Kiếp Duyên

Chương 15

CHƯƠNG 15

Uý Thiên sắc mặt lãnh đạm, trên tay vô kiếm, lại hình như có mấy chục thanh kiếm phóng ra. Y Tích trên mặt vẫn như cũ là ngả ngớn mị hoặc tươi cười, thân hình không ngừng né tránh lại ẩn ẩn một chút chật vật. Kiếm khí trong tay Uý Thiên cắt qua hồng y của Y Tích, Y Tích vung tay áo, nhảy lên, hô: “Uý lâu chủ, sao lại háo sắc như thế? Nếu ngươi muốn nhìn, Y Tích sẽ cởi hết xiêm y cho ngươi thưởng thức. Y Tích đối Uý lâu chủ luôn luôn một dạ tình thâm a.”

Chỉ phong nhanh như chớp xẹt vào mặt, làm cho Y Tích một phen loá mắt, trên cổ hắn bị cắt một đường. Vì có Lưu Thiên Tứ ở đây, Uý Thiên cũng không hạ độc thủ, chỉ dùng năm thành công lực. Y Tích tuy rằng bị thương, nhưng sắc mặt không chút nào biến đổi. Chỉ đánh nhau có một khắc ngắn ngủn, lại làm cho người quan sát trong lòng ủng hộ. Đây mới là chân chính tỷ thí.

Nhưng cũng có người rất đỗi nóng lòng và khó chịu, dùng sức giãy thoát khỏi bàn tay đang che lại hai mắt hắn, Lưu Thiên Tứ lo lắng kêu to: “Thiên Thiên…… Thiên Thiên……” Rồi sau đó vùng khỏi tay kia của Trương má má đang đặt ở trên lưng, Lưu Thiên Tứ trong mắt tụ lệ.

Uý Thiên cả người giống như thanh kiếm đều hướng Y Tích đánh tới, Y Tích vẫn nâng tay áo lên che chắn, nháy mắt mấy khối vải đỏ đầy trời bay múa. Rồi đột nhiên thân hình Uý Thiên nhảy lui về sau vài bước, trong nháy mắt, Lưu Thiên Tứ đã chạy tới sà vào trong ngực hắn.

“Thiên Thiên…… Không giận…… Không giận……” Lưu Thiên Tứ rất nhanh vuốt vuốt ngực Uý Thiên, rồi mới quay đầu nhìn về phía hồng y nam tử đang đứng lặng trên đài, vẫn tủm tỉm miệng nhìn hắn. Xiêm y của hồng y nam tử đã bị rách vài chỗ, lại làm cho y càng có vẻ quyến rũ.

Uý Thiên ôm lấy Lưu Thiên Tứ xoay người muốn đi, kết quả Lưu Thiên Tứ kéo tay Uý Thiên lại làm cho hắn bất động, từ trong ngực Uý Thiên vươn ra muốn chạy về hướng lôi đài.

“Dụ Đầu.” Uý Thiên lại ôm lấy Lưu Thiên Tứ, Lưu Thiên Tứ ngửa đầu nhỏ giọng hô “Thiên Thiên”, trong mắt là khẩn cầu, Uý Thiên hai mắt híp lại, nắm tay Lưu Thiên Tứ đi qua, người dưới sân tự động nhường đường. Trong mắt hồng y nam tử xuất hiện hứng thú, ngồi xuống, tư thái mị nhân nhìn Uý Thiên dẫn theo Lưu Thiên Tứ bước tới.

Lưu Ly khẽ nâng tay lên một chút, ảnh vệ chung quanh nàng cùng Lưu Thiên Tứ đã chuẩn bị sẵn sàng.

Lưu Thiên Tứ đi đến trước mặt Y Tích, ngửa đầu cẩn thận quan sát hắn, trong đôi mắt to vẫn còn mang theo một ít ẩm ướt, trên mặt không cười có vẻ điềm đạm đáng yêu, cũng vạn phần kiên cường, làm cho nụ cười quyến rũ nơi khoé miệng Y Tích đột nhiên thu trở về.

Tràng thượng im ắng, lúc này không khí rất đỗi dị thường, không sao mô tả bằng lời. Một tiểu công tử đầu óc có điểm không bình thường cùng cung chủ Linh Hương Cung “mắt to trừng mắt phượng” với nhau. Uý Thiên từ nãy giờ vẫn giữ lấy thắt lưng của tiểu công tử kia. Lúc này tràng thượng không ai nói chuyện, chờ xem tiểu công tử kia muốn làm cái gì, còn có tên Y Tích này đến tột cùng có ý đồ chi mà đến.

Ước chừng thời gian nhâm nhi hết một chén trà nhỏ, Lưu Thiên Tứ xoa xoa hai mắt vì nhìn lâu mà không chớp mắt nên mỏi, hơi kiễng mủi chân sờ vào cổ Y Tích. Khi tay Lưu Thiên Tứ đụng tới, thân mình Y Tích hơi cúi xuống, Uý Thiên có chút căng thẳng, đem Lưu Thiên Tứ kéo về phía sau nửa bước.

Trên đầu ngón tay Lưu Thiên Tứ có máu, hắn lại vọt tới trước mặt Y Tích, hà hơi vào cổ thổi khí.”Vù vù…… Không đau…… Không đau……”

Y Tích đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó “ha ha” bật cười rộ lên, đối Uý Thiên nói: “Uý lâu chủ đúng là khéo chọn a……” Rồi mới giữ chặt lấy tay Lưu Thiên Tứ, tràn đầy mị nhãn dụ dỗ, “Ngươi kêu là Tiểu Dụ Đầu a…… Không bằng sau này ngươi theo ta đi. Ta cam đoan có thể yêu thương ngươi sánh bằng ‘ Thiên Thiên ’ của ngươi a.”

Uý Thiên mạnh mẽ ôm chặt Lưu Thiên Tứ vào trong ngực, hất bàn tay của Y Tích ra, trên gương mặt vô biểu tình lộ ra sát ý.

Lưu Thiên Tứ chớp chớp mắt vài cái, rồi thật thong thả cởi xuống hà bao trên cổ, còn có cái túi nhỏ để đựng đồ ăn vặt mà hắn không rời thân đem tất cả đưa cho Y Tích. Uý Thiên hai mắt mở to, một tia đau đớn chợt lóe lên trong mắt rồi biến mất, nhanh đến nỗi không người nào nhìn thấy. Phía sau Lưu Ly cùng Trương má má kêu sợ hãi ra tiếng, kia chính là bảo bối của Lưu Thiên Tứ, cũng không dễ dàng đưa cho người khác.

Y Tích nhìn ra manh mối, một chút cũng không sợ sát ý của Uý Thiên, tiếp nhận, khẽ liếc nhìn sắc mặt Uý Thiên, nói: “Thật thơm.” Rồi lại ha ha cười rộ lên.

Lưu Thiên Tứ thấy Y Tích đã tiếp nhận, thả lỏng khẽ thở phào một hơi, thật sâu cười rộ lên, nụ cười tươi sáng làm cho Y Tích ngây ngẩn cả người. Sau đó thần thái hắn lập tức biến đổi, như một đại ca ca, trong mắt tràn ngập yêu thương sủng nịch, mở miệng: “Tiểu Dụ Đầu…… Cùng Y Tích ca ca đi thôi.”

Lưu Thiên Tứ mạnh mẽ lắc đầu, đem tay Uý Thiên cố sức kéo đến trong ngực, thanh âm non nớt mà thanh thúy vang lên: “Tiểu Tứ Nhi…… Không phải Dụ Đầu…… Dụ Đầu…… Thiên Thiên……” Điều này làm cho người nghe hồ đồ, thế nhưng Uý Thiên vừa nghe đã hiểu ngay, cái tên Dụ Đầu chỉ hắn mới có thể gọi. Sát khí trong mắt Uý Thiên phút chốc biến mất, không hề bận tâm đôi mắt xuất hiện sóng gợn.

“Ân?” Y Tích nghe không hiểu được, đã thấy Lưu Thiên Tứ chỉ chỉ vào mấy thứ trên tay hắn, nói, “Đổi, không cần…… Thiên Thiên…… Dụ Đầu.” Rồi lại thật dùng sức điểm đầu, Lưu Thiên Tứ kéo tay Uý Thiên định rời đi.

“Từ từ.” Y Tích nhảy xuống lôi đài, đi đến bên cạnh Lưu Thiên Tứ nghi hoặc hỏi: “Ngươi lấy này…… Cùng ta đổi hắn?” Chỉ hướng Uý Thiên.

Lưu Thiên Tứ thật trịnh trọng điểm đầu, “Không cần, đổi.”

Uý Thiên lại nhanh như chớp phóng ra kiếm khí hướng tới vật trên tay Y Tích, Y Tích vội vàng lắc mình tránh đi, đem hà bao cùng túi đồ ăn vặt của Lưu Thiên Tứ nhét vào nội y, trêu đùa: “Uý lâu chủ, đừng cướp chứ.”

Lưu Thiên Tứ lại một chút cũng không đau lòng nắm chặt tay Uý Thiên, ngửa đầu nhìn lên: “Thiên Thiên, đi.” Tiếp theo, lo lắng nhìn nhìn Y Tích, “Không cướp, đổi……Dụ Đầu.” Rồi mới toàn thân ôm chặt Uý Thiên, thúc giục hắn chạy nhanh đi, sợ Y Tích đổi ý.

Trong mắt Uý Thiên tràn đầy vui sướng, ôm Lưu Thiên Tứ vận công bay nhanh rời khỏi hội trường. Hiện trường như trước lặng ngắt như tờ, không ai biết phải nói gì lúc này, Uý Thiên lại được Lưu Thiên Tứ dùng một hà bao bảo bối thêm một túi ăn vặt từ trong tay Y Tích “đổi” lấy.

“Ha ha…… Tiểu thúc thúc thật lợi hại, đại ca, ta sau này cũng muốn giống như tiểu thúc thúc, chuẩn bị một chút bảo bối, sau này có ai coi trọng ngươi, ta sẽ lấy bảo bối đem ngươi đổi trở về.”

Lưu Ly cười giòn tan nửa đùa nửa thật nói vậy làm cho mọi người thoáng chốc hiểu được. Ly Thương điệu bộ vừa vội vừa vui, nói cho Lưu Ly biết hắn sẽ không rời nàng, Lưu Ly nhảy lên lưng Ly Thương, nói: “Đại ca, mau, cõng ta đi, ta muốn đi tìm tiểu thúc thúc.” Ly Thương cõng hảo muội tử, dưới chân sinh phong, nháy mắt không thấy bóng người. Lập tức, đoàn người của Uý Thiên biến mất ở phương xa, Y Tích cười khẽ vài tiếng, lấy ra túi đồ của Lưu Thiên Tứ ngửi ngửi, khiêu khích liếm liếm môi, nhìn người chung quanh liếc mắt một cái, theo hướng Uý Thiên vừa rời đi đuổi theo.

“Minh chủ……” Trang Chu sau khi tỉnh lại căm giận lên tiếng, hắn nguyên bản đang đứng thứ nhất, kết quả lại bị một tên “Tiểu quan” phá hoại.

Trâu Ngô trong lòng cũng vô cùng căm tức, sau khi cùng vài vị Bắc đẩu võ lâm thương lượng, liền tuyên bố người đứng đầu hôm nay là Trang Chu, dù sao cũng không ai đánh thắng hắn trước lúc Y Tích xuất hiện. Trang Chu cao hứng phấn chấn khi chiếm được một vạn hai bạc trắng cùng “Truy hồn”.

Lâm Nam Thượng nhìn Lâm Nam Uyển Nhi, dùng thanh âm không lớn nhưng có thể làm cho những người khác đều nghe được: “Uý lâu chủ đúng là người trọng tình trọng nghĩa, đối với một tiểu oa nhi không hiểu chuyện còn như thế, tương lai nhất định là vị hôn phu tốt yêu thương thê tử hết lòng. Chỉ tiếc Lâm Nam Thượng ta không có phúc để có được vị hiền tế này, không biết tương lai nữ nhân nào có thể chiếm được trái tim của Uý lâu chủ.” Lời của Lâm Nam Thượng vừa nói ra, Lâm Nam Uyển Nhi hai mắt khiếp sợ, những người khác nhẹ nhàng điểm đầu. Vừa rồi cái màn kia, Uý Thiên đã biểu hiện ra sự yêu thích đối với tiểu oa nhi ấy, trong mắt Lâm Nam Thượng hiểu được, biết dưa hái xanh không ngọt.

“Uyển nhi, theo cha về nhà thôi.” Lâm Nam Thượng cũng không đề cập đến việc tuyển phu của Lâm Nam Uyển Nhi, đứng dậy ôm quyền bái biệt đối với các vị đồng đạo, mang Lâm Nam Uyển Nhi đang rất đỗi thương tâm phẫn nộ cùng thuộc hạ rời đi.

Trâu Hoàn lắc đầu thở dài, Trâu Ngô trong mắt sáng tỏ.

**************

Y Tích mới vừa chạy ra không xa, năm vị công tử hoa lệ xuất hiện ở trước mặt hắn, quỳ xuống nói: “Bẩm cung chủ, đêm qua trong Thiêm Xuân Lâu lại mất tích ba gã công tử, thuộc hạ sáng nay ở trong rừng trúc nơi vùng ngoại ô phía nam phát hiện thi thể bọn họ, đều bị làm nhục mà chết, hơn nữa……dương v*t của ba vị công tử kia đều bị cắt lấy…… Xác chết…… Vô cùng thê thảm.”

Y Tích lệ nhan trở nên nghiêm túc nhìn thủ hạ chính mình, từ một năm trước, các kỹ viện do “Linh Hương Cung” quản lý, liên tục có người bị mất tích, có khi là cung nhân của “Linh Hương cung”, có khi là tướng công bình thường, vẫn chưa tìm được thi thể. Lần này đột nhiên xuất hiện thi thể, Y Tích trầm mặc suy nghĩ, trong một thời gian ngắn mà mất tích mấy chục người chỉ sợ cũng đã bị hạ độc thủ giống như vậy.

“Phân phó đi xuống, toàn bộ người trong cung cẩn thận làm việc, lục y đã ra ngoài toàn bộ hồi cung, dặn dò bọn họ không được một mình hành động.”

“Vâng, cung chủ.”

“Các ngươi cũng trở về đi.”

“Cung chủ?!”

Một chút cũng không thấy dáng vẻ mị hoặc giống lúc nãy, Y Tích lạnh lùng nói, “Người này thủ đoạn vô cùng độc ác, ngay cả tử y đều tránh không khỏi tay hắn, lần này ta xuất cung chính là vì tìm hắn, các ngươi ở bên cạnh ta ngược lại sẽ cản trở, trở về nói cho tả hữu chấp sĩ, đem tin tức truyền đi, cũng phái người báo tin cho các hoan quán, nhất là hoan quán trọng yếu, bảo bọn họ dược không rời thân.”

“Vâng, cung chủ.”

Sau khi thuộc hạ rời đi, Y Tích nhíu chặt đôi mày thanh, mắt lộ ra ngoan lệ. Tiếp theo hàn quang hiện ra, Y Tích lập tức lại trở về bộ dáng quyến rũ xinh đẹp xoay người nhìn về phía sau.

Một gã đầu đội mặt nạ, toàn thân vận thanh y, mái tóc buộc cao có thể nhìn ra là một nam tử. Nụ cười trên mặt Y Tích trở nên mê hoặc lòng người, nam tử kia mở miệng: “Nhiếp hồn thuật?” Y Tích trong lòng thất kinh, nhiếp hồn thuật của hắn đã luyện đến xuất thần nhập hóa, cư nhiên đối người này vô dụng!

Còn chưa chờ Y Tích bình tâm trở lại, nam tử đã ra tay, chưởng phong sắc bén so với kiếm khí vừa nãy của Uý Thiên càng thêm bá đạo. Y Tích bay lên không nhảy tránh, mấy mũi ám khí đánh ra, song chưởng của nam tử duỗi ra thoải mái mà tránh đi, Y Tích mượn cơ hội từ trong tay áo rút ra một cái trù mang (chả biết là cái gì???) nhắm ngay mặt nam tử mà đi. Nam tử chỉ dùng một tay mà trực tiếp bắt lấy trù mang, kéo mạnh về phía sau, trên tay dùng sức cắt trù mang thành mấy khúc, Y Tích đem áo choàng rời rạc bao lấy thân, hắn biết hôm nay gặp được đối thủ.

********

Trở lại nơi ở, Lưu Thiên Tứ cứ ôm lấy tay Uý Thiên, nói cái gì cũng không chịu thả, cho đến lúc ăn cơm mới buông ra.”Thiên Thiên…… Dụ Đầu……” Lưu Thiên Tứ càng không ngừng than thở, hắn lấy bảo bối đổi lấy Thiên Thiên, vậy là Thiên Thiên chính là của hắn, nghĩ đến đây, Lưu Thiên Tứ mặt mày loan loan.

“Tiểu thúc thúc, cái tên Y Tích kia thật tốt xem a, tiểu thúc thúc sao không cần hắn?” Lưu Ly không sợ chết nói, Uý Thiên nhìn nàng liếc mắt một cái, Lưu Ly lại hướng hắn làm cái mặt quỷ.

“Thiên Thiên……” Lưu Thiên Tứ lại ôm lấy tay Uý Thiên, càng ép chặt trong ngực, “Muốn Thiên Thiên…… Thiên Thiên……” Vui lòng đem ngón tay út chính mình tươi cười đưa đến trước mặt Uý Thiên. Ánh mắt Uý Thiên lại dừng ở trên mặt Lưu Thiên Tứ, trong lòng vui sướng hiển hiện ra bên ngoài. Uý Thiên không thèm nghĩ đến Hàn Tâm Quyết nữa, đem ngón tay chính mình móc ngoéo với ngón tay của Lưu Thiên Tứ.

“Tiểu thúc thúc, của ngươi bảo bối không có.” Lưu Ly đáng tiếc nói, tiếp theo khiêu khích Uý Thiên.

Lưu Thiên Tứ lại “ha hả” cười ra tiếng, mang điểm đắc ý nói: “Đổi, Thiên Thiên……” Lưu Thiên Tứ đương nhiên đắc ý, hắn không cần sợ Thiên Thiên buông tay hắn ra nữa.

Uý Thiên không đáp lời, lại ôm lấy Lưu Thiên Tứ nói: “Dụ Đầu, ngươi nên nghỉ trưa.”

“Thiên Thiên, cùng nhau……” Lưu Thiên Tứ chưa quên cơn ác mộng kia.

“Uý Thiên, ngươi còn thiếu ta một lần luận võ a.” Lưu Ly nhắc nhở, Uý Thiên lại lạnh lùng nhìn nàng liếc mắt một cái, “Có sao?”

“Sao lại không có? Tiểu thúc thúc……” Thấy Uý Thiên đổi ý, Lưu Ly vội vàng kêu Lưu Thiên Tứ.

“Dụ Đầu, chúng ta đi nghỉ trưa.” Mặc kệ Lưu Ly, Uý Thiên ôm Lưu Thiên Tứ rời đi. Lưu Ly tức giận giậm chân phình phịch, “Tên Y Tích kia so với ngươi còn tốt hơn! Hừ!” Lưu Ly hướng về phía Uý Thiên rời đi kêu lớn, “Tiểu thúc thúc sao lại coi trọng hắn đến vậy chứ.” Lưu Ly bực mình không thôi. Tiếp theo nét mặt biểu lộ ra một nụ cười xấu xa, ghé vào bên tai Ly Thương nói nhỏ mấy câu, Ly Thương chính là gật đầu, hoàn toàn không ý kiến.

**************

Bị người đặt ở dưới thân, Y Tích phun ra một bụm máu, mị thanh cười nói: “Các hạ nếu muốn Y Tích, thì cứ nói thẳng, tội gì phải phí sức lực như vậy.”

Nam tử từ trên người Y Tích thối lui, áo choàng có chút bẩn, lấy ra khăn tay lau sạch vết bẩn trên tay, đem chiếc khăn ô uế ném sang một bên.

“Tiếp cận người bên cạnh Uý Thiên, lấy được tín nhiệm của hắn.” Nam tử nói. Y Tích từ từ ngồi dậy, không sợ nói: “Ta vì cái gì phải nghe lời ngươi?” Là tiểu gia khỏa kia ư? Y Tích bất động thanh sắc nhìn nam tử.

“Bằng việc ta có thể dễ dàng giết ngươi.” Nam tử lạnh lùng nói, ngồi xổm xuống dùng lực mở miệng Y Tích nhét vào một viên dược, “Thuốc này mỗi nửa tháng phải uống giải dược một lần, ngoại trừ ta ra không người nào có thể giải, nếu ngươi không muốn đoạn tâm mà chết, thì hãy ngoan ngoãn làm việc. ‘ Linh Hương cung ’ của ngươi…… Chỉ cần ta động thủ, người ở bên trong một tên đều đừng mong sống sót.”

Y Tích tránh khai tay của nam tử, một búng máu phun ở trên mặt nạ nam tử, ” Những người trong ‘ Linh Hương cung ’ của ta chính là do ngươi giết?!”

Nam tử tháo mặt nạ xuống, lộ ra mặt mình. Đó là một khuôn mặt dị thường tuổi trẻ tuấn mỹ, ngũ quan cực kỳ tuyệt mỹ, nhưng lại làm cho người ta không rét mà run, một đôi mắt lạnh lùng đến tàn nhẫn.

“Một tháng, nếu ngươi làm không được, ta sẽ giết ngươi.” Từ trong ngực Y Tích lấy ra hà bao cùng túi đồ ăn vặt của Lưu Thiên Tứ, nam tử cực kỳ tao nhã nói xong liền rời đi.

Y Tích ôm lấy ngực khụ ra huyết, cười nhẹ đứng lên: “Một tháng……? Ta còn thật muốn biết ngươi như thế nào giết ta.” Nếu không phải hắn không thể tùy ý vận dụng chân khí, hôm nay cũng sẽ không bị hạ một cách dễ dàng như vậy. Bất quá, hắn vốn cũng định đi tìm Uý Thiên, nhân cơ hội tiếp cận tiểu gia khỏa đáng yêu kia cũng tốt.
Bình Luận (0)
Comment