“Đau quá đi…”
Không biết qua bao lâu, ta từ trong mê man tỉnh lại, mở mắt, điều đầu tiên nhìn thấy chính là lá cây xanh um tươi tốt cùng thân cây chai sần cong queo, ánh mặt trời chói mắt xuyên qua kẽ lá, theo cành cây lay động, tia sáng cũng thoắt ẩn thoắt hiện, có chút hoa mắt.
Ta vội vàng ngồi dậy, phát hiện mình nằm dưới một gốc cây hoè già, xung quanh cỏ xanh bát ngát, cách không xa còn mơ hồ truyền đến tiếng suối chảy róc rách, thỉnh thoảng còn có chim chóc bay qua, mang theo âm thanh vỗ cánh sàn sạt.
A, vì sao vừa ngủ một giấc, đã ngủ tới trong rừng?
Giống như ta vừa mới trải qua một giấc mộng thật đẹp, trong mộng, ta biến thành người …
Không phải, không phải mộng, ta thực sự biến thành người!
Vừa cúi đầu liền nhìn thấy tay chân của mình, sau đó lại sờ sờ mặt, ta rốt cuộc nhận ra mình không phải nằm mơ, tất cả đều là sự thật.
Nhưng mà hiện tại ta đang ở nơi nào? Xung quanh ta thấy thế nào cũng là một vùng hoang vắng, lão bá bá vì sao lại mang ta từ khách *** ném tới nơi này?
Lão bá bá gọi ta là Ngọc Kinh, còn nói ta biết pháp thuật, có thể thấy ông ấy nhất định là thần tiên, thấy ta liều mình cứu người, cho nên tới ban phép cho ta.
Ông ấy còn bảo ta đi tìm ngọc đan, ngọc đan chắc là nội đan mà con người thường nhắc tới? Nhưng mà hình như cũng không phải, bởi vì bất luận động vật gì muốn tu luyện thành tinh đều phải cùng tồn tại với nội đan, giống như bảy hồn sáu phách của con người như nhau, thế nhưng ta dù không có ngọc đan cũng vẫn rất khoẻ mạnh.
Có thể thấy được ngọc đan ta muốn tìm không phải là nội đan, mà ta cũng không phải yêu tinh!
Sở dĩ có thể khẳng định như vậy, là bởi vì cho tới bây giờ ta cũng chưa từng đụng phải thiên kiếp, cái gì mà năm trăm năm một tiểu kiếp, một nghìn năm một đại kiếp nạn, ta cũng chưa từng trải qua. Ngược lại, ta thích nhất là cảm giác sét đánh, ánh điện chợt loé chợt tắt rất đẹp nha, hơn nữa cho tới bây giờ cũng chưa đánh vào người của ta.
Có rất nhiều chuyện ta đều nghĩ không ra, cố sức lắc đầu, đây là động tác khi còn là rắn ta thường hay làm, nhưng mà biến thành người rồi, động tác vẫy đầu như vậy lực độ hơi lớn một chút, khiến ta choáng váng suýt chút nữa ngất đi.
Quên đi, nghĩ không ra liền không nghĩ nữa. Hiện tại việc cần làm chính là mau chóng đi tìm Tô đại ca, đừng để hắn lo lắng.
Tiếng nước suối róc rách gần bên nhắc nhở ta hẳn là nên đi rửa mặt, bị lửa thiêu một hồi, lại bị té ngã từ một nơi cao như vậy, cả người nhất định là bẩn kinh khủng, ta muốn phải sạch sẽ đi gặp Tô đại ca mới được, dù sao ấn tượng đầu tiên là rất quan trọng.
Ta phủi phủi y phục, đứng dậy, chạy tới bên dòng suối nhỏ.
Nước suối rất trong, dưới ánh mặt trời lấp lánh hào quang, ta ngồi xuống, rất hưng phấn dùng tay vốc nước, uống trước vài ngụm, lại bắt đầu rửa mặt, ha ha, ta rốt cuộc cũng có thể dùng tay làm việc, mà không phải giống như trước kia, làm cái gì cũng phải dùng lưỡi.
Nhưng mà…
Động tác vui mừng rất nhanh liền cứng lại, bởi vì mặt nước trong suốt thấy đáy đã đem khuôn mặt của ta phản chiếu không sót chút gì, khiến ta nhất thời ngây ngốc tại chỗ.
Lông mày thật cong, đôi mắt thật to, còn có đôi môi đỏ nhàn nhạt cùng với má lúm đồng tiền thật sâu…
Nhìn như thế nào cũng thấy kiều diễm còn hơn nữ hài tử, vì sao lại là ta? Hơn nữa gương mặt này còn có thân thể này, thấy thế nào cũng giống như mới có mười một mười hai tuổi thôi?
Ta không muốn !!!…
Ta muốn một gương mặt anh tuấn tú mỹ giống như Tô đại ca như vậy, hoặc là ôn hoà tuấn nhã như công tử Tĩnh cũng được, nếu không thì lạnh lùng nghiêm nghị anh tuấn như Liễu đại ca… Kiêu ngạo thanh cao như Tiểu Thanh… Hoặc tệ lắm thì như chủ nhân cũng được, chí ít y cũng cao ráo…
Nghĩ như vậy đối với chủ nhân dường như có hơi bất kính, nhưng mà lúc này ta cũng không quản nhiều như vậy.
Không muốn không muốn!
Lão bá bá, ông ở nơi nào? Con van ông… cho con đổi lại cái hình dạng khác đi được không!
Ta ngửa mặt lên trời kêu một lúc lâu vẫn không thấy có người đáp lại, điều này khiến cho ta rốt cuộc hiểu rõ, thì ra cái gọi là thần tiên chính là khi ngươi mong muốn họ xuất hiện, họ tuyệt đối không ló đầu ra.
Pháp thuật pháp thuật!
Lão bá bá nói ta cũng biết pháp thuật, thử xem thế nào.
Ta nhắm mắt lại, trong đầu lập tức hiện ra một ít ký hiệu chú ngữ kỳ quái, ta vội vàng kêu to lên: “Ta muốn biến thành hình dạng anh tuấn như Tô đại ca!”
Trợn mắt nhìn dòng suối, mày cong môi thắm, vẫn y nguyên.
Chưa từ bỏ ý định, thử lại!
Ta lật qua lật lại thử nửa ngày, phát hiện mình không có chút cải biến nào, cuối cùng cũng chết tâm, lão bá bá gạt người, pháp thuật căn bản là không linh.
Quên đi, hay là dùng pháp thuật nhìn xem Tô đại ca đang làm gì.
Lòng ta vừa nghĩ, trên mặt nước liền xuất hiện một mảnh sân đã bị đốt thành một đống đổ nát, không nghĩ tới lần này lại linh nghiệm, ta không khỏi trừng lớn mắt nhìn.
Hậu viện của khách *** đã sụp xuống thành gạch vụn, có vài chỗ còn có khói phảng phất bay lên, một bộ y sam sạch sẽ của Tô đại ca hầu như đã thành màu đen, hắn đem vạt áo phía trước vắt lên bên hông, không ngừng đẩy ra tàn ngói, lo lắng tìm tới tìm lui.
Trên mặt Tô đại ca bám đầy tro bụi vết bẩn, tóc dài rối tung trên vai, ta thấy đầu ngón tay trơn nhẵn của hắn bị tàn ngói cắt thành từng đường từng đường vết máu, không khỏi đau lòng.
Tô đại ca ngu ngốc, rốt cuộc đang tìm cái gì? Ta vẫn còn sống sờ sờ đây.
Tiểu Lương theo sát ở phía sau, sốt ruột không ngừng: “Công tử, cậu đừng như vậy, cậu nghe tôi nói một câu có được không? Lửa cháy lớn như vậy, cả gian phòng ở đều sập, ngay cả người cũng chạy không thoát, huống chi là một con rắn? Cậu đã một ngày đêm chưa ăn cái gì, dù có muốn tìm, cũng hãy ăn cơm rồi hãy tìm…”
Một ngày đêm không ăn cái gì, đó không phải là nói ta đã ở chỗ này ngủ một ngày một đêm?
Tô đại ca nghe vậy, lập tức ngẩng đầu tức giận nói: “Tiểu Lục không có việc gì, ở đây căn bản là tìm không được thi thể của nó, nó nhất định còn sống!”
“Công tử, vậy cậu cũng nên ăn trước đã, ăn xong từ từ tìm tiếp, cậu đã xem bệnh cho Lý thúc bọn họ, lại tìm Tiểu Lục, đến bây giờ cũng chưa từng chợp mắt một chút…”
“Ta không sao, ngươi trở lại chăm sóc Lý thúc cùng A Thần đi, đừng quản ta.”
Tô đại ca đuổi Tiểu Lương đi, lại tiếp tục tìm kiếm, ta thấy hắn thỉnh thoảng lại đưa tay ôm lấy vai trái, trên mặt hiện lên một tia đau đớn.
Tên ngu ngốc này, chỉ nhớ rõ trị thương cho người khác, mà không biết trước tiên phải nhìn xem thương tích của mình sao?
Ta tức giận đến giậm chân, lại thấy Tô đại ca nhìn về phía trước lẩm bẩm nói: “Tiểu Lục, ta rất muốn tìm thấy ngươi, thế nhưng, ta lại sợ tìm được, ta rất sợ lại chỉ nhìn thấy một cỗ thi thể… Ngươi nếu như không còn, vậy phù hộ cho ta đừng tìm được, để ta còn ôm một tia hi vọng…”
Trong mắt Tô đại ca toàn là tơ máu cùng với những lời thì thào tự nói khiến cho lòng ta chua xót.
Tô đại ca, ta còn sống, ngươi không cần phải sợ, ta đã nói muốn cùng ngươi cả đời, quyết sẽ không nuốt lời!
Chỉ là, ta hiện tại chạy đi tìm Tô đại ca, nói cho hắn ta là Tiểu Lục, hắn sẽ tin tưởng sao? Hắn hiện tại như vậy, liệu có chịu nghe ta nói?
Hay là biến trở về hình dạng con rắn nhỏ như trước đi tìm Tô đại ca là được rồi?
Vấn đề này khiến cho ta hơi do dự một chút, tóm lại mặc kệ như thế nào trước hết trấn an Tô đại ca mới là quan trọng, tên ngốc này, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa nhất định là sẽ chịu không nổi.
Trong lòng hỗn loạn, dòng suối đột nhiên gợn sóng, đem những cảnh tượng vốn có đều khuấy tan, ta nhắm mắt lại đọc thầm tâm nguyện của mình, khẩu quyết tương ứng liền xuất hiện trong lòng, chỉ cảm thấy thân thể dần dần biến mất, sau đó bay lên trời, cấp tốc bay về phía khách ***.
Ha ha, thì ra ta cũng biết bay, mắt thấy cảnh vật xung quanh rất nhanh bị ta bỏ lại phía sau, ta đột nhiên trở nên khoái chí, người ta không phải nói muốn đắc đạo thành tiên là phải trải qua cả nghìn loại đau khổ sao? Vì sao ta chỉ mới bị lửa thiêu một chút, là lập tức thành tiên, chỉ nghe nói qua phượng hoàng niết bàn, chứ không nghe nói rắn cũng sẽ niết bàn…
Ôi…
Quá mức đắc ý, ta nhất thời không để ý phía trước liền đâm sầm vào một thân cây khô, sao Kim tuôn ra, sau đó “bịch” một tiếng rơi xuống đất, té ngã một cái ăn một miệng bùn.
Đau quá đi…
Xoa xoa chỗ bị đau nhức, ta không dám bất cẩn nữa, vội vàng tập trung tinh thần, lại bay lên không trung lao về hướng khách ***.