Kiếp Này Đã Định - Phiến Lạc

Chương 7

Bình rượu đều được đặt dưới hầm ngầm, ta theo cầu thang trườn xuống phía dưới, lập tức nhìn thấy khắp phòng đều là vò rượu được dán giấy niêm phong. Nhưng cho dù vậy, hương rượu mê người vẫn thoang thoảng truyền đến, ngửi được tâm trạng của ta cũng vui vẻ hẳn lên.

Ta trườn tới vò rượu gần nhất, phát hiện giấy niêm phong rất chắc chắn, nhưng như vậy cũng không làm khó được ta, ta dùng đầu cố sức húc vài cái, thấy giấy dán nứt ra một khe nhỏ, liền há miệng cắn mạnh, lập tức mùi rượu nồng đậm liền bốc lên, ta bị xông xây xẩm mặt mày, liền theo khe nứt ngã nhào vào bên trong.

A…

Không nghĩ tới giấy lại trơn như vậy, lại càng không biết bình thật là sâu, không kịp đề phòng, ta chìm nghỉm xuống đáy, một ngụm lớn rượu ngon truyền vào trong miệng, ta bình thường uống đều là rượu trái cây ngọt dịu, đâu có đậm đặc nguyên chất như thế này, lúc này toàn bộ thân thể của ta đều tẩm ở trong rượu, lại uống vào rượu mạnh, nhất thời đầu óc đều choáng váng.

Thích uống rượu là một chuyện, nhưng vừa ngâm mình trong rượu vừa uống lại là một chuyện khác. Ta lúc lắc cái đuôi, định bơi lên phía trên. Rắn vốn biết bơi nên đối với ta mà nói cũng không phải chuyện khó, thế nhưng vừa nuốt xuống mấy ngụm rượu, toàn thân ta cứ như bị lửa đốt, cả người mềm nhũn không có sức lực, đầu óc cũng trở nên hỗn loạn.

Bởi vì thân thể càng ngày càng nặng, ta cứ thế chìm dần, mà trong lúc chìm ta lại bị uống thêm không ít rượu nữa, khiến ta hết cử động nổi.

Không thể…

Ta không thể trở thành con rắn đầu tiên kể từ khi khai thiên lập địa tới nay bị rượu dìm chết, chết đuối vì rượu thật quá sức tổn hại tự tôn của ta, ta không muốn!!

Hiện tại, ta chỉ có hai lựa chọn, hoặc là đem cả vò rượu đều uống cạn, hoặc là chịu chết chìm trong rượu, nhưng cả hai cách ta đều không muốn, ta muốn có lựa chọn thứ ba…

Đương nhiên sự việc cũng không như ý nguyện, không đợi ta nghĩ được biện pháp thứ ba, ta đã bị rượu làm cho hôn mê bất tỉnh.

“Tô công tử, ngươi xem Tiểu Lục hình như đã tỉnh…”

Giọng nói vui mừng từ xa truyền đến, âm thanh lơ lửng, khiến ta mất cả buổi mới hiểu được hắn đang nói cái gì.

Là ai vậy?

Ta uể oải mở mắt, chợt nghe được một hơi thở ra thật dài, có người hài lòng cười nói: “Tỉnh tỉnh, thực sự tỉnh, Tô công tử, ngươi hiện tại có thể yên tâm rồi.”

Ta rất muốn ngẩng đầu nhìn xem ai mà ồn ào như vậy, nhưng cả người trầm trọng vô lực căn bản không nghe theo ý muốn của ta, ta không ngóc nổi đầu, cũng không động đậy nổi thân thể, cứ như một con rắn chết, mặc dù ta vẫn còn thở.

“Mau đem rượu và điểm tâm mà Tiểu Lục thích tới đây.”

Là giọng nói tràn đầy mừng rỡ của Tô đại ca, hắn không phải đã chán ghét ta sao?

Vì sao còn nhớ tới cho ta ăn gì đó?

Trước mắt ta xuất hiện gương mặt tuấn tú của Tô đại ca, sắc mặt hắn tái nhợt uể oải, trong mắt tràn đầy tơ máu, giống như là mấy ngày không nghỉ ngơi.

Tô đại ca ngồi xuống trước mặt ta, lo lắng hỏi: “Tiểu Lục, có sao không?”

Ta nhìn hắn một cái, lại buồn bã ỉu xìu cụp mắt xuống, ý thức khôi phục lại, ta liền cảm thấy cả người nóng ran như bị lửa đốt, trong bụng cũng thật khó chịu, nếu như có thể, ta muốn ngay tại chỗ lăn qua lăn lại mấy vòng, hoặc là nhảy vào trong nước lạnh để giảm bớt bị nhiệt thống khổ. Đáng tiếc ta hiện tại ngay cả cử động một chút cũng đã là vấn đề.

Được rồi, ta hình như là bị ngã vào trong vò rượu, xem tình hình hẳn là không chết, nhưng cũng suýt nữa là đi đời rồi.

Một bàn điểm tâm tinh mỹ được dọn lên trước mặt ta, nhưng nhìn thấy ta không có phản ứng, sắc mặt Tô đại ca rõ ràng cũng phát hoảng.

“Tiểu Lục, đây đều là những món ngươi bình thường thích nhất, sao lại không muốn ăn? Ngươi khó chịu chỗ nào, nói cho ta biết…”

Ta chỗ nào cũng khó chịu.

Ta ngay cả sức lực để cử động cái đuôi cũng không có, nên chỉ có thể tiếp tục giữ nguyên trạng thái trầm mặc.

Thấy ta mềm nhũn nằm trên giường, một hỏa kế tên Tiểu Lương cẩn thận hỏi: ” Tô công tử, như vầy không hợp lý lắm, Tiểu Lục bình thường rất lanh lợi, chưa bao giờ mất tinh thần như vầy, có phải do nó bị ngâm trong rượu lâu lắm, không được…”

“Câm miệng!!”

Tô đại ca gầm lên giận dữ cắt đứt lời của Tiểu Lương, vì vậy những người khác liền nói: “Rượu nữ nhi hồng mà ngâm lâu như vậy, muốn nó hoàn toàn khỏe lại chắc cũng cần chút thời gian? Công tử, ngươi không phải là thần y sao? Sao không khám thử cho Tiểu Lục?”

“Ta là thần y chứ không phải thú y, đâu có biết lục phủ ngũ tạng của rắn ở chỗ nào? Được rồi được rồi, các ngươi đều đi ra ngoài đi, đừng quấy rầy Tiểu Lục nghỉ ngơi.”

Tô đại ca đuổi mọi người ra ngoài, chỉ nghe có người lầm bầm khẽ nói: “Tiểu Lục nghìn vạn lần đừng có xảy ra chuyện, nếu nó xảy ra chuyện, vị chủ tử ở nhà nhất định sẽ lột da chúng ta.”

Sau khi tất cả mọi người rời khỏi, Tô đại ca lại ngồi xuống bên cạnh ta, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể ta, khiến ta cảm thấy thoải mái, động tác mềm mại khiến ta không tự chủ được vặn vẹo một cái.

Tô đại ca thở dài, nhìn ta nói: “Tiểu Lục, ngươi có biết ngươi đã ngủ suốt ba ngày không?”

Cái gì? Ta dĩ nhiên ngủ lâu như vậy?

“Đêm đó sau khi ngươi mất tích, ta đi tìm ngươi khắp nơi, nghĩ đến ngươi vẫn chưa ăn gì, nhất định sẽ đến nhà bếp tìm thức ăn, kết quả trong nhà bếp tìm không được, nhưng lại phát hiện ngươi trong hầm rượu. Con rắn nhỏ ngu ngốc, đói bụng phải xuống nhà bếp chứ, ngươi đi hầm rượu làm cái gì? Chất đống trong đó đều là nữ nhi hồng lâu năm, cho dù là thanh niên trai tráng, cũng phải pha loãng rồi mới uống, ngươi lại đem cả người tẩm vào trong rượu, lúc ta tìm được ngươi, ngươi đã say đến bất tỉnh nhân sự, may mà ta phát hiện kịp lúc, nếu không…”

Ta đâu có ngốc, chủ nhân nói xuống nhà bếp sẽ bị đem đi nấu canh rắn, cho nên ta mới không đi đó thôi.

Hóa ra ta không phải mê man, mà là say rượu, lại còn say đến ba ngày, ta đây hiện tại toàn thân bủn rủn, chắc cũng bởi vì rượu quá mạnh?

Tô đại ca vuốt ve thật nhẹ nhàng, khiến cho khắp người ta đều ngứa ngứa tê tê, ta vặn vẹo thân thể, cảm giác so với hồi nãy tốt hơn nhiều lắm.

Vì vậy ta ngẩng đầu lên, như vậy có thể nhìn thẳng Tô đại ca nghe hắn nói chuyện.

Tô đại ca nhẹ nhàng xoa nắn thân thể của ta từng chút từng chút, ánh mắt hắn nhìn ta rất phức tạp, con ngươi đen kịt sâu không thấy đáy, lại có tia sáng chợt lóe chợt lóe, giống như bầu trời đêm lấp lánh ánh sao.

Mắt của Tô đại ca thật là đẹp…

“Tiểu Lục, bữa đó là ta sai, rắn cắn người là rất bình thường, đây là bản năng, ta không nên dùng lời lẽ nặng như vậy mắng mỏ ngươi, lại càng không nên đánh ngươi, không biết có phải ở cùng với ngươi thời gian lâu, ta cũng không coi ngươi là rắn mà xem ngươi như con người, cho nên mới đem quy tắc của con người ra quản thúc ngươi. Ta xin lỗi, ngươi đừng giận ta nữa được không?”

Nghe xong lời này, ánh mắt mê trai của ta mới từ con ngươi của Tô đại ca tạm thời dời đi, ta trở về với hiện thực.

Không tức giận sao được? Mắng ta là đồ rắn độc, tuy rằng đây là sự thật, nhưng ý tứ của Tô đại ca rõ ràng là nói ta tâm địa độc ác, lại còn hung hăng đánh ta, lại đuổi ta đi, hại ta thiếu chút nữa chết đuối, sai lầm nhiều như vậy, mắc gì ta phải tha thứ cho hắn?

Không thèm tha thứ Tô đại ca, đợi ta trở về bên cạnh chủ nhân rồi, sau đó sẽ không bao giờ thèm gặp lại hắn nữa!
Bình Luận (0)
Comment