“Ta xin ngươi đừng có thừa nước đục thả câu nữa được không?!”
Ta rống to khiến Tiểu Long vội bay về phía sau một chút.
“Được rồi được rồi, là như thế này, một vị dược cuối cùng của tiên đan gọi là – ái tình, nếu như Tô Hoán Hoa không có tình cảm và dũng khí có thể vì ngươi mà hy sinh bản thân, vậy viên đan dược kia chẳng qua chỉ là một viên dược hoàn bình thường mà thôi, cho nên ta mới nói, là Tô Hoán Hoa tìm được thuốc dẫn.”
Thì ra là vậy.
Ta quay đầu nhìn Tô đại ca, hắn đang nặng nề ngủ say, nhưng ta biết vừa rồi trong lúc ta hôn mê, hắn nhất định phải chịu dày vò rất thống khổ.
Đại La tiên đan tuy rằng có thể cho con người sinh mệnh vĩnh cửu, nhưng mà thanh khí của linh vật tiên giới làm sao thân thể phàm trần hỗn độn có thể chịu đựng nổi? Lúc tiên khí sung mãn xâm nhập xương cốt toàn thân Tô đại ca, hắn nhất định là đau đớn vô cùng.
“Còn có, đừng có đánh giá thấp Tô đại ca của ngươi, hắn ngày hôm nay chạy đến miếu Nguyệt lão thề độc, nếu như kiếp này không thể kết lương duyên với ngươi, hắn nhất định sẽ tâu lên hoàng thượng, nói Nguyệt lão bất công, thỉnh thoàng thượng hạ chỉ huỷ sạch miếu Nguyệt lão trong thiên hạ, sau này nhân gian sẽ không thờ Nguyệt lão nữa, cho nên Nguyệt lão gia gia cũng không phải dễ làm nha, ai, lão gia gia bị bức bất đắc dĩ, đành phải đem tên của các ngươi khắc lên Tam Sinh Thạch, thay đổi nhân duyên các ngươi, Tôn Giả vốn cũng có tâm thành toàn các ngươi, lại thêm Nguyệt lão tương trợ, ngay cả Phật Tổ cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt để mặc các ngươi làm bậy.”
Ta chậc lưỡi nói: “Không ngờ mặt mũi Tô đại ca cũng lớn như vậy, ngay cả Nguyệt lão cũng sợ hắn?”
Tiểu Long hừ một tiếng, tước một miếng mía nói: “Nguyệt lão gia gia không phải là sợ hắn, mà là sợ lâu chủ Trích Tinh lâu Mộ Dung Tĩnh, dựa vào quan hệ của Mộ Dung Tĩnh và hoàng thượng, muốn huỷ miếu Nguyệt lão chẳng phải đơn giản chỉ cần một câu nói là xong? Nhân gian có một câu là, thuận tiện cho người, cũng thuận tiện cho mình, thành toàn cho các ngươi, mọi người đều vui vẻ.”
Quan hệ giữa công tử Tĩnh và hoàng thượng?
A, nhớ ra rồi, cữu cữu của công tử Tĩnh và hoàng thượng hình như rất… thế này thế nọ…
Nói tới đây, Tiểu Long đột nhiên cầm khúc mía gõ vào đầu mình một cái, bộ dạng vô cùng phiền não.
“Người trần gian chẳng phải ai cũng muốn trường sinh bất lão hay sao? Vì sao Tô Hoán Hoa lại có thể vì ngươi tình nguyện hồn phi phách tán? Ngọc Kinh ca ca, ngươi rất ngốc nghếch, ta nhìn tới nhìn lui, vẫn nhìn không ra ngươi có chỗ nào tốt, ai, nghĩ không ra, thật sự nghĩ không ra…”
Chỗ tốt của ta đương nhiên chỉ có Tô đại ca mới biết thôi!
Lúc này tâm trạng của ta rất tốt, đối với lời châm chọc của Tiểu Long ta cũng không thèm so đo, ngược lại còn giải thích: “Tiểu Long, đợi sau này ngươi yêu một người, tự nhiên sẽ hiểu được cay đắng ngọt bùi trong đó.”
“Không cần, ta mới không ngốc nghếch như ngươi động tâm phàm đâu. Cùng lắm thì cũng phải tìm ở tiên giới, hơn nữa tiêu chuẩn của ta rất là cao…”
“Dù sao thì cũng cảm ơn ngươi, Tiểu Long.”
“Không cần cảm ơn, thật ra Tôn Giả nói, không có ngươi ở cũng tốt, sau này không ai uống trộm rượu nữa, còn có, ngươi và Tô Hoán Hoa vừa ăn vào linh đan, muốn hoàn toàn khôi phục còn cần chút thời gian, cho nên mấy ngày này người phàm trần không thể nhìn thấy hình thể của các ngươi đâu. Ngọc Kinh ca ca, lời cũng đã nói hết, sau này không gặp lại.”
Tiểu Long nói xong, lập tức biến thành một luồng sáng vàng bay vút đi, ta nói với theo: “Tiểu Long, giúp ta cảm ơn Tôn Giả, còn nữa, chúng ta sau này nhất định sẽ gặp lại…”
Năm tháng dài đăng đẳng, nước chảy đá mòn, sao có thể quả quyết sau này không gặp?
Đưa tiễn Tiểu Long xong, ta ngồi xuống bên cạnh Tô đại ca, giúp hắn xoa xoa bụng, qua một lúc lâu, hắn thở ra một hơi, mở mắt.
“Tô đại ca, có thấy đỡ hơn chút nào không?”
Tô đại ca nhìn ta không chớp mắt, cả buổi mới chậm rãi hỏi: “Ta còn sống? Ngươi cũng còn sống?”
“Đúng vậy, chúng ta đều còn sống, hơn nữa không cần phải chia lìa nữa!”
Khoé miệng Tô đại ca cong lên.
“Nói cách khác, chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau? Thậm chí so với vĩnh viễn vĩnh viễn còn lâu hơn…”
Đương nhiên rồi, Bất Tử tiên đan của La Hán nha, chẳng lẽ ngươi tưởng là Đại Lực hoàn bán ở đầu phố sao?
“Tô đại ca, ngươi thật hư, lại ném ta một mình ở nhà, tự ý chạy tới miếu Nguyệt lão thề độc, ta mới vừa nghe Tiểu Long nói, Nguyệt lão gia gia sợ ngươi, nên thay đổi nhân duyên của chúng ta rồi.”
“Tiểu Lục, ta không cam lòng mắt mở trừng trừng nhìn ngươi rời khỏi ta một lần nữa, lại không biết phải làm sao mới giữ được ngươi, ta cũng không còn cách nào khác đành làm như vậy, tục ngữ nói quỷ cũng sợ ác nhân, ta không tin thần tiên là ngoại lệ.”
Tô đại ca thật thông minh, ừm, so với thông minh còn hơn một chút, chắc là giảo hoạt đi?
Nhìn khí sắc Tô đại ca đã tốt hơn rất nhiều, ta vui mừng quá đỗi, bàn tay xoa bóp cho hắn lại tăng thêm sức, hỏi: “Có thấy thoải mái hơn chút nào không?”
Tô đại ca không trả lời, hắn cầm tay ta kéo xuống dưới, cười gian nói: “Xuống phía dưới một chút, ta sẽ càng thoải mái.”
“Tô đại ca!”
Biết hắn chỉ cái gì, ta lập tức đỏ mặt , oán giận nói: “Người ta lo lắng cho ngươi, ngươi lại nghĩ chuyện không đứng đắn…”
Tô đại ca biến sắc, hắn trừng mắt ta trịnh trọng hỏi: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta muốn làm chuyện không đứng đắn với ngươi hay sao?”
“Không phải, ta không phải ý đó…”
Ta sao lại nghĩ như vậy, trời biết ta có bao nhiêu mong mỏi cùng Tô đại ca…
Đúng rồi, vừa rồi quên hỏi Tôn Giả giải dược giải độc trên người ta rồi…
“Tiểu ngu ngốc, lại nghĩ cái gì?”
Vòng eo căng thẳng, Tô đại ca ôm ta thuận thế trở mình, đem ta áp dưới thân, bắt đầu hôn cổ ta.
Tô đại ca, ngươi chẳng phải vừa mới tỉnh lại hay sao? Vì sao lại hăng hái như vậy?
Cổ bị hôn tê tê dại dại, ta vừa cười vừa tránh né Tô đại ca dây dưa, thở dốc nói: “Ta nhớ lại Tôn Giả từng nói nọc độc của ta là độc nhất thiên hạ, không thể có quan hệ xác thịt với nhân loại…”
“Ngươi cho rằng ta bây giờ còn có thể tính là nhân loại sao?”
A, Tô đại ca hiện tại hẳn là không thể tính nữa, vậy không việc gì rồi…
Trong lúc đang suy tư, đột nhiên cảm thấy thân thể mát lạnh, áo ngoài đã bị Tô đại ca kéo xuống, tiếp theo nút thắt nội y cũng bị hắn giật tung ra, vì vậy, thân thể ta hoàn toàn bày ra trước mắt hắn không chút nào che đậy.
Sắc lang Tô đại ca, hắn sao lại gấp gáp tới mức đó? Ngay cả thời gian cởi nút áo cũng không có? Trước đây vì sao không có phát hiện ra bản tính sắc sắc của hắn?
“Đợi đã… Đợi đã…”
“Ta đã đợi rất lâu rồi, Hình Tiểu Lục, ngươi còn định bắt ta đợi đến khi nào? Đừng quên, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta.”
Đối với ngăn cản của ta coi như không thấy, Tô đại ca vuốt ve ta, hôn môi dần dần di chuyển xuống dưới, hắn vùi đầu trước ngực ta, bắt đầu hôn cắn điểm nhô lên ở đó, cảm giác rung động tê ngứa theo đầu lưỡi trêu đùa của Tô đại ca không ngừng kích thích toàn thân ta, thân thể ta càng ngày càng mềm nhũn, mà một điểm bị hắn âu yếm lại cứng rắn như thép, tiếng rên rỉ cũng không bị khống chế khẽ thoát ra ngoài.
Không xong rồi không xong rồi, cảm giác thật là khoan khoái, cứ tiếp tục như vậy, ta nhất định sẽ bị Tô đại ca ăn sống nuốt tươi mất.
“Ta muốn ở mặt trên!”
Liều mạng hít một hơi, ta hét toáng lên, nói ra tiếng lòng của bản thân.
Ta mới không ngốc nghếch giống chủ nhân kia của ta, vì sao phải ở mặt dưới?
Động tác của Tô đại ca ngừng lại, hắn ngẩng đầu, trầm giọng nói: “Lặp lại một lần!”
“Ta nói… Ta muốn ở mặt trên…”
Bị Tô đại ca trừng đến có hơi sợ hãi, ta cố gắng hết sức để lời nói của mình có chút khí thế, nhưng mà hiệu quả hình như không được như ý.
“Cho ta một cái lý do!”
“Ta là xà vương Bích Phệ.”
“Không đủ!”
“Ta là Ngọc Kinh sứ giả hầu hạ Thừa Lộc La Hán, ta là thần tiên, sao có thể bị con người áp ở mặt dưới…”
Tiếng nói dưới ánh mắt ác liệt của Tô đại ca nhỏ dần rồi hoàn toàn tắt lịm, xuất phát từ bản năng động vật, ta cảm giác được không khí xung quanh trong nháy mắt ngưng kết lại, quanh thân Tô đại ca không ngừng phóng ra khí tức băng lãnh, loại cảm giác này chỉ có một từ có thể hình dung – phẫn nộ.
[1] Mang hài: giày rơm
[2] Trúc trượng: gậy trúc
[3] Thanh u: thanh tĩnh và u nhã
[4] Khai môn kiến sơn (mở cửa thấy núi) = đi thẳng vào vấn đề