Kiếp Này Đã Định

Chương 7

Điềm Tĩnh cư lại có chuyện ma quái!

Lần này khổ chủ gặp phải quỷ cũng không phải là những người chuẩn bị mua được Điềm Tĩnh cư như nhiều lần khác, cũng không phải là hình như có bóng trắng thoáng qua chỗ lầu các, mà là thật sự, rõ ràng, còn có ma trơi trợ trận cho con quỷ màu trắng!

Bóng trắng kia phiêu bồng gần cây tương tự, chính là nơi mà vị tiểu thư Điền gia kia ôm nỗi hận tương tư mà tự sát ở trong truyền thuyết. Nữ quỷ kia làm cho Kha lão tam đang có ý định đi vào đó để ăn cắp tài vật cũng phải sợ đến rụng rời, vài ngày sau rời khỏi giường liền liều mạng già đi đến trà lâu làm người kể chuyện để thông báo cái tin tức khủng bối này ; đương nhiên cũng bỏ đi việc thêm mắm thêm muối về sự tích " đại chiến với lệ quỷ mà vẫn toàn thân trở ra " đầy oanh liệt của mình, vẽ thêm một nét bút cho sự đáng sợ của quỷ trạch nơi Vĩnh Xương thành.

Lập tức liền truyền khắp Vĩnh Xương thành, đến ngay cả Huyện thái gia cũng nghe thấy được, cũng vô cùng lo âu.

Chúc lão gia từ trước đến nay không bước về cửa nhà nếu chưa đến mặt trời lặn, hôm nay lại phá lệ ở giữa trưa đã trở về nhà, ông mang sắc mặt âm trầm giận dữ vừa vào cửa liền gọi tổng quản :

" Mang Nghiêu thiếu gia trở về cho ta! Gọi hắn trở về ngay tức khắc!” Lời cuối cơ hồ phải nói là gầm rú.

Tổng quản ruột gan đều kinh hãi, vội vàng dạ một tiếng liền rất nhanh lùi ra, dẫn theo vào người đi ra ngoài; Nếu không gặp Nghiêu thiếu ở hiệu buôn, thì phân công nhiều người đi tìm vẫn tốt hơn. Cần phải mang Nghiêu thiếu trở về trong thời gian nhanh nhất!

Chúc phu nhân theo cửa hông xoải bước về đại sảnh, giương giọng hỏi:

“Lão gia tử của ta, ngươi làm sao nha? Vừa vào cửa cửa liền lớn tiếng giống như sét đánh, là ngại lâu lắm rồi trời không mưa phải không? Thế có muốn thiếp thân ta quay đầu đi vào phòng lấy hai mặt gương ra đề cùng chiếu hay không?”

“Gương cái gì! Nàng nói bậy gì đó?” Chúc lão gia không kiên nhẫn hỏi, không hiểu lúc hắn tức giận như vậy, thê tử còn muốn lấy gương ra để chơi, có ý gì chứ!?

“Thì là Thiên lôi điện mẫu, phu xướng phụ tùy thôi! Ngươi là Thiên lôi, ta đành miễn cưỡng nhịn một chút làm điện mẫu thôi!”

Chúc lão gia nghẹn họng trân trối trừng mắt nhìn nương tử, trong chốc lát làm cho nàng phải ngậm miệng, thiếu chút nữa là quên mất đang tức giận.

“Ngươi ngươi ngươi…”

“Ngươi không phải đối phải không? Vậy thì…” Chúc phu nhân làm ra vẻ xoay người la lên nói: ”Người đâu, A Phượng, Thúy Nguyên, mau kêu người giúp ta lấy ra cái gương, à không phải, có lẽ nên cho người đem bàn trang điểm của ta ra thì mới đủ nha, thứ đó có vẻ đủ lực, người đâu…”

“Phu nhân, nàng… nàng đủ rồi!” Chúc lão gia bất chấp hình tượng uy nghiêm đã duy trì nhiều năm nay, vội vàng chặn ngang giữ chặt lấy lão bà, một tay còn muốn che lấy miệng của bà, “Nàng thật đúng là muốn mang gương ra làm trò cười đúng không? Chừa cho ta chút mặt mũi, vậy mà còn ồn ào như vậy sao?!”

Ông cũng đã hoài nghi lâu rồi, tại sao ông đứng đắn nghiêm túc như vậy, mà lại lấy phải một người thê tử vô cùng ngang bướng, dở khóc dở cười thế này! Mà ông thế nhưng vẫn còn có thể sống thật tốt như bây giờ, trước khi đi gặp Diêm Vương cũng không hộc máu nhiều lắm. Thật đúng là hoang mang nghĩ hoài không thông mà!

Không hét lớn nữa, Chúc phu nhân dựa vào lòng phu quân, trêu tức nhìn hắn.

“Không sét đánh nữa?

“Chỉ cần nàng không đem bàn trang điểm ra để dọa người.” Ông thật bất đắc dĩ trả lời.

“Hết thảy đều nghe theo phu quân.” Lời nói cũng thật là ngoan ngoãn, quả là đúng là một nữ tử hiền thục gương mẫu.

Chúc lão gia nuốt xuống thở dài xuống yết hầu, nói phụ theo thê tử:

“Tốt rồi tốt rồi, ban ngày ban mặt, khó coi như vậy…”

Chúc phu nhân lại càng muốn náo loạn ông, cứ quấn quít lấy không chịu rời đi.

Hai lão phu thê không ngừng giằng co, chính là cảnh tượng mà Chúc Tắc Nghiêu nhanh chóng trở về gấp nhìn thấy được. Hắn kinh ngạc cứng ngắc như đá đứng ở cạnh cửa! Thúc phụ… Thúc phụ không giống với ngày thường…

“Tắc Nghiêu, Tắc Nghiêu!” Không phải ta gọi ngươi chờ ta sao? Oa… " Người thứ hai trở về như lửa cháy ở mông chính là trưởng tử Chúc gia Chúc Đại Bằng, nhất thời liền dừng không kịp, trực tiếp đụng vào Chúc Tắc Nghiêu ở cửa.

Vóc dáng Chúc Đại Bằng lớn như vậy, sức lực cũng mạnh như vậy, từ trước đến nay không chết thì cũng bị thương, cũng may Chúc Tắc Nghiêu cũng chỉ nghiêng ngã một chút, còn có thể đỡ được Chúc Đại Bằng. Nhưng mà…

" Đại ca đại ca! Ta đã nhanh chóng trở về! Oa… " Chúc gia Tam công tử quát to một tiếng, bất đắc dĩ tạo thành tai nạn thứ hai! Ba người một mạch vỡ ra… Không, là bốn người mới đúng! Bởi vì…

" Nghe nói cha già nỗi giận, muốn làm thịt Chúc Tắc Nghiêu phải không? Là sao… hả oa! " Nhị công tử cũng đến, cũng đụng vào nhau, cuối cùng cũng vỡ thành một đống thịt đè người!

Bốn người đều thành kính ngã lăn xuống đất, hướng thổ địa công một cái kính ý rất cao thượng.

Trong đại sảnh, người còn đứng, vẫn là đôi lão phu thê không còn bám dính nhau kia. Bọn họ vẫn duy trì tư thế giằng co ban đầu, kinh ngạc nhìn bốn tiểu tử không ngùng hô lên kia, không rõ bọn họ đang đùa giỡn cái gì, người lớn như vậy, vẫn còn chơi với đất cát sao?

" Tất cả các ngươi trở về làm cái gì? Cự nhiên dám ở dưới mi mắt ta rãnh rỗi một cách quang minh chính đại như vậy! Còn không mau quay về cửa hàng làm công việc của mình đi! " Chúc lão gia đem thê tử ngồi lên chiếc ghế làm bằng gỗ hoa hồng, khôi phục lấy hình tượng ngay thẳng uy nghiêm của mình một chút, sau đó bắt đầu đuổi người.

" Phụ thân, chúng con sẽ không chậm trễ công việc, chính là muốn trở về để giải thích vì sao lại có chuyện làm cho người tức giận như vậy? Nếu Tắc Nghiêu có làm cái gì không đúng, chúng ta cũng có thể để cho người mắng hắn, người cũng đừng tức giận, làm cho trong người cảm thấy không tốt. " Không hổ là lão đại kinh thương lâu năm, lời nói ra cũng thật mát tai.

" Không cần ngươi nhiều chuyện! Đi ra ngoài! " Toàn bộ người trong nhà đều có ý đồ muốn quấy rối, làm cho cơn tức Chúc lão gia lại tăng lên, cũng nhớ lại mình vì cái gì mà lại tức giận đi thẳng về nhà.

Thân hình cường tráng thẳng táp đi tới trước mặt Chúc Tắc Nghiêu, nghiêm khắc hỏi :

" Ngươi nói đi, ngươi đã làm cái gì ?! Vì sao hiện tại khắp phố lớn ngõ nhỏ lại đang bàn tán về chuyện xưa ma quỷ mới nhất ở Điềm Tĩnh cư? Ta đã cảnh cáo ngươi rất nhiều lần rồi, nếu ngươi còn làm chuyện giả thần giả nữa, thì ta sẽ không bỏ qua cho ngươi ! Ngươi xem tất cả đều như là gió thổi ngang tai hay sao. "

" Thúc phụ, ta thật sự không có… "

" Ta không tin ! Ta rất sợ hãi sẽ có người mua mất Điềm Tĩnh cư, không từ thủ đoạn nào để đuổi đi người mua, nói cho ngươi biết, sức chịu đựng của ta dừng ở đây ! Ta nhất định phải bán đi nó trong thời gian nhanh nhất, ngươi không thể ngăn cản ta được đâu ! "

" Thật sự không phải ta. "Chúc Tắc Nghiêu không thể nói chuyện lớn tiếng với trưởng bối, chỉ có đợi Chúc lão gia dần bình tĩnh sau cơn rít gào, mới dùng một giọng nói rất nhỏ nói ra.

" Đừng nói với ta về chuyện ngươi muốn mua Điềm Tĩnh cư nữa! Điềm Tĩnh cư dù có chuyện ma quái, " Cố ý dừng một chút, trừng mắt cháu, mới lại nói: " Gía trị của nó cũng còn đến năm ngàn lượng, cho dù ngươi có làm cả đời cũng mua không nổi đâu! "

Nhắc tới đây, mọi người cũng nói…

" Cha, đó là bởi vì không cho Chúc Tắc Nghiêu chúng ta xuất môn đi kinh thương nha! Không cho hắn đi xa nhà, cha lại lôi kéo hắn thay người làm một đống lớn công việc không cho lương còn không nói, cũng không chịu cho hắn tiền lương cùng chức vị hợp lý, một tháng chỉ có mười lạng bạc, hắn đương nhiên là cả đời không mua nổi phòng ở rồi! " Chúc lão nhị bất bình giải thích.

" Hắn nhận mười hai bạc là vì hắn bán phòng ở không được! Một tháng nhiều lắm chỉ bán hai phòng, xem xem?! Trong Xuyên Lưu Hành, ai lại mất mặt hơn hắn cơ chứ?! "

" Đó là có hai nguyên nhân. " Trưởng tử Chúc gia nói: " Thứ nhất, Chúc Tắc Nghiêu một tháng thì đã có ít nhất hai mươi ngày là theo cha làm việc… cũng không có lương nào, lại những sự việc nặng nề không thôi, thứ hai, Chu quản sự Xuyên Lưu Hành chuyên đem những phòng bán không được giao cho Tắc Nghiêu. Dưới hai lý do vô cùng ác liệt kia, Tắc Nghiêu quả thật rất khó kiếm tiền để mua được Điềm Tĩnh cư. "

" Cha cũng đâu muốn đem Điềm Tĩnh cư bán cho Tắc Nghiêu, đây là việc mà trong lòng mọi người ai cũng biết. Chỉ có Tắc Nghiêu là không chịu đối mặt với sự thật này, có tài nhưng lại ngây ngốc chịu thiệt làm việc nhỏ ở nhà. Chúng ta đều biết hắn có thể tạo ra được một thiên hạ của riêng mình! Chỉ cần hắn nguyện ý đi ra ngoài tự lập môn hộ, không đến mười năm, tiền của hắn dù có muốn mua mười căn Điềm Tĩnh cư thì cũng không phải là vấn đề gì. " H8án chứng minh: " Chúng ta xuất môn kinh thương, thương phẩm kiếm được tiền nhất đều là những thứ mà Chúc Tắc Nghiêu đề nghị chúng ta mua lấy, đề nghị của hắn cũng từng xảy ra sai sót. " Chúc lão tam cũng nói xong.

" Nếu không phải bởi vì Chúc Tắc Nghiêu là nhân tài khó kiếm được, cha già làm sao có thể tìm hắn làm việc chứ? Chẳng qua về khoản trả tiền thật là kém đi. Khó trách bên ngoài đều nói Chúc Tắc Nghiêu ở nhà chúng bị đối đãi như nô tài! " Chúc lão nhị căm giận bất bình tiếp sức nói tiếp.

" Các ngươi! Các ngươi trở về để chọc ta tức chết sao?! " Chúc lão gia dựng râu trừng mắt quát : " Mau đi làm việc! Người này không có chuyện của các ngươi, ta dạy dỗ Tắc Nghiêu, các ngươi đừng xen mồm vào. Còn dám xen mồm nữa, ta lập tức phái hắn ra ngoài Thổ Phiên nuôi ngựa! Cả đời cũng đừng nghĩ sẽ trở lại! "

Chúc lão nhị suy nghĩ một chút, còn thật tự nhiên chỉ ra chỗ sai đối với sự tức giận của lão nhân gia:

" Cha, nhà chúng ta không làm việc nuôi ngựa nha! Chúc gia ta cũng không có sản nghiệp ở Ngoại vực. Tuy rằng ta đúng là đã từng đi qua rất nhiều quốc gia, nhưng còn chưa nghe qua cái tên Thổ Phiên này… "

" Ngươi, ngươi còn nói thêm một chữ nữa, thì sẽ có ngay lập tức ! Không chỉ gọi ngươi đi nuôi ngựa, còn muốn cho phụ trách tìm một nơi gọi là quốc gia Thổ Phiên, không tìm được thì đừng hòng mà về! " Thẹn quá hóa giận rống lớn lên.

Ba huynh đệ đều còn rất nhiều lời muốn nói, dù sao thì bọn họ chịu đựng lâu lắm rồi! Cho tới nay căn bản không có cơ hội để cùng cha nói tới việc này, mà hôm nay lại như vậy…

Bọn họ thật sự không hiểu, phụ thân vì sao lại đối xử với Tắc Nghiêu như vậy? Rõ ràng trước đây còn thương yêu như mạng sống mà!

Cứ thế bóp chết đi một thanh niên rõ ràng có tương lai, thật là một chuyện không có đạo lý nha!

" Còn không đi? " Thằng con chết tiệt! Một đám thằng con chết tiệt!

" Được rồi được rồi, lão đại lão nhị lão tam, cửa ở phía sau các con, mau đi ra mau đi ra! Đừng làm cho cha già các ngươi phải thật sự tức giận, đến lúc đó sẽ không thể sửa chữa mất thôi. " Chúc phu nhân ra mặt hòa giải, đều một mực đuổi các con ra ngoài.

" Nương… " Ba huynh đệ không dám chống cự, ngoan ngoãn bị đẩy ra ngoài, lo lắng khẽ gọi.

Chúc phu nhân quay người lại khinh thường.

" Yên tâm, có lão nương các ngươi ở đây, sẽ không có việc gì đâu. "

Ba huynh đệ tuy bị đẩy ra ngoài nhưng vẫn mè nheo không chịu rời đi. Chúc phu nhân thấy lão gia sắp phun lửa, liền đem cánh cửa trong phòng đóng lại, liền đem lại sự yên tĩnh.

" Thúc phụ, người nói tiểu chất là người vô tích sự, làm cho người cảm thấy hổ thẹn, nhưng tiểu chất cũng không muốn nói đối với người. Sự kiện ma quái gần nhất của Điềm Tĩnh cư, thật không phải do tiểu chất gây nên. " Trong phòng rốt cuộc im lặng, Chúc Tắc Nghiêu mới có cơ hội giải thích với trưởng bối.

" Không phải ngươi thì còn ai vào đây? " Chúc lão gia hừ một tiếng, có là do mới vừa rồi rống to làm bớt đi lửa giận của hắn, cho nên hiện tại mặc dù là vẻ mặt không hờn giận, cũng không còn nâng lên giọng nói khi nói chuyện.

" Tiểu chất không biết, vẫn đang điều tra. "

" Người cho rằng có người đang giả thần giả quỷ? "

" Cũng có thể, nhưng tiểu chất lại nghĩ không ra ai lại làm như vậy. "

Mắt hổ của Chúc lão gia ngưng trọng…

" Chẳng lẽ ngươi thực nghĩ sẽ xuất hiện cái thứ quỷ quái gì hay sao?! "

Chúc Tắc Nghiêu không đáp lời, cũng không kịp đáp lời, Chúc lão gia liền nghiêm khắc nói:

" Ngươi chết tâm đi! Người chết thì đã chết rồi, âm dương cách biệt, cho dù có linh hồn thì cũng sẽ không gặp được, chạm vào thì càng không! Nhiều năm như vậy, người còn mơ tưởng những thứ gì nữa ?! Hả! "

" Thúc phụ, ta cũng không dám mơ tưởng những thứ này… "

" Ta cũng không muốn nói đến mấy cái thứ quái quỷ này nha! Ngươi cũng không phải không biết ta thống hận Điềm Tĩnh cư như thế nào sao, nếu không phải đã tuân thủ điều kiện với ngươi, thì cũng làm gì có vụ mười năm chứ? Ta sớm đã phóng hỏa nó rồi! " Chúc lão gia lại kích động lên, " Năm năm trước ta mua cũng chính là muốn làm như vậy! Cũng nên làm như vậy! Dù sao thì bản thân ngươi còn kiếm tiền mua còn không được thì tại sao lại bắt ta chờ ngươi mười làm cái gì?! "

Chúc Tắc Nghiêu ngẩng đầu nhìn thúc phụ, muốn mở miệng, thế nhưng Chúc phu nhân đứng ở bên cạnh hắn khẽ kéo lấy khuỷa tay hắn, mở miệng trước:

" Lão gia, ngươi hôm nay gặp chuyện gì ở bên ngoài nha? "

Chúc lão gia oán hận vung ống tay áo.

" Huyện thái gia triệu ta đến, nói đến chuyện ồn ào huyên áo đang truyền ra này, lòng lo âu, cho ta hai lựa chọn… một là hủy đi Điềm Tĩnh cư, hai là tìm một đạo sĩ hòa thượng đạo hạnh cao thâm đến đuổi quỷ. Lải nhải niệm một chút mất khoảng nửa canh giờ, còn cúng một trăm lượng rồi mới được đi. "

" Thúc phụ… " Chúc Tắc Nghiêu sốt ruột nhìn thúc phụ, không hy vọng sẽ phải lựa chọn thực hiện một trong hai cái này.

" Ngươi câm miệng! " Chúc lão gia nói.

Chúc phu nhân giữ chặt tay điệt nhi ngăn hắn mở miệng, nói :

" Lão gia, vậy chỉ còn cách tìm người đến đuổi quỷ, để chặn lại miệng của bọn họ thôi. "

" Chỉ có thể như vậy. Huyện thái gia còn nói, lần sau còn truyền ra có thể, liền thế nào cũng phải hủy đi! Tắc Nghiêu, ngươi nghe rõ điều này rồi chứ? "

Chúc Tắc Nghiêu không nói gì nghiêm mặt rủ xuống.

" Ngày mai ta sẽ mời đạo trưởng của " Pháp Hoa Quan " đến để đuổi quỷ. " Chúc lão gia trừng mắt nhìn hắn, " Ngươi về sau hãy tiết chế một chút, có một số việc đừng làm lại lần nữa. Nếu cho tới khi thực sự nhận được lệnh cưỡng chế phải hủy đi, thì ta tin tưởng đó cũng không phải là kết quả mà ngươi nguyện ý nhìn thấy. Thu lại chút thông minh của ngươi đi! Thông minh của ngươi không nên lãng phí vào thứ này. "

Làm như phát biểu, lại giống như tận tình khuyên bảo, sau khi nói xong không hiểu sao lại cảm thấy có chút không được tự nhiên, khụ hai tiếng, khoát tay, sau đó xoay đầu rời đi.

Chúc phu nhân thấy Chúc Tắc Nghiêu vẫn đứng ngây ngốc bất động, kéo hắn ngồi ở ghế trên, vỗ vỗ bả vai hắn nói:

" Hài tử ngốc, ngươi đừng nghĩ đến những lý do chấp nhất nữa. Chuyện đuổi quỷ này, cũng không nghiêm trọng như vậy. Quan trọng nhất là chúng ta vẫn còn có thể bảo vệ được Điềm Tĩnh cư thôi. "

" Nhất định phải đuổi quỷ sao? Thím, nếu việc kia thật sự… "

" Tắc Nghiêu, cho dù có vị đạo sĩ lợi hại đến đây đuổi quỷ thì sẽ thế nào chứ? Hắn sẽ đuổi đi được cái gì sao? Ngươi là một đứa nhỏ thông minh, trong lòng hiểu được mấy thứ ma quỷ đó là những thứ không thể tin được. Thím biết ngươi đang mong chờ cái gì, nên mới có thể nguyện ý che đi thần trí thanh minh, bị truyền thuyết đó làm cho mình bị dao động. "

" Có lẽ, Điềm Tĩnh cư thực sự có chút chuyện tình mà chúng ta không thể giải thích được… " Giọng điệu của Chúc Tắc Nghiêu cũng không thể xác định, nhưng tại đáy lòng lại có hy vọng…

" Không có khả năng. " Chúc phu nhân lắc đầu.

" Vì sao? "

" Đứa nhỏ, ta tin tưởng " nàng " sẽ không ở nơi đây đâu. "

" Có thể chứ, ta thậm chí nhặt được… "

" Nàng sẽ không ở nơi không có phụ thân ngươi, cho dù chết, cũng không trói chặt được nàng… nếu trong thế gian thật sự có linh hồn. "

Lời nói thật khi phách, làm cho thân mình Chúc Tắc Nghiêu khó có thể phản biện suy sụp ở ghế thái sư, con ngươi đen sáng ngời mất đi ánh sáng, trống rỗng nhìn đến phương xa không rõ tên, không nói gì nữa.

Thím nói một phen liền thành công đánh nát đi suy nghĩ viễn vong của hắn, làm cho hắn rốt cuộc cũng vô lực cãi lại.

Chúc phu nhân khẽ thở dài lại nói:

" Việc quan trọng nhất hiện tại chính là, ngươi hãy quên đi tâm nguyện khiến cho người khác thất bại trong việc mua Điềm Tĩnh cư đi. Ngươi đừng đi trông nom đến chuyện ai làm phép bắt quỷ nữa, ngươi một tháng thu được mười hai lượng bạc, sợ rằng thúc phụ sẽ làm chuyện khó dễ với ngươi, không bằng cứ thế này, thím bên này có chút tiền… "

" Thim! " Chúc Tắc Nghiêu vội vàng nghiêng thân từ chối: " Điệt nhi đã hứa với thúc phụ là sẽ dùng chính thực lực của mình để mua được Điềm Tĩnh cư! Đã hứa hẹn, đương nhiên sẽ không vi phạm, điệt nhi có thể làm được. "

" Tắc Nghiêu nha… " Chúc phu nhân lắc đầu, nhất thời không nói gì.

" Xin tha thứ cho tiểu chất vô lễ. " Hắn khom người xin lỗi, ý chí kiên định.

" Ngươi a… thật giống " hắn " a!” Thở dài thật sâu, cũng không nói nữa.

Chúc Tắc Nghiêu nghi hoặc ngẩng đầu nhìn thím một cái, không ngờ lại nhìn thấy
biểu tình tràn đầy sương mù của thím, lại nhìn thấy một cô nương ửng hồng xấu hổ…

“Nhớ năm đó ta gả đến đây, cũng chỉ là có ý đồ muốn nhìn thấy “hắn” mỗi ngày, hắn đã không nguyện ý lấy vợ, như vậy thì làm em dâu “hắn” cũng tốt, có thể nhìn thấy hắn vẫn là quan trọng nhất thôi. Nữ nhân toàn thành đều thích hắn… Hắn a, không màng danh lợi, phong độ nhanh nhẹn, hết lòng hết dạ tuân thủ, võ công lại cao cường như vậy! Người thúc phụ giống như gấu lớn của người kia cùng hắn một chút cũng không giống. A! Nhớ năm đó…”

Chúc phu nhân một mực nhớ lại năm đó, bản thân dù thực sầu bi nhưng lại rất vui vẻ, cũng đã quên đi sự tồn tại của Chúc Tắc Nghiêu…

Chúc Tắc Nghiêu lẳng lặng khom mình hành lễ với nàng, lui xuống.

Kỳ thực nam năm này hắn để dành được không ít ngân lượng.

Chẳng qua cái “không ít” này, vẫn tưởng có thể mua lấy tòa nhà này, nhưng vẫn không đủ. Nhưng hắn tin tưởng nếu như mình cố gắng thêm năm năm nữa thì hắn tất nhiên có thể để dành được đến năm ngàn lượng…

Chúc Tắc Nghiêu giục ngựa đi tới đầu phố Đông Lâm, thì lại lơ đãng nhìn thấy một xe ngựa quen mắt đang đi qua chợ.

Lâu Điềm? Nàng thế nào lại ở trong này?

Mấy ngày nay hắn không dám tiếp xúc với nàng nhiều, chỉ cùng nàng đi xem trạch viện. Trong lúc đang xem trạch viện, hắn cũng phát huy khả năng nói chuyện ba hoa chích chòe của mình, ánh mắt nhìn trời chứ không dám nhìn nàng dù chỉ là một chút – cho dù cũng có lúc không nhịn được mà nhìn lén một chút. Sau đó, xem trạch viện thì liền lấy cớ có việc, lập tức cáo từ, không dám nhìn đến sắc mặt Lâu Điềm, có phải đã thất vọng đối với hắn không?

Hắn biết đây là có chuyện gì xảy ra, dĩ nhiên cũng không thể dùng bốn chữ “thưởng thức sắc đẹp” này để có thể giải thích.

Hắn đã vô cùng, vô cùng thích nàng!

Vẻ đẹp của nàng, mùi hương của nàng… Nhưng sự ôn nhu trí tuệ của nàng vẫn là thứ trí mạng nhất! Chưa từng có người nào có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấu được hắn, còn làm hắn có thể chật vật như vậy.

Lâu điềm nha…

Một việc biết trước là sai lầm, sắp dẫm vào vực sâu. Hắn biết được… Hắn biết được…

“Lâu tiểu thư!” Cách xe được một trượng, hắn nhảy xuống lưng ngựa.

Lâu Điềm cùng nha hoàn Lệ Nhân đang chờ ở một cửa hàng bán điểm tâm ở phía trước. Nghe được hắn gọi, liền quay đầu nhìn về phía hắn.

“Chúc công tử? Thực khéo.” Lâu Điềm cách khăn che mặt gật đầu, giọng nói rất lễ độ.

Tuy là lễ độ, nhưng lại rất lạnh nhạt. Chúc Tắc Nghiêu kinh ngạc phát hiện điểm này, sau đó trong lòng liền rất hoảng loạn! Nàng giận hắn sao? Giận hắn nên muốn lạnh nhạt né tránh hắn sao?

“Ngươi… đi dạo chơi sao?” Hắn hỏi, cố gắng muốn nghĩ thấu bí mật qua lớp lụa trắng che lấp, muốn nhìn rõ sắc mặt của nàng, muốn biết nàng có buồn bực hắn hay không?

Lâu Điềm bình thản gật đầu, cũng không còn nói chuyện. Lúc này mỹ nhân liền mở miệng:

“Chúc công tử, ngươi chắc có việc khác muốn làm phải không? Đừng vì chúng tôi phải chậm trễ, chúng tôi cũng muốn đi rồi.” Đem tiền đưa cho tiểu thương, Lệ Nhân giúp đỡ tiểu thư, muốn đỡ đi. Giống như gặp mặt phải người qua đường chỉ mới gặp qua một lần, bố thí cho một nụ cười, sau đó cũng tự mình từ biệt.

Nha hoàn biểu hiện ra thái độ thân thiện hay lạnh nhạt, đều là từ tiểu thư bày ra mưu kế. Chúc Tắc Nghiêu biết Lâu Điềm chỉ coi hắn như chỉ là kiên thương bình thường, không còn gì khác…

Có lẽ, như vậy sẽ tốt hơn, như vậy mới là chính xác…

“Tiểu thư!” Nhưng là thân mình khống chế không được! Hắn bước nhanh đến trước mặt Lâu Điềm.

“Sao? Còn có việc sao? Hôm nay có hẹn xem phòng cùng Chúc công tử sao?” Vẫn là Lệ Nhân nói chuyện.

Chúc Tắc Nghiêu dừng trước mặt Lâu Điềm, hắn biết đây đều là lỗi của hắn, phải nhận được đãi ngộ như vậy tất cả đều là do hắn gieo gió gặt bão. Hắn sớm đã hạ quyết tâm, ngăn cách ra chút khoảng cách, tự mình buông tha. Nhưng mà… lúc nàng thật sự lạnh nhạt với hắn thì sự đau lòng lại vượt quá khả năng tưởng tượng của hắn. Hắn nên làm cái gì bây giờ?

“Đi thôi, Lệ Nhân.” Lâu Điềm nói với Lệ Nhân.

“Vâng.” Lệ Nhân giúp đỡ tiểu thư đi lướt qua Chúc Tắc Nghiêu, cũng không để ý đến hắn, lên xe ngựa rời đi.

Chúc Tắc Nghiêu chỉ có thể ngơ ngác nhìn các nàng đi xa, người đi xa, tâm cũng đã xa…

Đây là thứ hắn muốn sao? Đúng vậy, đây đúng là thứ hắn nhất định phải nhận được.

Trên người hắn có nhiều thứ không vui vẻ như vậy, gánh nhiều gánh nặng như vậy, tính cách dĩ nhiên đã bị biến đổi rồi, phân biệt không được đâu là âm trầm đâu là lỗ mãng… Có thể xác định như vậy, hắn không thể làm chậm trễ bất cứ nữ tử nào, nhất là một người vừa đẹp vừa tốt như nàng.

Cứ như vậy đi, cứ như vậy đi!

Quay lưng lại, xoay người lên ngựa, đi về hướng ngược lại, đem khoảng cách vốn đã xa nay càng xa hơn xa hơn, xa đến chân trời mà hắn cũng không thể vọng tưởng nổi, có lẽ, trong lòng, cũng sẽ không đau đớn như vậy, phải không?
Phải không!

“Đến đây, các ngươi ngoan nào, đều cho các ngươi ăn.” Lệ Nhân ngồi lên một thanh gỗ ngang, mạnh mẽ gửi đồ ăn vặt cho mười tiểu hài tử quần áo tả tơi.
Đây là nguyên nhân mà các nàng mới nãy đi chợ xong.

Lâu Điềm vài lần đi trạch viện thì thấy có một vài hài tử cầm bó rơm, cầm ki đến để quét rác. Có khi sẽ thay người quét rác., có khi sẽ quét ở ngã tư đường, rất chăm chỉ. Sau khi thấy, trong lòng liền không khỏi có hảo cảm cùng tò mò với đứa nhỏ kiên cường này.

Nghe lão bản nương khách điếm này nói những đứa nỏ này đó khôngphải là cô nhi, mà là đứa nhỏ của người nghèo đói. Vốn chỉ là lẫn trốn ở trên đường, hoặc ăn xin hoặc lừa đối, làm cho người người vô cùng chán ghét, lúc nào nhìn thấy cũng chỉ muốn đánh cho no đòn một trận. Sau đó lại không biết như thế nào, vào ba năm trước đây lại mấy đứa nhỏ đó cũng không còn nhàn rỗi di chuyển, bắt đầu cầm lấy bó rơm tạo thành một nhóm người quét rác, thu phí cũng không nhiều, lại quét sạch sẽ. Vì thế dần dần, Vĩnh Xương Thành mọi người đều đem một phần diện tích cần dọn dẹp để cho bọn họ làm, mọi người bớt việc đổi lại cho bọn nhỏ này có việc để làm, không còn quậy phá trên đường nữa.

Lâu Điềm chỉ nghĩ bọn họ chỉ là quét rác mà thôi, vốn hôm nay chỉ muốn đi lên núi chơi, ở chân núi Kiểm Sài Tân nhìn thấy mấy đứa nhỏ này cõng một giỏ trúc lớn, muốn đi vào trong thành bán lấy tiền, nhất thời cảm động, trở về lại mua một đống đồ ăn vặt đem đến để cho bọn họ ăn, cũng không vội vã lên núi thưởng cảnh.

Trong lòng mấy hài tử tràn ngập cảnh giác nghi ngờ, không dám tới hai vị tỷ tỷ ăn mặc rất đắt tiền này, chỉ có thể mãnh liệt nuốt nước miếng với một đống lớn đồ ăn ngon miệng này.

Lâu Điềm nhìn ra được, mấy đứa nhỏ này đều nghe theo sự chỉ huy của nam hài lớn tuổi này, hắn không đồng ý, những người khác cũng không dám lỗ mãng.

“Đều, đều là muốn mời chúng ta ăn sao? Nếu, nếu ăn xong rồi vu tội nói chúng ta ăn cắp, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Đứa lớn kia cũng đang thực vô cùng tham lam, mới nói xong câu đầu tiên thì đã nuốt một chút nước miếng rồi.

“Vậy các ngươi muốn như thế nào mới an tâm đây?” Lâu Điềm ôn nhu hỏi.

“Ngươi… Ngươi liền… A! Đúng rồi, ngươi có thể viết giấy để làm bằng chứng, cấp trên sẽ biết là ngươi mua đến để mời chúng ta ăn.” Đứa lớn vỗ tay một cái, vì chủ ý mà mình nghĩ ra mà hoan hô.

Lệ Nhân nâng mi hỏi:

“Chúng ta dù có viết, ngươi xem có thể hiểu sao?”

“Có thể chứ, Nghiêu ca ca có dạy nhóm chúng ta biết chữ!” Một đứa bé gái lớn tiếng nói.

Nghiêu ca ca? Trong lòng Lâu Điềm ngẩn ra, cẩn thận nhìn đứa bé gái kia, có vẻ quen mặt, là đã gặp qua ở đâu? A! Là lần trước gặp lúc đi ăn canh thạch tủy thì phải?

“Lệ Nhân, ngươi đi viết một bằng chứng cho bọn hắn.”

“Vâng.” Lệ Nhân nhún nhún vai, làm theo.

Chỉ chốc lát, thu được bằng chứng đám nhỏ liền hoan hô một tiếng, phát huy bản sắc châu chấu bay loạn, bắt đầu lướt đến chỗ đồ ăn vặt.

Ăn ngon ăn ngon ăn ngon thật! Tất cả những thứ vị tỷ tỷ xinh đẹp như tiên cô này mua đều là những món ăn thực cao quý đắt tiền, là thứ mà bọn hắn bình thường cho dù có tiền cũng mua không nổi đâu! Tiểu thư áo trắng này thật tốt! Thật vô cùng cảm động, vì thế mấy tiểu bằng hữu này bắt đầu xột xoạt xột xoạt đứng lên…

“Vị tỷ tỷ này thật tốt, cũng tốt giống như Nghiêu ca ca nha!”

“Đúng! Nhưng mà Nghiêu ca ca không có tiền mua đồ ăn vặt cho chúng chúng ta ăn. Hắn thật nghèo.”

“Đúng đó, thật đáng thương. Rõ ràng nhà bọn họ có rất nhiều tiền mà.”

“Anh của ta nói, Nghiêu ca ca là vì để dành năm ngàn lượng để mua Điềm Tĩnh cư nên mới có thể không có tiền!” Bé gái hét lớn.

“Năm ngàn lượng!” Toàn bộ đứa nhỏ đều kêu to. Đó thật sự là một con số không phải là cái nhắc đến liền tưởng tượng ra được.

Lệ Nhân nhanh trí gia nhập vào trong cuộc nói chuyện:

“Vì sao Nghiêu ca ca muốn mua Điềm Tĩnh cư nha? Đó là một gian quỷ ốc a!”

Bé gái thấy mọi người đều đang nhìn nàng, bộ dáng cũng rất là không tin tưởng cho lắm, vì thế ngực nhỏ liền ưỡn lên nói lớn hơn nữa…

“Nghiêu ca ca thực sự muốn mua mà! Có một lần ta còn hỏi Nghiêu ca ca đó, Nghiêu ca ca nói hắn nhất định phải mua được Điềm Tĩnh cư, bởi vì nơi Điềm Tĩnh cư có cha mẹ hắn!”

Cha mẹ hắn?!

Vậy là có ý gì?

Lâu Điềm lâm vào suy nghĩ sâu xa.

Chúc lão nhị suy nghĩ một chút, còn thật tự nhiên chỉ ra chỗ sai đối với sự tức giận của lão nhân gia:

" Cha, nhà chúng ta không làm việc nuôi ngựa nha! Chúc gia ta cũng không có sản nghiệp ở Ngoại vực. Tuy rằng ta đúng là đã từng đi qua rất nhiều quốc gia, nhưng còn chưa nghe qua cái tên Thổ Phiên này… "

" Ngươi, ngươi còn nói thêm một chữ nữa, thì sẽ có ngay lập tức ! Không chỉ gọi ngươi đi nuôi ngựa, còn muốn cho phụ trách tìm một nơi gọi là quốc gia Thổ Phiên, không tìm được thì đừng hòng mà về! " Thẹn quá hóa giận rống lớn lên.

Ba huynh đệ đều còn rất nhiều lời muốn nói, dù sao thì bọn họ chịu đựng lâu lắm rồi! Cho tới nay căn bản không có cơ hội để cùng cha nói tới việc này, mà hôm nay lại như vậy…

Bọn họ thật sự không hiểu, phụ thân vì sao lại đối xử với Tắc Nghiêu như vậy? Rõ ràng trước đây còn thương yêu như mạng sống mà!

Cứ thế bóp chết đi một thanh niên rõ ràng có tương lai, thật là một chuyện không có đạo lý nha!

" Còn không đi? " Thằng con chết tiệt! Một đám thằng con chết tiệt!

" Được rồi được rồi, lão đại lão nhị lão tam, cửa ở phía sau các con, mau đi ra mau đi ra! Đừng làm cho cha già các ngươi phải thật sự tức giận, đến lúc đó sẽ không thể sửa chữa mất thôi. " Chúc phu nhân ra mặt hòa giải, đều một mực đuổi các con ra ngoài.

" Nương… " Ba huynh đệ không dám chống cự, ngoan ngoãn bị đẩy ra ngoài, lo lắng khẽ gọi.

Chúc phu nhân quay người lại khinh thường.

" Yên tâm, có lão nương các ngươi ở đây, sẽ không có việc gì đâu. "

Ba huynh đệ tuy bị đẩy ra ngoài nhưng vẫn mè nheo không chịu rời đi. Chúc phu nhân thấy lão gia sắp phun lửa, liền đem cánh cửa trong phòng đóng lại, liền đem lại sự yên tĩnh.

" Thúc phụ, người nói tiểu chất là người vô tích sự, làm cho người cảm thấy hổ thẹn, nhưng tiểu chất cũng không muốn nói đối với người. Sự kiện ma quái gần nhất của Điềm Tĩnh cư, thật không phải do tiểu chất gây nên. " Trong phòng rốt cuộc im lặng, Chúc Tắc Nghiêu mới có cơ hội giải thích với trưởng bối.

" Không phải ngươi thì còn ai vào đây? " Chúc lão gia hừ một tiếng, có là do mới vừa rồi rống to làm bớt đi lửa giận của hắn, cho nên hiện tại mặc dù là vẻ mặt không hờn giận, cũng không còn nâng lên giọng nói khi nói chuyện.

" Tiểu chất không biết, vẫn đang điều tra. "

" Người cho rằng có người đang giả thần giả quỷ? "

" Cũng có thể, nhưng tiểu chất lại nghĩ không ra ai lại làm như vậy. "

Mắt hổ của Chúc lão gia ngưng trọng…

" Chẳng lẽ ngươi thực nghĩ sẽ xuất hiện cái thứ quỷ quái gì hay sao?! "

Chúc Tắc Nghiêu không đáp lời, cũng không kịp đáp lời, Chúc lão gia liền nghiêm khắc nói:

" Ngươi chết tâm đi! Người chết thì đã chết rồi, âm dương cách biệt, cho dù có linh hồn thì cũng sẽ không gặp được, chạm vào thì càng không! Nhiều năm như vậy, người còn mơ tưởng những thứ gì nữa ?! Hả! "

" Thúc phụ, ta cũng không dám mơ tưởng những thứ này… "

" Ta cũng không muốn nói đến mấy cái thứ quái quỷ này nha! Ngươi cũng không phải không biết ta thống hận Điềm Tĩnh cư như thế nào sao, nếu không phải đã tuân thủ điều kiện với ngươi, thì cũng làm gì có vụ mười năm chứ? Ta sớm đã phóng hỏa nó rồi! " Chúc lão gia lại kích động lên, " Năm năm trước ta mua cũng chính là muốn làm như vậy! Cũng nên làm như vậy! Dù sao thì bản thân ngươi còn kiếm tiền mua còn không được thì tại sao lại bắt ta chờ ngươi mười làm cái gì?! "

Chúc Tắc Nghiêu ngẩng đầu nhìn thúc phụ, muốn mở miệng, thế nhưng Chúc phu nhân đứng ở bên cạnh hắn khẽ kéo lấy khuỷa tay hắn, mở miệng trước:

" Lão gia, ngươi hôm nay gặp chuyện gì ở bên ngoài nha? "

Chúc lão gia oán hận vung ống tay áo.

" Huyện thái gia triệu ta đến, nói đến chuyện ồn ào huyên áo đang truyền ra này, lòng lo âu, cho ta hai lựa chọn… một là hủy đi Điềm Tĩnh cư, hai là tìm một đạo sĩ hòa thượng đạo hạnh cao thâm đến đuổi quỷ. Lải nhải niệm một chút mất khoảng nửa canh giờ, còn cúng một trăm lượng rồi mới được đi. "

" Thúc phụ… " Chúc Tắc Nghiêu sốt ruột nhìn thúc phụ, không hy vọng sẽ phải lựa chọn thực hiện một trong hai cái này.

" Ngươi câm miệng! " Chúc lão gia nói.

Chúc phu nhân giữ chặt tay điệt nhi ngăn hắn mở miệng, nói :

" Lão gia, vậy chỉ còn cách tìm người đến đuổi quỷ, để chặn lại miệng của bọn họ thôi. "

" Chỉ có thể như vậy. Huyện thái gia còn nói, lần sau còn truyền ra có thể, liền thế nào cũng phải hủy đi! Tắc Nghiêu, ngươi nghe rõ điều này rồi chứ? "

Chúc Tắc Nghiêu không nói gì nghiêm mặt rủ xuống.

" Ngày mai ta sẽ mời đạo trưởng của " Pháp Hoa Quan " đến để đuổi quỷ. " Chúc lão gia trừng mắt nhìn hắn, " Ngươi về sau hãy tiết chế một chút, có một số việc đừng làm lại lần nữa. Nếu cho tới khi thực sự nhận được lệnh cưỡng chế phải hủy đi, thì ta tin tưởng đó cũng không phải là kết quả mà ngươi nguyện ý nhìn thấy. Thu lại chút thông minh của ngươi đi! Thông minh của ngươi không nên lãng phí vào thứ này. "

Làm như phát biểu, lại giống như tận tình khuyên bảo, sau khi nói xong không hiểu sao lại cảm thấy có chút không được tự nhiên, khụ hai tiếng, khoát tay, sau đó xoay đầu rời đi.

Chúc phu nhân thấy Chúc Tắc Nghiêu vẫn đứng ngây ngốc bất động, kéo hắn ngồi ở ghế trên, vỗ vỗ bả vai hắn nói:

" Hài tử ngốc, ngươi đừng nghĩ đến những lý do chấp nhất nữa. Chuyện đuổi quỷ này, cũng không nghiêm trọng như vậy. Quan trọng nhất là chúng ta vẫn còn có thể bảo vệ được Điềm Tĩnh cư thôi. "

" Nhất định phải đuổi quỷ sao? Thím, nếu việc kia thật sự… "

" Tắc Nghiêu, cho dù có vị đạo sĩ lợi hại đến đây đuổi quỷ thì sẽ thế nào chứ? Hắn sẽ đuổi đi được cái gì sao? Ngươi là một đứa nhỏ thông minh, trong lòng hiểu được mấy thứ ma quỷ đó là những thứ không thể tin được. Thím biết ngươi đang mong chờ cái gì, nên mới có thể nguyện ý che đi thần trí thanh minh, bị truyền thuyết đó làm cho mình bị dao động. "

" Có lẽ, Điềm Tĩnh cư thực sự có chút chuyện tình mà chúng ta không thể giải thích được… " Giọng điệu của Chúc Tắc Nghiêu cũng không thể xác định, nhưng tại đáy lòng lại có hy vọng…

" Không có khả năng. " Chúc phu nhân lắc đầu.

" Vì sao? "

" Đứa nhỏ, ta tin tưởng " nàng " sẽ không ở nơi đây đâu. "

" Có thể chứ, ta thậm chí nhặt được… "

" Nàng sẽ không ở nơi không có phụ thân ngươi, cho dù chết, cũng không trói chặt được nàng… nếu trong thế gian thật sự có linh hồn. "

Lời nói thật khi phách, làm cho thân mình Chúc Tắc Nghiêu khó có thể phản biện suy sụp ở ghế thái sư, con ngươi đen sáng ngời mất đi ánh sáng, trống rỗng nhìn đến phương xa không rõ tên, không nói gì nữa.

Thím nói một phen liền thành công đánh nát đi suy nghĩ viễn vong của hắn, làm cho hắn rốt cuộc cũng vô lực cãi lại.

Chúc phu nhân khẽ thở dài lại nói:

" Việc quan trọng nhất hiện tại chính là, ngươi hãy quên đi tâm nguyện khiến cho người khác thất bại trong việc mua Điềm Tĩnh cư đi. Ngươi đừng đi trông nom đến chuyện ai làm phép bắt quỷ nữa, ngươi một tháng thu được mười hai lượng bạc, sợ rằng thúc phụ sẽ làm chuyện khó dễ với ngươi, không bằng cứ thế này, thím bên này có chút tiền… "

" Thim! " Chúc Tắc Nghiêu vội vàng nghiêng thân từ chối: " Điệt nhi đã hứa với thúc phụ là sẽ dùng chính thực lực của mình để mua được Điềm Tĩnh cư! Đã hứa hẹn, đương nhiên sẽ không vi phạm, điệt nhi có thể làm được. "

" Tắc Nghiêu nha… " Chúc phu nhân lắc đầu, nhất thời không nói gì.

" Xin tha thứ cho tiểu chất vô lễ. " Hắn khom người xin lỗi, ý chí kiên định.

" Ngươi a… thật giống " hắn " a!” Thở dài thật sâu, cũng không nói nữa.

Chúc Tắc Nghiêu nghi hoặc ngẩng đầu nhìn thím một cái, không ngờ lại nhìn thấy
biểu tình tràn đầy sương mù của thím, lại nhìn thấy một cô nương ửng hồng xấu hổ…

“Nhớ năm đó ta gả đến đây, cũng chỉ là có ý đồ muốn nhìn thấy “hắn” mỗi ngày, hắn đã không nguyện ý lấy vợ, như vậy thì làm em dâu “hắn” cũng tốt, có thể nhìn thấy hắn vẫn là quan trọng nhất thôi. Nữ nhân toàn thành đều thích hắn… Hắn a, không màng danh lợi, phong độ nhanh nhẹn, hết lòng hết dạ tuân thủ, võ công lại cao cường như vậy! Người thúc phụ giống như gấu lớn của người kia cùng hắn một chút cũng không giống. A! Nhớ năm đó…”

Chúc phu nhân một mực nhớ lại năm đó, bản thân dù thực sầu bi nhưng lại rất vui vẻ, cũng đã quên đi sự tồn tại của Chúc Tắc Nghiêu…

Chúc Tắc Nghiêu lẳng lặng khom mình hành lễ với nàng, lui xuống.

Kỳ thực nam năm này hắn để dành được không ít ngân lượng.

Chẳng qua cái “không ít” này, vẫn tưởng có thể mua lấy tòa nhà này, nhưng vẫn không đủ. Nhưng hắn tin tưởng nếu như mình cố gắng thêm năm năm nữa thì hắn tất nhiên có thể để dành được đến năm ngàn lượng…

Chúc Tắc Nghiêu giục ngựa đi tới đầu phố Đông Lâm, thì lại lơ đãng nhìn thấy một xe ngựa quen mắt đang đi qua chợ.

Lâu Điềm? Nàng thế nào lại ở trong này?

…..

Mấy ngày nay hắn không dám tiếp xúc với nàng nhiều, chỉ cùng nàng đi xem trạch viện. Trong lúc đang xem trạch viện, hắn cũng phát huy khả năng nói chuyện ba hoa chích chòe của mình, ánh mắt nhìn trời chứ không dám nhìn nàng dù chỉ là một chút – cho dù cũng có lúc không nhịn được mà nhìn lén một chút. Sau đó, xem trạch viện thì liền lấy cớ có việc, lập tức cáo từ, không dám nhìn đến sắc mặt Lâu Điềm, có phải đã thất vọng đối với hắn không?

Hắn biết đây là có chuyện gì xảy ra, dĩ nhiên cũng không thể dùng bốn chữ “thưởng thức sắc đẹp” này để có thể giải thích.

Hắn đã vô cùng, vô cùng thích nàng!

Vẻ đẹp của nàng, mùi hương của nàng… Nhưng sự ôn nhu trí tuệ của nàng vẫn là thứ trí mạng nhất! Chưa từng có người nào có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấu được hắn, còn làm hắn có thể chật vật như vậy.

Lâu điềm nha…

Một việc biết trước là sai lầm, sắp dẫm vào vực sâu. Hắn biết được… Hắn biết được…

“Lâu tiểu thư!” Cách xe được một trượng, hắn nhảy xuống lưng ngựa.

Lâu Điềm cùng nha hoàn Lệ Nhân đang chờ ở một cửa hàng bán điểm tâm ở phía trước. Nghe được hắn gọi, liền quay đầu nhìn về phía hắn.

“Chúc công tử? Thực khéo.” Lâu Điềm cách khăn che mặt gật đầu, giọng nói rất lễ độ.

Tuy là lễ độ, nhưng lại rất lạnh nhạt. Chúc Tắc Nghiêu kinh ngạc phát hiện điểm này, sau đó trong lòng liền rất hoảng loạn! Nàng giận hắn sao? Giận hắn nên muốn lạnh nhạt né tránh hắn sao?

“Ngươi… đi dạo chơi sao?” Hắn hỏi, cố gắng muốn nghĩ thấu bí mật qua lớp lụa trắng che lấp, muốn nhìn rõ sắc mặt của nàng, muốn biết nàng có buồn bực hắn hay không?

Lâu Điềm bình thản gật đầu, cũng không còn nói chuyện. Lúc này mỹ nhân liền mở miệng:

“Chúc công tử, ngươi chắc có việc khác muốn làm phải không? Đừng vì chúng tôi phải chậm trễ, chúng tôi cũng muốn đi rồi.” Đem tiền đưa cho tiểu thương, Lệ Nhân giúp đỡ tiểu thư, muốn đỡ đi. Giống như gặp mặt phải người qua đường chỉ mới gặp qua một lần, bố thí cho một nụ cười, sau đó cũng tự mình từ biệt.

Nha hoàn biểu hiện ra thái độ thân thiện hay lạnh nhạt, đều là từ tiểu thư bày ra mưu kế. Chúc Tắc Nghiêu biết Lâu Điềm chỉ coi hắn như chỉ là kiên thương bình thường, không còn gì khác…

Có lẽ, như vậy sẽ tốt hơn, như vậy mới là chính xác…

“Tiểu thư!” Nhưng là thân mình khống chế không được! Hắn bước nhanh đến trước mặt Lâu Điềm.

“Sao? Còn có việc sao? Hôm nay có hẹn xem phòng cùng Chúc công tử sao?” Vẫn là Lệ Nhân nói chuyện.

Chúc Tắc Nghiêu dừng trước mặt Lâu Điềm, hắn biết đây đều là lỗi của hắn, phải nhận được đãi ngộ như vậy tất cả đều là do hắn gieo gió gặt bão. Hắn sớm đã hạ quyết tâm, ngăn cách ra chút khoảng cách, tự mình buông tha. Nhưng mà… lúc nàng thật sự lạnh nhạt với hắn thì sự đau lòng lại vượt quá khả năng tưởng tượng của hắn. Hắn nên làm cái gì bây giờ?

“Đi thôi, Lệ Nhân.” Lâu Điềm nói với Lệ Nhân.

“Vâng.” Lệ Nhân giúp đỡ tiểu thư đi lướt qua Chúc Tắc Nghiêu, cũng không để ý đến hắn, lên xe ngựa rời đi.

Chúc Tắc Nghiêu chỉ có thể ngơ ngác nhìn các nàng đi xa, người đi xa, tâm cũng đã xa…

Đây là thứ hắn muốn sao? Đúng vậy, đây đúng là thứ hắn nhất định phải nhận được.

Trên người hắn có nhiều thứ không vui vẻ như vậy, gánh nhiều gánh nặng như vậy, tính cách dĩ nhiên đã bị biến đổi rồi, phân biệt không được đâu là âm trầm đâu là lỗ mãng… Có thể xác định như vậy, hắn không thể làm chậm trễ bất cứ nữ tử nào, nhất là một người vừa đẹp vừa tốt như nàng.

Cứ như vậy đi, cứ như vậy đi!

Quay lưng lại, xoay người lên ngựa, đi về hướng ngược lại, đem khoảng cách vốn đã xa nay càng xa hơn xa hơn, xa đến chân trời mà hắn cũng không thể vọng tưởng nổi, có lẽ, trong lòng, cũng sẽ không đau đớn như vậy, phải không?
Phải không!

“Đến đây, các ngươi ngoan nào, đều cho các ngươi ăn.” Lệ Nhân ngồi lên một thanh gỗ ngang, mạnh mẽ gửi đồ ăn vặt cho mười tiểu hài tử quần áo tả tơi.
Đây là nguyên nhân mà các nàng mới nãy đi chợ xong.

Lâu Điềm vài lần đi trạch viện thì thấy có một vài hài tử cầm bó rơm, cầm ki đến để quét rác. Có khi sẽ thay người quét rác., có khi sẽ quét ở ngã tư đường, rất chăm chỉ. Sau khi thấy, trong lòng liền không khỏi có hảo cảm cùng tò mò với đứa nhỏ kiên cường này.

Nghe lão bản nương khách điếm này nói những đứa nỏ này đó khôngphải là cô nhi, mà là đứa nhỏ của người nghèo đói. Vốn chỉ là lẫn trốn ở trên đường, hoặc ăn xin hoặc lừa đối, làm cho người người vô cùng chán ghét, lúc nào nhìn thấy cũng chỉ muốn đánh cho no đòn một trận. Sau đó lại không biết như thế nào, vào ba năm trước đây lại mấy đứa nhỏ đó cũng không còn nhàn rỗi di chuyển, bắt đầu cầm lấy bó rơm tạo thành một nhóm người quét rác, thu phí cũng không nhiều, lại quét sạch sẽ. Vì thế dần dần, Vĩnh Xương Thành mọi người đều đem một phần diện tích cần dọn dẹp để cho bọn họ làm, mọi người bớt việc đổi lại cho bọn nhỏ này có việc để làm, không còn quậy phá trên đường nữa.

Lâu Điềm chỉ nghĩ bọn họ chỉ là quét rác mà thôi, vốn hôm nay chỉ muốn đi lên núi chơi, ở chân núi Kiểm Sài Tân nhìn thấy mấy đứa nhỏ này cõng một giỏ trúc lớn, muốn đi vào trong thành bán lấy tiền, nhất thời cảm động, trở về lại mua một đống đồ ăn vặt đem đến để cho bọn họ ăn, cũng không vội vã lên núi thưởng cảnh.

Trong lòng mấy hài tử tràn ngập cảnh giác nghi ngờ, không dám tới hai vị tỷ tỷ ăn mặc rất đắt tiền này, chỉ có thể mãnh liệt nuốt nước miếng với một đống lớn đồ ăn ngon miệng này.

Lâu Điềm nhìn ra được, mấy đứa nhỏ này đều nghe theo sự chỉ huy của nam hài lớn tuổi này, hắn không đồng ý, những người khác cũng không dám lỗ mãng.

“Đều, đều là muốn mời chúng ta ăn sao? Nếu, nếu ăn xong rồi vu tội nói chúng ta ăn cắp, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Đứa lớn kia cũng đang thực vô cùng tham lam, mới nói xong câu đầu tiên thì đã nuốt một chút nước miếng rồi.

“Vậy các ngươi muốn như thế nào mới an tâm đây?” Lâu Điềm ôn nhu hỏi.

“Ngươi… Ngươi liền… A! Đúng rồi, ngươi có thể viết giấy để làm bằng chứng, cấp trên sẽ biết là ngươi mua đến để mời chúng ta ăn.” Đứa lớn vỗ tay một cái, vì chủ ý mà mình nghĩ ra mà hoan hô.

Lệ Nhân nâng mi hỏi:

“Chúng ta dù có viết, ngươi xem có thể hiểu sao?”

“Có thể chứ, Nghiêu ca ca có dạy nhóm chúng ta biết chữ!” Một đứa bé gái lớn tiếng nói.

Nghiêu ca ca? Trong lòng Lâu Điềm ngẩn ra, cẩn thận nhìn đứa bé gái kia, có vẻ quen mặt, là đã gặp qua ở đâu? A! Là lần trước gặp lúc đi ăn canh thạch tủy thì phải?

“Lệ Nhân, ngươi đi viết một bằng chứng cho bọn hắn.”

“Vâng.” Lệ Nhân nhún nhún vai, làm theo.

Chỉ chốc lát, thu được bằng chứng đám nhỏ liền hoan hô một tiếng, phát huy bản sắc châu chấu bay loạn, bắt đầu lướt đến chỗ đồ ăn vặt.

Ăn ngon ăn ngon ăn ngon thật! Tất cả những thứ vị tỷ tỷ xinh đẹp như tiên cô này mua đều là những món ăn thực cao quý đắt tiền, là thứ mà bọn hắn bình thường cho dù có tiền cũng mua không nổi đâu! Tiểu thư áo trắng này thật tốt! Thật vô cùng cảm động, vì thế mấy tiểu bằng hữu này bắt đầu xột xoạt xột xoạt đứng lên…

“Vị tỷ tỷ này thật tốt, cũng tốt giống như Nghiêu ca ca nha!”

“Đúng! Nhưng mà Nghiêu ca ca không có tiền mua đồ ăn vặt cho chúng chúng ta ăn. Hắn thật nghèo.”

“Đúng đó, thật đáng thương. Rõ ràng nhà bọn họ có rất nhiều tiền mà.”

“Anh của ta nói, Nghiêu ca ca là vì để dành năm ngàn lượng để mua Điềm Tĩnh cư nên mới có thể không có tiền!” Bé gái hét lớn.

“Năm ngàn lượng!” Toàn bộ đứa nhỏ đều kêu to. Đó thật sự là một con số không phải là cái nhắc đến liền tưởng tượng ra được.

Lệ Nhân nhanh trí gia nhập vào trong cuộc nói chuyện:

“Vì sao Nghiêu ca ca muốn mua Điềm Tĩnh cư nha? Đó là một gian quỷ ốc a!”

Bé gái thấy mọi người đều đang nhìn nàng, bộ dáng cũng rất là không tin tưởng cho lắm, vì thế ngực nhỏ liền ưỡn lên nói lớn hơn nữa…

“Nghiêu ca ca thực sự muốn mua mà! Có một lần ta còn hỏi Nghiêu ca ca đó, Nghiêu ca ca nói hắn nhất định phải mua được Điềm Tĩnh cư, bởi vì nơi Điềm Tĩnh cư có cha mẹ hắn!”

Cha mẹ hắn?!

Vậy là có ý gì?
Lâu Điềm lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Bình Luận (0)
Comment