Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 286


“Y nhi, thảo dược lần trước nàng đưa ta, ta cho đại phu xem xét, nói rằng nó đối với bệnh của ta rất hữu hiệu.”
Hắn che đậy hạ đáy mắt mãnh liệt hướng đến Ninh Tương Y gần một bước, ôn nhu cười, “Đại phu còn nói, thảo dược kia rất quý giá, có tiền cũng không mua được, tất cả đều nhờ có nàng hoàng muội …”
Ninh Tương Y xua tay, muốn nói không có gì, chẳng qua là chuyện nhỏ, nhưng là đột nhiên nghĩ đến gì đó, nàng cười đắc ý, lộ ra hai hàm.

răng trắng.

“Không phải Thái tử ca ca muốn cảm tạ ta à?”
“Nàng muốn cái gì?”
“Ta muốn cái gì! Thái tử ca ca có phải quên rồi không, người nói mang lễ vật cho ta mà, lễ vật đâu?” Nàng lấy ngón trỏ chọt chọt vào lồng ngực của hắn, làm ra vẻ hung dữ!
Ninh Giác ma xui quỷ khiến lại cầm tay nàng, cúi đầu nhìn nàng.

Đem ta tặng cho nàng, được không?
Hắn yết hầu giật giật, “Ta tự đưa cho nàng, là tốt nhất.”
Nói, cúi đầu bên tai nàng lặng lẽ nói một câu, nghe được Ninh Tương Y hai mắt tỏa sáng!
“Chuyện này là thật sao!” Nàng bị hắn kinh hỉ đến, hoàn toàn quên lúc này, hắn dựa gần đến bao nhiên.

“Tất nhiên.”
Ninh Giác mắt rũ xuống, mùi thơm ngọt ngào trên người nàng bao vây lấy hắn, để hắn...!Hít một hơi thật sâu.


Không cần đoán, lúc này trong mắt của hắn biến thành màu đỏ sẫm, sâu sắc… Khát vọng cơ thể nàng.

“Quá tốt!”
Ninh Tương Y ngửa đầu gương mặt đầy cảm động cảm ơn hắn, “Thái tử ca ca thật có lòng! Cái mỏ than đá này nếu là người phát hiện! Sau này những nơi tốt, nhất định không quên ngươi!”
Tiền sao? Hắn hiện tại có nhiều lắm
“Vậy ngươi muốn cái gì?”
Ninh Tương Y lúc này tâm trí đều nằm ở vùng than đá, không ngờ Ninh Giác thật đúng là luôn để lời nói của nàng đặt ở trong lòng, lúc hắn đang đào nhánh sông, phát hiện có mỏ than, liền bảo vệ, về nói cho nàng
Nhìn xem khuôn mặt nhỏ dáng vẻ ngơ ngác của nàng, Ninh Giác đang nghĩ đến, ngày đó, Ninh Úc làm thế nào hôn nàng? Hắn cũng rất muốn thử một chút.

Ta muốn cái gì à? Ta chỉ cần nàng!
Lúc này, một tiếng truyền tới, Hoàng đế cười lớn đi vào.

“Nghe nói Y nhi đến rồi à? Vậy chắc chắn là có chuyện tốt rồi!”
Ninh Tương Y nghe vậy, liền với vàng xoay người chạy tới bên Hoàng thượng, mà Ninh Giác còn đứng yên tại chỗ, sắc mặt ngơ ngác.

Ninh Kham vừa đến, liền thấy cách ăn mặc tùy ý Ninh Tương Y, khẽ nhíu mày.

“Y nhi, không phải trẫm đã nói ngươi, ngươi đã lớn như thế, thân phận lại tôn quý, sao lại… Không chú ý đến hình tượng của mình như vậy?”
Lúc này Ninh Tương Y đang buộc tóc đuôi ngựa, trên người mặc một áo bào màu vàng nhạt đã được cải cách, thân dưới mặc váy ngắn gấp hoa màu xanh nhạt.


Nàng mặc mọi thứ đều đẹp, đặc biệt là phong cách rất đơn giản này, có thể làm nổi bật khí chất và dung mạo của nàng, nhưng nàng là một công chúa, ăn mặc quá đơn giản là không được.

Ninh Tương Y không phục, xoay một vòng, cái áo bào và váy ngắn bay lên một vòng, tầng tầng lớp lớp thêu hoa thật giống như đang sống động, nét mặt tươi cười của nàng như một bông hoa.

“Chỗ nào không được, Thái tử ca ca, người nhìn thử xem?”
Ninh Giác vô thức nói.

“Hoàng muội mặc cái gì cũng đều đẹp.”
Ninh Tương Y đắc ý hướng đến Hoàng đế hừ một tiếng, Hoàng đế lại trừng Ninh Giác một chút, “Nhìn các người xem, về sau chỉ sợ đều không có phép tắc.”
Ninh Giác bật cười, hắn nghĩ sẽ nuông chiều nàng, dung túng nàng làm bất cứ chuyện gì.

“Được rồi, Y nhi, Giác nhi, các người tìm trẫm làm gì?”
Ninh Giác nói: “Là chuyện liên quan đến khai hoang vùng Đại Vận Hà, chuyện này cần hoàng thượng xem xét xử lý.”
Ninh Kham lúc này mới nghĩ đến, Ninh Giác trở về, chứng minh Đại Vận Hà đã hoàn toàn xây xong, muốn tổ chức lễ cúng, các tế thiên địa! Đây đúng là chuyện lớn!
Hắn gật gật đầu, “Trẫm biết, ngày mai trẫm sẽ cùng các đại thần thảo luận việc này, lúc tảo triều, ngươi hãy đến trình bày.”
Nói xong, người lại nhìn về phía Ninh Tương Y,” còn nha đầu này lại nghĩ ra chuyện quỷ quái gì đây?”
Ninh Tương Y cười, liền vội vàng ôm thành quả của cả buổi trưa đến cho Ninh Kham nhìn.


“Phụ hoàng! cái này của nhi thần là tin tức tốt, cũng không kém gì so với lễ phong thổ, chuyện này nếu làm tốt, cam đoan danh tiếng của phụ hoàng sẽ lưu truyền muôn đời, các lớp người sau này sẽ biệt khen ngợi!”
Ninh Kham được nàng nịnh hót, cười to!
“Ngươi đó, nói cho ta biết, có độ chuyện tốt gì?”
Ninh Tương Y liền liên tục đem ý nghĩ của mình nói cho Hoàng đế, bao quát về những dịch trạm, những thuận tiện xung quanh, cải cách trạm ngựa, cải tiến xe ngựa cùng nhân giống ngựa, còn có chọn địa điểm, chi phí, ảnh hưởng, thời gian.

Mà nàng không hề đề phòng Ninh Giác, dù sao hắn sau này cũng sẽ đăng cơ, những chuyện này sớm muộn cũng tiếp xúc.

Ninh Kham và Ninh Giác càng nghe càng thấy hay!
Vẻ mặt Ninh Kham càng ngày càng bình tĩnh, hiển nhiên là đang suy nghĩ, còn Ninh Giác, thì dần dần mất tập trung.

Hắn nhìn cái miệng nhỏ của Ninh Tương Y đang chuyển động, cử chỉ linh động nói về những phương án, thần sắc tự tin.

Nàng đã có tài hoa hơn người, nói được làm được, nhưng thái độ khiêm tốn.

Thật giống như bọt biển, Ninh lọc Kham thỉnh thoảng nói lại một vài câu trọng điểm, nàng vội vàng nhớ kỹ, có thể thấy được nàng làm việc luôn khiêm tốn mà nghiêm túc.

Nàng không che giấu bản thân, và nàng sẵn sàng nói về một ý tưởng tuyệt vời như vậy, để mọi người thảo luận về nó, thay vì nhận công lao một mình và sợ người khác can thiệp.

Nàng không thích giành công lao, dù là Tây Châu, kênh đào hay Ngân Trang thì nàng cứ làm, nhưng nàng không bao giờ quan tâm đến thành tích làm được, dường như chuyện đã qua rồi, không có gì đáng nói nữa..

Hết lần này tới lần khác trong đầu nàng luôn có vô số ý tưởng tuyệt vời, khiến người khác bị nàng thu hút sâu sắc, và chỉ có thể bị nàng thu hút.


Ninh Giác tự hỏi, thế gian này không còn nữ tử nào đặc biệt giống như nàng, nếu là nàng không thể thuộc về hắn, tạo sao lão ông trời còn muốn để hắn gặp nàng?
“Ý tưởng này của người rất tuyệt!”
Sau khi Ninh Kham suy nghĩ cẩn thận, hai mắt sáng lên, người suy nghĩ giống Ninh Tương Y vấn đề này còn rất nhiều khó khăn phải vượt qua, dù rất cao hứng nhưng người cũng chỉ khen nàng bằng lời.

“Đã như vậy, việc thuyết phục Lâu Diệp Vương và Nhị Hoàng Tử Ngọc Hành, gánh nặng này giao cho người đi! Đừng để trẫm thất vọng!”
Khuôn mặt nhỏ của Ninh Tương Y một chút xì xuống, than vãn nói, “phụ hoàng, không công bằng! Nghĩ ra cũng là ta, bây giờ làm cũng là ta!”
Ninh Kham bị bộ dáng nhỏ của nàng chọc cười, mày rậm vẩy một cái.

“Không còn cách nào, người tài giỏi thì luôn có nhiều việc phải làm, chuyện này, trẫm thật không tìm thấy cái người nào thích hợp để lo liệu, chỉ có ngươi!”
Ninh Tương Y bĩu môi quay lại nhìn Ninh Giác đang sững sờ kia, “Thái tử ca ca, phụ hoàng lại bắt nạt ta! Mau ngăn cản người đi!”
Ánh mắt của nàng long lanh, cực kỳ khuất phục, để Ninh Giác trong lòng vừa rung động, muốn tình nguyện thay nàng giải quyết hết tất cả mọi chuyện!
Ninh Kham cười, “Ngươi tìm hắn cũng vô dụng! Cái này chuyện này cứ định như vậy, quay về thì đưa Lâu Diệp công chúa cùng trở về lúc, trẫm phải phái người ra biên cương lo chuyện đại sự!”
Nghe xong Ninh Tương Y muốn rời đi, Ninh Giác nhíu nhíu mày, “Phụ hoàng, Y nhi chỉ là một nữ tử, chỉ sợ không ổn.”
“Nếu là nữ tử khác thì ta cũng không dám!” Ninh Kham kiêu ngạo nhìn Ninh Tương Y, “Thế nhưng đây là Y nhi, năng lực của nàng, so với các ngươi không thua bất kỳ một huynh đệ nào đều rất xuất sắc! Đương nhiên, Giác nhi, trẫm không phải nói ngươi không ưu tú, nhưng người cũng không nên đố kị với Y nhi! Ha ha!”
Người nói như vậy, hiển nhiên là lòng đã quyết, mà Ninh Giác nghĩ lại, như vậy cũng tốt, nếu người để Y nhi đi Lâu Diệp khoảng thời gian này, để Ninh Úc cưới Lâu Diệp công chúa, như vậy chờ lúc Y nhi trở về, nhất định cũng không còn hi vọng với Ninh Úc.

Cho nên hắn nói xong cũng không lên tiếng nữa.

Khi Ninh Úc biết chuyện này, cảm thấy đây là Hoàng đế cố ý, cố ý đẩy hoàng tỷ ra, mà lòng Hoàng đế đã quyết, người khác nói thế nào người cũng sẽ không thay đổi.

- ---------------------------.

Bình Luận (0)
Comment