Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 61


Hoàng hậu dù sao cũng đã bốn mươi, lại từng thấy biết bao nhiêu người, trải qua biết bao nhiêu chuyện, hiện nay còn gặp phải sóng gió lớn như vậy, bản lĩnh nhìn người vẫn còn rất chuẩn.
Bà ta khen Ninh Tương Y cân quắc kiêu hùng bởi vì tuy nàng nhân thiện nhưng mới mười tuổi đã có thể ra tay tàn nhẫn giết chết sát thủ uy hiếp toàn trường.
Nhìn nàng như vô hại nhưng mưu kế thâm sâu, lại nhiều vô số kể.

Có dã tâm không nói nhưng càng quan trọng là nàng dám thực hiện dã tâm của mình.
Người như vậy không nên sánh với một từ kiêu hùng sao? Mà Ninh Giác thấy Hoàng hậu dùng hai câu này để đánh giá cao Ninh Tương Y, trong lòng hắn ta rung động, một chút không phục cũng không có, chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Vui vì mẫu hậu đánh giá cao nàng như vậy.
“Chuyện trước kia đã qua đi không cần nhắc lại nữa.

Hoàng muội sẽ không để bụng…” Ninh Giác nghĩ đến Ninh Tương Y, chẳng biết vì sao lại trở nên hết sức dịu dàng.
“Hoàng muội… thật sự rất tài giỏi, lại mang lòng nhân hậu.” Không biết vì sao trong mắt Hoàng hậu, nhìn hắn thế này khiến lòng bà rất bất an.
Hoàng hậu do dự hồi lâu mới ấp úng mở miệng.
“Hoàng nhi… Con đối với Ninh Tương Y..” Là tình cảm như thế nào? Bốn chữ cuối cùng tuy bà ta không nói ra nhưng lại suy tư nhìn chằm chằm Ninh Giác.
Mà Ninh Giác vừa phục hồi tinh thần nên nghe không rõ “Sao ạ? Mẫu hậu ngài vừa nói gì?” Nhìn gương mặt anh tuấn của con trai lại xuất hiện hào quang tự tin, Hoàng hậu có chút né tránh lắc đầu: “Không có gì.

Việc này không nên chậm trễ… Mẫu hậu phải đi gặp phụ hoàng con! Chỉ là…” Bà ta nhìn Ninh Giác muốn nói lại thôi.
Chỉ là… Đó là muội muội của con đó! Cho dù không có quan hệ máu mủ nhưng lại là chuyện cả thiên hạ này đều không tán đồng! Nhưng cuối cùng bà ta vẫn không nói nên lời.


Hiện giờ tình cảnh của bọn họ còn lay lắt không chừng, cần gì phải nói những lời này? Vừa nghĩ tới khoảng thời gian dài sắp tới không thể gặp Hoàng hậu, Ninh Giác ở lại trò chuyện với bà ta một lúc lâu sau mới rời đi.
Trong nháy mắt khi bước chân ra hỏi Phượng Thê cung, Ninh Giác nhìn lên trời xanh mây trắng, trong lòng đột nhiên có vô tận khoái ý! Hắn ta phải đi rồi, đi xây dựng sự nghiệp thuộc về chính hắn, xông ra một mảnh trời riêng! Ninh Giác nhìn về phía Điện Chiêu Dương mĩm cười… Chớ hắn quay về, hắn ta nhất định sẽ bao giờ còn bị người khác quản chết Thời tiết Kinh thành luôn khô ráo và sáng sủa.
Đúng như dự đoán, ngày hôm sau khi lên triều, khi Ninh Giác xin rời khỏi kinh thành đi tu sửa kênh đào, các đại thần trong triều đều ồ lên.
Mọi người đều dùng ánh mắt nhìn sinh vật lạ đánh giá hắn ta.

Có phải Thái tử bị kích thích quá lớn nên diên rồi không? Phải biết vinh dự lớn nhất của Thái tử chính là có thể thay mặt Thiên tử nhiếp chính.
Cơ hội tốt như vậy mà hắn ta lại muốn chắp tay nhường ra, sau đó đi sửa kênh? Dựa theo kế hoạch của Thái tử, công trình này cũng không phải lớn bình thường!
Hơn nữa kế hoạch này đúng là tuyệt diệu, mang lại không biết bao nhiêu chỗ tốt! Một khi xây xong, đó chính là công lao vĩ đại! Có thể lưu danh thiên cổ! Nhưng mà ai biết phải đi sửa bao nhiêu năm? Mười năm? Tám năm?
Đến lúc đó trần về trần, thổ về thổ, có chiến công hiển hách thì có ích lợi gì? Dùng biện pháp này để nâng cao chiến tích thật sự là quá ngu xuẩn! Cho nên tuy ánh mắt ai cũng quỷ dị nhưng lại không có vị nào đứng ra phản đối.

Ninh Giác thẳng lưng đứng giữa đại điện, ánh mắt trực tiếp đối diện thánh nhan.
Ninh Kham dùng ngón tay gõ lên long ỷ, trong mắt suy nghĩ sâu xa.
Hôm qua Hoàng hậu mới giao ra phượng ấn, nói muốn vào chùa tu hành cầu phúc cho dân chúng.

Hôm nay đứa con trai này liền xin rời kinh trị thủy, tu sửa kênh đào.
Người ngoài cảm thấy Thái Tử đã nhận mệnh, nản lòng thoái chí mới muốn ly kinh, nhưng nhìn hắn ta tinh thần phấn khởi, vẻ mặt sáng ngời đứng ở đây, chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã đưa ra quyết định, Ninh Kham cảm thấy đứa con trai này vẫn chưa suy sụp đâu.
Chẳng qua không biết vì sao lại muốn đi trị thủy, thời gian cũng quá dài rồi..

Mà Ninh Giác bị Hoàng đế nhìn cũng bắt đầu chột dạ.

Chẳng lẽ phụ hoàng đã phát hiện? Trong lòng hắn ta rối loạn, tỉnh thần lại tập trung cao độ lên! “Đây là chuyện tốt!” Hoàng đế đột nhiên cười nói, giọng nói như tiếng chuống vang khen ngợi: “Chủ ý này cũng rất tuyệt diệu! Mặc dù công trình không nhỏ nhưng nếu hoàn thành thì đây chính là chuyện lợi nước ích dân.
Hoàng thượng nói như vậy có nghĩa là đồng ý? Ninh Giác khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Kham không chớp mắt nhìn chằm chằm hăn ta.

Bị Hoàng đế nhìn như vậy, lòng hắn lại căng thẳng, nghe Hoàng thượng nói tiếp.
“Chuyện này trẫm sẽ toàn lực ủng hộ! Cho dù mất bao nhiêu năm, trầm đều tự gánh chịu.

Chẳng qua… Giác nhi, con thật sự muốn nhận nhiệm vụ này?” Ninh Giác hít thật sâu.

Lúc này trên mặt hắn là vẻ ôn hòa bình tĩnh, ung dung không vội vã, phong hoa của một Thái tử lại lần nữa xuất hiện trên người hắn ta.
“Nhi thần nguyện ý lĩnh mệnh, chỉ cần kênh đào một ngày chưa xây xong, nhi thần tuyệt đối không hồi kinh!” Quyết tâm của Ninh Giác khiến các đại thần không khỏi hít hà.

Thái tử thật sự điên rồi, bị đả kích điên rồi! Ninh Kham cũng hết sức bất ngờ.

Ông ta ngồi trên long ỷ nghiêng về trước, tựa như muốn nhìn thấu đối phương, nhìn kỹ †ừ trong ra ngoài.
“Chuyện này vừa nặng nhọc vừa khổ cực, Giác nhi có yêu cầu gì không?” Ninh Giác chậm rãi thở ra nhẹ nhõm, ngẩng đầu nói ra những lời đã chuẩn bị sẵn.

“Nhi thần… Có ba yêu cầu!” “Nga?” Đứa nhỏ này vẫn luôn ôn hòa, kiên quyết như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Ninh Kham phất tay: “Nói đi đừng ngại Ninh Giác khẽ mỉm cười: “Thứ nhất, lần này nhi thần rời đi, không biết khi nào mới có thể trở về, hy vọng phụ hoàng có thể niệm tình mẫu hậu đã tự nguyện trả lại phượng ấn mà chăm sóc một hai.”
“Hiếu tâm rất đáng khen, trẫm đồng ý.”
Đôi mắt Ninh Giác sang lên, cười khẽ: “Thứ hai, nhi thần hy vọng cho dù nhỉ thần mất dùng cách gì, thời gian bao lâu, phụ hoàng cũng không thể phái người khác tới tiếp nhận.

Chuyện này chỉ có thể giao cho nhi thần cầm quyền!”
Đây cũng là chỗ khiến Ninh Kham khó hiểu.

Chẳng lẽ hắn ta sợ sẽ có người tranh cái quyền chủ sự này với hắn ta hay sao? Ninh Kham cười: “Chuyện này quá lớn, sợ rằng một mình Giác nhi không đủ tỉnh lực.”
Ninh Giác cười khế nói: “Đây cũng là yêu cầu thứ ba của nhỉ thần.

Bởi vì đây không phải chuyện nhỏ cho nên nhỉ thần muốn các vị đại thần có thể phái vài vị công tử có tài hoa đi theo.

Một là có thể rèn luyện nhân tài, hai là có thể phụ tá nhỉ thần một vài.

Mong phụ hoàng ân chuẩn!”
Tinh quang trong mắt Ninh Kham chợt lóe lên! Ông ta trầm tư chốc lát, sau đó dựa người vào long ỷ, mắt nhìn về phía chúng đại thần.
“Các khanh có ý kiến gì không?” Tất cả đại thần trố mắt nhìn nhau, đây là cơ hội không làm mà hưởng, ngồi không cũng có công lao từ trên trời rơi xuống, bọn họ có thể có ý kiến gì.
Thứ khác thì bọn họ thì không nhiều nhưng con trai thì bao đủ.

Đến lúc đó phái một đứa được nuông chiều lại không quan không chức đi theo, sau khi trở lại chắc chắn sẽ được thăng quan phát tài! Đến nỗi tài hoa? Hừ! Chuyện này không phải Thái tử có thể quyết định.

Cho nên trong lúc nhất thời tất cả đại thần đều rối rít gật đầu, cũng hết lời khen Thái tử nhân nghĩa, suy nghĩ chu đáo.
Ninh Kham nhìn xuống dưới.

Đúng là lâu rồi ông ta không thấy cảnh quan lại trong triều đồng lòng như thế.

Khoảng thời gian vừa rồi đám người này tranh đấu gay gắt như gà chọi vậy, bây giờ thấy cuối cùng cũng đã bức được nhân vật chính rời kinh nên có thể thỏa thê đắc chí? Mà Ninh Giác chẳng qua chỉ liếc mắt nhìn bọn họ, đối với những lời khen ngợi của đám người này chỉ cười cho qua.
Một tháng trước, những người này còn đang ép ông ngoại hắn ta phải lấy cái chết tạ tội, hôm nay lại khen hắn ta hiếu thuận.

Đây chính là cái gọi là triều đình.
Hắn ta cố gắng để mình cười càng thêm ôn hòa.

Triều đình như vậy hắn ta phải sớm quen thuộc mới được.
Nhìn những gương mặt giả tạo của bọn họ làm hắn ta nhớ đến Ninh Tương Y.
Cũng chỉ có nàng mới thật lòng suy nghĩ cho hắn ta.

Không những giúp hắn ta bày mưu tính kế mà còn cân nhắc chu toàn mọi mặt.

Nàng như vậy khiến lòng hắn ta ấm áp.

Đột nhiên lại rất muốn rời khỏi nơi này, nhanh chóng hồi cung…

Bình Luận (0)
Comment