Kiếp Này Đã Định Rồi

Chương 6.4

“ Tiểu thư, hình như có tiếng động… “ Bảo Tâm đỡ tiểu thư đi dạo một vòng, lông tơ toàn thân đã muốn dựng đứng, hiện tại lại nghe thấy tiếng động gì đó loáng thoáng ở hành lang gấp khúc đối diện… đó là không phải là tiếng gió, nàng thực khẳng định. Thử hỏi trong lòng làm sao có thể không sợ nữa? Hơn nữa trên tay chỉ có một cái đèn nhỏ, cũng cũ rồi, cho dù đốt lên rồi cũng có thể tắt ngóm, bầu không khí nơi này cũng thật dọa người nha. “ Chúng ta trở vì đi, tiểu thư. “

Lâu Điềm thở dài, không nhìn thấy gì cả, cũng không nhận thấy được hơi thở gì không thích hợp, trong lòng hơi hơi ảm đạm, thứ nàng muốn gặp, cũng không phải là con quỷ trong truyền thuyết kia, mà là… hắn, nàng nghĩ đến nơi này có một ý nghĩa rất đặc biệt đối với hắn, trong lòng không tốt nghĩ muốn tìm nơi này để có một sự an ủi nào đó…

Không nghĩ tới, nàng lại đoán sai.

“ Được rồi, chúng ta trở về thôi. “

Bảo Tâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng dắt tiểu thư đi đến cánh cửa ở phía trước. Bởi vì đèn đuốc khá mờ, bóng đêm lại quá tối, trong lòng Lâu Điềm cũng hơi lo lắng, ống tay áo liền ôm dựa vào một cái cọc gỗ trên lan can. Theo một tiếng động xé rách rất nhỏ, một mảnh lụa trắng liền rách khỏi tay áo.

“ A! “ Tay Bảo Tâm muốn giữ lấy, nhưng mảnh lụa trắng sớm đã bị gió đêm thổi đi xa, thổi đến một chỗ tối mà đèn đuốc chiếu không tới…

“ Đi thôi, mảnh vải ấy sẽ bay đến nơi nó cần bay đến thôi. “ Lâu Điềm nói.

“ Dạ, phải. “ Bảo Tâm vui vẻ tuân lệnh, tuyệt không muốn chờ đợi thêm nữa.

Rất nhanh, chủ tới hai người đã ra khỏi cánh cửa.

Bảo Tâm cũng có hảo tâm khóa lại cẩn thận cánh cửa hông của Điềm Tĩnh cư rồi mới rời đi.

Lâu Điềm cũng đoán không sai, Chúc Tắc Nghiêu quả thật có đi tới Điềm Tĩnh cư. Chỉ là nàng chỉ đoán sai duy nhất chính là thời gian, hắn nửa đêm mới đi vào.

Chúc Tắc Nghiêu đem con ngựa cột lại ở một gốc cây già, di chuyển bằng cước bộ, trên người cũng có mùi rượu. Hắn bị nhị đường huynh Chúc Đại Phi rót cho không ít rượu, thật vất vả mới làm say đổ được Chúc Đại Phi, mới có thể thoát thân.

Chúc Đại Phi chính là người như vậy, toàn những phiền muộn vớ vẩn trời ơi đất hỡi, cũng có thể mang hành vi uống rượu trở nên thăng hoa, trăm ưu nan giải. Thấy tinh thần hắn hôm nay không được tốt lắm, không khỏi kéo hắn chạy đến tửu lâu để giải sầu, cứ thế trôi qua hết từ buổi chiều cho đến nửa đêm.

May mắn là Chúc Tắc Nghiêu tuy bị Chúc Đại Phi nhiều lần cố chấp rót rượu, nhưng cũng đã lén lút đem phần lớn rượu đổ đi, nếu không thì hiện tại hắn không say thì cũng đã bất tỉnh, chỉ sợ méo mó ngã xấp xuống đất chứ không đến được Điềm Tĩnh cư.

Chỉ là có chút say rượu, không ngại, liền giống như cảm giác mỗi lần nhìn thấy Lâu Điềm vậy, đều là say đắm đến không cách nào thoát ra được. Như mà dù sao… Lâu Điềm cũng thật là động lòng người, hắn vì nàng làm cho mất hồn cũng không hối hận…

Lâu Điềm nha! Hắn nghĩ muốn gặp nàng thật nhiều, nhưng lại sợ gặp nàng quá nhiều nha!

Không khí hơi trầm xuống, dùng khinh công bay lên một cái, cả người đã bay qua tường cáo, vững vàng đứng ở bên trong hậu viện của Điềm Tĩnh cư. Làm như không muốn cho bản thân mơ tưởng đến chuyện không nên mơ tưởng nữa, hắn không dám dừng lại bước chân, rất nhanh đã đi đến giữa đình. Mục tiêu là cây tương tư, chỉ có nơi đó mới có thể làm cho hắn trở nên bình tĩnh, có thể cho hắn vứt bỏ mọi suy nghĩ hỗn tạp…

Có người!

Hơi thở mong manh than nhẹ truyền ra ở một chỗ của hành lang gấp khúc, lông mày hắn khẽ nhíu lại, người liền muốn động, liền phi thân đi qua. Còn chưa dừng chân, đã thấy trên mặt đất có một nam nhân trung niên mập lùn chạy tới, đang muốn nhìn kỹ hắn là ai thì cả người người nọ run rẩy lên rồi trừng mắt thẳng tấp nhìn Chúc Tắc Nghiêu, sau đó thật thảm thiết thét lên một tiếng: “ Qủy… nha! “

“ Là ngươi? Kha lão tam. “ Chúc Tắc Nghiêu nhận ra hắn là một người không học vấn không nghề nghiệp trong thành, cứ sống mơ mơ màng vô lại ở trong sòng bạc, cũng là một kẻ hay đi ăn cắp. “ Ngươi đi vào nơi này để làm cái gì?! “

Kha lão tam đáng thương bị dọa hư làm sao có thể nhận ra Chúc Tắc Nghiêu trước mặt có phải là người còn sống hay không? Hắn ngay lập tức quỳ rạp xuống mặt đất cầu xin tha thứ: “ A… A a… Vị nữ quỷ này… không không không, vị tiên cô này! Thỉnh tha cho Kha lão tam có mắt không tròng này đi! Ta lần sau sẽ không dám nữa… “

Chúc Tắc Nghiêu một tay giữ lấy vạt áo của Kha lão tam, đưa hắn bắt lại.

“ Kha lão tam! “

“ Oa oa oa oa… Không nên! Không cần!”

“Ba! Ba!” Hai âm thanh vang lên như pháo nổ chợt phát ra trong đêm đen tịch mịch.

Chúc Tắc Nghiêu thấy hắn đã sợ hãi đến thần trí không rõ, lại làm hắn bất tỉnh, vì thế mới nặng nề tát hai cái bạt tai. Cho dù không thể đánh tỉnh hắn, ít nhất cũng không có làm hắn choáng váng, đừng để cho hắn cứ quỷ khóc thần gào như vậy nữa.

Sau khi bị nhận đòn mạnh này, Kha lão tam ngoài việc bị chưng ra cái mặt heo đang sưng phù lên, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

“Ai da! Đau chết người… Hả! Ngươi ngươi… Chúc Tắc Nghiêu!” Kha lão tâm ôm má kêu lên đau đớn cũng vừa lúc nhìn thấy người đến, thực hận không thể chết ngay tức khắc. Lẻn vào sản nghiệp nhà người ta mà còn bị bắt được, đúng là bi thảm tương đương với việc gặp quỷ mà!

“Ngươi vào bằng cách nào? Muốn làm cái gì?” Chúc Tắc Nghiêu nghiêm túc lạnh lẽo hỏi, trên người tràn đầy khí thế sắc nhọn, không giống như ngày thường, làm cho ai nhìn vào cũng cảm thấy chân muốn mềm nhũn ra.

Cho nên Kha lão tam đương nhiên liền mềm nhũn ngã xuống, toàn thân không còn sức lực nào, liền như vậy bị giữ chặt trong lòng bàn tay của Chúc Tắc Nghiêu. Nếu đi trên đường mà gặp phải một miếng thịt người bị treo lên để hóng gió, thì cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên.

“Còn không nói!” Chúc Tắc Nghiêu gầm lên.

“Ta ta ta… chưa kịp làm gì cả! Liền, chỉ thấy quỷ! Nơi này thật sự có quỷ! Một nữ quỷ áo trắng! Ta thấy các người không khóa cửa lớn nên mới đi vào… Muốn, nếu không phải các ngươi không đóng kỹ cửa lại, ta cũng sẽ không tiến vào được… Trời ạ! Trời ạ! Ta thấy quỷ… “ Đầu ngón tay không ngừng chỉ loạn về phía cây tương tư, “ Ngay bên kia, ma trơi… áo trắng… Bay tới thổi quỷ đi… Ngay tại bên kia. “

Có quỷ? Hôm nay? Không, không có khả năng! Hôm nay không có khả năng có quỷ!

Chúc Tắc Nghiêu liền bỏ qua Kha lão tam, một tay chống đỡ lên lan can, nhanh chóng đi vào trong viện. Bóng tối cản trở đi tầm mắt tìm kiếm của hắn, hắn bình tĩnh xem xét, không bỏ xót nơi nào. Đột nhiên…

Ánh mắt hắn phút chốc dừng lại một chút, chú ý ở một chỗ của cây tương tư… một mảnh vải trắng, treo tại một nhành cây, bị gió đêm thổi đến không ngừng rung động…

Một mảnh lụa trắng căn bản không nên tồn tại!

Hắn thả người nhảy đến, bắt xuống dưới, còn chưa cẩn thận xem xét, thì đã bị mùi hương quen thuộc kia oanh tạc làm cho không thể động đậy!

Mùi hương này… mùi hương này…

Hành lang gấp khúc bên kia, Kha lão gia đang lén lút chạy đi. Lúc này không đi, còn đợi đến khi nào? Hắn đã xúi quẩy gặp phải quỷ, nếu còn bị đưa đến phủ nha, vậy không phải rất bi thảm sao? Mau chuồn…

“ Éc… “ Sau áo bị giữ chặt, tư thế cả người hắn trong chốc lát liền giống như một miếng thịt người bị một tay người nào đó giữ lấy đem hóng gió cứ thế dựa theo gió mà lắc lư ở trong tương lai.

“ Ngươi nói là ngươi đi vào bằng cửa lớn? “ Chúc Tắc Nghiêu lại hỏi sang chuyện của hắn.

Kha lão tam lộ ra khuôn mặt mướp đắng, ngoan ngoãn đáp lời:

“ Đúng đó, Chúc thiếu gia. Bằng không tường cao như vậy, ai tiến vào được nha? Huống chi đại gia ngươi cũng biết rồi đấy, tường cao còn khảm vật nhọn, đạp một cái là sẽ bị phế đi nha, Chúc thiếu gia. “ Vào ngày thường, hắn làm sao có thể xưng hô với cái tên tạp chủng người người xem thường này như vậy? Nhưng lúc này lại phát hiện, Chúc Tắc nghiêu thoáng nhìn có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào này, thế nhưng sức lực lại khỏe như trâu có thể dễ dàng mang theo hắn như một mảnh giấy, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Kha lão tam hắn vẫn là nên biết kiềm chế bản thân một chút vẫn tốt hơn.

“ Đi. “ Chúc Tắc Nghiêu mang theo hắn đi về phía cửa vào.

Chẳng lẽ là A Đinh không khóa cửa lại, mới để cho người khác tự ý tiến vào? Nếu Kha lão tam có thể đi vào đây, như vậy những người khác tự nhiên cũng có thể tiến vào… Những người khác chính là… chủ nhân của mảnh lụa trắng!

Là như thế sao?

Rất nhanh đã đi đến cửa vào…

“ A! Tại sao có thể như vậy?!” Kha lão tam bỗng dưng phát ra tiếng gào khóc, bởi vì…

Ba cánh cửa, đều là được khóa từ bên ngoài, cũng không có cửa nào mở!

Chúc Tắc Nghiêu còn đi thử thử, xác định mỗi một cánh cửa đều được khóa kỹ. Kia, chẳng lẽ là Kha lão tam nói dối?

“Kha lão…” Hắn còn chưa chất vấn xong.

“Không thể như vậy được! Làm sao có thể khóa? Rõ ràng là mở nha! “ Toàn thân Kha lão tam run rẩy không đúng lắm, giọng nói khàn khàn lại rõ ràng, cả người điên cuồng vuốt lấy cửa vào vốn rộng mở.

“ Kha lão tam! “ Loại hành vi điên cuồng này của hắn, không giống như là giả vờ, sự phẫn nộ của Chúc Tắc Nghiêu rất nhanh chuyển thành nghiêm túc. Việc chính bây giờ là làm cho hắn tỉnh lại, “ Ngươi bình tĩnh một chút! “

“ A! A! Qủy đánh tường, nhất định là quỷ đánh tường! Cửa không có khóa! Đúng hay không? Ta muốn đi ra ngoài, để ta đi ra ngoài! Nha nha nha… “ Thần trí Kha lão tam đã không còn rõ ràng cho lắm.

Chúc Tắc Nghiêu không thể không điểm vào huyệt ngủ của hắn, làm cho Kha lão tam cảm giác muốn ngủ thật tốt, cũng đem yên tĩnh trả lại cho màn đêm.

Chính là… Mọi việc, đã xảy ra chuyện gì?

Hắn nhìn lụa trắng trên lại, nhìn nhìn cửa đã đóng chặt, không biết nên giải thích thế nào cho hợp lý.

Thật sự, có quỷ sao?

Vì sao hắn còn chưa từng nhìn thấy?
Bình Luận (0)
Comment