Kiếp Này Không Hận Cũng Không Yêu

Chương 101


Tại Chính Hiên thấy Ngôn Tuấn Hàn cứ cứng đầu cũng không biết phải làm sau, đành bồi hắn uống canh nóng giữ ấm cơ thể, sai Tôn Tình thêm nhiều than sưởi ấm hơn
“Ta thích tuyết nhưng lại chẳng thích lạnh một chút nào”
Ngôn Tuấn Hàn than vãn nói
“Lạnh như vậy ngươi không nhất thiết phải ra ngoài, ta đã bẩm báo với ca ca ngươi, hắn trên triều sẽ nói vài lời hoàng thượng sẽ không trách phạt ngươi”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu
“Trách phạt ta gì chứ, ta không lên triều thì càng tốt”
Hôm nay vốn dĩ Ngôn Tuấn Hàn phải lên triều bái phỏng nhưng y lại không thể nào bước ra bên ngoài khi tiết trời quá lạnh, bây giờ ngay cả bước chân xuống giường y còn không thể, nếu y mà hôm nay lên triều chắc chắn sẽ nhiễm phong hàn mất thôi
“Vương gia, ta thấy người vẫn là nên tập quen đi, những năm gần đây tuyết ngày càng nhiều ngày càng lạnh hơn trước đây”
Tôn Tình ở một bên vừa châm thêm than sưởi ấm vừa nói

“Ngươi không lạnh sao”
“Đương nhiên là có nhưng thuộc hạ vẫn có thể chịu được”
Ngôn Tuấn Hàn cười khổ, bản thân y là nam nhân nhưng bây giờ lại bị lạnh đến mức không bước chân khỏi giường được, còn không bằng một tiểu cô nương như Tôn Tình
Tại Chính Hiên đút canh nóng cho Ngôn Tuấn Hàn uống, cũng không để tâ m đến tính tình này của y, đến khi canh đã hết người của Ngôn Tuấn Hàn cũng ấm hơn đôi chút
“Không biết tuyết khi nào ngừng rơi đầy Chính Hiên tuyết ngừng rơi ngươi ra ngoài nặn người tuyết cho ta đi”
Tại Chính Hiên gật đầu, ôn nhu nói
“Lát nữa ta sẽ nặng người tuyết bên ngoài sân cho ngươi ngắm”
Tại Chính Hiên vẫn còn nhớ Ngôn Tuấn Hàn vô cùng thích người tuyết, khi nhỏ luôn đòi hắn và Ngôn Tuấn Vỹ nặn thật nhiều người tuyết cho y , bây giờ vẫn không thay đổi
Tôn Tình thấy than sưởi ấm đã hết liền nhanh chóng đi lấy thêm, cũng tiện tránh đi không làm phiền không gian riêng cho vương gia của mình
Tại Chính Hiên nhìn thấy Tôn Tình đã rời đi liền nhẹ nhàng lấy thêm áo choàng khoác lên người Ngôn Tuấn Hàn
Ngôn Tuấn Hàn có chút bất ngờ, áo lông này là ở đâu ra, Tại Chính Hiên làm sao mà có được hơn nữa còn đưa cho y
“Trước đây một lần đi săn, săn được một con gấu, liền lột da nó làm áo choàng để giữ ấm mùa đông, thân thể ngươi không chịu lạnh được đưa ngươi là tốt nhất”
Ngôn Tuấn Hàn nghe vậy liền mỉm cười
“Vốn dĩ hôm nay muốn cùng ngươi ra ngoài đi dạo nhưng xem ra không thể rồi”
“Ngươi không sợ có người bẩm báo lại với phụ thân ngươi sao”
Tại Chính Hiên đương nhiên nhận ra trong phủ có vài người trong vô cùng khả nghi, nhìn kỹ bọn họ chính là luôn theo dõi hành động của hắn và Ngôn Tuấn Hàn, ban đầu hắn lo sợ là người của Ngôn Đình Anh nhưng sau khi quan sát kỹ hắn nhận ra không phải, hay nói đúng hơn là người của hoàng đế cử đến
Hoàng đế đối với hắn có chút kiêng kị hắn đương nhiên biết, phụ thân hắn bị du oan tạo phản theo như kiếp trước một phần liên quan đến hoàng đế, bây giờ giữa hắn và Ngôn Tuấn Hàn xảy ra vô số tin đồn nhất là sau sự việc Ngôn Tuấn Hàn vì hắn mà tự làm bị thương mình để giữ hắn lại làm thị vệ cho bản thân thì chắc chắn hoàng đế đã nhìn ra chút gì đó rồi, bây giờ phái người đến giám sát hắn và y e là không có ý tốt, hắn đương nhiên cẩn thận hành động hơn trước

“Bọn họ muốn bẩm báo thì cứ bẩm báo, suy cho cùng ta và ngươi cũng chẳng có gì cả cần gì phải lo bọn họ bẩm báo về, các của ta còn chưa thể bước vào được làm sao bẩm báo về được chuyện gì”
Ngôn Tuấn Hàn có thể tự tin như vậy vì hắn sớm đã ra lệnh cấm người khác bước vào các nếu như không có lệnh, bọn người phụ hoàng hắn đưa đến đều không thể vào trong này dù bằng cách nào đi chăng nữa
Hai người ở trong phòng đến khi bên ngoài tuyết ngừng rơi thì mới ra ngoài, nhưng chuyện tuyết ngừng rơi là chuyện của vài ngày sau
Rốt cuộc thì tuyết cũng đã ngừng rơi, mặc dù không khí vẫn còn lạnh nhưng so với mấy ngày trước đã đỡ hơn nhiều, Ngôn Tuấn Hàn rốt cuộc cũng đã chịu ra ngoài, trên người y khoác áo choàng lông gấu mà Tại Chính Hiên đưa
Chu Đình mấy ngày này ở trong phủ của Ngôn Tuấn Hàn vô cùng thoải mái, mỗi ngày chỉ ăn và ngủ không thèm bước ra ngoài
Ngôn Tuấn Hàn hôm nay muốn vào cung thăm mẫu hậu, Tại Chính Hiên cùng với Tôn Tình theo cùng, ban đầu y vốn chỉ định mang theo Tại Chính Hiên nhưng để tránh người khác lại nói ra nói vào y đành dẫn theo Tôn Tình mà không biết từ khi nào dẫn theo Tôn Tình lại đính kèm thêm Dinh Lâm vậy chứ
Ban đầu Ngôn Tuấn Hàn đối với chuyện của Dinh Lâm và Tôn Tình có chút không muốn hai người thân thiết, không muốn nhìn thấy thảm cảnh đời trước nhưng sau đó y nghĩ lại đời này khác đời trước cho nên đối với việc này cũng dần chấp nhận hơn, chỉ là hôm nay vào cung mang nhiều người như vậy cũng quá gây sự chú ý rồi
Trên xe ngựa, Tại Chính Hiên nhìn thấy nét mặt không vui của Ngôn Tuấn Hàn liền hỏi
“Ngươi không khoẻ sao, cảm thấy không khoẻ chỗ nào, nói cho ta biết”
Ngôn Tuấn Hàn lắc đầu
“Ta chỉ là không biết từ khi nào bản thân lại có thêm một thuộc hạ”
Tại Chính Hiên dường như nghe hiểu liền nhìn ra bên ngoài, Dinh Lâm đang đánh ngựa còn Tôn Tình cũng ngồi một bên hai người vui vẻ trò chuyện xem ra quan hệ thân thiết hơn trước đây

Hắn còn nhớ sau khi hắn lên ngôi hoàng đế Dinh Lâm liền xin đi chấn thủ biên cương đến tận mãi sau này cũng không trở về, hắn cũng biết ngày hôm đó không chỉ hắn mất đi người yêu thương Dinh Lâm cũng vậy, mà ngày hôm đó lại là ngày thành thân của cả hai người, bái đường chưa thành đã phải âm dương cách biệt, Tại Chính Hiên cảm thấy mình có lỗi với hai người kia không thua kém gì có lỗi với Ngôn Tuấn Hàn
“Vậy vào đến hoàng cung ta sẽ bảo Dinh Lâm nhanh chóng rời khỏi”
Dinh Lâm thân là ám vệ chuyện tránh tai mắt ra khỏi hoàng cung là chuyện dễ dàng, Ngôn Tuấn Hàn liền lắc đầu
“Không cần đâu, lát nữa ta đến chỗ mẫu hậu nếu ngươi đợi lâu có thể đến đông cung chờ ta cũng được”
Ngôn Tuấn Hàn vốn lần này vào cung vì nghe được tin tức long thai của Quý phi hiện tại không tốt y lo rằng Quý phi sẽ lợi dụng long thai ám hại mẫu hậu mình cho nên tuyết vừa ngừng rơi liền nhanh chóng vào cung
“Ta ở bên ngoài đợi ngươi”
Tại Chính Hiên nói
Vào đến hoàng cung, Ngôn Tuấn Hàn nhanh chóng đi đến cung của mẫu hậu mình nhưng khi đến y nghe cung nữ bẩm báo lại mẫu hậu y đã cùng Quý phi ra ngoài nghe nói là đến chỗ ngự hoa viên, Ngôn Tuấn Hàn nghe vậy liền nhíu mày, xem ra y đến trễ rồi.

Bình Luận (0)
Comment