Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 653


Thu Hành Phong nghĩ nghĩ, “Chắc là vậy.


Nghĩ đến ngày nàng đại hôn mà cả người bị thương còn rơi xuống nước, còn có Tuyết Thiên Trọng đi tặng lễ, hắn liền cảm thấy chuyện này và Tuyết tộc không tránh khỏi có liên quan, cho nên Ninh Úc muốn tàn sát người Tuyết tộc, khẳng định là bởi vì Y Y!
Ninh Tương Y nháy mắt suy sụp gục mặt xuống, “Ta đây không phải tội nhân thiên cổ sao?”
Thu Hành Phong nghĩ không ra, Ninh Úc là vì nàng báo thù, nhưng bọn họ lần trước không có gặp nhau, Ninh Úc ức hiếp nàng, tại sao lại không giết?
“Yên tâm đi, có thể ngươi không phải là nguyên nhân.


“Thật sao?”
Thu Hành Phong sờ sờ đầu nàng, khẳng định nói, “Khẳng định có người Tuyết tộc làm chuyện xấu, nên mới ra cớ sự này!”
Nghe hắn an ủi, Ninh Tương Y trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Bởi vì bây giờ chỉ còn lại kí ức của mười năm vừa qua, mười năm qua nàng đều bên cạnh Thu Hành Phong có cuộc sống vô cùng đơn giản, Ninh Tương Y cũng không thích làm phức tạp mọi chuyện.

Trong địa đạo, nàng nhờ vào ánh lửa nhìn Thu Hành Phong liếc mắt một cái, hắn tươi cười sạch sẽ thuần trắng, làm người khác thả lỏng.

Nếu nàng không tìm lại ký ức, cứ đơn giản như vậy gả cho hắn, hình như cũng không tồi… Có thích hay không, yêu hay không yêu có quan hệ gì đâu? Hắn là người thân của nàng, cũng là nàng phụ thân đứa bé.

“Hy vọng hắn sau này có thể không cần giết người Tuyết tộc, ta cảm giác người Liên quốc đều khá tốt…Đến lúc đó, chúng ta ở lại đây sinh sống đi! Chờ đứa bé lớn một chút, gió êm sóng lặng, chúng ta lại đi ra ngoài hành tẩu giang hồ…” Cho thấy, nha đầu này còn chưa quên mộng giang hồ của nàng đâu!
“Được.

” Thu Hành Phong vâng lời đáp.

Mà bên đầu Phúc Nhai đang đấu tranh!
Không biết vì sao, Nhiếp Chính Vương đột nhiên hứng thú với con gái của hắn, mặc hắn có nói gì, Ninh Úc vẫn tìm đến nơi ở của con gái, nhưng trước khi đi vào, Tuyết Liên đã đi ra ngoài.


Khi Tuyết Liên đi, Ninh Úc mới bốn tuổi, nàng không sợ hắn nhận ra nàng!
Sắc mặt không thiện cảm, nàng đánh giá người nam nhân này liếc mắt một cái, rõ ràng khi dễ con gái nàng, bây giờ lại còn tìm tới làm gì? Nam nhân, không một ai tốt cả!
“Hóa đây là Nhiếp Chính Vương đại danh vang khắp chốn, ngưỡng mộ đã lâu.


Tuyết Liên đứng ở trước cửa hành lễ.

“A… Vương gia, đây là phu nhân ta”
Phúc nhai đi đến giữa hai người, giới thiệu nói.

Ninh Úc nhàn nhạt liếc nữ nhân một cái, không biết vì sao, nhưng cảm thấy quen mắt, nhưng hắn không nghĩ nhiều, chuẩn bị bước vào trong.

Cũng không biết vì sao, hắn đột nhiên rất muốn nhìn xem công chúa chuẩn bị kết hôn này.

Tuyết Liên vội vàng ngăn hắn lại!
“Vương gia muốn làm gì? Tiểu nữ đang tắm!”
“Ban ngày ban mặt mà đi tắm?” Ninh Úc hơi hơi nhướng mày.

Áp lực nhàn nhạt kia khiến Tuyết Liên không dễ chịu, nàng ở trong lòng thầm mắng, cũng không biết Ninh Úc này đã lớn lên như thế nào, mới mười bảy mười tám tuổi, lực uy hiếp lại rất lớn!
“Chẳng lẽ không được sao?”
Tuyết Liên trừng mắt nhìn lại, không muốn lộ ra vẻ yếu đuối! Nàng cho rằng nàng là mẫu thân, ngay từ đầu đã không phải nữ nhân nhu nhược, huống chi đối mặt với kẻ ức hiếp con gái nàng.

Ninh Úc híp híp mắt, đột nhiên cười.

.

“Là bổn vương càn rỡ, không biết quý công chúa lúc nào thì thành hôn?”

Tuyết Liên không rõ ý hắn, nhưng vẫn trả lời.

“Bảy ngày sau.


“Tốt lắm.

” Ninh Úc giũ vạt áo, “Bảy ngày sau, bổn vương tới uống rượu mừng, hôm nay, cáo từ trước.


Phúc Nhai vui vẻ, nhưng vẫn là làm bộ có vẻ khó xử, “Không cần dùng bữa sao ạ?”.

“Không cần.


Ninh Úc xoay người, trực tiếp mang theo người rời cung, toàn bộ thành này có điểm cổ quái, làm hắn không không thể không nghĩ đến khả năng khác.

Phúc Nhai đứng dậy đưa tiễn, Ninh Úc không cản, dẫn người đi ở đằng trước.

“La Khải.


“Có thuộc hạ.

” La Khải vội vàng tiến lên vài bước, nghe Ninh Úc phân phó.


“Ngươi nói xem tại sao người cả nước này đều sợ hãi Nhiếp Chính Vương như vậy?” Ninh Úc cười, lộ ra hàm răng trắng đều.

“Bổn vương rất đáng sợ sao?”
La Khải xụ mặt, tự nhiên nhìn không được trong lòng đang nghĩ gì chỉ tán đồng, nghiêm trang nói, “Quả thật kỳ quái, hay là, bọn họ chứa chấp tội phạm?”
Khi La Khải nói lời này, quay đầu lại nhìn Phúc Nhai liếc mắt một cái, thấy hắn cười hiền hòa, cũng không phải là bộ dáng của người xấu.

“Chứa chấp tội phạm? Có lẽ, cả nước đều là tội phạm chăng?”
La Khải cả kinh, trong lúc nhất thời không nghe hiểu ý của Vương gia là gì.

Ninh Úc nghĩ đến hiện giờ bốn nước đều bóp nghẹt người Tuyết tộc, dần dần người Tuyết tộc càng ngày càng ít, hắn liền nghĩ tới, có phải hay không có người giúp bọn hắn tìm nơi trốn đi, mà Liên quốc này, bị vây giữa ba nước lớn, cũng không phụ thuộc quốc gia nào, càng nhìn, liền càng cảm thấy khả nghi
Hắn nghĩ, hắn có lẽ tìm được cách tiêu diệt toàn bộ Tuyết tộc rồi.

Khóe miệng Ninh Úc hơi cong, sát ý chợt lóe lên.

Người Tuyết tộc, nếu không muốn bị đồng hóa, vậy đi tìm chết đi!
Hắn chỉ cần tưởng tượng đến hoàng tỷ phải chịu khổ sở thế nào, liền hận không thể giết hết tất cả những người họ Tuyết! Sự oán hận quấn quanh, trên người hắn hiện ra hàm ý làm La Khải có chút không chịu nổi, lùi lại phía sau.

Cuối cùng, đoàn người tới cửa thành.

Thấy Ninh Úc thật sự rời đi như vậy, Tuyết Liên và Phúc Nhai đều yên tâm, Tuyết Liên định gọi Ninh Tương Y trở về, nhưng Phúc Nhai nói hãy đợi.

Hắn vẫn cảm thấy chuyện buổi sáng, Nhiếp Chính Vương kia nhìn hắn bằng ánh mắt lộ ra vài phần hoài nghi, vẫn chưa ổn thỏa.

Không ngờ ban đêm, đại quân đột nhiên kéo đến!
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Nhiếp chính vương đến rồi?!”
“Nhiếp Chính Vương phát hiện chúng ta!”
Trong Liên quốc náo loạn, ngay cả Tuyết Liên đều có chút không dám tin, “Sao lại như thế,ta hạ lệnh rõ ràng, Nhiếp Chính Vương cũng không có tiếp xúc quá nhiều con dân của chúng ta, tại sao còn phát hiện ra thân phận của chúng ta?”
“Là……”
Phúc Nhai không biết Ninh Úcnghi ngờ như thế nào, nhưng hiện tại đại quân tràn ngập, rõ ràng thà rằng giết nhầm người, không nên để lọt!
“Làm sao bây giờ…”

Tuyết Liên cau mày, mất ý thức.

“Đừng hoảng hốt, ta đi xem chuyện gì đang xảy ra, có thể sẽ có cách biến chuyển.


Ninh Úc ngồi trên lưng ngựa, nhìn cửa thành Liên quốc đóng chặt, không hề cho đối phương cơ hội chuẩn bị, vung tay lên, hắn nhẹ giọng nói.

“Phá của thành!”
Tuyết Liên cùng Phúc Nhai nghiến răng khi nghe thấy tiếng va chạm kinh hoàng từ cổng thành.

“Người này sao lại độc đoán như vậy! Còn chưa hỏi rõ ràng thì đã ra tay, không sợ lỡ tay giết người vô tội sao?”
Phúc Nhai rất muốn nói, Nhiếp Chính lọc Vương có gì phải sợ.

Cho dù có lỡ tay giết hết một dân một nước, cũng chẳng ai dám nói gì đến hắn… Nói đến đây, cũng đều do một bộ phận người Tuyết tộc tạo nghiệt! Nhưng tất cả người Tuyết tộc còn lại phải gánh tội….

.

“Mở cửa thành đi “
Phúc Nhai xuất hiện, trấn an người Tuyết tộc đang kinh hoảng không thôi, bọn họ không hề chống đối, mà thuận thế mở cửa ra!
Cửa vừa mở ra, dưới ánh lửa chói mắt, nhìn người đánh tới, Phúc Nhai cười nhìn đối phương kia nam tử trẻ tuổi khí thế bức lộ người trước mặt, trong lòng thầm than.

“Không biết Vương gia đêm khuya đến thăm, là vì chuyện gì?”
Trong ánh lửa, Ninh Úc chỉ híp híp mắt, sức uy hiếp kia làm người Tuyết tộc phía sau Phúc Nhai sợ hãi.

“Nếu ngươi đã xuất hiện, bổn vương liền cho ngươi một cơ hội.


Đôi môi mỏng hắn hơi cong, “… Chứng minh chính mình không phải tàn dưTuyết tộc.

”.

Bình Luận (0)
Comment