Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 175


Lửa giận của ông ta kinh động đến gấp An vương đang phê sổ ở Thiên Điện, không sai, tấu chương của vị hoàng đế này đều do người khác phê duyệt, có điều ông ta rất giảo hoạt, không chỉ gọi một người, mà là ba người thay phiên phê duyệt tấu chương.
Ông ta thì nhàn nhã, mà vị An vương này, chính là một trong những đệ đệ của ông ta, có vẻ là người vô cùng ôn hòa.

“Bệ hạ tức giận vì chuyện gì?”
Tiêu Thắng liếc nhìn hắn, cắn răng nói: ”Còn ai ngoài tiện nhân ở lãnh cung nữa?!”
An vương cười: “Ta thấy hoàng huynh đã nhớ nàng mãi không quên, nên thả nàng ra..”
“Vậy sao được!” Tiêu Thắng đột nhiên cao giọng, âm trầm nhìn hắn: “Thả tiện nhân đó ra để dâm loạn cung đình à?”
An vương thấy thái độ ông ta kiên quyết như thế, khẽ cười một tiếng: “Bệ hạ đừng nóng vậy, người coi trọng nàng ta chẳng phai vì thấy nàng ta đẹp sao? Tên nghiệt chủng con trai nàng ta cũng không tệ đâu…”
Lời của hắn ta khiến vị Hoàng đế không kiêng chay mặn này do dự, mặc dù ông ta ngu ngốc háo sắc, hậu cung cũng có mấy vị nam phi, nhưng dù sao vẫn có mấy phần lý trí!
Mặc dù chưa chắc Tiêu Uyên đã là con trai ông ta, nhưng làm chuyện như vậy, ông ta vẫn có chút chần chờ.
An vương lại nói: “Bây giờ Nhị điện hạ rất có tiếng nói ở dân gian, bách tính không biết rõ bị hắn che mắt, chẳng lẽ bệ hạ cũng muốn nhân từ nương tay sao? Nếu như mặc cho hắn lớn mạnh thêm, về sau Đại hoàng tử điện hạ kế vị có thể không chèn ép được hắn…”
“Nó dám?!” Tiêu Thắng nổi giận: “Con trai của một ca cơ mà còn muốn lật trời hay sao?!”

Trong mắt An vương lóe lên tia sáng: “Ai nói chắc được, lòng người vốn tham lam mà.”
Chờ Tiêu Uyên lúc đi ra đã là chạng vạng tối, Ninh Tương Y nằm trên tường bao của lãnh cung, hai tay gối đầu nhìn ráng chiều, miệng ngậm nhánh cỏ khô, cảm thấy cô đơn không nói nên lời.
Ngọc Hành và Đại Dục không khác nhau lắm, bầu trời cũng giống nhau, ngoại hình con người cũng tương tự, vì sao nàng lại có cảm giác nhớ quê nhà man mác nhỉ?
Nhất định là ảo giác.
Tiêu Uyên đi tới, đứng bên tường, thở dài nói.

“Công chúa, tính của mẫu phi vốn đã như thế, nếu như cô có chỗ nào không vừa mắt, xin bao dung nhiều hơn.”
Ninh Tương Y phun cỏ trong miệng ra, quay đầu sang thản nhiên nói: “Ngươi bị liên lụy còn không nói gì, một người ngoài như ta có thể có ý kiến gì?”
Hắn cười khẽ một tiếng, từng cử chỉ đẹp kinh người.

“Gì mà liên lụy hay không? Bà ấy là mẫu phi ta, là người quan trọng nhất đời này của ta.”
Nghe hắn cảm khái, Ninh Tương Y không hiểu được sự hiếu thuận này, chỉ hỏi: “Vì sao ta thấy bọn họ có vẻ không chào đón người vậy? Ngươi không phải con trai ruột của Hoàng đế à?”
Nói đến đây cái, khóe môi Tiêu Uyên hơi đắng chát, hắn nói.

“Lúc trước khi ta chào đời, phụ hoàng rất vui mừng, bởi vì mẫu phi được sủng ái, địa vị của ta cũng nước lên thì thuyền lên.

Thế nhưng về sau, có người vu hãm mẫu phi tư thông, dưới sự điều tra, nam nhân đó uống thuốc độc mà chết, phụ hoàng cũng nổi lòng nghi ngờ với mẫu phi.
Về sau, lời đồn nổi lên khắp hậu cung, đám tần phi yêu cầu ta nhỏ máu nhận thân, nói cũng lạ, rõ ràng ta là con ruột của phụ hoàng, thế nhưng máu lại không tan vào nhau!”
Hắn cười khổ, dăm ba câu đã khái quát lại năm tháng chấn động u ám đó.

“Nhưng lúc đó, hoàng tổ phụ đứng dậy, người tin ta là dòng dõi Hoàng gia, còn nói hồi trẻ người từng nghe qua, dù là cốt nhục cũng có hiện tượng máu không hòa vào nhau, cho nên dốc hết sức bảo vệ ta.
Nhưng từ đó về sau, phụ hoàng nghi ngờ mẫu phi thâm căn cố đế, bình thường không đánh thì mắng, cộng thêm… lúc đầu trong nội tâm mẫu phi đã không có tình cảm với phụ hoàng, cho nên sau khi tan rã trong không vui, bà dọn đi lãnh cung, mà ta được nuôi dưới danh nghĩa của tiên Hoàng hậu.”
Ninh Tương Y gật đầu: “Không ngờ thân thế của ngươi vòng vèo như vậy.” Không chỉ có một mẫu thân là ca cơ không rõ ràng, còn có một người phụ thân u mê.

“Tổ phụ ngươi nói đúng, đúng là có tình huống này, hơn nữa nhìn mẫu phi ngươi như vậy không có gan lén lút.” Mặc dù có lòng này, khẳng định cũng không có gan này!
Lời của nàng khiến khuôn mặt Tiêu Uyên ngượng ngùng, hắn đi đến, tay dùng sức, cũng trèo lên tường bao ngồi cạnh nàng.
Dù sao cũng luyện múa thời gian dài nên cũng có chút thực lực.
Hắn nhoẻn miệng cười: “Cô không cần đồng tình với ta, ta coi như may mắn, tiên Hoàng hậu không con, cho nên rất chiếu cổ ta, dẫn đến mẫu phi cũng được sống tốt, chỉ tiếc bà ấy chết sớm, tự dưng lợi cho một số kẻ.”
Một số kẻ mà hắn nói đại chắc là Hoàng hậu bây giờ đi.
Ninh Tương Y nhìn qua khuôn mặt đẹp quá đáng của hắn, nói: “Vũ đạo của ngươi cũng do mẫu phi ngươi dạy à?”
Hắn hơi ngượng ngùng khẽ gật đầu: “Sau khi tiến hậu chết, tình cảnh của ta trở nên chật vật, những huynh đệ khác đều xa lánh ta, không phải đánh thì mắng ta, cho nên ta chỉ có trốn đến lãnh cung.
Mà mẫu phi… tính cách bà, học thức cũng có hạn, khi còn bé ta vốn ốm yếu nhiều bệnh, mẫu phi nói, bà luyện múa từ nhỏ, chưa từng bị cảm, cho nên mỗi lần luyện múa trong sân đều dẫn ta theo, dần dà… ta cũng luyện được.”
Nói đến đây hắn cười khẽ một tiếng, có chút tự giễu đồng thời cũng cảm thấy rất thỏa mãn, có lẽ khoảng thời gian lúc nhỏ trốn ở lãnh cung luyện múa cũng là một trong số ít thời gian hắn cảm thấy vui vẻ trong cuộc đời.

“Vậy tại sao ngươi muốn hóa thân thành ca cơ Kinh Vân?”
Đây là điều Ninh Tương Y không hiểu nhất, ở trên người Tiêu Uyên, nàng không nhìn thấy chút xíu sự tự phụ kiêu ngạo của hoàng tử, hẳn như cỏ dại đẹp đẽ, không chỉ có thể hạ lòng tự trọng đi kiếm tiền, còn có thể vứt bỏ thân phận nam tử đi làm ca cơ thấp kém, điểm này đúng là không thể tưởng tượng nổi ở cổ đại.
Tiêu Uyên nghe vậy càng ngại ngùng hơn, trên mặt hắn hơi ửng đỏ, dáng vẻ động lòng người này khiến áng trời chiều cũng ảm đạm phai mờ.
Hắn khẽ thở dài, như không để ý lại như để ý.

“Bởi vì… Ta thật sự rất thiếu tiền, phụ hoàng mặc kệ ta, mặc ta tự sinh tự diệt, huynh đệ xa lánh ta, cung nhân xem thường ta, chỉ có tiền mới có thể giúp ta cầu sống trong kẽ hở.

Mà ta làm ca cơ, không chỉ có thể kiếm được tiền, để mẫu phi sống dễ chịu hơn trong lãnh cung, còn có thể dư sức giúp bách tính đáng thương, lại có thể thăm dò tin tức, biết động tĩnh của thiên hạ, nên lâu dần ta cũng không thèm để ý.” “Cho dù vứt bỏ thân nam nhi cũng không thèm để ý sao?”
Lời của Ninh Tương Y khiến hắn đau nhói, ánh mắt hắn hơi cứng ngắc, qua hồi lâu hắn khẽ thở dài.

“Không thèm để ý.”
Hắn quay đầu nhìn Ninh Tương Y chăm chú, trong đội mắt xinh đẹp kia như chứa đầy ánh sao.

“Trên thế giới này, ngoại trừ chết ra đều là chuyện nhỏ”
Sau đó hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, trên nét mặt mang theo ý chí bất khuất và khao khát.

“Mà sống, không thể chỉ có một mắt đúng không? Vậy thì nhất định phải sống tốt… và phải luôn sống mới được.”
Nàng nhìn sườn mặt hắn ngẩng cao, một người như vậy rõ ràng rất khổ, song vẫn duy trì ý chí hi vọng tích cực, rõ ràng rất mệt mỏi, vẫn còn có thể chăm lo cho mẫu thân, lo cho một số bách tính đáng thương.
Ninh Tương Y đột nhiên cảm thấy, chắc đây chính là tâm sinh tướng… Danh đệ nhất mỹ nhân thiên hạ thật sự rất xứng với hắn.

Bình Luận (0)
Comment