Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 215


Tiểu cô nương nghe vậy, vành mắt lập tức đỏ ửng
Nàng ta vội vàng nắm lấy vạt áo Ninh Tương Y, vội vàng nói: “Đại ca ca, ngài mau nói đi! Cha ta không chết! Ông ấy chẳng phải đã đi vào rừng biết bao nhiêu lần rồi sao! Làm sao có thể chết được!”
Đúng vậy, lão đi nhiều lần như vậy nhưng không sao cả, mà lần này đi với nàng lại chết thảm.

Chẳng lẽ nàng đi đến đâu máu chảy đến đó sao? Ninh Tương Y nàng ma chướng” vậy sao? (ma chướng cách gọi của đạo Phật, chưởng ngại do ma quỷ gây ra)
Thấy Ninh Tương Y không trả lời, tiểu cô nương nước mắt liền trào ra, trong phòng không khí bi thương phiền muộn bao trùm, khiến Ninh Tương Y nhất thời có chút ngột ngạt không thở nổi.
Lúc này, từ trong phòng bếp bay đến một mùi thơm.

Ninh Tương Y có chút ngẩn ngơ, một lớn một nhỏ vẫn đang không ngừng nức nở, nàng ngơ ngác đi vào trong bếp.

Nhìn phòng bếp gọn gàng, phía dưởi là một cái lò đất, bát đũa xếp ngăn nắp trên giá.

Con gà vừa mới thả vào nồi, rõ ràng là đang nấu canh, lại bị sự xuất hiện của nàng xen ngang.

Bên ngoài tiếng khóc vẫn chưa dừng lại.

Cầm thìa trong tay, nàng có chút người” bối rồi, im lặng một lúc.

Người chết và không thể sống lại, nàng cũng không thể câu xin các nàng ấy tha thứ được, nhưng ít nhất, nàng có thể nấu cho họ một bữa tối.

Căn nhà tuy nhỏ nhưng lại vô cùng ấm cúng.

Nhìn từ nhiều chi tiết nhỏ có thể thấy được suy nghĩ cẩn thận, sống nghiêm túc của họ, họ là một gia đình ba người hạnh phúc.


Tiền có lẽ có thể mua được rất nhiều thứ, nhưng sinh mệnh lại mỏng manh yếu ớt…Nói mất là mất.

Nàng đã chứng kiến vô vàn cảnh sinh ly tử biệt, ngay cả chính bản thân nàng, cũng có thể chết bất cứ lúc nào, điều duy nhất có thể làm, là đừng để cho bản thân phải tiếc nuối điều gì cả.
Lúc này, nàng nghe rõ ràng người phụ nữ kêu khóc, “Ông già! Ông tại sao nói đi liền đi rồi! Ta ngày thường mắng ông, hung dữ với ông, không phải ta cố ý đâu.

Lão đừng trách ta!”
Còn có tiểu cô nương nức nở, “Cha! Con cũng sẽ không tiếp tục nói cha không cho con một cuộc sống tốt nữa, con cũng không cần quần áo đẹp nữa, cha mau trở về với con đi cha…” Nàng nắm chặt cái thìa trong tay, chẳng biết sao, nàng đột nhiên cũng muốn khóc.

Sống cả một đời, không được hưởng thụ, cứ mãi đau khổ lận đận, chưa đợi được đến ngày liễu ám hoa minh* thì đã chết rồi.

Quả thật đáng thương biết bao.

(liễu ám hoa minh: hi vọng thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó)
Cho nên, lúc còn sống, tuyệt đối không thể để bản thân có những điều tiếc nuối chưa hoàn thành, những lời chưa nói ra được.

Ninh Tương Y nhìn trước mặt mịt mù hơi nước, đột nhiên nghĩ đến, nếu có một ngày, nàng chết đi, liệu sẽ còn điều gì tiếc nuối hay không? Khóc lâu cũng mệt, sau khi các nàng ấy đã lấy lại tinh thần, bình ốn trở lại, nhìn thấy Ninh Tương Y đã bưng đồ ăn từ trong, bếp đi ra, từng bàt từng bát đặt lên bàn, trong lòng càng thêm khó chịu.

Nếu không phải tại nàng, người là chồng, là cha các nàng ấy sẽ không chết.

Thế nhưng lão đầu đã nói với các nàng từ trước.

Hái thuốc rất nguy hiểm, trên núi còn có hổ dữ, nếu một ngày hắn không may ra đi, chỉ hy vọng các nàng ấy có thể tiếp tục sống tốt.

Nên thường ngày đều rất hà tiện, liều mạng tích tiền, không ngờ…
Người phụ nữ nghĩ đến đây lại bật khóc, bây giờ đã có một trăm lượng rồi.


Đủ để các nàng ấy tiêu xài cả một đời, thế nhưng lão đầu lại không có một ngày được hưởng phúc.

Cứ như “ vậy mà ra đi rồi.

Bảo các nàng ấy làm sao có thể tiếp nhận nỗi chuyện này đây chứ?
Ninh Tương Y cuối cùng đem bát canh đặt chính giữa, xếp bát đũa, bày ra, sau đó nói, “Đói bụng không? Mau tới ăn cơm đi!”
Thấy các nàng không gai Ninh Tương Y nhìn một bàn đây đồ ăn, nhàn nhạt nói.

“Bây giờ hắn đã thực được mục tiêu đời mình, các người chẳng lẽ không nên chúc mừng hắn một chút sao?” Ninh Tương Y nói đến chuyện lão đầu kiếm được một trăm lượng, người phụ nữ thấy Ninh Tương Y xếp thêm ra một bộ bát đũa, trong lòng càng thêm bi thương, lại cố gắng lau khô nước mắt và bước tới Nếu lão đầu muốn chúc mừng các nàng liền chiều theo ý lão.

Nàng kéo con gái vẫn còn đang nức nở ngồi xuống cạnh bàn, nhìn một bàn thức ăn trước mặt, nước mặt không nhịn được lại tiếp tục chảy xuống.

Ngày bình thường các nàng không được ăn ngon như này.

Nhưng là lão đầu trước khi đi, đinh ninh hứa hẹn hôm nay nhất định sẽ kiếm được một trăm lượng, nên mới đành cắn răng nấu một bữa thịnh soạn.

Nghĩ thầm, dù không có một trăm hai trăm lượng cũng được.

Mà bọn họ thường ngày chỉ là húp cháo.

Nhưng hôm nay, tiệc mừng thịnh soạn.

Lão đầu thành công rồi.


Sau này, bọn họ sẽ cần phải lo lắng vấn đề cơm áo gạo tiền nữa, thế nhưng, người lại chẳng còn nữa rồi.

Ninh Tương Y thấy hai người bọn họ ngồi im bất động, không có động tĩnh liền cầm đũa gắp một miếng thức ăn bỏ vào cái bát trống bên không có người ngồi.

“Chúng ta bắt đầu tiệc mừng thôi, các ngươi…chẳng lẽ không muốn cùng hắn ăn một bữa cơm cuối cùng sao?”
“Ăn! Ăn chứ! Chúng ta ăn…”
Người phụ nữ lại lần nữa lau nước mắt, đồng thời cũng lau cho con gái, coi chừng thật sự muốn động đũa.

Người phụ nữ bắt đầu ăn, thế nhưng tiểu cô nương bên cạnh lại giận dữ trừng mắt nhìn Ninh Tường Y, giọng khản đặc, “Tất cả là tại ngươi! Nếu không phải vì ngươi, cha ta sẽ không chết! Ngươi trả cha lại cho ta!”
Nàng ném đũa về phía Ninh Tương Y, nhưng người phụ nữ giữ nàng ấy lại.

“Con quên cha con đã nói gì rồi sao!?” Người phụ nữ hung dữ, vừa khóc vừa nhìn chằm chằm con gái, nhưng sâu thẳm trong tim, lại vô cùng thống khổ.

Tiểu cô nương biết, mẹ là đang muốn nhắc, cha đã từng nói, một ngày nào đó có thể cha sẽ chết trên núi, nếu quả thật có ngày đưa, các nàng được quá bi sai.

Giờ khắc này, lòng người vừa đau vừa nhức, tiểu cô nương chịu không nối, đứng dậy chạy vào phòng.

Nguời phụ nữ muốn mở miệng gọi nàng ấy lại nhưng lại chẳng có khí lực, chỉ cúi đầu, lặng lẽ ăn.

Ăn mà không hề cảm nhận được bất kì vị gi… Những món này…Đều là món lão đầu thích ăn.

Sáng nay roi khỏi nhà, nàng ấy chỉ cho lão đầu uống một chén cháo, gọi là cháo nhưng thực chất chỉ toàn nước là nước, không biết trên đường xuống hoàng tuyền, lão có bị đói không…
Ninh Tương Y cúi đầu ăn, cũng biết bữa cơm này hiếm có nhường nào, mà lão đầu lại không được ăn, càng cảm thấy thương tiếc…
Nàng ngẫm nghĩ, sau đó rút ra từ trong tay áo một tờ ngân phiếu.

“Ta biết, tiền không mua được mạng sống con người, lão đầu… Ta theo tập tục thôn các ngươi, mai táng lão trên núi, không có lập bia mộ, mà tiền này…Chỉ hy vọng các ngươi có thể tiếp tục sống tốt hon, bởi vì trên suốt đường đi, hắn đều luôn miệng nhắc về các ngươi, có thể thấy hắn lo lắng cho các ngươi rất nhiều.”
Người phụ nữ nghe vậy, nước mắt lại trào ra, nàng đem ngân phiếu đẩy trả lại, tức giận nói, “Đa tạ công tử đã chôn cất lão.


Nhưng ta chỉ muốn biết, lão đầu nha ta, một người đang sống sờ sờ như vậy, vì sao mà chết?”
Ninh Tương Y cũng không hề có ý định giấu diếm, các nàng ấy có quyền được biết chân tướng sự việc.

Kết quả nghe xong, người phụ nữ không chịu nổi, nằm úp xuống bàn gào khóc thảm thiết.

“Đều trách ta! Đều trách ta! Nếu không phải ta nói với lão đầu người lạnh đau lưng không muốn làm việc, lão đầu cũng sẽ không vì một ngọn cỏ mà bị người ta giết! Đều trách ta!”
Ninh Tương Y thấp giọng nói, “Không trách ngươi, chuyện này, ta sẽ giúp các ngươi báo thù, Người phụ nữ nghe vậy, vội vàng ngẩng đầu nhìn nàng
Ninh Tương Y nói tiếp, “Lần này ta chỉ chặt hai ngón tay nàng ta, nhưng lần sau gặp lại, ta sẽ giết nàng ta, cho nên, ngươi đừng khóc.”
Người phụ nữ nghe vậy, lại gật đầu, rồi lập tức lắc đầu, thật lâu, mới ngừng khóc.

“Tiền này, chúng ta không thể nhận.”
“Vì sao?”
Người phụ nữ lau khô nước mắt, nói, “Lão đầu nói, người như chúng tôi, sau một đêm bỗng trở nên giàu có, lòng người dễ đổi, cho nên một trăm lượng này là cực hạn rồi.

Mà ngài, còn đáp ứng giúp chúng ta báo thù, cho nên số tiền này, chúng ta không nhận.”
Ninh Tương Y không khỏi cảm thán, “Lão đầu nhà người quả là một người hiểu chuyện.”
Nói rồi tự tay múc cho người phụ nữ một bát canh.

Người phụ nữ đón lấy bát canh, uống từng ngụm, nức nở nói.

“Bát Canh này, sao lại có vị ngot?”
Ninh Tương Y cũng múc cho mình một bát, uống một ngụm, hơi nheo mắt nói.

“Bởi vì cuộc sống, không phải sẽ chỉ có cay đắng.

Các ngươi cố gắng lâu như vậy nên ngọt”
- ---------------------------.

Bình Luận (0)
Comment