Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 161


Ánh mắt u ám đó rơi vào trên khuôn mặt hơi tủi thân của Ninh Tương Y, hơi đáng thương, hoàng tỷ còn chưa ăn cơm, không vội.

“Nếu như hoàng tỷ biết cách làm thì cứ nói cho đệ, chỉ cần thế gian này có thể làm được, đệ nhất định sẽ làm cho tỷ ăn.”
Nói rồi, hắn lại gắp miếng thịt cá bỏ vào đĩa nàng, nhẹ giọng nói: “Bây giờ chúng ta ăn món này trước đi, được chứ?”
Giọng dỗ trẻ con này của hắn khiến Ninh Tương Y có dũng khí hơn, nàng cố ý bất mãn hừ một tiếng, nói.

“Tỷ không thèm ăn thứ như vậy, tỷ không ăn!”
Ninh Úc thấy nàng giận dỗi, không khỏi thở dài.

“Tỷ không ăn sao được chứ?” Tỷ không ăn sao đệ ăn được? Đói lâu quá, cơ thể sẽ không chịu nổi đâu.”
Ninh Tương Y không dám nhìn hắn, sau cùng quay đầu thấp giọng nói: “Nếu như đệ không cho tỷ thuốc giải, tỷ sẽ tuyệt thực!”
Lần này như đột nhiên chạm phải vảy ngược của thiếu niên, khiến đôi mắt hắn nheo lại nguy hiểm.

Tán Công đan chỉ có tác dụng một tuần, vậy mà nàng lại nôn nóng muốn thuốc giải như vậy, có phải là vì muốn rời khỏi hẳn không?

Không! Hắn không cho phép! “Hoàng tỷ, nếu tỷ không ngoan ngoãn ăn cơm, đệ phải dùng đến sức mạnh đấy..”
Ninh Tương Y cứng cổ, trừng mắt với hẳn: “Tỷ không ăn, tỷ tuyệt thực đấy! Đệ làm gì được tỷ?”
Nàng không tin Ninh Úc dám đánh nàng sao!
Ai ngờ Ninh Úc chỉ cười nhẹ một tiếng, ánh sáng trong mắt lập tức xoay chuyển, khiến Ninh Tương Y nhìn mà ngây người.
Hắn gắp miếng đậu hũ bỏ vào trong miệng, đột nhiên đưa tay giữ chặt gáy
Ninh Tương Y cho nàng ăn từ môi nàng!
Răng môi phút chốc triền miên, âm thanh cũng trở nên khàn đặc.

“Nếu như tỷ không ăn, đệ không thể làm gì khác hơn là… cho tỷ ăn như này.”
Một câu nói khiến Ninh Tương Y trợn tròn mắt, vừa kinh ngạc vừa thẹn thùng, đồng thời trong lòng cuộn trào cơn giận! Ninh Úc, sao hắn dám làm như vậy?! Nhưng dù sao nàng cũng không phải người lấy trứng chọi đá, cắn răng chịu đựng, vội vàng cầm đũa ăn ào ào cho hả giận!
Ăn nhiều chút cũng tốt, lát nữa phải nhìn kỹ đồ trong không gian, nàng phải bỏ chạy mới được!
Thấy Ninh Tương Y ngoan ngoãn như thế, Ninh Úc có chút tiếc nuối, hắn liếm bờ môi của mình, nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Ninh Tương Y, trong lòng hắn ngứa ngáy, sinh ra khao khát.
Không thể chờ nữa, hôm nay, hắn phải chiếm lấy nàng hoàn toàn!
Hắn nghĩ kĩ rồi, ở thời đại này, nữ tử đã trao thân cho ai thì trừ phi chết, còn thì chỉ có nước gả cho người đó, mà hoàng tỷ không phải người sẽ chọn cái chết… Cho nên hắn có được nàng rồi, dù nàng có độc lập đến đâu, lợi hại cỡ nào, hẳn là cũng không thể đi trái lại truyền thống thế tục…
Về phần người thân hay không, hắn đã sớm ném lên tận chín tầng mây rồi.

Hắn có thể thay đổi thân phận khác cho Ninh Tương Y, không ở kinh thành được nữa thì đất phong, sau đó sống với nàng ở đó cả đời.
Suy nghĩ này khiến trái tim hắn nóng lên, vội uống một ngụm canh, không dám nhìn nàng nữa.
Trong lòng lại nhụt chí thở dài.
Hoàng tỷ… nàng không thích hơn chút nào sao?
Hắn nhìn tay mình… Rõ ràng ngoại hình của hắn không tệ, năng lực cũng không tệ, hơn nữa hắn có lòng tin, hån sẽ càng ngày càng ưu tú, sẽ vượt mọi nam nhân trên thế gian này, lại còn ở chung sớm chiều với hoàng tỷ…
Vì sao hắn yêu nàng như vậy, nàng lại không hề có cảm giác với hắn?
Hoàng tỷ… rốt cuộc nàng thích nam nhân thế nào? Hắn tin rằng chỉ cần nói cho hắn biết, hắn tuyệt đối sẽ trở thành dáng vẻ nàng thích, còn làm tốt hơn nữa kìa!
Nhưng vừa nghĩ vậy, lại cảm thấy mình càng tham lam hơn…
Lúc trước, chỉ cần nàng có thể ở bên hắn là hắn đã thỏa mãn rồi… Về sau, có thể ngẫu nhiên có chút tiếp xúc cơ thể để giải khát, hắn cũng thỏa mãn…
Nhưng càng về sau hắn lại cảm thấy, nếu có thể thân mật hơn một chút, thường xuyên ôm hôn, hắn đã thỏa mãn rồi.


Nhưng hôm nay, hắn đã làm được, lại hi vọng xa vời đối phương cũng yêu hắn… Có lẽ, đối với người yêu sâu đậm, hắn mãi mãi sẽ không thỏa mãn…
Ngay khi hắn đang ngây, Ninh Tương Y đã đặt bát xuống, rầu rĩ nói.

“Tỷ ăn xong rồi!”
Không ngờ câu nói này của nàng như mệnh lệnh, khiến khát vọng vốn đang ấp ủ nơi đáy mắt Ninh Úc mau chóng cuồn cuộn.
Nàng đã ăn xong rồi… Hắn vẫn còn rất đói, hơn nữa còn đói rất lâu rồi…
Ninh Tương Y hãi hùng khiếp vía vì ánh mắt của hắn! Đột nhiên có chút hối hận, tại sao nàng phải đến, nàng hoàn toàn có thể cho người đưa cơm đến phòng mà… Mọi thứ trong căn phòng này khiến nàng cảm thấy càng bất an hơn, dưới người xê dịch mấy lần, hi vọng cách xa Ninh Úc một chút.
Đánh thì đánh không lại, tổn thương hắn lại không nỡ, tâm tình Ninh Tương Y phiền muộn, quyết định giảng đạo lý với hån lần nữa! “Ninh Úc…”
“Ừm?” Giọng nói trầm thấp của thiếu niên vô cùng cuốn hút, bản thân Ninh Tương Y cũng không rõ sao nàng lại đỏ mặt.
Nàng cắn răng: “Đệ biết không, vi phạm đạo đức là không đúng!”
Bây giờ chỉ có thể dùng cái này để phản bác hẳn thôi.
Ninh Úc ngẩn ra, sau đó lại ừ một tiếng: “Đệ biết.”
Đậu xanh, ngươi biết mà còn làm như vậy?!
Ninh Tương Y cảm thấy tâm lý đè nén, lại nói: “Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, chắc đệ cũng hiểu rõ tầm quan trọng của đệ trong lòng tỷ..”
Câu nói này khiến Ninh Úc mừng rỡ, vừa nghĩ tới ngh thấy hắn sinh bệnh, Ninh Tương Y bỏ tất cả để chạy về, hắn đã cảm thấy thỏa mãn, nếu như sự quan tâm này xuất phát từ tình yêu thì càng tốt hơn!
Ninh Tương Y còn đang lo khuyên nhủ.

“Tỷ biết đệ mất mẹ từ nhỏ, bên cạnh cũng không có ai, chỉ có tỷ chăm lo cho đệ, cho nên đệ mới nảy sinh suy nghĩ như vậy với tỷ, về tình cũng có thể hiểu”

Đôi mắt Ninh Úc sáng lấp lánh nhìn nàng, nàng hiểu được tình cảm của hẳn rồi sao?!
Ai ngờ lời nói của Ninh Tương Y xoay chuyển: “Nhưng sự ái mộ này của đệ không phải tình yêu, có lẽ nó là tình thân và cảm kích, còn đan xen rất nhiều tình cảm mới manh nha với phái nữ, cho nên, tỷ cho rằng đệ hiểu sai rồi, đó không phải tình yêu thuần túy, mà là một kiểu hiếu kỳ, bởi vì bên cạnh đệ không có phái nữ nào khác, cho nên đệ mới đem lòng yêu tỷ”
Ninh Tương Y cảm thấy mình phân tích rất có lý, nhưng không thấy ánh mắt Ninh Úc dân ảm đạm…
Qua hồi lâu, khi Ninh Tương Y nín thở chờ hắn trả lời, hắn khẽ thở dài một tiếng.
Hắn nhìn nàng sâu xa, vừa đau khổ vừa bất đắc dĩ.

“Đệ cứ tưởng khó khăn nhất là khiến tỷ đón nhận tình cảm của đệ..” Hắn lắc đầu cười khổ: “Sao không ngờ khiến tỷ tin vào tình cảm của đệ cũng khó như vậy… Khó như vậy.”
Ánh mắt của hắn vô cùng bi ai, như hèn mọn đến cực điểm, song vẫn có thể hèn mọn hơn, tự dưng… khiến Ninh Tương Y cảm thấy đau lòng.

“Ngoại trừ tỷ, đệ chưa từng hứng thú với bất kỳ phái nữ nào, chỉ với tỷ, đệ mới nhẫn nhịn, dù cho đã khao khát đến sắp phát điên, cũng chỉ hi vọng có thể được tỷ hôn một cái…”
“Đêm khuya đệ trằn trọc, mong nhớ tỷ ngày đêm, nôn nóng muốn mạnh lên cũng chỉ bởi vì tỷ, một lời khẳng định của tỷ khiến đệ có thể hài lòng rất lâu.

Đây còn không phải tình yêu, vay hoàng tỷ hãy nói cho đệ, rốt cuộc như nào moi là tinh yêu dày?”

Bình Luận (0)
Comment