Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 446


Ninh Tương Y cắn răng nhìn hắn cởi áo, mùi máu tươi bên trong miệng còn chưa tản đi hết, lại cảm giác muốn phun lên lại!
Bên kia còn có vài trăm người không dám tới, mà bên này, dưới cây đại thụ, Liễu Kình lại vô liêm sỉ đến mức ở trước mặt vài trăm người cởi áo cởi thắt lưng?
Ninh Tương Y nhắm mắt lại, tranh thủ điều hoà một hồi, đợi lát nữa cho hắn một chiêu trở tay không kịp!
Nhưng thực tế nàng quá mệt mỏi, đầu choáng váng liên tục, nhắm mắt lại, lại cảm giác không mở ra nổi.
Nàng nhăn mày ngồi dưới tàng cây, bộ dạng dựa vào thân cây, quả thực giống như một con búp bê bằng sứ không có hồn, nàng luôn đẹp đến mức khiến cho người ta kinh hãi, sự yếu ớt và cứng cỏi của nàng đều khiến ánh mắt người khác không thể rời đi, ngay cả Liễu Kình cũng như nằm mơ, hắn chuẩn bị cởi quần, vừa cúi đầu, liền đưa tay đi bóp cằm nàng… Giờ khắc này, Ninh Tương Y trong mắt hung ác, một con dao đột nhiên xuất hiện, nàng muốn cắt cái tay này của hắn!
“A! “
Liễu Kình kêu thảm một tiếng, liên tiếp lui về phía sau, Ninh Tương Y mở mắt ra, hơi kinh ngạc, nàng đã thất bại, bởi vì có ai đó bắn cung tên ra trước nàng một bước, trực tiếp xuyên thủng bàn tay Liễu Kình!
Ninh Tương Y quay đầu, nhìn thấy Bạch Khải Du cầm cung tên đứng ở đó, mặt hắn vô cùng nghiêm túc, ngực còn đang kịch liệt thở lên xuống, nhưng vì hắn thấy!
Hắn thấy Liễu Kình dám cởi dây thắt lưng muốn khinh thường Ninh Tương Y, hắn không cần suy nghĩ bạn một mũi tên tới, phải cho hắn đẹp mặt!
Liễu Kình ngồi sập xuống đất, hung ác nhổ mũi tên trong bàn tay ra, nhìn chằm chằm Bạch Khải Du, hận không thể róc da thịt hắn!
“Lại là ngươi?! Vừa hay, để bản tướng quân xử lý cùng lúc!”.

Hắn vừa định ra tay, liền có không ít người chạy đến, Liễu Kình xem qua, đều là trung thần của Bạch Quý là Triết Thiên! Tên kia cũng đã gặp Bạch Khải Du, hắn hiện tại đem người đuổi tới người tới nơi này chỉ mấy trăm người, mà nghe đội tuần tra nói về Triết Thiên, trong tay hắn có mấy ngàn người, không phải binh lính bình thường!

Bạch Khải Du coi bộ cũng rất có bản lĩnh, cũng biết chạy tới tìm Triết Thiên!
Hắn cắn răng nhìn Ninh Tương Y một chút, trong tay nàng cầm con dao, xem xét cũng không phải là dễ đụng, hắn lại nhìn sang Bạch Khải Du, đối phương lần nữa căng dây cung, nhằm vào hắn!
Liễu Kình không cam lòng, nhưng vẫn quay người chạy trốn! Bạch Khải Du tâm trạng đang hoảng loạn, cũng không muốn truy bắt hắn, còn Ninh Tương Y nhẹ nhõm thở ra, nàng vung tay lên, con dao trong tay dùng để đánh lén rơi đập xuống đất, phá hủy những nguy hiểm cuối cùng, hành độc kia khiến Bạch Khải Du ngay lập tức nhảy tới trước mặt nàng!
“Người không sao chứ…”
Hắn không dám đưa tay chạm vào nàng, lúc này nàng yếu ớt giống như là người nặn bằng tuyết, âm thanh nhỏ cũng sợ kinh động đến nàng!
Ninh Tương Y nhìn Bạch Khải Du một chút, lúc này mới yên tâm ngất xỉu, Bạch Khải Du liền vội vàng ôm nàng vào trong ngực… Một khắc cuối cùng, hắn nghe được nàng nhẹ nhàng gọi hai chữ.

“Ninh Úc…”
“Vương gia, làm sao vậy?”
Màn phản kích quá tuyệt, những người đi theo Ninh Úc cũng hưng phấn không thôi! Lúc này bọn họ cũng đoán được thứ trong tay Vương gia, chắc chắc chính là thứ nằm trong tay công chúa, lợi khí mà người người đều muốn thăm dò! Từng người đều kích động đến không kìm được!
“Không sao.”
Ninh Úc lắc đầu, vừa nãy hắn hình như nghe được hoàng tỷ đang gọi hắn, nhưng làm sao có thể chứ? Nàng lúc này đang ở Ngọc Kỳ…
Hắn cười cười, chẳng lẽ luôn nghĩ đến một người, thì sẽ nghe nhầm sao?
Lúc này mưa đã tạnh, bọn họ trên đường đuổi theo cùng đại đội ngũ tập hợp.


Tiểu Thất người này tương đối nhiều chuyện, hắn còn đang vì uy lực của thuốc nổ mà chưa tỉnh táo lại, một mặt phấn khởi! Nhưng vì Ninh Úc hạ lệnh không cho nói, hắn chỉ đành hỏi kiểu khác.

“Vương gia, tiếp theo chúng ta thật sự phải đi sửa đường sao?” Rất buồn tẻ, không có trò gì hay ho.

Ninh Úc nhìn hắn một cái, “Ngươi đi Tây Châu, làm một chuyện.”
Tiểu Thất nghe có nhiệm vụ mới, vội hỏi, “Làm gì vậy ạ?!”
Ninh Úc đưa lệnh bài của mình cho hắn, “Truyền ý chỉ của bản vương, trong ba vạn trú quân của bản vương, chọn ra ba ngàn lính tinh nhuệ, bí mật đến Lũng thành, bản vương có việc cần dùng!”
Chẳng lẽ là muốn tạo tư quân sao?! Tạo một đội tư quân có thuốc nổ sao? Tiểu học Thất hai mắt sáng lên! Liên tục gật đầu!
Nhưng hắn lại lắm miệng hỏi một câu, “Thuộc hạ còn tưởng rằng điện hạ rời khỏi kinh thành bước đầu tiên chắc chắn sẽ đi Ngọc Kỳ tìm công chúa chứ!”
Ninh Úc lạnh lùng nhìn hắn một cái, hắn lập tức ngậm miệng.

Nửa ngày, trong lúc Tiểu Thất nghĩ là Vương gia đang tức giận, Ninh Úc mới yếu ớt nói.


“Ta cũng muốn đi...”
Một câu này gần như không thể nghe thấy.

Nhưng hắn không thể đi, lúc này ở Ngọc Kỳ còn chưa khai chiến, là bởi vì thực lực và lực lượng hai phe ngang nhau, nhưng hắn vừa đến, kích thích mâu thuẫn thì không nói, nói không chừng còn bị người Ngọc Kỳ hiểu lầm là Đại Dục muốn khai chiến, hoàng tỷ sẽ không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cho nên hiện tại hắn không thể đi.

Nhưng bây giờ là bây giờ, sau này là sau này, chỉ cần Ngọc Kỳ đánh nhau, hoàng tỷ muốn giúp ai, hắn sẽ đi giúp kẻ đó, không ai có thể đem sai lầm đổ cho Đại Dục, chỉ là bọn họ rất lâu rồi cũng không thấy khai chiến, hắn có nên âm thầm làm chút gì không?
Hắn thật sự rất muốn đi xem hoàng tỷ một chút...!Nàng ưu tú như vậy, đi đâu hắn cũng không yên lòng, chỉ có nhìn thấy nàng mới có thể an tâm được một chút.

Càng nghĩ càng thấy bất an, Ninh Úc khẽ nhíu mày, bắt đầu tưởng tượng đến bất kỳ cách gì có thể kích thích mâu thuẫn nội bộ Ngọc Kỳ, im lặng suy nghĩ.

Bạch Khải Du cũng bị doạ hết hồn! Hai tay hắn ôm Ninh Tương Y, cẩn thận từng li từng tí dùng mặt đi cảm nhận hơi thở của Ninh Tương Y, phát hiện nàng chỉ ngất đi mới thở phào, nếu nàng cứ vậy chết đi, hắn chỉ sợ sẽ khó chịu cả một đời!
Lúc này, Triết Thiên cũng đã đến, hắn là một đại thúc năm mươi mấy tuổi, bộ mặt râu ria, vóc dáng cũng rất cường tráng.

“Công tử, đây chính là Cố Quốc đại công chúa sao?” Triết Thiên trừng mắt chăm chú nhìn, không thể tin nói, “ nhìn thấy thì cũng chỉ là một nữ nhân yếu ớt mà thôi, thật sự có lợi hại như người nói? Còn tiếng nổ vừa nãy là chuyện gì xảy ra?Tướng quân đâu, sao hắn không ở đây?”
Bạch Khải Du không biết trả lời từ đâu, lúc này, một con khỉ kéo vạt áo hắn một cái, Bạch Khải Du cúi đầu, thấy tay nó chỉ vào một hướng, Bạch Khải Du vui mừng, vội vàng nói.


“Thiên thúc thúc, phụ thân ta ở đó, ngươi nhanh đi cứu hắn!”
Triết Thiên nghe vậy, vội vàng đi theo con khỉ, lúc này người nam nhân nho nhã khác khoảng bốn mươi tuổi, mặt trăng không để râu nhẹ nhàng đi tới, nói với Bạch Khải Du.

“Đưa đây, giao cho Thường thúc thúc đi, ngươi cũng bị thương, nên nghỉ ngơi thật tốt.”
Kỳ thật hắn hiểu rõ Bạch Khải Du từ nhỏ đã chán ghét nữ nhi, chớ nói chi là ôm, cho nên sợ Bạch Khải Du khó chịu, hắn vội vàng tới đón thay, ai ngờ Bạch Khải Du lại tránh, mặt hắn ửng đỏ.

“Không sao, ta ôm thì tốt hơn.”
Hắn sao lại đồng ý để nam nhân khác đến ôm Ninh Tương Y, nhưng nơi này, căn bản cũng không có nữ nhân nào!
Thường Tái Đức sững sờ, vừa nhìn Bạch Khải Du đã bế Ninh Tương Y lên, bộ dạng cũng không có chút miễn cưỡng, hắn sờ sờ cái cằm, đột nhiên thở dài.

Xem ra công tử cũng đã mở lòng, chỉ với thân phận là Bạch Tướng Quân, với một công chúa chỉ sợ sẽ khó thành.

Công tử bình thường đối với những cô nương khác, sắc mặt không hề thay đổi, thì ra là chưa gặp được đúng người thôi, nhìn bộ dạng hắn đang cẩn thận từng li từng tí, thật đúng là lần đầu tiên trong đời!
- ---------------------------.

Bình Luận (0)
Comment