Kiếp Này Không Hận Cũng Không Yêu

Chương 67


“Đợi hai người bọn họ thám thính trở về rồi tính tiếp, bên ngoài thành Phan Mạch sao rồi”
“Người yên tâm Phan Mạch đã ẩn nấp không đánh động đến Nam Thành, bọn họ ở ngoài chờ tín hiệu”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, y sắp xếp cho Phan Mạch ở bên ngoài là vì sợ rằng nếu bọn họ cùng nhau vào thành sẽ khiến người khác nghi ngờ, hơn nữa nơi đây cách xa kinh thành nếu như có bất trắc gì cũng phải bảo toàn được binh lực của mình còn hơn tất cả đều xảy ra chuyện
“Điện hạ người nghĩ việc nhị hoàng tử với đám người địch quốc có phải hay không đã sớm tính toán tạo phản rồi”
“Ta không rõ, nhưng nếu như hiện tại thì ta chắc Ngôn Đình Anh đã có ý muốn tạo phản từ lâu rồi, nhưng điều ta vẫn luôn nghi ngờ là hắn làm cách nào lại có thể cùng địch quốc cấu kết”
Tôn Tình gật đầu, thật sự chuyện này nàng cũng đã điều tra nhưng không tra ra được, năm đó đánh với địch quốc chỉ có Ngôn Đình Anh dẫn binh đi, nhưng dường như trận đánh đó diễn ra rất nhanh chóng thì phải
“Điện hạ người có nghĩ là trận chiến vài năm trước hay không”
Ngôn Tuán Hàn cũng chợt nhớ ra, đúng vậy cách đây vài năm Ngôn Đình Anh dẫn binh đi đánh địch quốc ở biên cương, trận đơ ai cũng cho rằng đánh ít nhất nửa năm, nhưng chỉ ba tháng địch quốc liền rút quân
“Tôn Tình tra xem năm đó gốt cuộc có chuyện gì”

Tôn Tình gật đầu lập tức đi làm, thương thế trong người đã ổn nàng không thể tiếp tục ở yên một chỗ không giúp được gì cho điện hạ cả
Ngôn Tuấn Hàn ở lúc này lấy ra lọ thuốc lần trước Huỳnh Liên đưa uống vào, thật sự thân thể này của y không biết chống cự được bao lâu đây, nhưng ít nhất cũng phải lo cho mọi thứ chu toàn rồi mới an tâm được
Hiện nay việc phải làm là dẹp yên mối nguy của địch quốc cũng như thành công khiến Ngôn Đình Anh không còn có thể ở vị trí hòng tử nữa, nếu không sau này nhất định sẽ có hoạ, hơn hết y vẫn luôn nhớ việc Phùng Kiểu Ngọc và Ngôn Đình Anh
Phùng Kiều Ngọc không phải là thanh mai chúc mã của Tại Chính Hiên sao, kiếp trước Phùng Kiều Ngọc và Tại Chính Hiên một đoạn tình cảm ai mà không biết nhưng tại sao kiếp này lại là Ngôn Đình Anh, hay vốn dĩ kiếp trước có ẩn khuất mà y không biết được, xem ra trở về phải điều tra một lần nữa
Hơn hết phải xem lại lòng trung thành của Phùng thượng thư rồi đây, nếu như lão ta đã sớm có lòng dạ khác thì đành phải tiến Phùng gia lên đường lần nữa thôi
Tại Chính Hiên theo lời Ngôn Tuấn Hàn cho nên không manh động, vẫn là ở lại chỗ này nhưng hắn cung không an tâm, việc ca ca đột nhiên không có tung tích khiến hắn cho rằng rất có khả năng ca ca đã bị bắt hoặc có thể ca ca đồng ý theo phe của Ngôn Đình Anh như vậy càng không xong
Dinh Lâm lúc này cũng vừa điều tra trở về, hắn phải tránh rất nhiều mới có thể thành công vào phủ tìm Tại Chính Hiên, quả thật ma giáo thật có thế lực mà, một phủ nhỏ như vậy nhưng nhìn xem từ người hầu kẻ hạ đều biết võ công hơn hết còn rất cảnh giác
Dinh Lâm đẩy cửa bước vào, hành lễ với Tại Chính Hiên
“Ngươi tìm được ca ca ta chưa”
“Bẩm thiếu chủ thật sự vẫn chưa có tin tức của tướng quân chỉ là thuộc hạ tra ra được một chuyện, một tháng trước tri phủ nơi đây mời tướng quân đến chỗ họ sau đó liền không có tin tức”
Tại Chính Hiên đập bàn, quả thật phán đoán không sai, nhưng bây giờ để trà trộn vào phủ của tên tri phủ kia không dễ dàng
“Ở xung quanh Nam Thành này có nơi nào có thể trở thành nơi huấn luyện binh sĩ được không”
Dinh Lâm nhớ nhớ lại, hắn đã đi thám thính khắp nơi, quả thật có, nhưng chỗ đó để huấn luyện binh sĩ thật sự là không sợ người khác phát hiện hay sao, một nơi vô cùng bằng phẳng không có núi non như Nam Thành này
“Theo thuộc hạ nhớ là có, nhưng nơi đó nếu huấn luyện binh sĩ, chả khác nào là đang nói cho người bên ngoài biết rằng bọn họ muốn tạo phản sao”
“Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, ngươi không thấy người ra vào thành đều được kiểm tra gắt gao hay sao, nhưng người ra thành thì ít vào thành thì nhiều”
Dinh Lâm nghĩ nghĩ, quả thật đúng là như vậy, xem ra nơi đây sớm trở thành nơi để Ngôn Đình Anh cùng thúc thúc của hắn làm chủ rồi
“Vậy thuộc hạ sẽ đến đó điều tra một chiến, thiếu chủ người ở lại đây cẩn thận một chút”

Tại Chính Hiên gật đầu
Một đêm qua đi, Tại Chính Hiên vì lo lắng cho an nguy của Ngôn Tuấn Hàn mà nửa đêm lại đứng bên ngoài canh chừng, đến lúc Ngôn Tuấn Hàn tỉnh dậy mới phát hiện ra, trong lòng thầm mắng Tại Chính Hiên điên thật mà
“Ngươi tại sao không nghỉ ngơi cả đên qua ở ngoài này canh giữ chứ”
“Ta lo lắng cho ngươi”
“Ta không phải hài tử không bảo vệ được mình”
Ngôn Tuấn Hàn nói
“Nhưng ta ngược lại muốn bảo vệ ngươi”
Tại Chính Hiên nhìn y sau đó tiến lên giúp y chỉnh lại y phục, Ngôn Tuấn Hàn liền bất ngờ, thật ra ở nơi này y có thể không cần bận y phục của nữ nhân nhưng vì an toàn nên y vẫn nên cải trang nữ
“Nữ nhân không bận y phục như vậy”
Ngôn Tuấn Hàn bất ngờ, hắn làm sao biết được chứ
“Ta chỉ là nhìn thấy các cung nữ lẫn các tiểu thơ con nhà quan thần, đừng nghĩ nhiều, ta ngoài người ra chưa đụng vào nữ nhân nào khác”
Ngôn Tuấn Hàn lúc này liền đỏ mặt, hắn đang nói cái gì vậy chứ, y…y cũng không phải nữ nhân, cái gì mà ngoài y ra cơ chứ, thật quá đáng mà
Ngôn Tuần Hàn liền đẩy Tại Chính Hiên ra, vào trong phòng đóng cửa, thật là sáng sớm lại lại bị người trêu ghẹo

Tại Chính Hiên nhìn theo bóng dáng y mà không nhịn được nở một nụ cười, quả thật là lâu lắm rồi không được nhìn thấy bộ dạng xấu hổ này của Ngôn Tuấn Hàn, trong lòng có chút ấm áp
Tại Chính Hiên vẫn ở bên ngoài canh giữ, Ngôn Tuấn Hàn nghĩ một lúc gốt cuộc cũng kêu hắn vào trong phòng
“Ca ca ta có gửi thư cho ngươi hay chưa”
“Vương gia vẫn chưa gửi thư cho thần, điện hạ người lo lắng sao”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, hiện tại không có tin tức ở kinh thành y có chút lo lắng, không biết người trở thành tân thái tử là ai, hơn hết y không mong người đó là Ngôn Đình Anh, nếu không thì chuyện này e càng phức tạp hơn rồi
“Người an tâm, vị trí thái tử sẽ là của vương gia”
“Ngươi làm sao biết được”
“Thần nghĩ hoàng thượng ngoài hai vị điện hạ ra không mong người khác trở thành thái tử đâu”.

Bình Luận (0)
Comment