Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 205


Mặc dù chỉ có một nháy mắt, thế nhưng hẳn cảm nhận được hoàng tỷ đang ở ngay cạnh hắn! Còn cách hắn không xa!
Hắn lau đi vết máu bên môi bỗng nhiên đứng dậy, nhìn khắp xung quanh, cuối cùng ánh mắt lại rơi xuống mắt nước lần nữa.
Dưới ánh trăng, sóng nước lấp loáng, chảy nhẹ nhàng chậm chạp, mà dưới nước, Ninh Tương Y không dám cử động, thậm chí nàng có ảo giác, bởi vì một nháy mắt tâm hồn thất thủ vừa rồi, Ninh Úc đã phát hiện ra nàng!
Rất nhanh, cơn ác mộng của nàng biến thành hiện thực, bởi vì Ninh Úc lại nhảy xuống nước!
Bọt nước bắn lên, như tia sáng vỡ vụn dưới ánh trăng!
Nhưng Ninh Tương Y không có cách nào thưởng thức những điều này, nàng nhanh chóng lui lại, nhưng đã chậm, hai bàn tay to hung hăng giữ chặt hai vai nàng, nàng bị người nhấc lên! “Bắt được tỷ rồi!”
Bên tai là giọng nói lạnh lùng đặc trưng của hắn.

Lúc này, toàn thân Ninh Úc ướt đẫm, thế nhưng đôi mắt hẳn sáng lấp lánh quan sát Ninh Tương Y, nhìn kiểu gì cũng không đủ, không sao nỡ chớp mắt!
Tất cả buồn khổ đều bị hóa giải trong nháy mắt này, tất cả oán hận, nỗi khổ tương tư đều được xoa dịu vào thời khắc này.
Cuối cùng hoảng tỷ của hắn cũng ở trong tay hắn.
Ninh Tương Y như bị ánh mắt quá mãnh liệt của hắn đốt bỏng, theo bản năng đưa tay che mặt hắn lại, có trời mới biết, nàng còn không mặc y phục đâu!

Thế nhưng không chờ nàng có hành động, nàng đã bị Ninh Úc ghì chặt vào ngực! Nhịp tim mãnh liệt đó, Ninh Tương Y cũng nghe thấy rõ!
Thời gian dần trôi qua, nhịp tim nàng vừa rồi vì chìm vào tự nhiên mà trở nên chậm rãi cũng dần khôi phục, đan xen với tiếng tim đập của hẳn, thình thịch… thình thịch… như hòa vào với nhau.

Sự thân mật không kẽ hở này khiến mặt Ninh Tương Y lặng lẽ đỏ lên, ngay cả bản thân nàng cũng không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng đã nói sẽ không rung động, tại sao lại cảm thấy chân tay luống cuống vậy? “Cảm nhận được rồi..”
Ninh Úc đột nhiên khế thờ dài bên tai nàng: “Đệ lại cảm nhận được sự tồn tại của tỷ lần nữa rồi…”
Hắn buông lỏng Ninh Tương Y ra, dùng ngón tay chỉ vào tim nàng, rồi chỉ vào tim mình.

“Nơi này, và nơi này, lại có cảm ứng lần nữa.”
Trong chớp mắt này, không hiểu sao Ninh Tương Y cảm thấy mũi chua chua, chớp chớp mắt lại không nói nên lời.

Ninh Úc si mê nhìn nàng, hoàng tỷ hắn lại lớn lên rồi, khuôn mặt nẩy nở, càng ngày càng đẹp, nhất là dưới ánh trăng, giọt nước trên sợi tóc rơi trên bờ vai trần trụi, trượt thẳng vào trong nước, da trắng nõn nà, mỹ nhân như ngọc cũng chỉ đến vậy thôi.
Lúc này đôi mắt nàng trong veo, sợ hãi nhìn mình, đây là hoàng tỷ, nàng không thay đổi, nếu như nói có gì thay đổi, đó cũng là trở nên hấp dẫn hắn hơn, khiến hắn càng ngày càng khao khát được chạm vào nàng.

“Ninh Úc… vì sao đệ nhất định phải tìm tỷ vậy.”
Ninh Tương Y thoáng lui lại một chút, hai tay ôm ngực, thở dài hỏi.

“Đã hơn một năm rồi, chẳng lẽ đệ chưa từng thay đổi sao?”
Nàng chỉ vào tim hắn, vì sao không thay đổi, chẳng lẽ thời gian một năm quá ngắn sao? “Có thay đổi.”
Ninh Úc thấp giọng nói, nàng lui ra phía sau, hắn tới gần, cứ vậy tới khi ép nàng đến bên hồ.
Ninh Tương Y không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn: “Đã thay đổi, vậy vì sao còn..” “Đệ trở nên… Yêu tỷ hơn.”
Ba chữ cuối, hắn dán vào bên tai nàng nói, trong ngữ điệu vui mừng lại có phần đắng chát.
Bao nhiêu ngày đêm không chỉ không làm phai nhạt tất cả, ngược lại càng ngày càng rõ trong nỗi nhớ nhung của hắn, một cái nhăn mày một nụ cười của nàng vẫn như quá khứ.


“Đệ đã thay đổi rồi, đệ trở nên nhớ tỷ phát điên! Đệ trở nên yêu tỷ tận xương! Trở nên..

chính đệ cũng không còn nhận ra bản thân nữa…”
Trán hắn chạm nhẹ vào trán Ninh Tương Y, hai mắt nhắm lại, hơi thở quấn quít.
Lúc này hắn cảm thấy rất vui vẻ, rất thỏa mãn, một giây trước hắn còn đang thống khổ, giờ phút này lại tràn ngập ngọt ngào.

“Vào lúc đệ chín tuổi, đệ cho rằng tỷ chỉ là si niệm một nháy mắt của, đệ có thể uốn nắn rất nhanh, đáng tiếc, đệ không làm được.”
“Năm mười một tuổi, đệ cho rằng ly biệt lâu dài có lẽ sẽ làm phai nhạt si niệm, đáng tiếc, đệ không thể…”
“Mười bốn tuổi… tỷ rời đệ mà đi… độ dốc hết sức để mạnh lên, để chín chan, lúc đó đệ cho rằng đệ có thể nhịn được nhớ nhung, thế nhưng!”
“Đệ không nhịn được.”
“Tỷ có biết nhớ nhung một người đau khổ đến mức nào không? Có đôi khi thậm chí ngay cả hít thở cũng thấy đau! … Đệ thật sự hi vọng tỷ ở bên cạnh đệ, ở nơi đệ chạm đến được, cho nên đệ nhớ tỷ, dựa theo lời tỷ từng nói, đi trang hoàng vương phủ, bây giờ, nó đã rất đẹp rồi, chẳng phải tỷ nói muốn có một ngôi nhà sao? Đó chính là nhà của chúng ta!”
Nói đến đây, hắn không nhịn được nữa, ngậm lấy cánh môi Ninh Tương Y, trong chớp mắt này, gió nhẹ, nước lắng, trái tim, cũng yên bình.
Xúc cảm mềm mại đó đẹp như trong mơ, khiến người ta chìm đắm.
Răng môi quấn quít, hắn vừa hôn vừa nói nhỏ.

“Đệ cho rằng đệ đã rất mạnh rồi, bọn họ đều sợ đệ… Đệ cũng rất cố gắng, luôn muốn… để mình mạnh hơn, thế nhưng không biết vì sao, đệ như này vừa gặp tỷ lại trở nên luống cuống, trở nên lo được lo mất, trở nên chú ý cẩn thận, trở nên hạ mình cầu toàn…”

Giọng hắn ngày càng thấp, nói đến cuối như có mấy phần tủi thân.
Sau khi hắn hôn xong hơi lui về sau một chút, nhìn sâu vào mắt nàng, tràn đầy bất đắc dĩ.

“Nhưng tỷ biến đệ thành như này, đệ lại không ghét tỷ, không hận tỷ, ngược lại nhìn thấy tỷ, đệ liền vui vẻ, ôm được tỷ, đệ liền thỏa mãn, có lẽ… đệ hết thuốc chữa rồi…”
Những lời tâm tình triền miên này, khiến Ninh Tương Y vô cùng kháng cự, nàng hơi sợ lui về sau, nhưng phía sau là tảng đá, nàng không thể lui được nữa! “Đệ đừng nói nữa, tỷ không muốn nghe những điều này.” “Thế nhưng tỷ không nghe thì làm sao bây giờ? Những lời này, chỉ có tỷ mới có thể nghe thôi.”
Nói rồi, đôi mắt hắn lóe lên ánh sáng nguy hiểm, lại gần sát lần nữa, rõ ràng ở trong nước không nhìn thấy gì, Ninh Tương Y lại cảm giác khắp toàn thân như bị ánh mắt hẳn lướt qua… khẽ run rẩy.
Hắn mỉm cười: “Nếu như tỷ thực sự không muốn nghe, vậy… đệ sẽ làm cho tỷ xem!”
Nói rồi, hắn bất chợt hôn nàng lần nữa!
Hắn quấn riết lấy nàng, hai tay ôm nàng chặt cứng! Nhưng hơi thở vô cùng gấp gáp, hiển nhiên tâm tình không bình tĩnh như hắn thể hiện, sự chờ mong trong nhiệt tình, và cả sự cẩn thận trong ngọt ngào dịu dàng, khiến Ninh Tương Y phải ngập ngừng khi đẩy hắn ra.
Hơn nữa cho dù hắn khao khát như vậy cũng không quá càn rỡ! Dường như sức lực cả người hắn đều tập trung vào trên tay, dùng cái này để đè nén dục vọng trong lòng, lại tham lam muốn càng nhiều hơn.
Hơn nữa hắn thật sự đã trưởng thành, so với khi còn bé, nói chuyện càng mặt dày vô sỉ hơn… có lẽ đây là kĩ năng thiên phú của nam nhân chăng?
Ninh Tương Y có chút bất đắc dĩ nghĩ, nhưng trong lòng rối bời nhiều hơn, thật đúng là… nàng chưa từng chần chờ trong chuyện lớn, vì sao dính vào tình cảm lại trở nên như thế? Chỉ vì hắn là Ninh Úc sao?

Bình Luận (0)
Comment