Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 313


Nhưng con đường này đã được định sẵn là có điểm kết thúc.

Tiến cung, Ninh Tương Y được đặc cách đi nghỉ ngơi, Long Thành Thính Tuyết bị cấm túc, Ninh Úc bị Hoàng để gọi đi…
Nhìn bóng lưng Ninh Úc rời đi, bước chân đã trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, cũng bởi vì ảo não của chính hắn nhất thời khiến nàng mềm lòng, đột nhiên, nàng cảm thấy cũng không hối hận khi đã mềm lòng với hắn…
Nàng cảm thấy khó xử, nhưng nàng lại lập tức muốn rời khỏi đây, trước lúc rời đi, nàng rất ít thuận theo lòng mình, nhưng bây giờ muốn làm càn một lần, đường tình cảm này phía trước sẽ đi về đâu, nàng không biết, cũng không muốn nghĩ xa, chỉ nhìn vào hiện tại là đủ.
Nàng không đi nghỉ ngơi, mà đi tìm Tiêu Uyên.

Lúc này Tiêu Uyên ngồi một bên bàn đọc sách, cả người hoài nghi bất định, sắc mặt rất là khó coi, lúc nghe được Ninh Tương Y đến, hắn đầu tiên không phải cảm giác vui mừng, mà là áy náy.

Ninh Tương Y cười nhìn hắn.

“Ngươi làm sao rồi? Hôm nay ta thuận lợi xoay chuyển tình thế, còn hung dữ đánh vào mặt Long Thành Thính Tuyết, ngươi dường như không vui à?” Ninh Tương Y sau khi đi vào, thản nhiên ngồi ngay lên trên bàn sách của hắn.
Tiêu Uyên nhìn nàng, im lặng thật lâu.

Y nhi vốn là như vậy, hơn nữa chuyện lớn nàng nói đến lại luôn luôn nhẹ như mây gió, nàng sẽ không than vãn nàng hôm nay làm như vậy, gây bao nhiêu phiền phức, nhận bao nhiêu khổ sở, nàng phải gánh bao nhiêu sỉ nhục!
Nàng vốn luôn cười như vậy, như không gì có thể làm khó được nàng, nhưng tổn thương vẫn là tổn thương,Tiêu Uyên trong lòng tự trách.

Hắn nhắm mắt lại nói.


“Kỳ thật… Chuyện Long Thành Thính Tuyết muốn ra tay với nàng, ta… Có biết đến.”
Sau khi nói xong, Ninh Tương Y cũng không có phản ứng gì, hắn mở mắt nhìn, thấy Ninh Tương Y cười nhẹ, nàng không nghe được sao?
Hắn… Thật sự mơ hồ không mò ra trong lòng nàng nghĩ gì?.

“Lúc ấy nàng ta tới tìm muốn hợp tác, nói nghĩ ra một biện pháp, có thể… Chia rẽ nàng và Ninh Úc, lúc ấy ta từ chối.”Tiêu Uyên nhìn ra ngoài cửa sổ, yếu ớt nói, “nhưng ta cũng không biết kế hoạch của nàng ta là gì, không biết nàng ta hôm nay sẽ ra tay với nàng, dùng thủ đoạn kia mà sỉ nhục nàng!”
Tế thiên đài là nơi thần thánh cỡ nào, nàng ta làm như vậy cũng bị Thiên Khiên trừng trị!
Lúc này, hắn lần nữa nhìn về phía Ninh Tương Y, thở dài thật sâu, mí mắt buông xuống, ngay cả nốt ruồi xinh đẹp trên mí mắt đều mờ đi.

“Thế nhưng ta cũng không nói cho nàng biết...Nếu ta để cho nàng biết, nàng có thể đề phòng nàng ta một chút, không đến mức bị động như vậy…” Hắn có chút nghẹn, ở trước mặt Ninh Tương Y, hắn cảm thấy chỉ cần hắn có một chút tâm tư xấu xa đều sẽ phóng đại vô hạn!
Ngày hôm đó hắn tìm đến Ninh Tương Y để nói cho nàng biết, nhưng không hiểu sao lúc nhìn thấy nàng hắn lại quên mất, nghe thấy nàng cự tuyệt hắn, hắn liền có những suy nghĩ ích kỷ..

“Ta...” Hắn cười khổ, “Ta là hi vọng nàng ta thành công có được Ninh Úc, vậy thì ta mới có cơ hội, lại không nghĩ rằng, cách của nàng ta là chèn ép nàng để đạt được mục đích! Bởi vì ta nhất thời ích kỷ, hôm nay..

khiến nàng chịu thiệt thòi.”
Hết lần này tới lần khác, những lúc như thế, hắn còn chưa làm gì, còn bị vấy đen.

Đầu của hắn cúi thấp xuống… Mấy năm ở chung, hắn biết rõ nhược điểm của Y nhi ở đâu, hôm nay như vậy, nàng thật sự đáng thương…
“Vậy ta phải hận ngươi à?”
Ninh Tương Y phì cười.

Tiêu Uyên kinh ngạc ngẩng đầu, bị Ninh Tương Y dùng sách trên bàn gõ cho một cái!
“Ngươi đó… Ngươi cũng nghĩ ta quá lợi hại rồi, coi như ta biết Long Thành Thính Tuyết có ý đồ xấu với ta, ta cũng không đoán ra được nàng muốn làm cái gì! Ta cũng không phải thần tiên…”
“Nhưng mà…“Tiêu Uyên trong lòng biết, đây là vì Ninh Tương Y xoa dịu lòng hắn.

“Không có nhưng mà.” Ninh Tương Y nhíu mày, nháy mắt ra hiệu với hắn nói, “ nếu như người thật sự cảm thấy có lỗi với ta, không bằng đem hiệp ước Ngân Trang ký cho rồi?”
Tiêu Uyên nghe vậy, sắc mặt khốn khổ, “Nàng… Nàng thật sự đúng là vì Ninh Úc, cái gì cũng có thể làm.”
Ninh Tương Y không thể phủ nhận, giữ trọng tâm nói.

“Tiêu Uyên...!Chúng ta là bằng hữu, là huynh muội, nhưng sẽ không phải tình là nhân, ta vẫn luôn nói rất rõ ràng, ta hi vọng ngươi có thể tôn trọng ta.”
Lời này thật giống như lưỡi đao, đâm vào tim Tiêu Uyên đau khổ.

Hắn nhìn Ninh Tương Y, nhìn nàng thật lâu.


“Hiệp ước ta sẽ đi ký, nhưng mà Y nhi...!Nàng trước kia dạy cho ta rất nhiều, nhưng chưa từng dạy ta từ bỏ, cho nên ta..”
Ninh Tương Y lại nhìn hắn, sắc mặt không hiểu liền đánh hắn hãy suy nghĩ.

“Cả đời này con người có rất nhiều điều không thể làm, sẽ không có chuyện việc nào cũng đều toại nguyện, người nói ta dạy người rất nhiều, như vậy hiện tại, ta sẽ dạy ngươi bài học cuối cùng không nên vì một chuyện không thể nào mà lãng phí thời gian, người nên đi làm chuyện của người đi.”
Sau khi nói xong câu đó, Ninh Tương Y cũng không đành lòng nhìn Tiêu Uyên có sắc mặt gì, chỉ nói, “ trở về đi, Ngọc Hành cần người, mà ta, cũng phải đi Lâu Diệp...!Chỉ hi vọng lần gặp nhau tiếp theo, ngươi ta - có thể trở lại lúc trước!”
Nói xong, nàng quay người đi.

Rời đi trong nháy mắt, nàng có chút cảm thấy không đành lòng! Không phải bởi vì tình yêu, mà bởi vì hắn luôn phải tổn thương, hai kiếp ràng buộc! Hắn đối xử với nàng quá tốt, nàng cũng không muốn để hắn đau lòng.

Thế nhưng nàng không thể dây dưa tình cảm với hắn, tiếp tục im lặng, để hắn cảm thấy hắn còn cơ hội, còn tiếp tục đau khổ trong đó, không bằng giải quyết dứt khoát!
Hiện tại chỉ hi vọng thời gian có thể xoá đi hết tất cả, gặp lại...!Còn có thể cùng nhau như lúc trước, là bằng hữu.

Mấy ngày về sau, trên hoàng thành.

“Y nhi, ngươi thật sự phải đi bây giờ?”
Trời u ám, Ninh Giác sắc mặt khó coi nhìn đám người Lâu Diệp, nhíu mày nói, “ sao không đợi sau đại thọ phụ hoàng rồi đi?”
Ninh Tương Y cười nói, “ Thái tử ca ca, Đại Dục muốn nghỉ lễ, Lâu Diệp cũng phải nghỉ lễ, năm nay, ta muốn ở Lâu Diệp xem qua! xem bọn họ nghỉ lễ như thế nào!”
Nhìn thấy lòng của Ninh Tương Y đã kiên định, Ninh Giác buồn bực, nhưng đã xảy ra chuyện như vậy, hắn cũng không nói được, thấy Ninh Úc đứng ở đó ngoan ngoãn không nói lời nào! có chút kỳ quái.

Ninh Tương Y cáo biệt Hoàng đế Hoàng hậu và những người khác, sau đó cũng cáo biệt Tiêu Uyên.

Hôm nay trông sắc mặt hắn tốt hơn ngày đó rất nhiều, tuy không biết hắn đang nghĩ gì nhưng cũng lần đầu tiên hắn nở một nụ cười chân thành.

“Y nhi, trên đường cẩn thận, ta bởi vì hiệp ước còn muốn ở lại mấy ngày, nhưng ít ngày nữa cũng phải rời đi… Hẳn là phải tham gia xong yến thọ Đại Dục Quốc quân sẽ đi, về sau...” Hắn nghĩ thật lâu.


Trong cặp mắt xinh đẹp kia lóe lên một tia sầu bi.

“Về sau… Hi vọng có thể gặp nhau thường xuyên.”
Ninh Tương Y cười vỗ vỗ vai của hắn!
“Chắc chắn có cơ hội! Cũng chúc ngươi về nước lên đường bình an, ta đi, đừng nghĩ nhiều!”
Cuối cùng, nàng đi đến trước mặt Ninh Úc.

Ninh Úc đưa tay kéo tay áo choàng của nàng lên, đôi mắt dịu dàng.

Hắn nhẹ nhàng nói, “ đến Lâu Diệp, tất cả đều phải cẩn thận, có vấn đề gì phải nhanh chóng nói cho ta, đừng lúc nào cũng..quyết một mình...!Có biết không?”
Ninh Tương Y nhìn hắn, hai mắt cong cong cười, ngữ khí hơi có cảm động.

“Ta biết… Bảo trọng.”
Nhìn hình bóng Ninh Tương Y rời đi, tất cả mọi người đều không nói gì.

Ninh Kham sắc mặt lo lắng, Y nhi lần này đi mang theo người cũng quá ít, nhưng vì nàng kiên quyết chỉ đem năm mươi người, cũng không biết đến Lâu Diệp, sẽ như thế nào…
- ---------------------------.

Bình Luận (0)
Comment