Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 172


Ninh Tương Y thuận miệng nói vậy khiến Tiêu Uyên nhíu mày lại, hắn thở dài nói với người đánh xe.

“Vào thẳng cung.” “Rõ!”
Thể là một đoàn người không dừng lại, đi đến hoàng cung Ngọc Hành.
Không ngờ lại bị ngăn lại ở cửa hoàng cung.
Thị vệ ở cổng hành lễ vô cùng tùy ý, hai mắt lại cực kỳ không thành thật nhìn chằm chằm vào sau rèm xe ngựa, hình như muốn nhìn mỹ nhân.

“Điện hạ, bọn họ muốn kiểm tra mới bằng lòng thả người.” Người đánh xe vén rèm xe lên, khó xử nói.
Ninh Tương Y ngây người, chẳng phải Tiêu Uyên là hoàng tử sao?! Vì sao còn phải kiểm tra, bao người qua lại như vậy, lục soát xe ngựa của hoàng tử trước mắt bao người, nếu bọn chúng thật sự làm vậy, Tiêu Uyên còn mặt mũi nào nữa không.
Quả nhiên, nét mặt của Tiêu Uyên cũng rất khó coi, hắn lấy một tờ ngân phiếu ra đưa cho người đánh xe..

Mà ở trong lãnh cung đang diễn ra một màn đáng sợ.

Căn phòng vốn được trang trí sạch sẽ ấm áp lúc này vô cùng hỗn loạn! Tếng thét chói tai và tiếng khóc của nữ tử truyền đến, trong đó còn kèm theo tiếng quát của nam nhân! “Tiện nhân! Ở lãnh cung lâu như vậy, ngươi không muốn nam nhân à? Trầm đến thỏa mãn ngươi đây!”
Một nam tử trung niên đè một nữ tử yếu đuối xuống giường, mà ngoài cửa có một đống người trông coi, dù nữ tử phản kháng thế nào cũng vô dụng.
Vân Cẩm bị đè chặt xuống giường! Bà ấy khóc như hoa rơi, nhưng ngoại trừ khóc gì, bà ấy không làm được gì, nếu phản kháng gay gắt quá rất có thể sẽ liên lụy đến Uyên Nhi.
Thôi, tấm thân bà ấy vốn đã tàn hoa bại liễu, còn thế nào được nữa.
Thấy Vân Cẩm dần không cử động nữa, chỉ khóc, Ngọc Hành đế Tiêu
Thăng đã xé rách y phục của bà ấy ngẩng đầu lên, bỗng nhiên túm lấy câm bà ấy, hung ác nói! “Khóc gì mà khóc? Ngươi là nữ nhân của tram! Trầm súng hạnh ngươi, người còn không vui ư? Cười cho trẫm! Trẫm muốn ngươi cười!!”
Vân Cẩm bị dọa sắc mặt tái nhợt, không dám khóc nữa, nhưng cười thì lại không cười nổi.
Đôi mắt sưng vù của ông ta lạnh lẽo nhìn về phía cửa: “Không cười đúng không? Hôm nay chắc tiểu súc đó cũng trở về, ngươi không cười, trẫm sẽ bắt han khóc cho ngươi xem!”
Nói xong cười nhăn nho: “Nói mới nhớ, ngoại hình của tên súc sinh đó càng lớn càng đẹp, không biết chơi sẽ có tư vị gì!” “Ngươi! Ngươi.” Vân Cẩm nghe vậy, nhìn thấy ánh mắt dâm tà của ông ta thì giận đến phát run: “Đó là con trai ruột của ông đấy!” “Phi!” Tiêu Thang hung hăng nói: “Có người mẹ dơ bẩn như thế, ai biết nó là con ai!”
Nói xong, ông ta lười cãi nhau với bà, nói: “Trầm hỏi ngươi, ngươi có cười hay không!”
Vân Cẩm run lên vì sự âm tàn trong mắt ông ta, tóc mai đổ mồ hôi: “Ta cười, ta cười.
Nói rồi, bà ấy nở nụ cười vô cùng thê lương, nhưng mỹ nhân là mỹ nhân, dù nét mặt cứng ngắc vẫn có vẻ đẹp yếu đuối lê hoa đái vũ.
Bà ấy dịu dàng ngoan ngoãn khiến Tiêu Thắng vô cùng thỏa mãn, rất nhanh, tiếng nghẹn ngào đau đớn của nữ tử vang lên, trầm thấp bi ai, như đau đến tuyệt vọng.
Tiêu Uyên lo lắng chờ ngoài Kim Đường điện, lúc này, một người có vẻ là đại thái giám đi ra, vênh váo nói: “Mời điện hạ trở về đi, bệ hạ không muốn gặp ngài.”
Mặt Tiêu Uyên cứng do, voi nhét mấy tờ ngân phiếu cho hắn ta, liếc mắt ra hiệu, sắc mặt đại thái giám đó lập tức thay đổi, nhanh chóng cầm lấy ngân phiếu roi thở dài nói.

“Mời điện hạ trở về đi, không phải bệ hạ không muốn gặp ngài, mà là bệ hạ không ở đây.”
Nói xong, hắn ta xoay người rời đi, một câu này mà có được một ngàn lượng của Tiêu Uyên, Ninh Tương Y ở một bên cúi đầu líu lưới, đúng là nhà giàu mà! “Xong roi!”
Tiêu Uyên đột nhiên kêu lên chạy về một phía, Ninh Tương Y vội vàng đuổi theo, bây giờ nàng mặc nam trang, giả vờ làm người hầu bên cạnh hắn, “Sao vậy?”
Ninh Tương Y hơi bực bội, vừa chạy vừa hỏi, thấy chỉ qua một lúc mà trên trán Tiêu Uyên đã đổ mồ hôi lạnh!
Cơ thịt trên mặt hắn giật giật, nét mặt đông cứng chưa từng có: “Phụ hoàng không ở chính cung… Rất có thể… !”

Hắn ngậm miệng lại, rất có thể đã đi lãnh cung!
Trên đường đi không ngừng có người ném ánh mắt khinh bỉ với Tiêu Uyên, thậm chí còn không ai đi lên hành lễ, mà Tiêu Uyên nào còn tâm tình so đo điều này nữa? Hắn chạy rất nhanh, chờ đến lúc hắn chạy tới lãnh cung, lãnh cung đã bị cấm quân bao vây!
Phụ hoàng thật sự đến tìm mẫu phi! ! “Nhị điện hạ! Bệ hạ có chỉ không ai được đi vào!”
Thị vệ tham lam lại khinh bỉ nhìn mặt Tiêu Uyên, trong lời nói không hề có cung kính, chỉ có trào phúng.
Tiêu Uyên gấp gáp, hån sờ lên người vừa định nhét ngân phiếu hối lộ, mà lúc này, hắn lại nghe thấy tiếng kêu thảm của nữ nhân! Hằn sửng sốt, đó là giọng của mẫu phi!
Không đợi hắn lại nói gì, một người mặc long bào không chỉnh tề bước ra ngoài, trên người ông ta còn dính máu, khuôn mặt âm u như có thể nhỏ ra nước.

“Xúi quầy! Đúng là xúi quẩy!”
Ông ta vừa ra khỏi cửa, Tiêu Uyên nhìn thấy ông ta, ngây người hồi lâu chưa lấy lại tinh thần, vẫn là Ninh Tương Y kéo tay áo của hắn, hắn mới quỳ xuống, thấp giọng nói: “Bái kiến phụ hoàng…”
Tiêu Thắng thấy là Tiêu Uyên, sắc mặt càng kém hơn, hừ lạnh một tiếng.
Người mẹ để tiện của ngươi muốn tìm đến cái chết, ngươi đi nhặt xác cho bà ta đi!”
Nói rồi, ông ta dẫn người nghênh ngang rời thôi.
Lời của ông ta dọa sợ Tiêu Uyên, Hoàng đế còn chưa đi xa, hắn đã loạng choạng chạy vào.

“Mẫu phi!!”

Tiêu Uyên đi vào sân, đã nhìn thấy cửa phòng mở rộng, cảnh tượng bừa bộn!
Hắn đi vào, đã thấy trên vai Vân Cẩm có vết máu, điều này khiến hồn hắn như lìa ra, khuôn mặt trở nên trắng bệch! Vân Cẩm thấp giọng thút thít, thì ra bà ấy vốn định nhịn, thế nhưng vào lúc cuối, bà ấy cùng quần muốn tìm đến cái chết, nhưng lại bị Ngọc Hành để nhanh tay ngăn cản, cuối cùng nhát dao của bà ấy mới đâm vào vai chứ không phải cổ.
Tính cách bà ấy vốn nhu nhược, mặc dù thân ở lãnh cung, nhưng bởi vì có Tiêu Uyên để lại thế lực chăm sóc, một số âm mưu quỷ kế của hậu cung không dính đến bà ấy, đến mức đã ba mươi mấy tuổi mà vẫn đơn thuần như mười tám, gương mặt cũng chưa trưởng thành như trái tim, rõ ràng không bảo dưỡng mà vẫn xinh đẹp như nữ tử hai mươi.
Ninh Tương Y thấy căn phòng hỗn loạn, cản ở trước cửa lệnh cho người khác đi cửa viện trông coi, mình thì đi vào, hình như người mẹ hắn bị thương, có lẽ nàng giúp được một tay.
Sau khi đi vào, nàng thấy trên giường bừa bộn, một nữ tử tuyệt sắc dựa vào cánh tay Tiêu Uyên khóc rưng rức, bả vai bà ấy còn đang chảy máu, mà Tiêu Uyên quỳ gối bên giường, hai mắt đỏ bừng lại không biết làm sao.
Ninh Tương Y đi qua, khẽ thở dài.

“Điện hạ, trong tay ta có thuốc, xin điện hạ ra ngoài cửa chờ một lát một lát, ta băng bó cho nương nương.”
Tiêu Uyên nghe vậy, mờ mịt nhìn nàng, nhưng nhìn thấy sự kiên định trong mắt nàng, hẳn như tỉnh lại liên tục gật đầu.
Khi đứng dậy, nhìn thấy mẫu thân nằm lỳ trên giường đau đến không muốn sống, cổ họng hắn giật giật, nhẹ giọng nói: “Tính cách của mẫu phi yếu đuối, sợ nghĩ quan, nhờ cô cả đấy”
Ninh Tương Y gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment