Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 460


Lúc này, Đổng Cập đã được băng bó kỹ vết thương, đưa đến bên cạnh Thái hậu, sắc mặt hắn trắng bệch ngồi một bên vừa rên rỉ, vừa tố cáo!
“Cô cô, người cần phải bênh vực cho chất nhi! Chất nhi đã mất một cái tay!...sau này Chất nhi làm thế nào tận lực vì cô cô đây?!”
Vừa vặn lúc này, tiếng khóc của cô gái kia cũng làm cho Đồng Loan Nghi có chút phiền, nàng khẽ nhăn mày.

“Lôi tới đây.”
Cấm quân nghe lệnh, liền vội vàng tới kéo nữ tử tay đầy máu, đem đến trước mặt Thái hậu.

Lúc này nàng mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, không biết Thái hậu còn muốn làm gì, trợn tròn mắt nghẹn ngào nói, “ Thái hậu… Dân nữ đã… Đã làm theo rồi, người không thể đánh ta…”
Nàng bị dọa đến mất hồn vía, Đổng Loạn Nghi liếc mắt qua, ánh mắt khinh thường liền dời đi chỗ khác.

“Hóa ra, ngươi lại vì một loại mạt hạng như thế này mà mất tay sao? “ GU
Đồng Loan Nghi nói giọng nguy hiểm khiến Đổng Cập rụt cổ một cái, cộng thêm trên cổ tay vẫn đang rất đau, nhất thời không trả lời nổi.

Đồng Loan Nghi lại cười hỏi Hoàng đế, “Hoàng nhi, ngươi nhìn đi, loại nữ tử lấy oán trả ơn thế này, ngươi còn chờ cái gì? Ai Gia cho ngươi một cơ hội, giết nàng đi...”

“Mẫu hậu!” Tư Vô Nhan trừng mắt, bờ môi trắng bệch, “Hồi cung đi, trầm mệt mỏi rồi!”
Nhưng Đồng Loan Nghi sao mà chịu từ bỏ ý đồ?
Nàng lắc đầu, “Hoàng nhi, ngươi cũng đã học được bài học về lòng dạ đàn bà rồi? Nàng là một nữ tử, lại hại biểu ca người mất tay, còn hại ngươi bị thương, ngươi cũng không muốn trừng trị nàng?
Lúc trước ngươi vẫn tốt hơn, thủ đoạn độc ác… Đáng tiếc, mới ra ngoài một chút khi trở về đã không còn nghe lời, ngươi kiểu này khiến Ai Gia rất không hài lòng, Ai Gia không hài lòng, sẽ thích giày vò ngươi, ví dụ như… Đem nữ tử này chặt đi...Yên tâm, nếu như chặt hết tay chân cũng không chết, Ai Gia sẽ bỏ qua cho một nàng…”
Nàng càng nói càng cười.

“Không… Không!”
Nữ tử kia hiển nhiên bị lời nói ác độc của Đồng Loan Nghi hù doạ, nàng nhìn chung quanh dày đặc cấm quân, cuối cùng bò đến trước mặt Tư Vô Nhan cầu cứu, “Bệ hạ, bệ hạ ngài mau cứu ta! Ta, ta không cố ý, không phải ta…”
Nàng lại lần nữa khóc lóc, lúc đầu chỉ là ra ngoài mua đồ, lại gặp tai hoạ như thế này, nếu như chết rồi, cha mẹ của nàng cũng không thể giải oan!
Tư Vô Nhan giật lại vạt áo từ trong tay nàng, nhìn dáng vẻ nàng vô cùng bẩn thỉu, khẽ nhíu mày.

“Mẫu hậu! Ngài đã nói, nàng tồn tại chỉ như loại sâu bọ, cần gì phải hao tâm tốn sức so đo làm gì?”
Giọng nói nặng nề từ trong kiệu truyền ra, Thái hậu không vui, dùng quạt lông che nửa mặt nghiêm nghị.


“Nếu như Ai Gia nhất định phải so đo thì sao?”
Nàng ánh mắt nhìn chết người, lạnh lùng nhìn vào thân thể nữ tử đang run lập cập kia, chậm rãi mở miệng.

“Hoặc là, ngươi một đao giết chết nàng, hoặc là, Ai Gia đem nàng chặt chặt ra từng khúc tặng cho ngươi, hoàng nhi, ngươi chọn thế nào?”
Lúc này, hắn có thể chọn thế nào?
Chung quanh đều là người của Thái hậu, bọn hắn bao vây tầng tầng lớp lớp ở nơi này, còn Tư Vô Nhan chỉ đem mười mấy người, hắn có thể chọn thế nào?!
Lúc này, có cấm quân rút đao ra vụt một tiếng, hai tay đưa tới trước mặt Tư Vô Nhan, như buộc hắn làm như vậy!
Thấy Tư Vô Nhan khó xử cắn răng, Đổng Loan Nghi híp mắt nhìn, trong mắt hiện ra không ra hài lòng.

Từ nhỏ, nàng đã xem Tư Vô Nhan như công cụ mà dạy dỗ, buộc hắn giết người, buộc hắn hạ độc, làm cho tính cách của hắn càng ngày càng tàn nhẫn!
Thấy móng vuốt của hắn dường như ngày càng sắc bén nàng không thể kiểm soát, nàng liền khiến thân thể của hắn bị suy yếu, cũng không thể luyện võ được, thành ra, hắn làm thế nào cũng không đả thương được nàng, chủ nhân của hắn, không phải rất thú vị sao?
Chỉ là không ngờ… Sói con ra ngoài một lần, cơ bản tính tình đã định hình vậy mà ra ngoài trở về còn có thể thay đổi, còn muốn phản kháng nàng, chuyện này sao không khiến cho nàng tức giận được?
Nhìn Tư Vô Nhan cầm lấy đao, ánh mắt ngày càng hung ác, nàng càng hài lòng, dường như nhìn thấy hắn đã quay về biết nghe lời như ngày xưa, thật sự khiến người khác hoài niệm quá khứ đó.


Tư Vô Nhan cúi đầu nhìn nữ tử bên cạnh chân hắn như chó vẫy đuôi mừng chủ, chính là người này, một giây trước còn ra tay với hắn, không nương tay chút nào, một giây này lại trở nên hèn mọn đáng thương, cũng không còn có thể khiến hắn cảm thông, có lẽ đây chính là âm mưu của Thái hậu, muốn tiêu diệt sự cảm thông của hắn, khiến hắn mất đi nhân tính hoàn toàn trở nên méo mó!
Làm sao có thể?
Hắn giờ đao lên, không phải chỉ là một người sao, chết có gì tiếc? Giờ khắc này, hắn gần như nghĩ mãi cũng không rõ trước đó vì sao hắn lại muốn cứu nàng!
“Thật sự chỉ là, một vở kịch người tốt!”
Một giọng nói đột ngột xen vào, khiến đôi mắt Tư Vô Nhan đang đỏ lên liền trở nên lạnh lẽo, hắn nhìn sang, một thân áo lam kia nhanh nhẹn đi tới, cùng cả thân đỏ của hắn quả là không hợp chút nào, còn thong dong thản nhiên được như thế.

Nhan sắc tự như chim khổng tước lam này, ít ai có thể đè ép được, từng nét thêu thùa trên váy và trang sức trên người tô điểm, chỉ cần xuất hiện, chắc chắn sẽ là người thu hút chói mắt nhất trong đám người, huống chi da nàng lại tinh tế trắng nõn, khuôn mặt càng làm cho người kinh diễm.

Cho nên ngay từ đầu, Đồng Loan Nghi không muốn nhìn thấy Ninh Tương Y, ai bảo Ninh Tương Y vừa đến đã mưu toan, dựa vào cái gì chặt đứt tay Đổng Cập, muốn đến giết gà dọa khỉ, đã như vậy, Đổng Loan Nghi nàng cũng phải làm như vậy.

Một Công chúa Đại Dục mới đến, ở Ngọc Kỳ lại phách lối như vậy, coi Ngọc Kỳ không có người rồi sao?
Thấy Ninh Tương Y từng bước đi đến trước mặt mình, Đồng Loan Nghi mới cười lạnh, “Ai Gia cứ tưởng là người nào, hoá ra là Cố Quốc công chúa Đại Lục… Thất lễ rồi, nãy giờ vậy mà không hề chú ý tới ngươi.”
Ninh Tương Y cũng không thèm để
“Thái hậu một ngày trăm công ngàn việc, không nhớ được một tiểu nhân vật như ta cũng rất bình thường thôi, chỉ là, ta có thể hỏi một chút, nữ tử này đã làm cái gì sai, mà ngài muốn đem nàng chém giết tại chỗ?”
Đổng Loan Nghi tựa vào giường trên kiệu, đong đưa cây quạt, nhẹ nhàng nói, “nàng dám trước mặt mọi người hành thích Hoàng đế, tội không đáng chết sao?”
Nữ tử kia nghe vậy, biết khóc đã không thể dùng được, nàng oán hận lớn tiếng nói với Thái hậu, “Là ngươi, là ngươi ép ta làm như vậy!”

“Ờ?” Đổng Loan Nghi có chút nhướng mày, mọi cử động đều cao sang quý phái, “Kìa, vậy sao Ai Gia muốn người đi chết, ngươi cũng có đi chết đâu?”
Một câu, khiến nữ tử kia nghẹn cổ họng, một chữ đều không nói được.

Ninh Tương Y cười gật đầu, “Thái hậu nói có lý, nàng mạo phạm Hoàng đế Ngọc Kỳ, đúng thực đáng chết!”
Nghe câu nói của Ninh Tương Y, trong lòng nữ tử kia xám như tro, cảm thấy hôm nay khó thoát khỏi cái chết! Chi bằng bị Hoàng đế một đao chém chết, còn được chết dứt khoát!
Nhưng Ninh Tương Y khẽ nhíu mày, lại nói, “ nói đến đây, ta cũng có một việc, muốn xin Thái hậu lấy lại công bằng.”
“Chuyện gì?” Đổng Loan Nghi thản nhiên hỏi.

Lúc này, Đổng Cập ở bên cạnh không dám mở miệng, rụt cổ một cái.

Mỗi khi hắn nhìn thấy Thái hậu, đều giống như chuột thấy mèo, căn bản không dám lỗ mãng, cũng giống như chuyện ngày hôm nay, Thái hậu bên ngoài che chở hắn, sau lưng chắc chắn sẽ trừng phạt hắn! Mà đối phương xem ra không hề chịu từ bỏ ý đồ.

Quả nhiên, Ninh Tương Y chỉ tay vào Đông Cập, nhoẻn miệng cười, “Người này vừa nãy vô cùng phách lối, thấy ta xinh đẹp, liền muốn làm bậy với ta, mạo phạm ta… mà nữ tử này cũng đã mạo phạm Hoàng đế, phải bị chặt thành từng khúc, ta cảm thấy kết quả này cũng thích hợp với Trường Quận Hầu, ngài thấy thế nào?”
Đồng Loan Nghi đang quạt bỗng dừng động tác lại!
- ---------------------------.

Bình Luận (0)
Comment