Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 507


Tiểu cung nhân nói tiếp, đang nói đến công chúa bị uy hiếp uống thuốc độc, còn có Thái hậu giội cho công chúa một chậu nước muốn làm nàng nhục nhã, trên người Ninh Úc tức giận tăng gấp bội, khiến Cung nhân kia kém chút nói không ra lời, sau đó nói đến lúc công chúa phản công, hắn cảm thấy dễ thở được một chút, nói chuyện cũng không còn gây áp lực lớn.

Trong lòng cung nhân không khỏi âm thầm nghĩ.

Cái Vương gia đến từ Đại Dục này thật đáng sợ, hắn không nói lời nào mà đã giống như muốn ăn thịt người khác!
Nhưng khi hắn nghe, Thái hậu hỏi công chúa nếu như Ninh Úc cũng chết rồi thì sao?
Cung nhân rõ ràng cảm giác được cái nam nhân khí thế mạnh mẽ kia, ngừng lại mọi thứ tập trung lắng nghe.

Hắn phải dừng một chút, mới nói lại lời công chúa nói.

Nếu như Ninh Úc chết rồi, ta muốn toàn bộ Ngọc Kỳ phải chôn cùng!
Tất cả mọi người cảm thấy quá bá đạo! Dù hắn chỉ đang thuật lại cảnh lúc đó, cũng cảm thấy vô cùng bá đạo phi thường!
Cho dù nàng là Đại Dục công chúa, nhưng khi nàng nói ra lời này, bọn họ những người đứng bên cạnh Cung nhân trong lòng lại có cảm rung động!
Bọn họ chưa từng nghĩ tới, sẽ có một người có dũng khí và thực lực lớn tới như vậy, có thể thản nhiên nói sẽ chôn một quốc gia chỉ vì một người! Nhất là khi người đó là nữ nhân!
Sau khi bọn họ kinh ngạc và rúng động, những tiểu nhân vật đều thán phục cũng không kém rúng động!
Áp lực trong phòng có vẻ một chút liền biến mất, yên tĩnh không thể hiểu!

Người khác cảm thấy Ninh Tương Y bá đạo phách lối, chỉ có Ninh Úc! Mới hiểu câu nói này có trọng lượng bao nhiêu!
Tim hắn bỗng đập mạnh, nghe xong không khỏi nhìn Ninh Tương Y đang điềm tĩnh ngủ ngoan, thật không dám tin!
Không có ai hiểu, ở trong lòng Hoàng tỷ, thiên hạ thái bình quan trọng bao nhiêu?
Với bản lĩnh Hoàng tỷ, nếu nàng muốn diệt thể, thì chỉ trong khoảnh khắc, nhưng nàng từ nhỏ nàng đã có chí, trợ giúp thiên hạ, mặc kệ là quốc gia nào, chỉ cần có cần, nàng đều nguyện ý xả thân giúp đỡ, bởi vì nàng hi vọng bốn quốc hoà bình, dân chúng mỗi một quốc gia đều có thể giàu có.

Cho dù khó khăn đến mấy nàng cũng sẽ làm, nàng dùng sức mạnh diệt thế để cứu người, giữa cái dễ và cái khó, nàng đã chọn con đường khó khăn nhất.

Có thể nói, thứ nàng ghét nhất trên đời này là giết chóc, cho nên khi hắn ở trước mặt nàng, chưa từng tuỳ tiện sát sinh.

Nhưng một người như vậy, một người tận tâm tận lực giúp người trong thiên hạ, lại nói, nếu như hắn chết đi, nàng sẽ vì hắn, huỷ hoại một quốc gia!
Từ xưa đến nay hắn chưa bao giờ hoài nghi một câu nói nào của nàng, từ trước đến nay nàng nói được thì làm được.

Phá vỡ một quốc gia, đối người khác là rất khó, đối với nàng mà nói lại quá dễ dàng, chuyện quan trọng là nàng vì hắn, bằng lòng huỷ hoại mục tiêu nàng luôn theo đuổi!
Nàng tốn vô số sức lực và thời gian đi tạo nên hòa bình, lại nguyện ý vì hắn mà lật đổ!
Phần tình cảm này...!Trĩu nặng đè ép xuống, khiến hắn nháy mắt được hạnh phúc lấp đầy, vui vẻ gần như muốn tràn ra ngoài!
“Ra ngoài đi “
Cung nhân bỗng nhiên ngẩng đầu, hắn bị Ninh Úc bắt tới, còn nghĩ là mình chết chắc, không ngờ đối phương lại nhẹ tay bây giờ còn muốn thả hắn đi.


Cho nên hắn vô cùng vui mừng, vội vàng đứng lên đi ra ngoài, để lại khoảng không gian này, cho riêng hai người bọn họ.

Ninh Úc nghiêng người nằm ở bên cạnh Ninh Tương Y, cảm thấy vui sướng trong lòng muốn tràn ra ngoài!
Hắn vẫn luôn cảm thấy, Hoàng tỷ tình cảm là tìm cảm ngầm, giống như con rùa, đuổi một chút, đi một chút, nhưng nếu gặp phải chuyện, lập tức sẽ co rụt lại vào trong vỏ, phải từ từ ấm áp...!Nàng mới có thể một lần nữa nhô đầu ra.

Nhưng một người trong lòng đề phòng cao như vậy! Một khi chấp nhận hắn, nàng thay đổi quá kinh ngạc!
Nàng không chỉ không kháng cự khi hắn thân mật, còn chủ động dụ dỗ hắn! Nàng sẽ nũng nịu, sẽ náo loạn, sẽ làm tất cả mọi chuyện khiến hắn cảm thấy ngọt ngào!
Nhưng hắn thật sự không biết, có một ngày, địa vị của hắn trong lòng nàng, lại vượt qua cả mục tiêu còn nặng hơn tính mạng mình!
Cái hạnh phúc này đến cũng quá đột ngột! Khiến hắn mừng rỡ đến chân tay luống cuống! Chỉ là hiện tại toàn thân nàng đều bị tổn thương, hắn muốn ôm lấy nàng cũng không dám, đành phải nhịn ghé sát ở bên tai nàng nói.

“Hoàng tỷ, chờ nàng khoẻ lại, ta lại dạy dỗ nàng!”
Tách ra hai canh giờ, lại có thể khiến cho nàng mang nhiều tổn thương trở về như vậy! Mà còn kém một chút đã chết!
Trong lòng Ninh Úc suy nghĩ cũng sợ không thôi, lại thấy chua đắng nổi lên!
Hoàng tỷ là loại người khi bị người khác đánh, nàng nhất định sẽ đánh lại, thế nhưng lần này, nàng cho người khác đâm không một kiếm, không chỉ không đánh trả, không hiểu sao còn nhắm mắt lại kém chút bị nữ nhân điên đánh trúng!
Nếu tên Thu Hành Phong kia không cứu được nàng, bộ dạng nàng hiện sẽ như thế nào rồi?

Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy phẫn nộ! Vân Đỉnh Sơn là gì, Thu Hành Phong là gì? Bọn họ dựa vào đầu lại có vị trí quan trọng ở trong lòng Hoàng tỷ như vậy? Còn muốn tổn thương nàng?!
Trong lòng Ninh Úc vừa hận vừa ghen vừa cay, nhưng nhìn mặt Ninh Tương Y không còn chút máu nào, hắn cũng chỉ còn đau lòng.

Hắn tiến tới miệng nàng cắn một cái, tức giận nói, “Nàng đừng mơ lại có thể rời khỏi tầm mắt của ta!”
Nàng quá bướng bỉnh, một chút không chú ý liền khiến hắn phải hãi hùng khiếp 1 vía! Sau này hắn phải nhìn chằm chằm nàng, ban ngày ban đêm đều phải nhìn nàng!
Hai người cứ như vậy yên lặng ngủ đến trưa, giữa trưa, Tư Vô Nhan đến.

Hắn vẫn như cũ mặc một cây quần áo đỏ, đi đến đâu đều vô cùng chói sáng.

Ninh Úc thấy Ninh Tương Y chưa tỉnh, cũng không đánh thức nàng, trực tiếp để Tư Vô Nhan đến xem cho nàng.

Tư Vô Nhan nhìn qua vết thương của nàng, phát hiện cũng không bị đánh trúng yếu điểm, trong lòng có chút nhẹ nhõm thở ra, có chút buồn bực, Ninh Úc chỉ để lộ ra phần chân và bả vai của Ninh Tương Y, những chỗ khác đều che kín mít, hắn giống như phòng trộm!
Tư Vô Nhan không vui nhíu mày, “Ta nhớ trên người nàng cũng có bị thương mà?”
Ninh Úc lạnh lùng nói, “không cần ngươi hao tổn tâm trí!”
Tư Vô Nhan cũng một đêm không ngủ, buổi sáng còn xử lý chuyện chính sự rối loạn, tính tình cũng đang không tốt!
“Sợ thầy giấu bệnh! Mà lại, nàng cũng không phải vật của riêng ngươi, ngươi thế này không cảm thấy quá đáng sao?”
“Nàng chính là vật của riêng ta!”
Ninh Úc vô thức ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn một cái, ngồi ở bên giường, lấy một dáng vẻ ngông cuồng nói với hắn.


“Của ta!”
Nàng toàn thân trên dưới đều của ta!
Tư Vô Nhan bực bội muốn quay đầu bước đi! Nhưng vì Ninh Tương Y, nên hắn vẫn nhịn.

“Thái hậu thích dùng độc, vết thương trên người nàng, cũng không biết có đụng phải những loại độc kia không, nhất định phải để ta xem một chút!”
Ninh Úc xoắn xuýt, hắn trừng mắt nhìn Tư Vô Nhan.

“Ngươi quay người đi.”
Tư Vô Nhan muốn nổi giận, nhưng hiện tại người hắn mệt mỏi không còn sức lực, cho nên đành phải quay người, sau đó Ninh Úc mới kéo phần chăn của Ninh Tương Y lên, vết thương trên người nàng khá ít, nhưng trên cánh tay bị thương rất nhiều, cả trên đùi có một vết cắt thật dài, không biết là từ đầu gây ra.

Ninh Úc để lộ ra mấy chỗ này, còn chỗ khác lại tiếp tục che kín mít, phòng trộm tên nam nhân này, hồi mới nói.

“Được rồi.”
Tư Vô Nhan nhìn lại, thật sự là buồn cười, người hắn bây giờ đã quá mỏi mệt, Ninh Úc còn ngồi khư khư bên cạnh, còn suy nghĩ nhiều như vậy sao?
Hết lần này đến lần khác, Ninh Úc luôn đề phòng hắn mà che phủ Ninh Tương Y cực kỳ kín mít, đúng thật là chỉ để lộ ra chỗ vết thương!
“Sao ngươi không che kín cả mặt nàng luôn đi?”.

- ---------------------------.

Bình Luận (0)
Comment