Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 150


Nghĩ đến việc Ninh Úc gần như cố chấp chăm sóc cho Ninh Tương Y, Úc Cửu Thiên không phải là không đi tìm nàng, chỉ là bị người khác cản lại mà thôi.

Hắn ta hậm hực nói: “Nếu như cô muốn đi, chỉ sợ là không được.” “Vì sao?” “Còn không phải vì cô có một đệ đệ tốt sao?” Úc Cửu Thiên cười nhạo một tiếng: “Hắn đúng là thủ đoạn thật, chỉ tiếc, bây giờ, hắn còn chưa bảo vệ được cô.”
Nói đến đây, vẻ mặt hắn ta nghiêm túc hắn.

“Lần trước ta đi tìm cô, bởi vì Ninh Úc canh chừng nghiêm ngặt nên ta không tìm được cô.

Thế nhưng ta phái người đến canh chừng, một lúc sau thì thấy một người rất khả nghi.

Chỉ tiếc là không bắt được.”
Ninh Tương Y ghé vào mặt bàn hừ một tiếng, hoàn toàn không tập trung lắng nghe.
Úc Cửu Thiên không khỏi thở dài, sao hắn ta lại vừa mắt một cô gái vô tâm như thế chứ? “Bây giờ thân phận của cô đặc biệt, không cẩn thận là tai họa ngập đầu.

Cô có thể nghiêm túc một chút được không?!”
Lúc này Ninh Tương Y mới giương mắt nhìn hắn ta một cái: “Đề phòng thì cũng chỉ đến thế thôi, lại nói… Ta còn có mộng tưởng lớn hơn nữa cơ! Không có thời gian để ý những thứ linh tinh ấy đâu..”
Úc Cửu Thiên trêu chọc: “Sớm gả mình đi?”

Ninh Tương Y ngẩng đầu, hết sức khinh bỉ nhìn hắn ta một cái.

“Không! Một ngày chưa đạt được ước mơ, thì ta vẫn sẽ không quan tâm đến những thứ linh tinh này.”
Nàng khiến Úc Cửu Thiên khá kinh ngạc: “Ý tưởng gì? Nói nghe xem?”
Có thể là uống hơi nhiều, Ninh Tương Y cũng không kiêng dè gì lắm, xích lại gần hắn ta một chút, vô cùng thần bí nói: “Ta nghĩ nhiều lắm.

Ta muốn để bốn nước thông thương, tiền tám phương đổ về…”
Úc Cửu Thiên vừa định chế giễu nàng là kẻ tham tiền, lại nghe nàng nói: “Ta muốn Lâu Diệp… Không cần vì thiếu ăn thiếu mặc mà suốt ngày quấy rối Đại Dục chúng ta và Ngọc Hành.

Ta muốn Ngọc Hành không cần vì kẹp giữa hai nước lớn mà khi người dân muốn đi ra khỏi nước còn khó hơn lên trời.

Ta muốn Ngọc Kỳ sẽ không cho là nữ nhân cầm quyền mà nội loạn không ngừng, chiến tranh nổi lên bốn phía.

Ta muốn… Mỗi một nước nhỏ xung quanh đều không cần lo lắng hãi hùng, phải cống hiến đa số sản phẩm mình làm ra để đổi lấy hòa bình.”
Nàng đứng dậy… Vô cùng hào khí vung tay lên, hai mắt nhìn hắn ta, nhưng lại giống như nhìn xuyên qua, thấy được đất nước rộng lớn vô tận! “Đương nhiên, ta cực kì muốn Đại Dục có thể mở ra một triều đại thái bình thịnh thế! Tất cả những người cần cù đều sẽ giàu có sung túc, già có chỗ nương thân, trẻ có trường học…” “Sau đó… Khi ta còn sống mấy chục năm nữa sẽ không có chiến tranh.”
Nàng nói vài câu mà đã khiến Úc Cửu Thiên ngây người! Hắn ta không ngờ mình sẽ nghe được mấy lời như vậy, nàng khiến đầu óc hắn ta hỗn loạn.
Còn Ninh Tương Y nhìn bộ dạng của Úc Cửu Thiên, chống nạnh cười ha ha! “Có phải cảm thấy là, bây giờ ta đang đứng trước mặt người khoác lác chuyện bình thiên hạ là rất cuồng vọng đúng không? Ha ha ha!”
Nhưng mà, nụ cười của nàng vừa tắt, nhìn Úc Cửu Thiên, trong mắt lóe lên ánh nước, trên mặt toát lên chút bị thương.

“… Nhưng mà làm sao bây giờ, tất cả đều chỉ là mơ ước của ta.” “Ta không muốn thích một người, như vậy đầu não ta sẽ tê liệt, trở nên nhỏ hẹp… Ta không muốn gả đi, giữa mấy tấc vuông, không phải trời đất của ta… Người ta thường nói ‘Nữ nhi hương, mộ anh hùng.

Nhưng nam sắc thì cũng chẳng khác là bao..”
Nói đến đây, nàng lại không giữ được mình, một tay chống lên bàn, một tay nâng cằm Úc Cửu Thiên lên, lưu manh cười nói: “Giống như gương mặt này của ngươi nè, quyến rũ tới mức nào… Để người khác nhìn thấy, không khỏi thấy bất công.” Trong lòng Úc Cửu Thiên còn đang chấn động chưa hồi phục lại được, hắn ta thực sự không nghĩ ra trên thế giới này sẽ có một cô gái có ý nghĩ như vậy…
Không không không, không chỉ là cô gái, mà ngay cả đàn ông cũng không thể.

Đàn ông ra đời lập nghiệp, bình thường sẽ chỉ suy nghĩ cho quốc gia của mình, nhưng nàng thì khác… Nàng, thậm chí ngay cả quốc gia khác cũng muốn trợ giúp… Đây là ý nghĩ không cho phép tồn tại trên đời, không có ai sẽ tin tưởng nàng.
Nếu là người bình thường thì thôi đi, nhưng đó lại là nàng, một cô gái vốn có tài hơn người! Ý nghĩ như vậy chỉ có thể mang đến tai họa cho nàng! Bất kì người của một quốc gia nào cũng sẽ không hiểu được, muốn làm chuyện như vậy là hoàn toàn không thể “Chắc ngươi đang nghĩ ta đang nằm mơ nói sảng hả?”
Úc Cửu Thiên nghe giọng nói bỗng nhiên tỉnh táo của nàng, kinh ngạc ngẩng đầu, lại đụng phải đôi mắt lấp lánh ánh sáng, nhịp tim bị hẫng, gần như quên cả thở!
Gương mặt Ninh Tương Y ửng đỏ, sau đó mỉm cười: “Ta, sẽ làm được!” “Ta có lẽ sẽ không làm được toàn bộ, nhưng mà ta sẽ cố gắng làm đến hết sức, chờ đó đi, sẽ có một ngày ta mời ngươi đi uống rượu Vân Khương của Ngọc Kỳ, nói được thì làm được!”

Nói xong, nàng hừ một tiếng, rồi ngã oặt xuống.

Úc Cửu Thiên vội vàng đỡ lấy nàng, thấy nàng chỉ say thôi, mới không sợ hãi nữa, mỉm cười.

“… Nhưng cô như thế này, khi nào ta mới có thể cưới cô đây.”
Đang lúc ôm Ninh Tương Y, muốn đặt nàng lên trên giường thì một luồng gió lạnh đánh tới, một thanh kiếm sắc đặt trên cổ hắn ta khiến hắn vốn đang vui vẻ đanh mặt lại.
Mà Ninh Úc còn lạnh lùng hơn, xuất hiện sau lưng hắn ta.

“Đặt nàng xuống.”
Rõ ràng không có cảm xúc gì, nhưng âm thanh kia lại lạnh giống như có thể rơi ra vụn băng.
Úc Cửu Thiên hừ một tiếng, cười khẩy: “Nếu ta nói là không thì sao?”
Hắn ta vừa nói vậy, kiếm của Ninh Úc vẽ ra một đường máu đỏ trên cổ hắn ta.

“Không… Thì ngươi đi chết đi.” “Ưm…” Ngay lúc sát khí đang tung hoành khắp nơi, Ninh Tương Y đột nhiên hừ một tiếng, hơi không thoải mái cọ quậy trong lòng hắn ta.
Úc Cửu Thiên nhìn, trên mặt hiện lên vẻ yêu thương và bất đắc dĩ, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường.

“Có đôi khi ta thực sự rất tò mò, nàng ấy cùng lắm chỉ là tỷ tỷ của ngươi, ngươi… canh chừng nàng quá kĩ.”
Sau khi đặt Ninh Tương Y xuống, Úc Cửu Thiên quay đầu, nhìn Ninh Úc đang vô cùng lạnh lùng, trào phúng cười một tiếng: “Hay là… Ngươi có tâm tư không thể để người khác biết với tỷ tỷ ngươi?
Hắn ta làm Ninh Úc đột nhiên rất khẩn trương mà nhìn Ninh Tương Y một chút, thấy nàng vẫn còn ngủ say, hai mắt hắn nheo lại, sát khí chợt xuất hiện.


“Giữa ta và hoàng tỷ, không cần một người ngoài như ngươi hỏi đến” “Người ngoài?” Úc Cửu Thiên nhìn mũi kiếm còn gác trên cổ mình, cũng không sợ, khoanh tay nói: “Nếu ta cưới nàng thì sao?… Hít!”
Kiếm nhỏ rạch ra một vết thương nhỏ trên cổ hắn ta, trong nháy mắt máu chảy ồ ạt!
Ninh Úc lạnh lùng nhìn hắn ta che vết thương lại ngồi xổm xuống, cười nhạt một tiếng.

Gương mặt quạnh quẽ kia chợt xuất hiện vẻ hào hoa làm người khác mê muội như yêu tinh.

“Hoàng tỷ… Nàng chỉ cần có ta là đủ rồi.”
Hai đầu lông mày quạnh quẽ của hắn lộ ra chút dịu dàng.

Hắn nghiêng đầu nhìn Úc Cửu Thiên một chút, cười khẽ: “Về phần người.

Nếu ta nhớ không lầm, ngươi có một tổ mẫu cực thân?”
Hắn nói vậy làm Úc Cửu Thiên trợn to hai mắt: “Ngươi dám!” “Ta dám.”
Ninh Úc lạnh lùng nhìn hắn ta từ trên cao xuống, trên mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn! “Nếu như người muốn cướp đi người quan trọng nhất của ta, tại sao ta… Không thể giết người quan trọng nhất của ngươi chứ? Hả?”
Âm cuối cùng cao lên, cùng với nụ cười tựa như thiên thần vừa xuất hiện trên mặt hắn, vậy mà lại khiến Úc Cửu Thiên không nói nên lời.

Bình Luận (0)
Comment