Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 53


Ông ta trực tiếp ra lệnh cho mẫu phi của ta tạo cơ hội để ông ta gặp mặt dì của ta.

Mẫu phi của ta không nghe theo, ông ta liền nói rằng người không chịu nghe lời chồng, không làm tròn trách nhiệm của người vợ, muốn đánh chết đứa trẻ trong bụng người.
Mẫu phi vì bảo vệ ta, cuối cùng tâm ý cũng nguội lạnh, vốn dĩ còn muốn ngăn cản nhưng sau này lười không muốn quản nữa, thờ ơ nhìn chồng và em gái mình qua lại với nhau, ngày ngày tự hát hí khúc trong phủ.” Vốn dĩ, Ninh Tương Y đang mơ mơ màng màng lắng nghe, nghe tới đây vẻ mặt nàng nháy mắt cứng lại, vậy mà Úc Cửu Thiên cười nói giống như không hề để ý.
“Lúc ấy, ta còn nhỏ nhưng có một câu ta vẫn nhớ rất rõ, ta hát cho ngươi nghe…” Nói xong, Úc Cửu Thiên giả vờ nghiêm chỉnh, hắng giọng, nhẹ nhàng cất giọng…
“Chưa từng nghĩ… Chỉ chín ngày mà Xuân các ấm áp chợt trở nên lạnh lẽo, hóa ra chim sẻ bay đi, chim Phượng nhào tới…” Giọng nói trong trẻo của cậu thiếu niên vang vọng khắp đường lớn ngõ nhỏ, rõ ràng khúc “Phượng Hoàng giả” này là dành cho phụ nữ xướng, vậy nhưng qua giọng xướng trầm trầm của hắn ta, nó lại mang theo một nỗi buồn khác.
“Ngươi có biết không?” Hắn ta chợt dừng lại, nói với Ninh Tương Y: “Sau khi làm mẫu phi của ta mang thai, phụ vương không hề đặt chân vào chính viện nữa, cộng lại vừa tròn chính ngày.

Hơn nữa, lúc mẫu phi sinh ta ra, ông ta cũng không hề ở bên cạnh người, vậy nên mẫu phi mới đặt tên ta là Cửu Thiên, hoàn toàn là châm biếm! Người đối với ta, có lẽ là ghét nhau ghét cả tông chỉ họ hàng…”
“Những ngày sống tạm bợ như vậy khác xa so với cuộc sống tùy ý mà người mong muốn, vậy nên càng ngày, người càng say mê hát hí khúc.

Cuối cùng, vào đêm giao thừa ở Vương phủ, không quan tâm tới lời phản đối của mọi người, người đã đuổi hết những con hát hát mừng năm mới xuống rồi lên sân khấu biểu diễn khúc Bá vương biệt Cơ*.
Nhưng không ai ngờ, nhát kiếm cuối cùng người đâm xuống, máu thật sự đã bắn ra.


Lúc ấy, ta ở ngay dưới sân khấu, vậy mà người không hề để lại cho ta một lời di ngôn nào…”
*Bá vương biệt Cơ, tác phẩm kinh kịch lâu đời diễn cảnh Sở Bá Vương Hạng Vũ Vĩnh biệt người thiếp yêu quý của mình là Ngu Cơ thời Hán Sở tranh hùng Giọng Úc Cửu Thiên khẽ run lên.
Chuyện xảy ra sau đó rất đơn giản, phụ vương của hắn ta liều mạng muốn kết hôn với dì hắn, thỏa thuận với tổ mẫu của hắn ta, chỉ cần tổ mẫu cho phép, không kể sau này Vương phủ có bao nhiêu đứa trẻ, người cuối cùng thừa kế chắc chắn là hắn ta.

Vậy nên tổ mẫu mới để người phụ nữ đó vào cửa, từ dì biến thành mẹ kế của hắn.
Ninh Tương Y dần dần tỉnh táo.

Hình như nàng có thể tưởng tượng ra người phụ nữ với lớp trang điểm thật đậm đã một mình hoàn thành khúc hí cuối cùng trên sân khấu như thế nào.

Đối với một người phụ nữ có tham vọng, cuộc sống như vậy thật sự quá đau khổ.

Rốt cuộc, một người phụ nữ lớn lên trong sự nuôi dưỡng của những tư tưởng phong kiến, dù có một mình độc lập cũng không thể thoát khỏi kết cục này.

Cảm nhận được nỗi buồn sâu sắc từ cậu bé lớn bên cạnh, Ninh Tương Y xoa xoa cái đầu đang không tỉnh táo của mình rồi đột nhiên tinh nghịch đưa mặt tới gần, nháy mắt cười nói
“Hát hí khúc sao… Ta không biết, nhưng ta biết múa, ngươi có muốn xem không?”
Vốn dĩ, Úc Cửu Thiên đang chìm đắm trong nỗi buồn, nhưng khi nghe thấy lời Ninh Tương Y nói, hắn ta không thể không nhìn thân thể bé nhỏ, cứng ngắc của nàng, hắn ta bật cười nói: “Múa? Ngươi sao?” “Đúng vậy!” Ninh Tương Y nhảy ra xa một chút, sau đó nhẹ nhàng xoay người, ngẩng đầu, nàng tự cho rằng động tác của mình rất phóng khoáng, mềm mại.
Trên người nàng là bộ trang phục luyện công đơn giản nhất, nhưng vì đã uống rượu nên chỉ một động tác xoay người cơ bản cũng làm nàng loạng choạng, bộ dạng buồn cười này không hiểu sao lại khiến tâm trạng của Úc Cửu Thiên tốt hơn.
“Nhìn bộ dạng này của ngươi, chẳng lẽ là đang diễn trò say rượu mất tỉnh táo cho tiểu gia xem sao? Cũng đừng làm đau mắt gia nữa.” Nghe thấy vậy, Ninh Tương Y không hài lòng, nàng mở to đôi mắt mờ mịt nhìn hắn ta.

Lúc này nàng vẫn chưa tỉnh rượu, chỉ ngây ngốc tự lẩm bẩm nói.
“Ngay đến phụ hoàng và bọn họ cũng chưa từng được xem ta múa, trời ạ, ngươi quá may mắn rồi!” Úc Cửu Thiên không nhịn được, cười to: “Ta chưa từng thấy ai tự bán tự khen như vậy, ngươi muốn múa thì cứ múa, nếu múa không đẹp, cùng lắm tiểu gia ta không trách tội ngươi là được rồi Nghe hắn ta nói như vậy, Ninh Tương Y cười thỏa mãn, lại nhảy ra xa một bước.
Lúc này, họ đang đứng trên một con phố rộng lớn, dưới chân là những phiến đá xanh, hai bên là những cửa hàng đã đóng chặt cửa, còn có tiếng gõ mõ cầm canh từ xa vọng lại.
Úc Cửu Thiên ngồi ngay ngắn trên thềm đá trước cửa nhà người ta nhìn nàng, hẳn ta cũng muốn hưởng thụ một chút niềm vinh hạnh mà đế vương cũng không có được.
Ninh Tương Y kéo sợi dây buộc tóc trên đầu xuống, múa một đoạn vũ khúc Tế tự phổ biến nhất ở thời đại này, Hạ Thanh Thiên.
Gió đêm thổi bay mái tóc dài của nàng.

Kiếp này, nàng sống an nhàn sung sướng, vì thế mái tóc của nàng vừa mềm vừa bóng, theo cử động xoay người mà cuốn vào với nhau, hết lớp này tới lớp khác, làm lòng người rối loạn.
Có lẽ có liên quan đến chuyện tập võ, những động tác đòi hỏi độ khó cao như vậy mà nàng đều có thể thực hiện rất dễ dàng, lại có lẽ do say rượu nên những động tác múa vốn rất đoan trang, thanh lịch, khi nàng biểu diễn lại có thêm một chút phóng khoáng và tự do.
Đây chỉ là một điệu múa tập thể mà Ninh Tương Y đã xem tại một buổi lễ tế thiên.

Vì động tác rất đặc biệt và trang nghiêm, cộng thêm cảm giác cổ phong thần bí nên nàng nhớ rất rõ.
Tuy nhiên, khi nàng mô phỏng lại vẫn rất vất vả, dù nhớ kỹ hầu hết các động tác nhưng có rất nhiều chỗ nàng không biết phải làm sao, cứ mơ hồ múa loạn, nàng cũng không quan tâm, càng múa càng tự hưởng thụ.
Vốn dĩ, múa tế thiên là một điệu múa thần thánh nhưng không hề có mỹ cảm, song theo quan điểm của Úc Cửu Thiên, đây là điệu múa đẹp nhất mà hắn từng xem, điệu múa có một không hai.
Ninh Tương Y càng múa càng hăng say, hơi men cũng đã xông tới não, thân thể ngày càng không nghe lời.

Cuối cùng, trong một lần xoay người, chân trái nàng vướng vào chân phải, cứ thế ngã thẳng về phía trước! Gần như Úc Cửu Thiên xông tới đón nàng theo phản xạ, ôm trọn nàng vào lòng! Lần đầu tiên mùi hương trên cơ thể cùng sự ấm áp của thiếu nữ đã hình thành một ý thức rõ ràng trong suy nghĩ của hắn ta.
Ninh Tương Y ngẩng đầu, hương rượu ấm áp thổi vào mắt Úc Cửu Thiên, hắn ta không hề ghét bỏ nhưng ngoài miệng lại nói: “Đúng là một con sâu rượu! Cũng may ngươi gặp được tiểu gia ta!” Lúc này Ninh Tương Y chợt lầm bầm.
“Úc Cửu Thiên.” “Sao vậy?” “Ngươi… Ngươi phải cẩn thận… Mẹ kế của ngươi.” Ninh Tương Y nửa dựa vào lòng hắn ta, nói mơ hồ: “Nếu có một ngày… Ừm… Ngươi gặp nguy hiểm…
Không… Không còn nơi nào có thể đi, ngươi… Có thể tin tưởng ta” Nàng nói không rõ ràng nhưng Úc Cửu Thiên lại nghe rất rõ.

Hắn ta mở đôi mắt sáng lấp lánh của mình, nhìn nàng không chớp mắt, trong lòng có cảm giác ấm áp mà trước nay chưa từng có.

Người đời chỉ thấy cảnh tượng sáng láng trước mắt, đâu ai biết sau lưng, hắn ta không có ai để tin tưởng, đau đớn giấy dụa.

Chỉ có cô gái nhỏ mới quen không được bao lâu này mới muốn hắn †a tin tưởng nàng trong tình huống như vậy.
Một Úc Cửu Thiên vẫn luôn rất kiêu ngạo, cuối cùng cũng không nhịn được mà trở nên dịu dàng.

Hắn ta không nhịn được, đưa tay véo khuôn mặt non mịn, nhỏ nhắn của Ninh Tương Y, khó trách nàng lại thích nó tới vậy, cảm giác thật sự rất tuyệt.
“Nha đầu thối! Hừ… Lời của ngươi, tiểu gia ta… Nhớ rõ rồi!” “Các ngươi đang làm gì vậy?!” Ngay khi Úc Cửu Thiên đang muốn đưa Ninh Tương Y về nghỉ ngơi, có một giọng nói giận dữ truyền tới.

Mà lúc này, Ninh Tương Y đã ngủ say như chết, hô hấp đều đặn phả lên cổ Úc Cửu Thiên.
Hắn ta ngẩng đầu, ở đầu kia của con phố là một người đàn ông đầu đội kim quan, khoác trên mình một chiếc áo choàng đen, người tới đang căm tức nhìn hắn ta!
Hắn thở hổn hển, búi tóc cũng khẽ nhấp nhô, mà lúc này, phía sau hắn không hề có một người theo hầu.

Thế nhưng, Úc Cửu Thiên vẫn có thể nhận ra hắn.
“Ồ, đây không phải là thái tử điện hạ sao?” Hắn ta càng ôm Ninh Tương Y chặt hơn, nở nụ cười không hề sợ hãi: “Muộn như vậy rồi, thái tử xuất hiện ở đây, thật sự rất kỳ lạ.”

Bình Luận (0)
Comment