Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 628


Hoàng Lương nhất mộng, một giấc chiêm bao cả đời.
Ninh Giác cảm thấy hắn có hai giấc mơ, một cái, là Y Nhi nói kiếp trước, hắn hoài nghi nàng, vu oan nàng, phản bội nàng, rất nhiều đoạn ký ức hiện lên, cũng không hoàn chỉnh, có tốt đẹp, nhưng đau khổ nhiều hơn…n
Một cái khác kiếp sau, hắn bảo vệ nàng, yêu nàng, nguyện ý vì nàng bỏ đi tất cả, nàng lại không tin hắn.
Thật tiếc nuối, hai kiếp đều là bỏ lỡ.
Hắn không thể nào làm ca ca của nàng, hắn vẫn yêu nàng, muốn ở bên nàng, hôn nàng, ôm nàng, nghe giọng nói mềm mại nàng gọi mình là Thái tử ca ca, nhìn khuôn mặt nàng linh động, cảm nhận sức sống vĩnh viễn sẽ không mất đi của nàng…
Cho nên cuối cùng, hắn vì nàng mà chết.
Trong nháy mắt lưng hắn tiếp xúc mặt nước, gần như đập mạnh xuống mặt đất! Hắn cảm giác xương cốt toàn thân đều vỡ vụn, cũng rõ ràng nghe được âm thanh xương sống mình đứt gãy…
Nhưng hắn tin, Y Nhi sẽ không chết! Nàng nhất định không chết! Như vậy… Hắn thể bảo vệ nàng một lần, hắn cũng vui vẻ gánh chịu.
Mẫu hậu, tha thứ cho nhi tử hay bốc đồng này của ngươi, muốn ta trơ mắt nhìn Y Nhi chết, ta thật sự, không làm được…
Chỉ cần có thể cho nàng một chút hi vọng sống, thật sự hắn chết cũng không tiếc.
“Điện hạ….

Điện hạ?”
Một giọng nói lo lắng mà lanh lẹ, từng lần một ghé vào lỗ tai hắn quấy rầy hắn.

Ninh Giác nhíu nhíu mày, vậy là hắn còn chưa chết?
Lập tức cười khổ, không chết thì sao chứ? Dù hắn không chết, cũng một thân tàn phế rồi?
Thế nhưng không, trong mơ hồ hắn giật giật ngón tay, yếu ớt mở mắt.
Hốt hoảng quan sát xung quanh.
Đông cung?
Vì sao lại rách nát như thế? Mặc dù dán đầy chữ hỉ, nhưng cảm giác thất bại bi thương lại không che giấu được!
Bàn đọc sách kia, toà ghế dựa kia, còn có...!Hắn nhìn thấy trong tay mình, là bình rượu phổ thông, đầu óc có chút trống rỗng.
Lúc trước hắn mười bốn tuổi, mẫu hậu hắn không được sủng ái, nhưng hắn vẫn là Thái tử chính trong cung, phụ hoàng chưa hề bạc đãi hắn, sau năm mười bốn tuổi, hắn rơi vào nguy cơ sụp đổ lớn nhất, mẫu hậu vào chùa đi tu, ông ngoại chết thảm, vị trí Thái tử bấp bênh, nhưng hắn có Y Nhi, vô thức vượt qua một kiếp nạn, cuộc đời lại được mở ra.
Sau lễ Đại Vận Hà, cuộc đời của hắn cũng trở nên thuận buồm xuôi gió, cơm áo ăn mặc đều tinh xảo, Đông cung rách nát như thế này, hắn thật sự chưa bao giờ thấy qua, hắn đang ở đâu? Đây quả thật là Đông cung sao?
“Hoàng Thượng?”
Cái giọng nói kia lại đang gọi hắn.
“Ngài say…”
Giọng nói kia có chút khó xử, “Ngày mai chính là ngày đại hỉ… Cho dù trong lòng ngài không thoải mái, cũng không nên giày vò mình thế này…”
Thật là phiền, người này sao lải nhải nhiều như thế? Đầu hắn đau cực, chẳng lẽ hắn không nhìn thấy? Vì sao không gọi thái y đến?!
Ninh Giác cố gắng muốn nhìn rõ là ai to gan như vậy, nhưng cảnh trước mắt chỉ như trăng trong nước, hắn chỉ thấy một nam nhân vóc dáng không cao, đầu hắn nặng nề, hắn không thể thấy rõ hình dạng.
“Nô tài biết trong lòng ngài oan ức, họ… Những quý nữ vọng tộc nhiều thế lực, điện hạ mặc dù là Thái tử chính cung, thế nhưng theo lần lượt, Lưu gia cũng sụp đổ, các nàng không muốn gả cho ngài cũng bình thường, thế nhưng nô tài tin điện hạ chính là rồng phượng trong thiên hạ! Sau này nhất định sẽ huy hoàng vụt lên cao! Đến lúc đó, có lúc các nàng sẽ hối hận!”
Nghĩ đến gì đó, lão thái giám mặt tròn trịa lại nói, “ Thương cô nương là cô nương tốt, mặc dù nàng xuất thân giang hồ, thế nhưng điện hạ cũng nhìn thấy, nàng túc trí đa mưu, mà còn có rất nhiều ý tưởng bất ngờ kỳ diệu! Chớ nói chi là, còn một lòng yêu mến ngài! Nô tài tin, nàng có thể phụ giúp ngài, người cùng chia sẻ hoạn nạn, ngài đó, cho dù không cam lòng đến đâu, cũng đừng biểu hiện ra ngoài, giống hành động say rượu như hôm nay, chớ đừng lặp lại.”
Hắn tận tình khuyên bảo, thế nhưng Ninh Giác càng nghe càng mơ hồ, hắn không khỏi hỏi.
“Ta… Ta muốn lấy vợ?”
Không, hắn không muốn cưới vợ, một Diệp Khuynh Vãn đã đủ khiến hắn chán ghét, hắn không muốn cưới vợ!
Lão thái giám kinh ngạc hỏi.
“Vậy Điện hạ ngài muốn từ hôn?”
Hắn lộ ra khó xử, “Nhưng… ngày mai là ngày đại hôn rồi…”
Đại hôn?
Ninh Giác đột nhiên như ở trong mơ mới tỉnh!
Hắn nhìn tay mình một chút, đầu óc càng ngày càng tỉnh táo.


T
Hắn lại nhìn y phục của mình, cuối cùng không nhịn được sờ sờ mặt mình.
Đột nhiên nghĩ đến gì đó, điểm mông lung chớp choáng nháy mắt tan thành mây khói!
Hắn nhìn bốn phía tìm tấm gương, cuối cùng, gần như vọt tới trước một tấm gương đồng!
Cái tấm gương này không phải bằng ngân kính trong Đông cung hắn thường dùng, nhưng cũng có thể chiếu rọi hình dạng của hắn, hắn… Rất trẻ, không không… Phải nói, so với ký ức hắn ba mươi mấy tuổi kia, vẫn giống người hai mươi hai tuổi.
Nhưng thật sự khi hắn hai mươi hai tuổi, dưới sự trợ giúp của Y Nhi, một đường thuận buồm xuôi gió, hai đầu lông mày căn bản sẽ không u buồn thế này, thể trạng cũng không u uất dạng này, bộ dạng hắn bây giờ, thật giống như… Thật giống như chưa gặp được Y Nhi, sau đó lâm vào bộ dạng rất thất vọng.
Hắn lúc này còn không biết là hắn trở lại kiếp trước, lúc đó, Hoàng hậu chết rồi, Lưu gia cũng sụp đổ, cho dù Ninh Giác vô cùng hiếu học, có lòng, có ý chí chiến lược.
Thế nhưng những lão hồ ly ăn không nhả xương kia, căn bản không coi trọng hắn, lúc này Ninh Thích, Ninh Khải, Ninh Úc đều là hoàng tử trong cung được săn đón, dù hắn thân là Thái tử, thế nhưng không có âm mưu, không có ai trợ lực, tất nhiên sẽ thất bại.
Thấy Thái tử giống như không biết mình, lão thái giám nghi hoặc, đi tới nhẹ giọng hỏi.
“Điện hạ, ngài vẫn còn say…” Còn chưa tỉnh sao?
“Ngươi vừa mới nói ta muốn lấy vợ?”
Ninh Giác đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm tên thái giám trước kia chưa bao giờ thấy qua này, một nháy mắt, tức giận lộ ra ngoài!
Hắn không phải là Thái tử bấp bênh, thất bại của kiếp trước, hắn đã trải qua việc triều đình tẩy chay hắn, được Ninh Tương Y nâng đỡ, trở thành tân Hoàng đế quyền thế!
Thời điểm này đôi mắt hắn nhàn nhạt liếc đến, vậy mà khiến lão thái giám cảm giác run sợ!
Chuyện gì xảy ra, sao hắn đột nhiên cảm thấy Thái tử giống như biến thành người khác? Trở nên mạnh mẽ rồi?
Hắn vội vàng cúi đầu trả lời.
“Là… Ngày mai chính là ngày đại hôn của Điện hạ.”
Ninh Giác nghe vậy nhíu chặt mày, sắc mặt nghiêm một chút.

Hắn trong bộ dạng này, khiến lãoộc thái giám hai tay run run, cảm giác làm điện hạ không vui, lại khiếm hắn có cảm giác muốn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!
Hắn quả thật quỳ xuống!
“Điện hạ.

… Nhưng, thế nhưng có gì không ổn sao?”
Ninh Giác lúc này đầu óc rất loạn, hắn vẫn là Thái tử, vẫn là Ninh Giác, thế nhưng hắn lại phải cưới một “Thương cô nương”?
Mà còn bây giờ bộ dạng hắn lại nghèo túng thế này, kết hợp cái lão thái giám này, dường như mẫu hậu đã chết rồi, Lưu gia cũng suy tàn, như vậy hắn vị trí này đã hết thời, căn bản không gặp được Y Nhi?
Hắn có chút kinh hãi hỏi, “Thất công chúa Ninh Tương Y đâu?”
Lão thái giám nghe hắn lạnh lùng hỏi, mồ hôi lạnh chảy ròng.
“Hồi… Bẩm điện hạ, trong cung...!Chỉ có Lục công chúa, không có Thất công chúa ạ!”
Ninh Giác mắt tối sầm lại, hai tay chống trên bàn trang điểm, chỉ cảm thấy trong lòng một sự uất ức không chịu nổi!
Đáng chết! Ông trời để hắn sống lại một kiếp, là vì muốn trêu đùa hắn sao?!
Không được! Hắn muốn trước tiên bỏ đi hôn sự này, đi tìm Y Nhi! Hắn tin, mặc kệ không gian nào, cũng sẽ có nàng!
Y Nhi, nàng nhất định phải chờ ta!.

Bình Luận (0)
Comment