Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 435


Ninh Giác ngồi trong thư phòng đọc sách, trên mặt nở nụ cười, dường như tâm trạng rất tốt.

Mà lúc này, có người gõ cửa một cái, trong đêm yên tĩnh, có cảm giác rét lạnh không nói nên lời.

“Vào đi.”
Ninh Giác uể oải nói, đầu cũng không nhấc lên.

Ở Đông cung, đều là người của hắn, cho nên một mình vãng lai, không bố trí phòng vệ.
Người tiến đến, chóp mũi hắn liền ngửi thấy mùi son phấn, khiến hắn tự dưng nhíu mày, kết quả ngẩng đầu một cái, liền thấy áo choàng vừa trượt xuống, Diệp Khuynh Vãn vẻn vẹn chỉ mặc một bộ nội y màu bạc, ánh mắt kinh ngạc.

Diệp Khuynh Vãn hắn cũng coi như không thèm đếm xỉa!
Nàng coi như vào ngày đại hôn, đã chịu nỗi nhục lớn nhất cả đời này! Thế nhưng không ngờ, sau đó càng đáng sợ hơn! Đó chính là Thái tử không hề động vào nàng!
Vì thế, nàng nghĩ hết cách, cái chiêu trò gì cũng đều thử qua, Thái tử vẫn lạnh lẽo như cũ, mặc dù không có cắt xén bó buộc chi phí ăn mặc của nàng, cũng không có can thiệp quyền lợi của Thái Tử Phi, nhưng nàng hiểu rất rõ, một ngày nàng còn chưa trở thành nữ nhân của Thái tử, cái vị trí Thái Tử Phi này của nàng chỉ như thùng rỗng kêu to, tùy thời đều có khả năng bị thay thế đi.
Mùa hè ban đêm vẫn còn chút lạnh, nhất là hiện tại nàng chỉ mặc nội y.

Lúc ánh mắt Ninh Giác mỉm cười nhìn vào nàng, nàng vô thức rùng mình một cái, chính mình cũng không biết vì cái gì.


Nhưng nàng thế nào cũng không quên lý do mình xuất hiện ở đây, thế là cả gan tiến lên một bước.

“Điện hạ… Muộn như vậy, để thiếp phục vụ ngài nghỉ ngơi?”
Giọng nói ngọt ngào của nàng phát ra thế nhưng ở trong thư phòng quanh lạnh lẽo, lại có chút đang run lên.

Ninh Giác cầm sách trong tay, ngồi rất nghiêm nghị, có thể thấy được dáng vẻ khí thế hơn lúc trước rất nhiều.

Lúc này hắn lẳng lặng nhìn Diệp Khuynh Vãn, sắc mặt hiền hoà, lại khiến toàn thân Diệp Khuynh Vãn cứng đờ, hồi lâu cũng không dám nói câu thứ hai.

“Ngươi là đến dẫn dụ ta? Ngươi ở yên ở phủ thái tử không được sao, đến mức này, ngươi muốn được voi đòi tiên?”
Diệp Khuynh Vãn trong lòng giật mình! Lắc đầu liên tục, “Không không không… Thái tử đối với thiếp rất tốt...!Chỉ là..”
Nàng cúi đầu, “Chỉ là thiếp dù sao cũng là vợ của điện hạ, bây giờ… Chỉ muốn làm hết nghĩa vụ của một người vợ.”
Ninh Giác đột nhiên cười, hắn cười như gió xuân hiu quanh, hiền hoà không nên lời.

“Nếu như là Y nhi, nếu như nàng là vợ ta, lúc này ta sẽ trực tiếp đi tới dẫn dụ nàng.”
Giọng điệu của hắn luỵ tình lưu luyến, dường như rất chờ đợi cảnh kia, nhưng bất thình lình nói một câu, lại làm cho Diệp Khuynh Vãn sắc mặt trắng bệch!
Nàng cắn chặt hàm răng, lụa mỏng bao trùm thân thể khiến nàng tức giận đến run rẩy!
Nhục nhã, còn gì nhục nhã so với mình đang câu dẫn trượng phu, trượng phu lại đang nghĩ đến nữ nhân khác mà so sánh?!
Thế nhưng Ninh Giác vẫn đánh giá thấp da mặt của Diệp Khuynh Vãn, nàng từng bước một tới gần Ninh Giác, thân thể mềm mại đang phát run, nội y kia căn bản không che đậy được gì, dáng người nàng đang hiện rõ trước tầm mắt Thái tử, trên mặt lại một lần nữa hiện lên nụ cười.

“Điện hạ...!Ngài vì sao không thử một chút? Chỉ cần ngài nếm thử một lần, ngài liền sẽ biết, thiếp so với Ninh Tương Y kia, còn mạnh hơn nhiều!”
Mấy chữ cuối cùng, quả thực là nàng cắn răng nói ra, nụ cười trên mặt đều cứng, thân thể lại có gắng buông lỏng.

Nàng nghĩ vẫn có lý, Ninh Giác xưa nay không gần nữ nhân, làm sao biết mùi vị nữ tử? Chỉ cần hắn thử qua một lần, cam đoan hắn ăn xong quen vị, lại không thể quên!
Chỉ cần cho nàng một cơ hội! Nàng ưỡn ngực, thân thể càng thêm mê người, nàng đã hai mươi, thân thể đầy đủ, không tin sau khi Ninh Giác thử qua một lần, sẽ không mê!
Chỉ cần một lần.

Nghĩ như vậy, nàng lấy dũng khí bổ nhào qua trên người Ninh Giác, lại bị Ninh Giác dùng sách đỡ lại! Hắn ngồi, nàng cúi đầu, trong nháy mắt đó, nàng thấy rất rõ đáy mắt của Ninh Giác, như băng tuyết lạnh lẽo.

“Đừng bao giờ so với Y nhi.



” Hắn cười khẽ, đè thấp giọng nói giống như quỷ.

“Ở trong mắt ta, ngươi ngay cả một sợi tóc của nàng cũng không sánh nổi.”
Diệp Khuynh Vãn rốt cuộc duy trì nụ cười nổi, trên mặt đau rát.

Ninh Giác ngược lại rất vui vẻ, hắn đứng dậy, nhìn cảnh trước mắt này, nữ nhân này trăm phương ngàn kế đều muốn gả cho hắn, nhìn Diệp Khuynh Vãn khiến phẫn nộ của hắn dồn lại, hận không thể chạy mất.

Trước đó nàng vẫn không cảm giác được, bởi vì Ninh Giác luôn cười, nhưng hiện tại nụ cười hắn dần dần đóng băng, khiến Diệp Khuynh Vãn cảm thấy e ngại!
Trước mắt đã không còn là Thái tử khiêm tốn hiền hoà, rõ ràng trước đó còn rất tốt, nhưng giờ khắc này, bộ dạng đáng sợ của hắn trong ngày đại hôn lại một lần nữa hiện ra, khiến Diệp Khuynh Vãn đứng đó, giọng nói giống như đông cứng, trên người kích thích chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người!
“Thái tử...!Ta, ta mới là vợ của ngài..”
Nàng hai mắt rưng rưng, thân thể lại e không ngừng lui lại.

Sau cưới những ngày này hắn lấy lễ để tiếp đón, thế nhưng là không có nghĩa là nàng có được một tấc lại muốn tiến một tấc nữa.

Ninh Giác dùng sách bốc lên cằm của nàng, tinh tế tường tận xem xét, “Làm sao bây giờ… Người cùng Y nhi dáng dấp không hề giống, nhìn xem ngươi, ta không có dục vọng.”
Một khắc này, Diệp Khuynh Vãn xấu hổ muốn chết!
Thế nhưng không đợi hắn phản kháng, Ninh Giác ánh mắt dần dần đóng băng, sát khí vô cùng, khiến nàng như con mèo kinh hãi mà cứng đờ!
“Trước đó ta đã nói với ngươi, ngươi muốn gả cho ta, ta cho người vinh hạnh đặc biệt vốn có của Thái Tử phi, nhưng cũng chỉ thế thôi, nhưng…”
Hắn có chút máu lạnh nhìn vào trên cổ Diệp Khuynh Vãn đang trần trụi, giọng nói trầm thấp càng giống đến từ U Minh Địa Ngục.

“Nhưng nếu ngươi nghĩ được một tấc lại muốn tiến một bước, cái phủ thái tử này, có thể khiến người vinh quang, cũng có thể khiến người chết không có chỗ chôn.”

Sau khi nói xong, Ninh Giác cất bước rời đi, mới mặc kệ Diệp Khuynh Vãn chết sống thế nào, hắn đi hồi lâu, Diệp Khuynh Vãn mới dám mở miệng thở dốc! Hai tay nàng vịn vào ghế trước mặt, oán hận nhìn cửa bị mở ra, trong lòng hận đến run lên!
Vì sao nơi nào cũng có Ninh Tương Y! Vì sao Ninh Tương Y muốn hại nàng như vậy? Nếu không có Ninh Tương Y, Thái tử tuyệt đối sẽ không đối xử chán ghét với nàng như thế! Khi còn bé đã có đại sư nói qua, nàng có phượng mệnh! Thế nhưng tất cả đều bị Ninh Tương Y phá hư!
Nhưng hận thì hận, oán thì oán, nhưng lời nói Ninh Giác lạnh lùng còn quanh quẩn bên tai nàng, khiến nàng căn bản không dám làm gì.

Còn Ninh Tương Y bên kia, lúc này hai người đang núp vào một góc trên sườn núi nhìn về phía trước, xuống dốc tiếp theo chính là doanh trại đang đi tới đi lui tuần tra, trông coi nghiêm ngặt, nhưng trong bóng đêm, cũng không phát hiện ra trên sườn núi có hai người đang nhìn trộm.

“Ngươi khám thấy không khí doanh trại có chút kỳ quái không?” Ninh Tương Y hỏi nhỏ.

Bạch Khải Du cau mày quan sát,”Hình như đang giới nghiêm.”
Nghĩ như vậy, hắn không khỏi lo lắng, tại sao phải giới nghiêm, có phải phụ thân đã xảy ra chuyện gì không?!
Ninh Tương Y có chút buồn bực, nếu có thể biến nhỏ thì tốt, có thể lẳng lặn lén vào xem…
Lúc này nàng đột nhiên thở giài một tiếng!
“Chết!”
“Có chuyện gì vậy?” Bạch Khải Du lo lắng theo!
Ninh Tương Y có chút gấp gáp nói, “vật cưng của ta…Hinh như bị ta bỏ quên ở Triệu Thành…”
- ---------------------------.

Bình Luận (0)
Comment