tâm Nhất, và rồi nghe thấy Vương Nguy nhắc tới Trần Tây An, trong đầu nháy mắt nhớ tới những chuyện không vui. May sao thứ tự thuyết trình của bọn họ ở phía sau, nếu không anh ta cũng không dám chắc bản thân mình có thể phát huy được bình thường hay không.
Trần Nghị Vi ném đầu mẩu thuốc lá xuống, vỗ vai Tiền Tâm Nhất:
Tiền Tâm Nhất không biết bản thân mình đang đắc ý điều gì, vội vàng vùi mặt xuống bát điều chỉnh cảm xúc, sau đó ngẩng đầu thở dài một hơi, lại thở dài một hơi, tiếp đó thở dài thêm một hơi.
Hôm nay thấy Tiền Tâm Nhất đứng trên sân khấu, vô cùng chuyên chú vào thuyết trình khối tháp của mình, trong mắt chẳng chứa đựng thêm ai khác, Vic biết ngay đây chính là tâm huyết của anh chứ không phải góp nhặt lặp đi lặp lại, bây giờ Vic mới nhận ra phong cách của anh thay đổi rồi.
“Mới chín rưỡi anh ngủ cái khỉ gì.” Tiền Tâm Nhất cảm thấy bản thân càng ngày càng không được cái nước gì, mới có một ngày thôi mà anh đã nhớ hắn nhớ tới mức không bận tâm cơm cháo, anh chỉ muốn nói ngay với người này, đánh giá về anh và Vương Nguy đều không tệ, hơn nữa trước mắt ổ gà có thể coi như “đóa hoa cao quý lạnh lùng”, chắc hắn sẽ vui lắm.
Khối tháp của anh khác hẳn với trước đây, cùng một kiểu nhà cao tầng dạng ống, song lần này nó nhẹ nhàng tựa… Vic cũng không biết phải nói là gì, tóm lại cảm giác rất mới mẻ.
Tiền Tâm Nhất cúi người, nửa cánh tay trái bị ép chặt cạnh phần ngực của Myles, anh đã quen với cơ bắp mỏng và rắn chắc, xúc cảm mềm mại đầy đặn tựa quả bóng cao su này khiến toàn thân anh cứng đờ, anh vất vả né tránh, bởi vậy bỏ qua ánh mắt nhìn chằm chằm của Vic:
Tiền Tâm Nhất cắt vụn miếng bò bít tết, cuối cùng chỉ ăn phần trứng gà áp chảo. Tối về tới khách sạn anh úp bát mì ăn, nhân viên kinh doanh ra ngoài gặp bạn ở vùng này, không biết tối nay có về phòng hay không, cho nên anh chẳng thèm kiêng dè gì, vừa ăn vừa gọi video nói chuyện với Trần Tây An.
– Cảm ơn.
Trần Tây An biết anh không thích ăn cơm Tây, cho nên trong nhà chưa từng có bữa cơm dưới ánh nến:
Thực ra Vic muốn nói với anh về chuyện khối tháp, thân tòa nhà nhẹ nhàng mềm mại vậy mà phần đầu lại thêm mái che, nhìn chẳng khác nào mai rùa, anh ta cảm thấy không phù hợp lắm, song ngại vì Myles đang đứng đây quắc mắt nhìn lạnh lùng, cho nên từ bỏ suy nghĩ có vẻ soi mói này đi. Anh ta sai Vương Nguy tìm kiếm quán ngon gần đây, phóng khoáng rời khỏi, chẳng có chút tự giác của một “hạng ba”.
Nhóm F cũng phải ăn cơm, Myles đặt bàn ở một nhà hàng cơm Tây nổi tiếng gần đây, kéo hai người đàn ông đi ăn bò bít tết, ăn xong thì hoạt động tự do, ngày mai khởi hành về công ty.
– Tôi không kỳ thị anh. – Trần Nghị Vi phá lệ thường giải thích – Anh rất giỏi, tôi vẫn luôn thừa nhận điều này, đặc biệt từ sau khi anh đi, cả một đống chuyện loạn hết cả lên, tôi chỉ cảm thấy…
– Nói linh tinh gì đấy, thực ra khối tháp của em không hài hòa lắm.
Tiền Tâm Nhất không quen ăn đồ Tây, cũng không thích hoàn cảnh tối mờ mờ này. Anh lấy cớ muốn hút thuốc, chạy ra ngoài gọi điện thoại với Trần Tây An. Bên kia nhận điện rất nhanh: “Kết thúc rồi hả? Ăn cơm chưa?”
– Ờ.
Anh ta luôn cảm thấy cậu bạn trẻ này cứng nhắc, những tác phẩm trước đây đi theo một lối mòn duy nhất, không đủ sinh động, cho nên mới chọn Vương Nguy.
“Xong rồi, sắp ăn.” Tiền Tâm Nhất buồn chán thò tay vào xoay xoay chiếc bật lửa trong túi quần, “Anh thì sao?”
Hết chương 91
Trần Tây An bật cười: “Đấu thầu muộn như vậy hả? Anh chuẩn bị đi ngủ đến nơi rồi, em ăn cơm trước đi, đừng để nói được một nửa lại ngất ra đấy, ăn xong ợ một tiếng cho anh kiểm tra.”
Tối nay anh ta đồng ý lời mời của Linda, cũng chỉ vì muốn vẽ nên dấu chấm hết cho quá khứ lẩn trốn của mình. Anh ta không hận cô gái ấy, từ nay trở đi không liên quan gì đến nhau nữa là được.
“Mới chín rưỡi anh ngủ cái khỉ gì.” Tiền Tâm Nhất cảm thấy bản thân càng ngày càng không được cái nước gì, mới có một ngày thôi mà anh đã nhớ hắn nhớ tới mức không bận tâm cơm cháo, anh chỉ muốn nói ngay với người này, đánh giá về anh và Vương Nguy đều không tệ, hơn nữa trước mắt ổ gà có thể coi như “đóa hoa cao quý lạnh lùng”, chắc hắn sẽ vui lắm.
Tiền Tâm Nhất đi thẳng vào chủ đề chính: “Có muốn nghe kết quả không?”
“Không cần nghe, chắc chắn là anh thắng rồi.” Trần Tây An mặt dày dát vàng lên mặt mình, cảm thấy bản thân mình có mệnh phải nhọc lòng: “Đi ăn đi, công việc càng bận thì mới càng phải chú ý sức khỏe.”
“Vâng, vâng, vâng.” Thực ra Tiền Tâm Nhất không nghe vào, chẳng qua khi anh ngước mắt lên nhìn thấy… Trần Nghị Vi và Linda đi từ dưới cầu thang lên. Đối phương nhìn thấy anh thì cũng sững người, sau đó khẽ gật đầu cười, vì thế Tiền Tâm Nhất lập tức đổi giọng: “Vậy em đi ăn cơm đây.”
Hết chương 91
Đầu dây bên kia cũng cười, khen anh ngoan, xong mới để anh cúp máy trước.
– Ồ ồ, giống như thằng ngốc ấy.
Trần Nghị Vi đã từng rất chú ý, chẳng qua sơ ý thì khó mà tránh được, huống hồ hai người bọn họ còn không phải quan hệ người yêu bình thường. Trần Nghị Vi không nói được gì, chỉ đứng nhìn tàn đỏ trên đầu thuốc lá cháy dần về phía cuối.
Linda hơi xấu hổ, nhưng Trần Nghị Vi lại bình tĩnh nói câu “trùng hợp thật”. Tiền Tâm Nhất cười cười, đang định đi ăn thì bị Trần Nghị Vi gọi, anh ta nói:
Tiền Tâm Nhất được khen thì ngại ngùng lắm:
– Lâu rồi không gặp, anh có rảnh không? Nói chuyện mấy câu nhé?
Linda biết ý đi vào trong nhà hàng chọn chỗ trước. Trần Nghị Vi s0 so4ng đưa anh một điếu thuốc, bản thân cũng tự châm một điếu. Nở nụ cười, không che giấu sự bất ngờ:
– Tôi biết Trần Tây An vào JMP, không ngờ anh cũng đến đó.
Tiền Tâm Nhất từ chối bật lửa của anh ta, cầm điếu thuốc dắt lên tai, gần đây ban ngày anh hay hút thuốc ban đêm tức ngực, đang thử kiểm nghiệm xem có phải vấn đề ở hút nhiều thuốc không. Nghe vậy, anh đáp lại một câu rất bình thường:
– Quan hệ giữa anh và Trần Tây An trong một công ty như JMP rất nguy hiểm, hai người không chung nhóm nhỉ?
– Ờ.
Linda biết ý đi vào trong nhà hàng chọn chỗ trước. Trần Nghị Vi s0 so4ng đưa anh một điếu thuốc, bản thân cũng tự châm một điếu. Nở nụ cười, không che giấu sự bất ngờ:
– Tôi không kỳ thị anh. – Trần Nghị Vi phá lệ thường giải thích – Anh rất giỏi, tôi vẫn luôn thừa nhận điều này, đặc biệt từ sau khi anh đi, cả một đống chuyện loạn hết cả lên, tôi chỉ cảm thấy…
Anh ta ngừng một lát, cảm xúc vụt qua trong mắt anh ta, có lẽ là không cam lòng, cũng có thể là khuất nhục, chẳng qua anh ta nhanh chóng bỏ qua nó:
– Quan hệ giữa anh và Trần Tây An trong một công ty như JMP rất nguy hiểm, hai người không chung nhóm nhỉ?
Vết xe đổ ở ngay trước mắt, còn là một đôi nữa, Tiền Tâm Nhất áp chế sự tò mò không nên có, chỉ thuần túy cảm ơn ý tốt của anh ta:
Anh dùng nĩa xiên trứng muối lên, cắn một miếng rồi bắt đầu úp úp mở mở.
– Không phải, chẳng qua cảm ơn anh, chúng tôi sẽ chú ý…
Hai mươi phút sau, cuối cùng những ủy viên hội đồng xét thầu cũng ngưng thầm thì, lãnh đạo của Đặng Minh Quang tuyên bố kết quả.
Trần Nghị Vi đã từng rất chú ý, chẳng qua sơ ý thì khó mà tránh được, huống hồ hai người bọn họ còn không phải quan hệ người yêu bình thường. Trần Nghị Vi không nói được gì, chỉ đứng nhìn tàn đỏ trên đầu thuốc lá cháy dần về phía cuối.
Đầu dây bên kia cũng cười, khen anh ngoan, xong mới để anh cúp máy trước.
Có vẻ anh ta đã không khống chế được cảm xúc, nói ra những lời không nên nói. Tuy vậy, khi anh ta nhìn thấy Tiền Tâm Nhất, và rồi nghe thấy Vương Nguy nhắc tới Trần Tây An, trong đầu nháy mắt nhớ tới những chuyện không vui. May sao thứ tự thuyết trình của bọn họ ở phía sau, nếu không anh ta cũng không dám chắc bản thân mình có thể phát huy được bình thường hay không.
– Diễn xuất kiểu gì vậy, tệ như cứt chó.
Tối nay anh ta đồng ý lời mời của Linda, cũng chỉ vì muốn vẽ nên dấu chấm hết cho quá khứ lẩn trốn của mình. Anh ta không hận cô gái ấy, từ nay trở đi không liên quan gì đến nhau nữa là được.
Trần Nghị Vi ném đầu mẩu thuốc lá xuống, vỗ vai Tiền Tâm Nhất:
– Chúc anh may mắn.
– Được, được, được. Nhưng mà bây giờ em đang nói với anh chuyện đấu thầu, anh đừng lạc đề nữa.
Vic thân mật choàng tay ôm lấy người bạn phòng kinh doanh hợp tác lâu năm, dáng vẻ hoàn toàn không hề để ý đến:
Cho dù là chuyện tình yêu hay đấu thầu…
Tiền Tâm Nhất cảm nhận nửa ngày trời cũng chẳng cảm nhận được điểm đột phá của mình, lại chỉ nghe thấy tiếng cửa phòng mở, anh bĩu môi kết thúc cuộc gọi:
– Em cảm thấy… có thể được hạng mấy?
Không có mối quan hệ truy đuổi chèn ép, thậm chí phải thu dọn cục diện rối rắm của những dự án mà Tiền Tâm Nhất từng phụ trách, anh ta chợt cảm thấy Tiền Tâm Nhất không chỉ không đáng ghét mà còn là một người đàn ông rất được.
Tiền Tâm Nhất lại cảm thấy hôm nay anh ta thân thiện quá mức, hoang mang thừa nhận ý tốt của anh ta:
– Anh cũng thế.
***
Myles thấy anh không phụ họa với mình, nổi trận lôi đình lườm xéo anh một cái. Liếc nhìn thấy Vic đang cười ha ha, lập tức chuyển mục tiêu nổ súng:
Tiền Tâm Nhất cắt vụn miếng bò bít tết, cuối cùng chỉ ăn phần trứng gà áp chảo. Tối về tới khách sạn anh úp bát mì ăn, nhân viên kinh doanh ra ngoài gặp bạn ở vùng này, không biết tối nay có về phòng hay không, cho nên anh chẳng thèm kiêng dè gì, vừa ăn vừa gọi video nói chuyện với Trần Tây An.
***
– Nào, nào, mau cầu xin em đi, biểu hiện rằng anh muốn biết công trình ổ gà ra sao đi nào?
Tiền Tâm Nhất lại cảm thấy hôm nay anh ta thân thiện quá mức, hoang mang thừa nhận ý tốt của anh ta:
Anh dùng nĩa xiên trứng muối lên, cắn một miếng rồi bắt đầu úp úp mở mở.
– Hạng ba mà cũng cười vui được như thế. Vic này, xem ra anh đặt hết tiền cược lên tiêu chuẩn kỹ thuật rồi đấy hả.
Kết quả sự chú ý của Trần Tây An bị hấp dẫn bởi chuyện nửa đêm rồi anh còn ăn mì gói:
– Bữa cơm em ăn trong bốn mươi phút đâu rồi?
– Lâu rồi không gặp, anh có rảnh không? Nói chuyện mấy câu nhé?
– Hết rồi. – Tiền Tâm Nhất gõ gõ bát mì – Bởi vì muộn quá cho nên chỉ còn mỗi bít tết và bít tết.
– Đương nhiên, nhưng mà thành viên trong nhóm tôi cũng không kém cạnh gì.
Trần Tây An biết anh không thích ăn cơm Tây, cho nên trong nhà chưa từng có bữa cơm dưới ánh nến:
– Ăn bánh mì tốt hơn ăn cái này.
Anh ta nhướng mày, mỉm cười như dâng vật quý:
Nhìn thấy sắp lạc đề, Tiền Tâm Nhất vội vàng kéo chủ đề lại:
Nhóm F của Tiền Tâm Nhất và GAD đồng thời đứng hạng hai, nhóm K thấp hơn bọn họ một điểm đành phải cam chịu đứng hạng ba. Trong cuộc đua, theo sát nhau cũng chỉ cách một điểm mà thôi.
– Được, được, được. Nhưng mà bây giờ em đang nói với anh chuyện đấu thầu, anh đừng lạc đề nữa.
Hôm nay thấy Tiền Tâm Nhất đứng trên sân khấu, vô cùng chuyên chú vào thuyết trình khối tháp của mình, trong mắt chẳng chứa đựng thêm ai khác, Vic biết ngay đây chính là tâm huyết của anh chứ không phải góp nhặt lặp đi lặp lại, bây giờ Vic mới nhận ra phong cách của anh thay đổi rồi.
Trần Tây An trưng ra vẻ mặt rửa tai lắng nghe:
– Được, nói chuyện ổ gà đi, biểu hiện của nó thế nào?
Tiền Tâm Nhất không quen ăn đồ Tây, cũng không thích hoàn cảnh tối mờ mờ này. Anh lấy cớ muốn hút thuốc, chạy ra ngoài gọi điện thoại với Trần Tây An. Bên kia nhận điện rất nhanh: “Kết thúc rồi hả? Ăn cơm chưa?”
Tiền Tâm Nhất không biết bản thân mình đang đắc ý điều gì, vội vàng vùi mặt xuống bát điều chỉnh cảm xúc, sau đó ngẩng đầu thở dài một hơi, lại thở dài một hơi, tiếp đó thở dài thêm một hơi.
– Chúc anh may mắn.
Trần Tây An biết anh đang giả vờ, nghe vậy, hắn lập tức làm biểu cảm ngơ ngác quá đà, thấp thỏm nói:
Nhưng ngay sau đó dáng vẻ cười cợt của anh biến mất, biểu cảm bình tĩnh hơn, chỉ có đáy mắt toát lên vẻ hân hoan, anh trịnh trọng tuyên bố:
– Em cảm thấy… có thể được hạng mấy?
Tiền Tâm Nhất lập tức cười phá lên:
– Diễn xuất kiểu gì vậy, tệ như cứt chó.
– Kẻ tám lạng người nửa cân thôi. – Trần Tây An buồn cười – Lúc em thở dài đã cười gian xảo đấy, chắc em không nhận ra đâu nhỉ. Thẳng thắn thì được khoan hồng, anh được hạng nhất đúng không?
Viễn Dương hạng nhất, dự toán thấp chính là ưu thế không ai có thể sánh được với bọn họ, bản vẽ gần như không có lợi nhuận, nhưng tập đoàn lớn đương nhiên phải cần có tư cách thiết kế, còn về thiết kế, phần thi công của bọn họ có thể gánh được.
Tiền Tâm Nhất ngơ một lát, vô thức xoa mặt, ngay sau đó nhận ra rằng mình bị lừa rồi. Anh dựa vào tường bật cười:
– Ồ ồ, giống như thằng ngốc ấy.
Nhưng ngay sau đó dáng vẻ cười cợt của anh biến mất, biểu cảm bình tĩnh hơn, chỉ có đáy mắt toát lên vẻ hân hoan, anh trịnh trọng tuyên bố:
– Đúng, em cảm thấy anh là hạng nhất khu triển lãm.
– Được, nói chuyện ổ gà đi, biểu hiện của nó thế nào?
m thanh vọng qua microphone nhân tạo, Trần Tây An nháy mắt cho rằng bản thân thực sự đã nhận được hạng nhất. Sự công nhận của bất cứ ai đều rất quan trọng, nhưng không gì có thể khiến anh cảm thấy… kiêu ngạo như khi được Tiền Tâm Nhất thừa nhận.
Trái tim anh nóng lên, vừa thấy tiếc nuối vì không thể chứng kiến khoảnh khắc phân thắng bại, của hắn và của Tiền Tâm Nhất:
Song, chị ta tranh đấu với Vic bao năm nay, cho nên không muốn anh ta được như mong muốn. Myles cười khẩy một tiếng, ngoắc cổ Tiền Tâm Nhất, miễn cưỡng kéo anh xuống đứng cao bằng mình, hai đứng sát sạt vào nhau, bấy giờ Myles mới đắc ý cười với Vic:
– Vương Nguy và Vic cũng cảm thấy em là hạng nhất, khối tháp hạng nhất.
Tiền Tâm Nhất được khen thì ngại ngùng lắm:
– Nói linh tinh gì đấy, thực ra khối tháp của em không hài hòa lắm.
Để tôn lên khu triển lãm của kỹ sư Lý, anh đã hi sinh một phần hiệu quả cảnh đêm của mình.
– Làm gì có chuyện đó. – Trần Tây An cười nói – Vic sẽ không nghĩ một đằng nói một nẻo. Em thực sự có tiến bộ đột phá, anh cũng nhận ra được điều ấy.
Tiền Tâm Nhất cảm nhận nửa ngày trời cũng chẳng cảm nhận được điểm đột phá của mình, lại chỉ nghe thấy tiếng cửa phòng mở, anh bĩu môi kết thúc cuộc gọi:
– Không phải, chẳng qua cảm ơn anh, chúng tôi sẽ chú ý…
– Ngủ đi, hạng nhất khu triển lãm.
Nhóm F cũng phải ăn cơm, Myles đặt bàn ở một nhà hàng cơm Tây nổi tiếng gần đây, kéo hai người đàn ông đi ăn bò bít tết, ăn xong thì hoạt động tự do, ngày mai khởi hành về công ty.
– Ngủ ngon nhé hạng nhất khối tháp.
Tiền Tâm Nhất cười ha ha, mắng hắn thần kinh, cuộc gọi video cứ thế kết thúc.
“Xong rồi, sắp ăn.” Tiền Tâm Nhất buồn chán thò tay vào xoay xoay chiếc bật lửa trong túi quần, “Anh thì sao?”
Tiền Tâm Nhất cười ha ha, mắng hắn thần kinh, cuộc gọi video cứ thế kết thúc.– Ờ.Hết chương 91