Kiếp Này Đã Định - Phiến Lạc

Chương 62

“Tiểu Lục, Tiểu Lục, ngươi đâu rồi?”

Nghe được tiếng gọi lo lắng hốt hoảng của Tô đại ca, ta nâng mí mắt lên nhìn một chút, quyết định mặc kệ hắn.

“Ngọc Kinh, Ngọc Kinh?”

Mặc kệ.

“Bích Phệ, Bích Phệ…”

Mặc kệ ngươi.

“Tiểu Thi, Tiểu Thi!”

Xem ra Tô đại ca nói năng lộn xộn rồi, ngay cả cái tên giả kia cũng kêu, nhưng mà hiện tại cho dù hắn có gọi ta tổ tông, ta cũng không có hơi sức đâu mà trả lời.

Ta giật giật cơ thể vẫn không ngớt đau đớn, cuộn tròn lại tiếp tục ngủ bù.

Tô đại ca tối hôm qua nhất định là cố ý, làm một lần lại một lần, liên tục giày vò người ta tới rạng sáng cũng không chịu buông, hiện ta ta thật vất vả mới được ngủ một giấc, hắn lại ở bên cạnh hô to gọi nhỏ, ai, ngẫm lại vẫn là công tử Tĩnh săn sóc, chủ nhân mỗi lần cũng ở mặt dưới, nhưng mà đâu có lúc nào thấy hắn không thoải mái đâu, chứ như ta, chẳng qua mới một đêm, suýt nữa đi nửa cái mạng.

“Hình Tiểu Lục!”

Tô đại ca rốt cuộc cũng phát hiện được vị trí ta đang nằm, hắn tiến đến gần quát to một tiếng.

Thật ra ta chẳng có đi đâu, xương cốt toàn thân đều bị lăn qua lăn lại đến tan rã, còn có thể đi nơi nào? Lúc này ta đang ở bên cạnh gối Tô đại ca nghỉ ngơi, chỉ là ta biến về nguyên hình, thân thể nhỏ xíu như thế này, đương nhiên sẽ không dễ phát hiện.

Thấy ta ủ rũ ỉu xìu, Tô đại ca lập tức trở nên kinh hoảng, hắn vuốt đầu của ta hỏi: “Vì sao không để ý tới ta?”

“…”

Ta giương mắt nhìn Tô đại ca, sau đó lại cụp mắt xuống.

Thấy ta không trả lời, Tô đại ca có chút dở khóc dở cười, hắn bắt đầu từng chút từng chút vuốt ve thân thể ta.

“Vì sao lại biến trở về hình dạng con rắn nhỏ? Ngươi có biết ta vừa tỉnh lại, không nhìn thấy ngươi bên cạnh, trong lòng lo lắng như thế nào không?”

Đêm hôm qua giày vò người ta chết khiếp, hiện tại chỉ để ngươi lo lắng một chút thôi, có cái gì đâu?

“Có phải là không thoải mái không?”

Ta gật gật đầu.

“Vậy còn không biến trở lại hình người, để ta xoa bóp cho ngươi một chút?”

Ta hoài nghi nhìn Tô đại ca, thành thật mà nói, từ tối hôm qua trở đi, ta đối với lời nói của hắn không dám quá tin tưởng nữa.

Thấy ta không trả lời, Tô đại ca lại mềm nhẹ nói: “Ta là đại phu chỉ biết vị trí huyệt đạo của người, huyệt đạo của rắn ở chỗ nào ta đâu có biết, ngươi không biến trở về, ta làm sao xoa bóp giúp ngươi được?”

Nói cũng đúng, Tô đại ca chính là đại phu giỏi nhất trong thiên hạ, để hắn xoa bóp một chút vẫn tốt hơn là hiện tại nhịn đau.

Ta vẫy vẫy đuôi, giật giật thân hình biến trở về hình người, vì vậy liền xuất hiện một thiếu niên xích thân loả thể[1] cuộn tròn thân mình nằm trên giường.

Vẻ mặt Tô đại ca tức khắc trở nên quái dị không gì sánh được, hắn sững sờ một lúc lâu, đột nhiên cười to ra tiếng.

“Tiểu Lục, ngươi đang khiêu chiến khả năng nhẫn nại của ta sao? Mới sớm tinh mơ đã xích thân loả thể ở trước mặt ta bày ra tư thế mê người như vậy, con rắn nhỏ xấu xa nhà ngươi…”

Ta nhất thời thở không ra hơi, suýt chút nữa ngất xỉu.

Có ai thấy rắn mặc quần áo chưa, chẳng lẽ bảo ta trước khi biến thân mặc quần áo vào cho đàng hoàng sao? Lại còn nói ta dụ dỗ hắn, là ai khiến ta trở nên sống dở chết dở như thế này?

Trong lúc tức giận, ta há miệng định cắn, ai biết không đợi ta biến phẫn nộ thành hành động, Tô đại ca đã cầm lấy y phục khoác lên người ta, ôm ta vào lòng, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp giúp ta.

Thôi đi, cắn đau Tô đại ca, rốt cuộc đau lòng cũng là ta, không bằng để hắn xoa bóp cho ta một chút làm bồi thường được rồi.

Khả năng xoa bóp của Tô đại ca xác thực rất được, những chỗ vốn đau nhức dưới sự xoa bóp của hắn trở nên thoải mái hơn nhiều, loại cảm giác êm ái thư thái này khiến ta bắt đầu mơ màng buồn ngủ.

Ta co người nằm trong lòng Tô đại ca, nhắm mắt hưởng thụ hắn xoa bóp, nhưng miệng vẫn không ngừng oán giận.

“Tô đại ca, tối qua ngươi nhất định là cố ý, ngươi hận ta lần trước đánh ngươi đá ngươi, cho nên trả thù ta…”

“Ta sao lại làm chuyện nhàm chán đó, nhưng mà ngươi lúc đó ra tay quả thật nhẫn tâm, hại ta đau rất lâu.”

“Đều là ta không tốt, ngươi nếu như chưa hết giận, cứ đánh ta được rồi.”

Lời còn chưa dứt, chóp mũi ta đã bị Tô đại ca nhẹ nhàng cắn một cái.

“Ta làm sao nỡ chứ?”

“Hắc hắc…”

Hiện tại rốt cuộc cũng hiểu cái gì gọi là “chỉ mong làm uyên ương không làm tiên” rồi, thần tiên đâu có sống vui sướng như chúng ta.

Ta nhặt lên vòng vàng rơi bên cạnh gối, tối hôm qua quần áo bị Tô đại ca cởi sạch sẽ, vòng vàng vốn cất trong ngực cũng rơi vào trong chăn.

Ta dùng vòng vàng đem mái tóc xoã dài của Tô đại ca cùng với một sợi tóc của mình buộc chung lại với nhau, như vậy coi như là kết tóc rồi đi, tóc đen quấn quýt, tựa như tình cảm của chúng ta, quấn lại cùng nhau, vĩnh viễn cũng không phân không rời.

Ta dưới sự xoa bóp thoải mái của Tô đại ca mỹ mãn ngủ một giấc, lúc này mới chính thức rời giường, Tô đại ca giúp ta mặc quần áo chỉnh tề, ngay cả đầu tóc cũng giúp ta buộc lại, đối diện với gương đồng, ta phát hiện dung mạo của mình đã biến trở về như cũ, lại là gương mặt kia, mặt mày vẫn là cái bộ dạng không chịu lớn, ai, xem ra cho dù trải qua vài trăm năm, vài nghìn năm, bộ dạng của ta cũng sẽ không thể trở nên anh mỹ tuấn tú như Tô đại ca được.

Lúc giúp ta buộc tóc, Tô đại ca lại thừa cơ hội ăn không ít đậu hủ, cho nên đầu tóc của ta buộc gọn lại rối, rối lại buộc lại, cho tới khi ta thật sự nổi giận, hành vi bất lương của hắn mới chính thức kết thúc, đứng qua một bên vẻ mặt cười xấu xa.

“Tiểu Lục, ngươi sao có thể trách ta? Ai bảo bộ dạng của ngươi đáng yêu như vậy làm chi? Có muốn không ăn cũng không được.”

“Tô đại ca, ngươi trước đây rất chính nhân quân tử, không ngờ đều là giả bộ.”

“Ha ha, ta là chính nhân quân tử, chứ không phải là Liễu Hạ Huệ.”

“Tô đại ca, ta có chút hối hận đã lựa chọn ngươi, hiện tại rút lui có được không?”

“Ngươi nói cái gì? Tiểu thê tử đáng yêu của ta…”

Không xong, uy hiếp không thành công, trái lại còn nguy hiểm suýt bị “lang” hôn, ta quên mất Tô đại ca ngoại trừ hành nghề y, còn làm trướng phòng, bàn tính đánh lách cách, nói đến tính kế người, ta làm sao là đối thủ của hắn.

Giữa lúc cười đùa, ta phát hiện bên ngoài dường như có người đến dò xét, có điều chớp mắt đã rời đi, ta nghi hoặc nhìn Tô đại ca, hắn cười nói: “Có lẽ là Mộ Dung lo lắng chúng ta, cho nên cố ý phái người tới, Tiểu Lục, ta mang ngươi đi gặp bọn họ, chỉ sợ bọn họ tới bây giờ vẫn còn chưa tin ngươi là con rắn nhỏ biến thành, tưởng rằng ta thất tình hoá điên.”

“Nhưng mà Tiểu Long nói chúng ta ăn vào tiên đan, muốn hoàn toàn khôi phục hình thể còn cần mấy ngày, trong mấy ngày này, người phàm trần không thể nhìn thấy được chúng ta.”

Nghe ta nói như vậy, Tô đại ca cười nói: “Như vậy càng tốt, thừa dịp này giả quỷ hù doạ bọn họ, xem thử có thể hù được bọn họ không.”

Ta theo Tô đại ca tới đại sảnh Trích Tinh lâu, còn chưa đến gần, đã nghe công tử Tĩnh đang hỏi Huỳnh Tuyết về hành tung của Tô đại ca, chủ nhân, Tiểu Thanh, Liễu đại ca đã ở đại sảnh, tất cả mọi người đều là bộ dạng lo lắng.

Thật ra lúc này chúng ta đang đứng ngay trước cửa, thấy vậy, ta quay qua Tô đại ca nói: “Bọn họ thật sự không nhìn thấy chúng ta nha.”

Tô đại ca trở tay nắm lấy tay ta, cười cười.

“Bọn họ có nhìn thấy hay không không quan trọng, chỉ cần chúng ta có thể nhìn thấy nhau là tốt rồi.”

Tô đại ca lúc nào thì học được lời ngon tiếng ngọt, nói ra còn tình tứ như vậy, người ta mắc cỡ.

Ta đột nhiên nổi lên ý muốn trêu đùa.

“Vậy chúng ta đi trêu chọc công tử Tĩnh hoặc Liễu đại ca được không? Nhất định sẽ rất vui…”

“Ai đó?!”

Theo tiếng quát chói tai của chủ nhân, một lá bùa Băng phù bay đến, sít sao bay sát qua người chúng ta, ta và Tô đại ca liếc nhau, đều là vẻ mặt kinh ngạc.

“Ôi trời, Tiểu Phi có thể cảm giác được chúng ta ở chỗ này…”

“Chủ nhân đó của ta là gặp thần sát thần, gặp Phật sát Phật mà, thôi đi, chúng ta hay là không cần hù doạ bọn họ làm gì.”

Chủ nhân đã lao ra ngoài, công tử Tĩnh theo sát bên cạnh y, nói: “Tiểu Phi, bên ngoài không có ai.”

Chủ nhân không trả lời, ánh mắt nhưng lại nhìn chằm chằm về phía chúng ta, một lúc lâu mới nói: “Tiểu Lục?… Có phải là Tiểu Lục không?”

Không ngờ chủ nhân thực sự có thể cảm giác được sự tồn tại của ta, ta vui mừng nhảy dựng, kêu lên: “Chủ nhân, ta là Tiểu Lục, ta đang ở cùng với Tô đại ca, ngươi có thể nhìn thấy chúng ta sao?”

Chủ nhân dường như nghe được tiếng kêu của ta, y lập tức mỉm cười, quay lại nói với những người phía sau: “Ta cảm giác được khí tức của Tiểu Lục, y đang ở ngay đây, Tiểu Lục nếu như ở đây, Tô đại ca tự nhiên không có việc gì, xem ra lại là chúng ta lo lắng dư thừa rồi.”

Công tử Tĩnh vỗ tay cười nói: “Bọn họ có số mệnh của bọn họ, đâu đến phiên chúng ta lo lắng? Huỳnh Tuyết, không cần sai người tìm nữa, đợi đến khi bọn họ muốn trở về tự nhiên sẽ trở về.”

Mắt mở trừng trừng nhìn một đám người giải tán, không một người nào nhắc tới chúng ta, ta rất đồng tình quay nhìn Tô đại ca đang đứng bên cạnh.

“Hình như không ai quan tâm tới ngươi hết.”

“Ta cũng cho là vậy, mệt cho ta cả ngày vì Trích Tinh lâu bán mạng, không ngờ ta vừa mất tích, bọn họ dĩ nhiên không chút quan tâm, thật quá đáng…”

Nhìn thấy vẻ mặt tức giận bất bình của Tô đại ca, ta bỗng nhiên cười ha hả.

Với cá tính của Tô đại ca, mấy ngày không thể hiện thân này hắn nhất định sẽ biến Trích Tinh lâu thành gà bay chó sủa, ha ha, có trò vui để xem rồi.

______________

[1] Xích thân loả thể = khoả thân, trần truồng
Bình Luận (0)
Comment