Chiếc xe chạy rất lâu, rất lâu. Ngồi trong xe mà tim Khánh Dương vẫn đập thình thịch vì khiếp đảm. Rốt cuộc tên Từ Hải này là ai? Qua cách hành xử của hắn, cậu biết tên này là thành phần xã hội đen thứ thiệt. Chưa biết gì về nhau ấy vậy mà hắn ngang nhiên nổ súng giết chết mụ Kim rồi cướp cậu chạy trốn. Giờ thì dù muốn hay không cậu cũng đã đang ngồi trong xe của hắn. Hắn sẽ chở cậu đi đâu đây? Sẽ làm gì cậu? Tâm trạng Khánh Dương quả thật là rối bời và sợ hãi.
- Em, nghĩ gì mà mặt lo âu vậy? - Nhìn mặt Khánh Dương qua tấm gương, Từ Hải hỏi.
- Em... anh chở em đi đâu vậy ạ?
- Chở em đến quê hương anh. Anh và em sẽ sớm tối bên nhau và xây dựng một gia đình hạnh phúc.
- Đến quê hương anh? - Khánh Dương sửng sốt - Đi Trung Quốc hả?
- Ừ. Đến Chiết Giang.
- Hả? - Giờ thì tim Khánh Dương càng đập loạn lên, tưởng chừng như Từ Hải ngồi bên có thể nghe thấy từng nhịp đập.
- Sao? Em không thích à?
- Không phải. Nhưng... nhưng mà...
- Nhưng sao?
- Em... em không muốn xa Việt Nam.
- Anh hiểu tâm trạng em lúc này. Nhưng em yên tâm, anh hứa sẽ tôn trọng em và mang cho em một cuộc đời hạnh phúc. Rồi em sẽ thật sự coi Chiết Giang là quê hương thứ hai của mình.
- Nhưng... nhưng lúc nào em mới có thể về Việt Nam?
- Em yên tâm, đợi anh thu xếp xong công việc anh sẽ đưa em về Hải Phòng.
- Hải Phòng? Sao anh biết quê hương em?
- Những gì về em anh còn biết nhiều hơn thế. Để rồi anh sẽ chứng tỏ cho em xem.
Khánh Dương lặng lẽ gật đầu. Tên Từ Hải này quả là đáng sợ. Cậu biết những gì mà hắn nói ra thì ắt hẳn hắn sẽ làm được bằng mọi cách.
*****************************************************************
Mới đầu Khánh Dương cứ tưởng Từ Hải sẽ đưa cậu về một thành phố Chiết Giang thật nhộn nhịp và sầm uất. Nhưng thật không ngờ nơi mà hắn đưa cậu đến lại là một vùng quê non xanh nước biếc, khí hậu ôn hòa và không khí thật trong lành, mát mẻ. Hắn nói sẽ chọn nơi này để xây dựng một cuộc sống hạnh phúc chỉ có cậu và hắn.
Và có một điều mà chính Khánh Dương cũng không ngờ đến, đó là sự tôn trọng của những người thân cận của Từ Hải dành cho cậu. Dường như đối với Từ Hải, họ tôn trọng, quý mến như thế nào thì đối với cậu, họ cũng quý mến, tôn trọng y như thế. Lúc nào họ cũng một câu: " Yáng dì " hai câu " Yáng dì " ( Dương đệ), nhiều lúc làm cậu phải đỏ mặt vì xấu hổ.
Hôm nay Khánh Dương ở lại với anh Hứa, một người trong nhóm của Từ Hải. Cậu nghe Từ Hải nói là anh bận đi Việt Nam giải quyết một số công chuyện, khoảng hai ngày nữa mới về.
Và điều Khánh Dương thật sự nằm mơ cũng không ngờ đến đó là chuyến đi Việt Nam của Từ Hải lần này lại liên quan đến cậu.
*****************************************************************
Hai ngày sau Từ Hải cùng các huynh đệ trở về. Cánh cửa xe vừa hé mở, Khánh Dương đã phải giật mình sửng sốt khi bị đẩy xuống xe là tất cả những người mà cậu đều biết mặt biết tên. Miệng ai cũng bị băng keo dính kín, tay bị trói quặt ra sau lưng trông y hệt tù nhân thời trung cổ. Bọn chúng là Vũ Hải Đăng, Sơn quai nón, mụ vợ Trọng Cường, tay Quân và tên Hưng khốn kiếp.
- Anh đã một mẻ tóm gọn tất cả những tên gây đau khổ cho em về đây để em trị tội. - Từ Hải mỉm cười với Khánh Dương đầy vẻ đắc thắng.
- Anh... sao anh biết bọn họ là... - Khánh Dương vẫn chưa hết ngạc nhiên.
- Anh đã bảo những chuyện về em anh biết nhiều hơn em nghĩ. Nào, bây giờ ác nhân, tội đồ đều đã có mặt đông đủ, em xử lí chúng đi!
Khánh Dương đưa mắt nhìn một lượt năm kẻ tội nhân, năm kẻ đã gây ra cho cậu không biết bao nhiêu là đắng cay và nhục nhã. Chúng cho dù có cháy ra tro thì đời này kiếp này cậu cũng không bao giờ quên mặt.
Nhìn năm khuôn mặt tái xanh đang run lẩy bẩy quỳ gối trước mặt mình, những ngày tháng đớn đau tủi nhục như ùa về trong tâm trí Khánh Dương. Một luồng nhiệt nóng ran tự dưng chạy khắp thân thể cậu rồi dâng lên não. Mặt cậu đỏ gay lên. Cậu nhìn vào kẻ đầu tiên rồi bước lại gần.
- Chú Đăng, đã mười mấy năm rồi chú cháu mình không gặp. Chú vẫn khỏe chứ? - Khánh Dương hỏi rồi cúi xuống bóc lớp băng dính trên miệng Hải Đăng ra.
- Chú... - Mặt Hải Đăng tái xanh như chàm đổ - Chú... chú biết lỗi rồi. Chú xin cháu... xin... xin cháu!
- Kìa chú Đăng - Khánh Dương mỉm cười - Chú có lỗi gì đâu chứ? Chú đã cho gia đình cháu vay 200 triệu, cháu còn chưa kịp cảm ơn chú nữa là.
- Khánh... Khánh Dương. Chú... chú...
- Sao? Chả lẽ cháu nói không đúng hả chú? Vì chú đã cho gia đình cháu vay 200 triệu nên cháu mới có được ngày hôm nay, mới được đứng trên đất nước Trung Quốc mà dẫu có nằm mơ cháu cũng không dám mơ đến. Và hơn thế nữa chú cháu ta mới có cơ hội hội ngộ trong hoàn cảnh tuyệt vời này. Công lao của chú chú muốn cháu trả bằng gì đây?
- Khánh... Khánh Dương... Chú...chú biết chú sai rồi. Chú... chú xin cháu! Tha... tha cho chú đi mà!
- Tha à? Ha ha ha ha! - Khánh Dương ngẩng mặt cười vang - Vì chú mà tôi có nhà không thể về, có cha mẹ không thể gặp, có người yêu mà không thể liên lạc hẹn hò. Vì chú mà tôi đêm ngày phải làm một gã trai bao cho bao nhiêu người xâm phạm. Chú bảo tôi có thể tha cho chú ư?
- Khánh... Khánh Dương...
Càng nói sắc mặt Khánh Dương càng đanh lại. Hai con mắt cậu đỏ ngầu lên từ bao giờ. Hai hàm răng trắng muốn nghiến chặt lại với nhau. Một thiên thần Khánh Dương thật sự biến mất thay vào đó là sắc mặt, là ánh mắt của một con thú hoang cực kì hung dữ.
Khánh Dương chìa tay về phía Từ Hải. Như hiểu ý, Từ Hải ném vào tay cậu một khẩu súng. Vói tất cả nỗi căm thù, cậu dí họng súng vào trán Hải Đăng. " Pằng!" - Lưỡi cò bị bóp hết công suất, Hải Đăng ngã lăn ra đất chết không một tiếng kêu.
Tiếng súng làm cho bốn kẻ còn lại phách lạc hồn tan. Khánh Dương cúi xuống gỡ mảnh băng dính trên miệng tên Sơn quai nón ra và mỉm cười:
- Cha còn nhớ thằng con Khánh Dương này không?
Sợ líu lưỡi không nói được gì, toàn thân tên Sơn run lên cầm cập. Khánh Dương mỉa mai:
- Sao vậy cha? Uy quyền của cha khi ở bar Thiên Đường đâu hết cả rồi? Con còn nhớ khi xưa cha bệ vệ ngồi trên chiếc ghế bọc da hổ, dáng vẻ phi thường lắm cơ mà? Nay gặp lại con, có điều gì lại làm cha kính yêu của con mặt cắt không còn giọt máu nào như thế?
- Khánh... Khánh Dương. Dù sao chuyện cũng xảy ra rồi. Con... con bỏ qua cho ta một lần được không con?
Không thèm nói gì, Khánh Dương bóc tiếp băng dính trên miệng mụ vợ Trọng Cường, thằng con trai tên Quân và tên Hưng xuống.
- Cháu còn nhớ rất rõ những cú tát cháy mặt và những cú đạp liên tiếp vào bụng, vào đầu cô ạ! - Cậu nói với mụ vợ Trọng Cường
- Còn cậu, màn dùng thắt lưng quất xuống người tôi quả là để cho tôi một ấn tượng không hề nhỏ. - Cậu nói với tên Quân.
- Và anh - Cậu quay sang tên Hưng - Anh là kẻ đã phá vỡ tình cảm vốn dĩ vô cùng hạnh phúc giữa tôi với Mạnh Toàn. Anh là kẻ đã một dao đâm xuyên tim tôi và anh ấy. Vì anh mà Mạnh Toàn đau khổ biết bao nhiêu. Vì anh mà tôi phải cắn nỗi đau xé lòng nói ra những lời đoạn tình đoạn nghĩa với người mà tôi yêu cuồng nhiệt. Cũng vì anh mà tôi phải trở về thân phận trai bao để cho người người lăng mạ! Tôi phải giết anh!
" Pằng!" - Tiếng thét chưa dứt lưỡi cò trên tay Khánh Dương đã bị bóp mạnh. Tên Hưng ngã ra đất, trợn mắt há hốc mồm.
Bắn chết Hải Đăng và tên Hưng, Khánh Dương quay về phía Từ Hải, trả lại cho Từ Hải khẩu súng và nói:
- Hai mẹ con tên Quân vì ghen tuông nên đánh đập em, em không muốn truy cứu nữa. Nghĩ lại dù sao họ cũng là vợ con của anh Trọng Cường, ân nhân cứu mạng em. Còn tên Sơn quai nón - Tú Ông của bar Thiên Đường - Chủ đường dây buôn người xuyên quốc tế, vì hắn mà không biết bao nhiêu người phải tan cửa nát nhà, em muốn để hắn cho anh xử lí.
Từ Hải gật đầu. Rồi chẳng thèm nói một câu, anh chĩa súng bắn lia lịa vào bụng tên Sơn quai nón.
Đối với mẹ con tên Quân, tuy Khánh Dương nói là không truy cứu nữa nhưng với bản chất cương nghị và lòng yêu thương Khánh Dương, Từ Hải đã ra lệnh cho huynh đệ mình đánh hai mẹ con một trận lên bờ xuống ruộng rồi mới đuổi đi. Tuy giữ được mạng sống nhưng thật khó để mẹ con mụ có thể trở về Việt Nam ngay sau đó.
- Khánh Dương, em khá lắm! Cuối cùng thì em cũng đủ dũng khí để chính tay mình bắn chết hai kẻ đã gây ra đau khổ cho em. Anh rất hài lòng. - Từ Hải đặt tay lên vai Khánh Dương tỏ vẻ vừa ý.
- Dạ không, cái đó không phải là dũng khí. Cái đó là niềm căm hận. Chính niềm căm hận từ sâu trong lòng em đã ra lệnh cho em làm điều đó.
- Là gì cũng được. Khánh Dương, bây giờ những người gây đau khổ cho em đều đã phải trả giá, em thấy trong lòng mình thế nào?
- Dạ cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Em cảm ơn anh đã báo thù cho em. Xin anh hãy nhận của em một lạy.
Khánh Dương nói rồi quỳ xuống nhưng ngay lập tức Từ Hải đã vội vã đỡ cậu đứng dậy và cười lớn:
- Ha ha ha ha! Em làm gì vậy Khánh Dương? Bây giờ là thời đại nào rồi mà em còn làm thế? Thôi, chỉ là chút chuyện cỏn con, đâu có thấm tháp gì đâu? Chỉ cần sau này em chịu khó đền đáp cho anh là được.
- Đền đáp? Anh muốn em đền đáp gì?
- Hạnh phúc. Em có làm được không?
- Dạ được. Nếu như ông Trời không đày đọa em nữa thì em nguyện nương tựa vào anh đến hết cuộc đời này.
- Nương tựa? - Từ Hải mỉm cười véo mũi Khánh Dương - Ăn nói linh tinh, vớ va vớ vẩn. Phải nói là em nguyện xây đắp hạnh phúc với anh đời đời kiếp kiếp.
Nghe vậy Khánh Dương ôm miệng bật cười. Từ Hải ngạc nhiên, quên hẳn đang nói với Khánh Dương mà bật ra luôn một câu tiếng Hán:
- Xiao shenme xiao?
- Dạ không có gì. Em chỉ cười vì khâm phục trình độ tiếng Việt của anh thôi. Thật không ngờ câu: " Ăn nói linh tinh, vớ va vớ vẩn" mà anh cũng biết. Hi hi!
- Còn em nữa. Cũng phải học nói tiếng Hán đi. Ở với anh mà không nói được tiếng Hán là không được.
- Cái đó thì anh khỏi lo đi. Chả lẽ anh nghĩ trong hai ngày qua anh đi Việt Nam, em ở với anh Hứa mà sử dụng toàn tiếng Việt chắc?
- Ni... ni hui shuo Han yu?
- Dui. Wo de Han yu neng li hen hao.
Nghe Khánh Dương phát âm, Từ Hải hét lên rồi chạy đến bế bổng cậu lên, quay tít trong niềm vui sướng:
- Chen Qing Yang, wo ai ni! Wo ai ni!