Kiếp Đoạn Trường

Chương 10

Bữa trưa hôm đó:

- Khánh Dương, tao mang đồ ăn đến này. Mau ăn đi!

Một tên cận vệ của Sơn quai nón mở cửa, bưng vào trong phòng một mâm cơm và đặt xuống giường. Trên mâm cơm đó, nào gà, nào cá, nào canh, nào hoa quả... phải nói là vô cùng thịnh soạn mà ở quê Khánh Dương dẫu nằm mơ cũng không hề có.

Đưa mắt nhìn mâm cơm một cách vô cảm rồi Khánh Dương mím môi:

- Xoảng!!!

Cả một mâm cơm đầy rơi xuống đất đổ vỡ tan tành trước cú hất của Khánh Dương.

- Tao thà chết cũng không ăn đồ ăn bẩn thỉu của chúng mày!

- Mày! - Tên cận vệ hét lên - Dám chọc tức tao hả? Tao giết mày!

Tức thì hắn xông tới dùng tay bóp chặt cổ Khánh Dương. Nghẹt quá, mặt Khánh Dương đỏ căng lên, nước mắt trào ra ướt đẫm.

" Bốp! " - Cú tát như trời giáng làm tên cận vệ ngã lăn xuống đập đầu vào tường. Khánh Dương nước mắt giàn giụa bưng cổ ho lụ khụ.

- Mày muốn chết hả thằng kia? - Một tên cận vệ khác chỉ tay vào tên cận vệ vừa rồi, điên tiết - Mày định bóp chết nó để đại ca cắt đầu chúng mình luôn hả?

- Tao... - Giờ thì hình như tên cận vệ này mới nhớ ra mình đã quá nóng bực với Khánh Dương - Tao...tao xin lỗi... Tao không nhớ ra. Nó làm tao điên quá!

- Thôi, mày thu don mâm bát rồi cút ra ngoài đi! Có mỗi việc cỏn con mà làm cũng không nên thân.

Rồi hắn bước lại gần Khánh Dương, đưa tay lên cổ cậu xoa xoa:

- Đau không cháu? Bạn chú thô lỗ quá! Từ giờ trở đi chú không cho phép nó vào đây nữa.

- Ông đừng có giả nhân giả nghĩa trước mặt tôi! - Khánh Dương thẳng thừng hất tay hắn xuống - Lũ các người đều cùng một ruột cả thôi. Định dùng chiêu này để khuất phục ta ư? Đừng có mơ!

Tên cận vệ lắc đầu:

- Cháu đừng ương ngạnh làm gì rồi chút khổ vào thân. Chú làm ở đây đã nhiều năm, từng chứng kiến rất nhiều thằng con trai ương ngạnh nhưng chẳng ai có thể ương ngạnh được với lão Sơn quai nón đâu. Nếu lão không có biện pháp thu phục trai thì sao lão có thể làm chủ đường dây buôn người này được?

- Vì vậy chú mới thành thật khuyên cháu, đã rơi vào đây rồi chỉ chẳng thể thay đổi được gì đâu. Vì vậy hãy ngoan ngoãn một chút kẻo rước khổ vào thân.

Cánh cửa mở rồi tên Sơn quai nón bước vào:

- Sao rồi? Tao nghe nói thằng nhóc này không chịu ăn hất nguyên một mâm cơm xuống đất hả?

Thấy đại ca vào, tên cận vệ chắp tay ngang bụng cúi xuống lễ phép:

- Dạ, đại ca!

- Mày lui ra ngoài đi! Để tao dạy dỗ nó!

- Dạ!

Khánh Dương lừ mắt nhìn tên Sơn quai nón với tất cả nỗi căm hờn. Cậu giờ đây đã rơi vào bước đường này, đến chết còn không sợ thì sợ gì trước một tên bất lương khốn nạn?

- Đừng có nhìn tao với ánh mắt đó! Khôn hồn thì ăn uống tử tế rồi tiếp khách kiếm tiền cho tao!

- Mày mơ hả thằng béo kia? - Khánh Dương vênh mặt mỉm cười ngang tàn - Về mà bắt thằng cha mày tiếp khách đó!

- Mày!!! - " Bốp! " - Khánh Dương ngã vật xuống sàn trước cái tát cháy lửa của tên Sơn. Má cậu đỏ ran in rõ năm vết ngón tay tím bầm.

- Đừng có chọc điên tao! - Hắn hét lên - Đừng tưởng tao mua mày với giá cao thì tao không dám giết mày! Nói cho mày biết, ngay đêm nay mày phải ngoan ngoãn tiếp khách nghe chưa?

- Thà chết vinh còn hơn sống nhục! Mày hãy đứng đó mà mơ đi!

"" Phập! "

Tên Sơn tái mặt! Lưỡi dao găm trên tay Khánh Dương đã ghim vào bụng Khánh Dương ngập cán. Máu trào ra đỏ thẫm chiếc áo sơ mi trắng trên người cậu. Cậu nhắm mắt và dần gục xuống.

- Không! - Tên Sơn gào lên - Người đâu! Người đâu! Mau lại đây! Cấp cứu! Cấp cứu khẩn cấp! Mau! Mau!

******************************************************************

- Khánh Dương! Khánh Dương!...

- Ai? Ai gọi tôi vậy?

- Anh nè nhóc! Còn nhận ra anh không?

- Anh? Anh là... Hữu Phong! Là anh sao?

- Đúng. Là anh! Hữu Phong đây.

- Sao...sao em lại gặp anh? Em...em đã chết rồi đúng không?

- Không. Em chưa chết! Em chưa thể chết!

- Sao vậy anh?

- Số kiếp của em còn dang dở. Kiếp đoạn trường em mới vừa đặt chân vào mà em đã định dùng cái chết để toan trốn nợ đoạn trường hay sao? Không dễ thế đâu em à. Em dù muốn chết nhưng trời xanh chẳng cho đâu. Em phải sống! Em phải sống! Phải trải qua 15 năm trong kiếp đoạn trường thì cuộc đời em mới bình yên và phẳng lặng. Hãy nhớ! 15 năm! Khi ấy anh sẽ đợi em ở sông Tiền Đường.

- 15 năm? Sông Tiền Đường? Anh Hữu Phong! Anh Hữu Phong! Không! Anh đừng đi! Anh Hữu Phong! Anh Hữu Phong!!!
Bình Luận (0)
Comment