Về tin vui của Vic, ngày hôm sau Myles cũng tuyên bố trong cuộc họp thường lệ với nét vui mừng hiện rõ trên gương mặt. Kết quả đấu thầu khu Tài chính bị hủy bỏ, công tác mời thầu cho buổi đấu thầu tiếp theo sẽ nhanh chóng được công bố. Bọn họ có thời gian một tuần để điều chỉnh, ưu hóa bản vẽ của mình.
Con đường đấu thầu quanh co khúc khuỷu khiến Myles như được bơm máu gà:
Kể từ lúc Tiền Tâm Nhất nhìn thấy bản vẽ của hắn trong phòng tập, hắn không cần phải lo lắng quấy nhiễu tới anh nữa, cũng từ từ copy tài liệu về máy này, hắn vẫn quen vẽ trong đây hơn.
Hạnh phúc tới quá bất ngờ, mọi người đều chưa kịp phản ứng gì, việc hủy bỏ kết quả đấu thầu cũng thường thấy, song đã đặt trước đơn vị trúng thầu mà lại hủy bỏ thì rất hiếm hoi. Mặc dù còn chưa rõ nguyên nhân sâu xa hơn, nhưng Tiền Tâm Nhất cho rằng nguyên bắt nguồn từ việc hội đồng xét thầu chia làm hai phe.
Tiền Tâm Nhất gạt bọt rau xanh dính trên thớt vào trong thùng rác, sau đó đặt cái nạo vào trong rổ rau, ôm trước bụng, vừa nạo sợi cà rốt vừa đi ra ngoài, chuẩn bị trưng cầu ý kiến xem Trần Tây An muốn ăn gì. Kết quả cúi người xuống thì phát hiện hắn đã ngủ mất rồi. Tiền Tâm Nhất thở dài một tiếng, tự nhận thấy rằng mình đang bị mỹ nam say ngủ này hãm hại thành bà mẹ già.
Vai phải Tiền Tâm Nhất vận động được một nửa thì đụng vào thứ gì rắn chắc, anh ngửa đầu trên ghế, đúng lúc chạm vào gương mặt Trần Tây An đang cúi xuống, anh “ôi” một tiếng rồi cười nói:
Hội đồng xét thầu không tạo được sóng gió gì, người làm lung lay quyết định chính là thế lực đứng sau bọn họ. Tiền Tâm Nhất có lý do để tin rằng nội bộ tập đoàn Kim Mậu không chỉ tranh chấp lợi ích mà còn tranh chấp tới mức gây ra hậu quả bây giờ. Thoạt nhìn ủy viên số ba là một ông lão chính trực, hi vọng buổi đấu thầu mà ông đóng vai trò chủ đạo có thể diễn ra công bằng công chính.
Anh sửa lại phương án, Trần Tây An cảm thấy phiên bản này đẹp hơn bản anh mang đi đấu thầu nhiều, có lẽ bản thân anh cũng rất thích nó, mỗi lần ấn phím tắt đều búng đầu ngón tay, chẳng khác nào nghệ sĩ biểu diễn trên sân khấu.
Ý tưởng mới mẻ độc đáo và cảm giác nghệ thuật ùa tới khiến Trần Tây An sững người, hắn bất giác xoay mấy góc độ, đoán rằng ý tưởng của nó là một loài côn trùng có cánh, đẹp chẳng khác gì một tác phẩm nghệ thuật, còn chói mắt hơn giọt nước Trần Nghị Vi thể hiện trong buổi đấu thầu.
Bọn họ nghe tin phong thanh thì nhất định những đơn vị khác cũng nhận được thông báo.
Hết chương 95
Tròng mắt Trần Tây An chấn động, ánh mắt ẩn ý của vị ủy viên kia xuất hiện trong đầu hắn cùng với cả câu nói của ông: Chỉ cần giống thì mấy ông cho rằng là sao chép à…
Con đường đấu thầu quanh co khúc khuỷu khiến Myles như được bơm máu gà:
Trần Tây An bò dậy mở đèn, phát hiện bát đũa Tiền Tâm Nhất ăn xong vẫn vứt trên bàn, đối diện có một bộ bát đũa sạch sẽ cho hắn.
***
– Các đồng chí, nếu như xử lý xong Saijing, chúng ta có thể chiếm hạng nhất về tiêu chuẩn kỹ thuật. Mọi người chịu khó thêm mấy ngày nữa, tôi muốn mọi người sửa bản vẽ tới mức ngay cả đường gạch cũng có tỉ lệ 1:1!
Ý của Tiền Tâm Nhất kỳ thực là tại – sao – anh – còn – chưa – khỏe. Tuy nhiên, dường như Trần Tây An hiểu lầm rồi, hắn đứng dậy mở tủ lạnh, chuẩn bị xuống bếp.
– Còn về ưu hóa, mọi người nên sáng tạo thì sáng tạo, nên thể hiện tư duy thì thể hiện tư duy, nếu như có linh cảm thiết kế nào hay ho hơn thì nhất định phải thông báo cho tôi trước tiên, tranh thủ vẽ nên dấu chấm hoàn mỹ cho phần thưởng cuối năm của chúng ta!
Bây giờ hắn rất sợ lạnh, tối đến còn đi truyền dịch, phòng truyền dịch có hệ thống sưởi mà hắn còn phải mặc áo khoác bộ đội, khác biệt tới mức người khác đều tránh xa hắn. Tiền Tâm Nhất rút cây cà rốt lên xoay một vòng, quyết định trưa mai sẽ đưa hắn đi, lúc ấy nhiệt độ tăng hơn một chút, hơn nữa mấy món của nhà ăn nặng dầu mỡ và chua, hắn cũng không ăn được.
Mọi người đều vô cùng hăng hái, việc vẽ vời này cũng giống như nổi trống cổ vũ trên chiến trường, tiếng trống hăng hái qua đi thì chỉ còn ủ rũ, càng nhìn càng thấy mỏi mệt. May sao Myles không để ý, chị ta gọi một mình kiến trúc sư Lý ở lại, xem ra là vẫn muốn tiến hành một bài khai thông tư tưởng, cố gắng giúp anh ta có tư duy như con ngựa hoang thoát cương.
Tiền Tâm Nhất ngồi trên ghế xoay tới xoay lui, vừa lo lắng cho Trần Tây An ở trên tầng, hắn ốm tới mức đến sinh hoạt hằng ngày còn không tự lo được cho mình, vậy mà vẫn còn phải vất vả làm việc, vừa cảm thấy cơ hội này hiếm có, anh muốn sửa thiết kế khối tháp ban đầu của mình.
– Các đồng chí, nếu như xử lý xong Saijing, chúng ta có thể chiếm hạng nhất về tiêu chuẩn kỹ thuật. Mọi người chịu khó thêm mấy ngày nữa, tôi muốn mọi người sửa bản vẽ tới mức ngay cả đường gạch cũng có tỉ lệ 1:1!
Lo lắng của anh không phải vô lý, nhóm K ở cách một lớp trần cũng đã kết thúc cuộc họp tuyên thệ, Vic cũng giữ Trần Tây An lại.
Bọn họ nghe tin phong thanh thì nhất định những đơn vị khác cũng nhận được thông báo.
– Không dám. – Tiền Tâm Nhất tập kích ngực hắn, sau đó thoăn thoắt chạy vào trong bếp – Ăn cơm xong em đưa anh tới bệnh viện một chuyến.
– Chen, thoạt nhìn cậu không được khỏe lắm. – Vic nói với vẻ áy náy – Nhưng hiện tại cậu là nhân vật nòng cốt của nhóm chúng ta, chậc, tôi rất xin lỗi vì không thể đồng ý cho cậu nghỉ ốm được.
– Ối ông trời ơi! – Tiền Tâm Nhất vội gào một tiếng, chạy tới cản đường – Để em, để em, để em. Bây giờ dùng đầu anh rán trứng cũng được chứ chẳng cần phải bật bếp, bếp gas nhìn thấy anh cũng cảm thấy xấu hổ, anh tránh xa nó một chút.
– Chen, thoạt nhìn cậu không được khỏe lắm. – Vic nói với vẻ áy náy – Nhưng hiện tại cậu là nhân vật nòng cốt của nhóm chúng ta, chậc, tôi rất xin lỗi vì không thể đồng ý cho cậu nghỉ ốm được.
Trần Tây An nở nụ cười tiều tụy:
Kiến nghĩ của Vic rất hợp lý. Hắn tưởng rằng ngày hôm qua là hồi tử chiến cuối cùng cho nên đã làm ảnh hưởng không ít tới thể diện của mấy vị giám khảo, bây giờ lại nhảy lên thớt của người ta, sửa thành phương án khác mới là cách thông minh và an toàn nhất.
Trần Tây An nở nụ cười tiều tụy:
– Tôi có thể hiểu, tôi cũng rất xin lỗi vì đã ốm vào lúc không thích hợp thế này.
Sau khi chọn font chữ, trên bối cảnh màu đen xuất hiện một mảng cục bộ với những đường cong nối liền, nhìn không ra thứ gì. Ngón giữa Trần Tây An đặt trên con lăn chuột, lăn xuống dưới, một đôi cánh nhẹ nhàng sinh động bật ra.
Vic đan hai tay vào nhau xoa xoa, ngập ngừng muốn nói lại thôi:
– Có một yêu cầu rất không phải, cũng không tôn trọng với cậu… nhưng tôi mong rằng cậu có thể chấp nhận, dù sao chỉ khi trúng thầu mới có khả năng bắt đầu, bằng không tất cả đều vô nghĩa.
Gần đây chỉ nghĩ thôi cũng đã mệt lắm rồi, trong lòng Trần Tây An dâng lên dự cảm không lành, chẳng qua cơn đau đầu khiến hắn choáng váng đã ngăn chặn dự cảm ấy. Hắn đành thôi không nghĩ nữa, chỉ dùng ngón tay day day giữa trán, nhắm mắt cảm nhận được hốc mắt nóng rát như bốc hỏa.
– Thần ngủ tỉnh rồi đấy hả, ăn chưa?
Trần Tây An nghe vậy thì muốn cười, nhưng lại chợt nhận ra rằng cơ mặt mình vô cùng cứng, anh nhéo mặt Tiền Tâm Nhất, nói:
Từng đường nét của ổ gà hắn đều cân nhắc đắn đo hết lần này đến lần khác, bây giờ chỉ vì một lời vấy bẩn không chắc chắn mà hắn nhất định phải vứt nó đi như giày rách. Đối với hắn, việc chủ động từ bỏ giống như chặt đứt hai chân của người lùn, đứng trước mặt hội đồng xét thầu nói rằng lòng tôi hổ thẹn.
– Về chuyện khu triển lãm của chúng ta, thực ra có ủy viên tin tưởng đây là kiệt tác thuộc về cậu, nhưng đáng tiếc hội đồng xét thầu trong buổi đấu thầu sẽ không thay đổi. Buổi họp giải đáp thắc mắc hôm qua đã làm tổn hại tới hòa khí đôi bên, chắc chắn vẫn sẽ có người cắn chặt khái niệm “độ tương tự” này, dẫn tới kết quả không thay đổi so với lần trước. Tôi muốn… bỏ khu triển lãm ban đầu qua một bên, đưa ra một phương án hoàn toàn mới, khiến những tên khốn thích cố ý bới móc kia không còn nói được lời nào.
Đúng lúc này, đường hô hấp tác quái, Trần Tây An che miệng ho khụ khụ tới mức choáng cả đầu, phản ứng s1nh lý khiến hai mắt hắn nhanh chóng ứ máu. Hắn cúi người, miệng đắng chát, trái tim thê lương, phương án nói đổi thì đổi ngay được sao, đó là tâm huyết của hắn, Tiền Tâm Nhất đã thừa nhận, bản thân hắn cũng rất vừa lòng với nó.
***
– Về tới nhà là anh không muốn đi đâu hết, tối cũng lạnh, ngày mai đi được không?
Tròng mắt Trần Tây An chấn động, ánh mắt ẩn ý của vị ủy viên kia xuất hiện trong đầu hắn cùng với cả câu nói của ông: Chỉ cần giống thì mấy ông cho rằng là sao chép à…
– Tôi có thể hiểu, tôi cũng rất xin lỗi vì đã ốm vào lúc không thích hợp thế này.
Hắn nghĩ, phải chăng hắn có thể hiểu thành vị ủy viên kia đang ám chỉ hắn đổi sang phương án khác.
Kiến nghĩ của Vic rất hợp lý. Hắn tưởng rằng ngày hôm qua là hồi tử chiến cuối cùng cho nên đã làm ảnh hưởng không ít tới thể diện của mấy vị giám khảo, bây giờ lại nhảy lên thớt của người ta, sửa thành phương án khác mới là cách thông minh và an toàn nhất.
Trần Tây An mở folder tài liệu của Tiền Tâm Nhất, chuẩn bị quay về ổ F tìm kiếm của mình, kết quả lùi về hai bước nhìn thấy một file DWG mang tên phương án khu triển lãm, hắn vô thức click đúp chuột mở nó ra, bởi vì bản vẽ của hắn cũng mang tên này.
Đúng lúc này, đường hô hấp tác quái, Trần Tây An che miệng ho khụ khụ tới mức choáng cả đầu, phản ứng s1nh lý khiến hai mắt hắn nhanh chóng ứ máu. Hắn cúi người, miệng đắng chát, trái tim thê lương, phương án nói đổi thì đổi ngay được sao, đó là tâm huyết của hắn, Tiền Tâm Nhất đã thừa nhận, bản thân hắn cũng rất vừa lòng với nó.
Lo lắng của anh không phải vô lý, nhóm K ở cách một lớp trần cũng đã kết thúc cuộc họp tuyên thệ, Vic cũng giữ Trần Tây An lại.
Thực ra đây không phải chuyện gì to tát, chỉ là một trong gần trăm bản nháp thiết kế trong cuộc đời hắn mà thôi. Nếu như thay thế nó mà có thể chào đón thắng lợi cuối cùng thì sẽ là một vụ mua bản ổn định không lỗ. Vừa có thể ghi danh trên tòa nhà của trùm thương mại, tiền lì xì cuối năm cũng càng thêm sung túc. Hắn hiểu được đạo lý ấy, nhưng trong lòng lại không nỡ.
Trần Tây An muốn nâng đầu anh lên, cất tiếng nói từ sâu trong nội tâm:
Từng đường nét của ổ gà hắn đều cân nhắc đắn đo hết lần này đến lần khác, bây giờ chỉ vì một lời vấy bẩn không chắc chắn mà hắn nhất định phải vứt nó đi như giày rách. Đối với hắn, việc chủ động từ bỏ giống như chặt đứt hai chân của người lùn, đứng trước mặt hội đồng xét thầu nói rằng lòng tôi hổ thẹn.
Hội đồng xét thầu không tạo được sóng gió gì, người làm lung lay quyết định chính là thế lực đứng sau bọn họ. Tiền Tâm Nhất có lý do để tin rằng nội bộ tập đoàn Kim Mậu không chỉ tranh chấp lợi ích mà còn tranh chấp tới mức gây ra hậu quả bây giờ. Thoạt nhìn ủy viên số ba là một ông lão chính trực, hi vọng buổi đấu thầu mà ông đóng vai trò chủ đạo có thể diễn ra công bằng công chính.
Hết chương 95
Từ tận sâu đáy lòng, hắn vẫn còn một chút tin tưởng và tự tôn, hắn không muốn dùng được mất và lợi nhuận để suy nghĩ. So với việc thay bằng thiết kế khác, Trần Tây An cảm thấy mình muốn làm… đối tượng tình nghi sao chép hơn. Nhưng nghi ngờ chỉ nhằm vào một mình hắn, hắn cũng không có lý do để ngăn trở thành công của những người khác.
Thực ra đây không phải chuyện gì to tát, chỉ là một trong gần trăm bản nháp thiết kế trong cuộc đời hắn mà thôi. Nếu như thay thế nó mà có thể chào đón thắng lợi cuối cùng thì sẽ là một vụ mua bản ổn định không lỗ. Vừa có thể ghi danh trên tòa nhà của trùm thương mại, tiền lì xì cuối năm cũng càng thêm sung túc. Hắn hiểu được đạo lý ấy, nhưng trong lòng lại không nỡ.
Tràng ho sù sụ nặng nền của hắn khiến Vic giật mình nhảy dựng, vội vàng sấn tới gần vừa vỗ lưng vừa rút khăn giấy cho hắn. Trần Tây An khó khăn điều chỉnh nhịp thở và thoát khỏi cơn chóng mặt, chán nản thở dài:
Trong lòng hắn có một dự cảm đây chính là một trong những ý tưởng đột phá của Tiền Tâm Nhất trong thời gian tinh thần của anh bỗng dưng thả lỏng kia. Nhưng tại sao không chọn nó làm phương án đấu thầu của nhóm F?
– Để tôi suy nghĩ thêm một ngày, ngày mai sẽ đưa anh đáp án.
***
Gần đây chỉ nghĩ thôi cũng đã mệt lắm rồi, trong lòng Trần Tây An dâng lên dự cảm không lành, chẳng qua cơn đau đầu khiến hắn choáng váng đã ngăn chặn dự cảm ấy. Hắn đành thôi không nghĩ nữa, chỉ dùng ngón tay day day giữa trán, nhắm mắt cảm nhận được hốc mắt nóng rát như bốc hỏa.
– Hai tuần nay đều do em nấu cơm.
Ý của Tiền Tâm Nhất kỳ thực là tại – sao – anh – còn – chưa – khỏe. Tuy nhiên, dường như Trần Tây An hiểu lầm rồi, hắn đứng dậy mở tủ lạnh, chuẩn bị xuống bếp.
– Có một yêu cầu rất không phải, cũng không tôn trọng với cậu… nhưng tôi mong rằng cậu có thể chấp nhận, dù sao chỉ khi trúng thầu mới có khả năng bắt đầu, bằng không tất cả đều vô nghĩa.
– Ối ông trời ơi! – Tiền Tâm Nhất vội gào một tiếng, chạy tới cản đường – Để em, để em, để em. Bây giờ dùng đầu anh rán trứng cũng được chứ chẳng cần phải bật bếp, bếp gas nhìn thấy anh cũng cảm thấy xấu hổ, anh tránh xa nó một chút.
Từ tận sâu đáy lòng, hắn vẫn còn một chút tin tưởng và tự tôn, hắn không muốn dùng được mất và lợi nhuận để suy nghĩ. So với việc thay bằng thiết kế khác, Trần Tây An cảm thấy mình muốn làm… đối tượng tình nghi sao chép hơn. Nhưng nghi ngờ chỉ nhằm vào một mình hắn, hắn cũng không có lý do để ngăn trở thành công của những người khác.
Trần Tây An nghe vậy thì muốn cười, nhưng lại chợt nhận ra rằng cơ mặt mình vô cùng cứng, anh nhéo mặt Tiền Tâm Nhất, nói:
– Vất vả cho siêu đầu bếp rồi.
– Không dám. – Tiền Tâm Nhất tập kích ngực hắn, sau đó thoăn thoắt chạy vào trong bếp – Ăn cơm xong em đưa anh tới bệnh viện một chuyến.
Trần Tây An lại lay lắt trở về sofa, kéo chăn lên quấn kín người:
Tiền Tâm Nhất ngồi trên ghế xoay tới xoay lui, vừa lo lắng cho Trần Tây An ở trên tầng, hắn ốm tới mức đến sinh hoạt hằng ngày còn không tự lo được cho mình, vậy mà vẫn còn phải vất vả làm việc, vừa cảm thấy cơ hội này hiếm có, anh muốn sửa thiết kế khối tháp ban đầu của mình.
– Về tới nhà là anh không muốn đi đâu hết, tối cũng lạnh, ngày mai đi được không?
Hạnh phúc tới quá bất ngờ, mọi người đều chưa kịp phản ứng gì, việc hủy bỏ kết quả đấu thầu cũng thường thấy, song đã đặt trước đơn vị trúng thầu mà lại hủy bỏ thì rất hiếm hoi. Mặc dù còn chưa rõ nguyên nhân sâu xa hơn, nhưng Tiền Tâm Nhất cho rằng nguyên bắt nguồn từ việc hội đồng xét thầu chia làm hai phe.
Bây giờ hắn rất sợ lạnh, tối đến còn đi truyền dịch, phòng truyền dịch có hệ thống sưởi mà hắn còn phải mặc áo khoác bộ đội, khác biệt tới mức người khác đều tránh xa hắn. Tiền Tâm Nhất rút cây cà rốt lên xoay một vòng, quyết định trưa mai sẽ đưa hắn đi, lúc ấy nhiệt độ tăng hơn một chút, hơn nữa mấy món của nhà ăn nặng dầu mỡ và chua, hắn cũng không ăn được.
Tiếng nồi niêu xoong chảo loảng xoảng trong bếp, Trần Tây An gối đầu lên tiết tấu sinh hoạt lên xuống của cuộc sống, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ nông.
Tiền Tâm Nhất gạt bọt rau xanh dính trên thớt vào trong thùng rác, sau đó đặt cái nạo vào trong rổ rau, ôm trước bụng, vừa nạo sợi cà rốt vừa đi ra ngoài, chuẩn bị trưng cầu ý kiến xem Trần Tây An muốn ăn gì. Kết quả cúi người xuống thì phát hiện hắn đã ngủ mất rồi. Tiền Tâm Nhất thở dài một tiếng, tự nhận thấy rằng mình đang bị mỹ nam say ngủ này hãm hại thành bà mẹ già.
Chín rưỡi, Trần Tây An tự thức giấc, trở mình mới phát hiện trên người có thêm hai chiếc chăn, phòng khách không sáng đèn, phòng ngủ bật một chiếc, Tiền Tâm Nhất đang ngồi bên trong gõ bàn phím lạch cạch, chắc hẳn đang đeo tai nghe, anh còn khe khẽ ngâm nga ca khúc nữa.
Trần Tây An bò dậy mở đèn, phát hiện bát đũa Tiền Tâm Nhất ăn xong vẫn vứt trên bàn, đối diện có một bộ bát đũa sạch sẽ cho hắn.
Cháo đặt trong nồi cơm điện bật nút giữ ấm, Trần Tây An ngồi xuống múc hai bát uống, lẽ nào cảm giác đói của hắn đã bị thiêu cháy rồi? Dẫu vậy, thức ăn lỏng ấm áp có hiệu quả rất tốt trong việc kìm hãm cơn ho. Ăn cơm xong hắn đi tắm qua một cái, ngâm mình trong nước nóng xong tinh thần thoải mái hơn rất nhiều. Bước vào phòng ngủ, hắn thấy Tiền Tâm Nhất đang ngồi trước máy tính sửa bản vẽ của mình, vì đeo tai nghe hơn nữa anh còn rất tập trung cho nên một lúc lâu sau vẫn chưa phát hiện có người đứng phía sau mình.
Anh sửa lại phương án, Trần Tây An cảm thấy phiên bản này đẹp hơn bản anh mang đi đấu thầu nhiều, có lẽ bản thân anh cũng rất thích nó, mỗi lần ấn phím tắt đều búng đầu ngón tay, chẳng khác nào nghệ sĩ biểu diễn trên sân khấu.
– Hai tuần nay đều do em nấu cơm.
Trần Tây An rất thích dáng vẻ tự đắc này của anh, anh đã trải qua rất nhiều chuyện nhưng vẫn yêu sự nghiệp và cuộc sống, hắn thầm nghĩ mình nên học hỏi anh… sau đó hắn bị đánh.
Vai phải Tiền Tâm Nhất vận động được một nửa thì đụng vào thứ gì rắn chắc, anh ngửa đầu trên ghế, đúng lúc chạm vào gương mặt Trần Tây An đang cúi xuống, anh “ôi” một tiếng rồi cười nói:
– Thần ngủ tỉnh rồi đấy hả, ăn chưa?
Cháo đặt trong nồi cơm điện bật nút giữ ấm, Trần Tây An ngồi xuống múc hai bát uống, lẽ nào cảm giác đói của hắn đã bị thiêu cháy rồi? Dẫu vậy, thức ăn lỏng ấm áp có hiệu quả rất tốt trong việc kìm hãm cơn ho. Ăn cơm xong hắn đi tắm qua một cái, ngâm mình trong nước nóng xong tinh thần thoải mái hơn rất nhiều. Bước vào phòng ngủ, hắn thấy Tiền Tâm Nhất đang ngồi trước máy tính sửa bản vẽ của mình, vì đeo tai nghe hơn nữa anh còn rất tập trung cho nên một lúc lâu sau vẫn chưa phát hiện có người đứng phía sau mình.
Trần Tây An muốn nâng đầu anh lên, cất tiếng nói từ sâu trong nội tâm:
– Tỉnh dậy nghỉ thêm một lát, cũng ăn rồi.
– Nghỉ ngơi thêm một lát cho khỏe. – Tiền Tâm Nhất nghiêng cổ không chịu nhấc lên, nhìn hắn với ánh mắt lo lắng – Anh ngủ không phân biệt thời gian địa điểm khiến lòng em không thoải mái.
– Anh không sao. – Trần Tây An cúi người hôn lên trán anh – Đừng lo.
– A! Bỏng chết em rồi! – Tiền Tâm Nhất làm biểu cảm như thể bị trọng thương, nghiêng đầu nhắm mắt lại.
– A! Bỏng chết em rồi! – Tiền Tâm Nhất làm biểu cảm như thể bị trọng thương, nghiêng đầu nhắm mắt lại.
Trần Tây An cười đặt đầu anh nằm thẳng:
Chín rưỡi, Trần Tây An tự thức giấc, trở mình mới phát hiện trên người có thêm hai chiếc chăn, phòng khách không sáng đèn, phòng ngủ bật một chiếc, Tiền Tâm Nhất đang ngồi bên trong gõ bàn phím lạch cạch, chắc hẳn đang đeo tai nghe, anh còn khe khẽ ngâm nga ca khúc nữa.
– Bớt bày trò đi, đi tắm mau lên.
Tiền Tâm Nhất bỏ tai nghe xuống đứng dậy ra ngoài, vốn dĩ Trần Tây An nên lên giường nằm, nhưng ma xui quỷ khiến hắn không nhúc nhích. Hắn ngồi xuống trước máy tính, cầm chuột phóng to thu nhỏ mấy lần, xem qua bản vẽ mà Tiền Tâm Nhất đã sửa, lời sáng nay Vic nói lại văng vẳng trong đầu hắn, hắn không khỏi nghĩ tới ổ gà của mình.
Tràng ho sù sụ nặng nền của hắn khiến Vic giật mình nhảy dựng, vội vàng sấn tới gần vừa vỗ lưng vừa rút khăn giấy cho hắn. Trần Tây An khó khăn điều chỉnh nhịp thở và thoát khỏi cơn chóng mặt, chán nản thở dài:
Kể từ lúc Tiền Tâm Nhất nhìn thấy bản vẽ của hắn trong phòng tập, hắn không cần phải lo lắng quấy nhiễu tới anh nữa, cũng từ từ copy tài liệu về máy này, hắn vẫn quen vẽ trong đây hơn.
Trần Tây An mở folder tài liệu của Tiền Tâm Nhất, chuẩn bị quay về ổ F tìm kiếm của mình, kết quả lùi về hai bước nhìn thấy một file DWG mang tên phương án khu triển lãm, hắn vô thức click đúp chuột mở nó ra, bởi vì bản vẽ của hắn cũng mang tên này.
Sau khi chọn font chữ, trên bối cảnh màu đen xuất hiện một mảng cục bộ với những đường cong nối liền, nhìn không ra thứ gì. Ngón giữa Trần Tây An đặt trên con lăn chuột, lăn xuống dưới, một đôi cánh nhẹ nhàng sinh động bật ra.
Ý tưởng mới mẻ độc đáo và cảm giác nghệ thuật ùa tới khiến Trần Tây An sững người, hắn bất giác xoay mấy góc độ, đoán rằng ý tưởng của nó là một loài côn trùng có cánh, đẹp chẳng khác gì một tác phẩm nghệ thuật, còn chói mắt hơn giọt nước Trần Nghị Vi thể hiện trong buổi đấu thầu.
– Nghỉ ngơi thêm một lát cho khỏe. – Tiền Tâm Nhất nghiêng cổ không chịu nhấc lên, nhìn hắn với ánh mắt lo lắng – Anh ngủ không phân biệt thời gian địa điểm khiến lòng em không thoải mái.
Trong lòng hắn có một dự cảm đây chính là một trong những ý tưởng đột phá của Tiền Tâm Nhất trong thời gian tinh thần của anh bỗng dưng thả lỏng kia. Nhưng tại sao không chọn nó làm phương án đấu thầu của nhóm F?
Thực ra đây không phải chuyện gì to tát, chỉ là một trong gần trăm bản nháp thiết kế trong cuộc đời hắn mà thôi. Nếu như thay thế nó mà có thể chào đón thắng lợi cuối cùng thì sẽ là một vụ mua bản ổn định không lỗ. Vừa có thể ghi danh trên tòa nhà của trùm thương mại, tiền lì xì cuối năm cũng càng thêm sung túc. Hắn hiểu được đạo lý ấy, nhưng trong lòng lại không nỡ.Hết chương 95