Kiếp Này Đã Định - Phiến Lạc

Chương 49

Đau đớn trong ngực đã ngừng rồi, ta đang muốn đứng lên, nhưng Linh Thành Tử vươn tay phải, chỉ giữa đầu mày của ta, quát lớn: “Hồn phách ly vị!”

Không được…

Biết Linh Thành Tử muốn hấp thụ linh khí của ta để khống chế ngọc đan, ta vội vàng nín thở nhiếp trụ tâm thần chống cự, nhưng miệng hắn không ngừng tụng ra chú ngữ giống như xiềng xích vô hình, bao vây lấy toàn thân ta, mắt thấy từng sợi khí tức chảy ra từ giữa chân mày, tâm trí của ta thoáng cái tiêu tan, cuối cùng bắt đầu có ý nghĩ buông tha.

“Ngọc Kinh ca ca, kiên trì lên, Linh Thành Tử không phải là đối thủ của ngươi, tĩnh tâm trần lại, lấy lại nguyên thần!”

Nghe được giọng nói lo lắng của Tiểu Long, lòng ta chợt thanh minh, lập tức chấn chỉnh tâm trí.

Nguyên thần quay về, duyên trần tan hết, bát nhã chúng sinh, Phật tướng phổ độ…

Nammô hát la đát na, si la dạ da, nam mô a ra da, bà lô yết đế, thước bát la da…

Bên tai không ngừng truyền đến tiếng xướng kinh quen thuộc, tuy đã trải qua mấy nghìn năm, nhưng chưa từng quên mất, nhất thời, giống như thân đang ở chín tầng trời, tiêu dao đến không thể biết.

Linh đài tức khắc trở nên sáng rõ, ta mỉm cười với Linh Thành Tử, theo tiếng tụng kinh đứng lên, kinh văn giống như khắc sâu trong đầu, ào ạt kéo đến, chú văn theo cử động của đôi môi ta, chữ chữ đều đánh về phía kẻ mưu đồ thu phục linh thần của ta.

“A…”

Bên ngoài vương phủ đột nhiên vang lên tiếng hô hào rung trời, trong tiếng kêu, mấy người từ ngoài tường cao phi thân qua đám thị vệ phòng vệ, giống như mấy con thiên nga lớn bay nhanh, hướng thẳng tới phía dưới đài ngọc.

Sự việc xảy ra đột ngột, thị vệ bốn phía rối loạn một hồi, tiếp theo một luồng ánh sáng đỏ đánh thẳng hướng hồn phách đang vây quanh hai viên linh châu, khiến hồn phách đang tụ tập lại bị đánh cho tứ tán, chỉ nghe một người lớn tiếng quát: “Dừng lại, thiên có thiên mệnh, nhân có nhân mệnh, hồn phách chớ ly, còn không trở về vị trí cũ!”

Theo tiếng quát, hồn phách vốn hỗn độn lập tức theo luồng ánh sáng đỏ bay xuống dưới đài tản ra, lần lượt bay vào trán các nữ tử, hai viên ngọc đan cũng thoát khỏi khống chế của Linh Thành Tử, bay vào bầu trời đêm.

Linh Thành Tử biến sắc mặt, hắn né tránh luồng ánh sáng đỏ phóng tới, tung mình nhảy lên, mưu tính thu hồi ngọc đan.

Bốp…

Ánh lửa yếu đi, Ba Thúc tung người nhảy vào, hắn tung chưởng ngăn cản hành động của Linh Thành Tử, lạnh lùng nói: “Hút hồn phách của người mưu thành chính quả, quả là kẻ si nói mộng!”

“Điêu dân, ngươi dám tụ tập người Miêu tạo phản!”

“Ha ha, thiên đạo vẫn còn, VânNamvương làm nhiều việc bất nghĩa, phản thì đã sao?”

“Phản rồi phản rồi!”

Thấy ngoài tường tiếng hô rung trời, Quảng Ý hoảng hốt đứng dậy, quát lớn: “Đem đám phản dân phạm thượng làm loạn này toàn bộ tru sát hết, pháp sư, không nên dừng lại, nhanh tiếp tục làm phép!”

Không ai để ý tới tiếng quát của Quảng Ý, lúc này dưới đài đã là một mảnh hỗn loạn, các nữ tử có hồn phách trở về tâm trí thanh tỉnh lại, lập tức liền kêu la bỏ chạy tứ tán, đám thị vệ sợ làm bị thương các nàng, làm hỏng pháp sự, cũng không dám ra sức ngăn cản, mà ngay lúc này, đại môn của Vân Nam vương phủ đã bị mọi người bên ngoài mạnh mẽ kích mở, dòng người liền mãnh liệt tràn vào.

Hình như là bạo động rồi.

Linh đài đã sáng sủa, pháp lực vốn bị phong ấn liền tuôn trào ra, ta tung người nhảy lên, niệm chú ngữ, hào quang của hai viên ngọc đan xoay nhanh giữa không trung dần dần dừng lại, rơi xuống tay ta.

Quảng Ý bị đoàn người dũng mãnh không ngừng ào vào khiến cho hoảng sợ run rẩy không thôi, lão cũng bất chấp trên đài ngọc đang cúng bái hành lễ, chỉ kêu lên: “Bắn cung, bắn cung, còn có tên yêu nhân kia, hắn đang cầm linh châu, mau bắn chết hắn, đoạt lại linh châu.”

Cơn mưa tên theo tiếng quát bay qua ngọn lửa hừng hực bắn về phía đài ngọc, ta vừa há miệng ngậm lấy ngọc đan, chợt thấy gió mạnh nổi lên, một thanh lợi kiếm băng qua ngang trời, đánh rơi cơn mưa tiễn đang bắn tới xuống mặt đất.

Ánh lửa lập loè, một thân ảnh sắc xám nhảy đến bên người ta, hoành kiếm đứng đối mặt với trận tên của Vân Nam Vương, lửa mạnh hừng hực chiếu gương mặt anh tuấn của hắn sáng chói, tay áo nhiễm lửa kia cũng theo thế lửa phần phật bay lên.

“Tô… đại ca…”

Có hơi không tin tưởng hai mắt của mình, ta do dự gọi một tiếng, tiếp theo liền bị Tô đại ca liếc ngang trách mắng: “Hình Tiểu Lục, lát nữa sẽ tính sổ với ngươi!”

Nhất thời suy nghĩ không theo kịp.

Tính sổ? Tính sổ gì?

Tô đại ca không hề để ý tới ta, hắn nhìn thẳng vào Vân Nam Vương đang đứng trên đài cao đối diện kinh hoàng thất thố, lạnh lùng nói: “Quảng Ý, ngươi vì tham muốn cá nhân, sưu cao thuế nặng, xây dựng đài ngọc, thậm chí nghe lời sàm bậy của yêu tăng, coi mạng người như cỏ rác, tội không thể tha!”

“Giết hắn, pháp sư, mau giết đám loạn dân này, đoạt lại linh châu!”

Không để ý tới Vân Nam Vương kêu gào không ngớt, Tô đại ca lôi kéo ta tránh khỏi mưa tên đầy trời, tung mình nhảy khỏi biển lửa, lại nghe phía sau nổi lên gió mạnh, Linh Thành Tử quát lên: “Chạy đi đâu!”

“Tô đại ca, ngươi lui ra trước đi!”

Ta đẩy Tô đại ca ra, tiếp theo liền niệm khẩu quyết, đem lửa cháy xung quanh hấp vào lòng bàn tay, đánh về phía Linh Thành Tử.

“Tiểu Lục, cẩn thận!”

Chúng ta đồng loạt nhảy xuống đài cao, nhưng đám người hỗn loạn trong nháy mắt liền tách ra ta và Tô đại ca, Tô đại ca quát lớn, thân hình nhảy lên, vung kiếm về phía Quảng Ý, thị vệ xung quanh căn bản không cản được lưỡi kiếm sắc bén của hắn, chớp mắt hắn liền đứng bên cạnh Quảng Ý, ánh kiếm run lên, lưỡi kiếm sắc bén gác trên cổ Quảng Ý, lạnh lùng nói: “Lệnh cho tất cả thị vệ của ngươi đều lui ra!”

Tiếng hét do Tô đại ca dùng nội lực phát ra, trong đêm khuya đúng là vang vọng trời cao, đem tất cả những âm thanh ầm ĩ nhốn nháo áp xuống.

Quảng Ý bị kiếm kiềm chế, thân thể đã còng nhất thời run như đãi cát, đâu còn khí thế mới vừa rồi, chỉ run rẩy nói: “Không được động thủ, tất cả lui xuống, lui xuống!”

Ta vung chưởng đẩy lui Linh Thành Tử, sau đó lui lại bên cạnh Ba Thúc, làm mặt quỷ với Linh Thành Tử.

“Muốn lấy ngọc đan của ta, đạo hạnh của ngươi còn chưa có đủ đâu.”

Ngửa mặt nhìn trời, trên trời trăng chuyển sao dời, không còn dáng dấp trăng tròn như vừa nãy, xem ra giờ lành đã qua, Linh Thành Tử cho dù có ngọc đan trong tay, cũng không thể nào thi triển Thông Linh Thuật lần nữa.

Ta không khỏi cười với Ba Thúc.

“Các ngươi tới còn rất đúng lúc.”

“Là ý của Tô công tử, để tránh bứt dây động rừng, chúng ta ở bên ngoài mai phục rất lâu, về mặt này có không ít nữ nhi của Miêu tộc giúp đỡ, mọi người đều là dốc toàn lực rồi.”

“Vậy sao…”

Ta kinh ngạc nhìn về phía Tô đại ca đang đứng trên đài cao.

Hắn chẳng phải đã nói sẽ không hẹn gặp lại ta sao? Vì sao… lại quay trở về…

Linh Thành Tử đứng trước lửa, sắc mặt hắn như tro nguội, hoàn toàn không có tư thái bình tĩnh giống như dĩ vãng, khi nghe được đối đáp của ta và Ba Thúc, hắn hướng về bọn thị vệ lớn tiếng quát: “Giết đám bạo dân này!”

Quảng Ý vội vàng kêu to: “Không được động thủ! Thượng sư, chuyện tế tự từ từ tính tiếp, trước tiên để bọn chúng thả ta đã… A…”

Lời còn chưa dứt, một luồng ánh sáng sắc bén bắn ra từ ngón tay của Linh Thành Tử, xuyên thẳng vào trước ngực Quảng Ý, hắn lạnh lùng nói: “Nếu Vương gia sốt ruột muốn đến thế giới Cực Lạc như vậy, bần tăng liền tiễn ngươi một đoạn đường.”

Quảng Ý kêu lên thảm thiết, ngã nhào xuống.

“Hắn giết Vân Nam Vương rồi…”

Không ai nhìn thấy được luồng sáng do Linh Thành Tử bắn ra, thị vệ quan binh vây xung quanh chỉ thấy Quảng Ý bỏ mạng rơi xuống, cho rằng là do Tô đại ca gây nên, bọn họ kêu lên kinh hãi, đồng loạt chĩa vũ khí về phía Tô đại ca, mưa tên đầy trời bay tới.

“Tô đại ca, cẩn thận…”

Mắt thấy Tô đại ca thả người nhảy xuống đài cao, ta liền định tiến lên tương trợ, nhưng thân hình lại bị Linh Thành Tử cản lại, lại nghe tiếng hô hào chém giết không dứt lọt vào trong tai, Tô đại ca đã lẩn vào trong đám người, giao chiến với thị vệ của VânNamvương.

Trong ánh lửa tận trời, trống ngực đập thình thịch thật lợi hại, tình cảnh này rất giống như cảnh trong mơ ngày hôm đó, lo lắng Tô đại ca gặp chuyện không may, ta không có tâm trạng giao chiến với Linh Thành Tử, kêu lên: “Ba Thúc, ngăn tên yêu tăng này lại.”

Ta bứt ra chạy vội tới bên người Tô đại ca, đã thấy trên vai trái hắn một mảnh đỏ tươi, chính là bị tên nhọn mới vừa rồi gây thương tích.

Một cơn khí huyết tuôn trào, khí tức hung ác trong người đột nhiên dâng lên, hai luồng ánh sáng một xanh một đỏ từ trong miệng bắn thẳng ra, cùng với phẫn nộ oán giận toàn bộ đều phát tiết ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment