Kiếp Này Là Hận, Kiếp Sau Lại Yêu

Chương 118



Huỳnh Minh Tuệ vốn dĩ rất hiểu rõ một đạo lí:

“Yêu sai người cũng giống như đi sai đôi giày vậy, nhìn bên ngoài thì rất hợp mốt, màu sắc, thật đáng để người khác ngưỡng mộ...

Nhưng bàn chân bên trong đau buốt như thế nào, chỉ có ta mới chính là người hiểu rõ nhất.”

...

Nhiều đêm thức trắng để suy nghĩ về nhưng chuyện đã qua. Minh Tuệ quyết tâm lục lại quá khứ, để xem cô đã sai ở đâu. Có lẽ sửa sai xong, mọi chuyện sẽ có khởi sắc, sẽ bớt khó xử như hiện tại.

Sau khi nghĩ thông suốt, Minh Tuệ quyết tâm sẽ không để bản thân mình chịu thiệt mãi như vậy được, chị làm cái gì được thì cô cũng làm được cái đó.


Lâm Ân Tú có nhiều mối quan hệ, nhiều bạn bè xung quanh, thì Minh Tuệ cũng có thể có bạn bè nhiều giống như chị. Cô không thể mãi như Trái Đất xoay quanh mặt trời Lâm Ân Tú như trước.

Bất giác nhìn xuống vết cắt trên tay nay đã bắt đầu lành mài, cô cười nhạt. Minh Tuệ nhấc điện thoại lên, vào mấy trang confesstion dành cho đồng tính nữ, tìm mấy nick facebook mà cô nghĩ là sẽ phù hợp với mình.

Minh Tuệ inbox trước cho một vài người, cô cố gắng nói chuyện với nhiều người hiện đang sống ở Nha Trang. Minh Tuệ giới thiệu về bản thân cô, làm quen với họ, ngày ngày mặc kệ Ân Tú mà ôm điện thoại nói chuyện.

Cũng nhờ thế, Minh Tuệ đã bớt đeo bám theo Ân Tú rất nhiều, cũng không quan tâm chị làm gì, nhắn tin với ai.

Mấy cuộc hội thoại chóng vánh làm cho Minh Tuệ lại cảm giác như những ngày đầu mới làm quen với Ân Tú. Tìm tòi một thứ mới mẻ, làm quen bạn mới thật sự rất tuyệt. Nhưng tuyệt nhiên, Minh Tuệ lại không có một chút háo hức nào.

Sau ngày gây nhau kịch liệt ấy vài hôm, Ân Tú lần đầu tiên chủ động xin lỗi cô. Lần đầu tiên trong bốn năm yêu xa và hơn hai năm sống chung, Lâm Ân Tú hạ thấp cái tôi của chị xuống mà xin lỗi Minh Tuệ.

Một đêm nọ, chị ngồi xuống trong bóng tối bên cạnh chỗ Minh Tuệ nằm, giọng bất lực cất lên đều đều:

"Chị xin lỗi em nhiều lắm, chị sai rồi. Đừng giận chị nữa."

Minh Tuệ khó xử, đầu cô trống rỗng, cô thật sự vẫn còn rất giận chị rất nhiều. Chưa bao giờ Minh Tuệ lại nghĩ chị sợ cô đến vậy. Cũng chưa bao giờ Minh Tuệ dám tin chị nghĩ cô có gì đó không đứng đắn với Minh Châu và Tinh Anh.

Minh Tuệ có thể thề độc rằng cô không bao giờ làm chuyện có lỗi với Ân Tú.

Chị có thể sợ cô, ghét cô, nhưng phải tuyệt đối tin tưởng sự chung thủy ở cô. Minh Tuệ cảm thấy rất thất vọng, dường như câu chuyện tình cảm đầy sóng gió này, đã đến lúc cô không muốn cứu vãn nữa.


Minh Tuệ làm quen được với một người bạn bằng tuổi qua mạng. Tên là Trúc Linh. Cậu ấy quê ở Bình Định, đang sống và làm việc tại Nha Trang. Sau hơn một tuần nói chuyện trên facebook. Minh Tuệ quyết định hẹn hò gặp mặt, đương nhiên là giấu kín với Ân Tú.

Minh Tuệ suy nghĩ, đơn giản chỉ là cô muốn có thêm bạn bè, cô chẳng muốn cuộc sống của mình mãi chỉ có một màu mang tên Ân Tú nữa rồi.

Chọn một quán cafe khá xinh ở trung tâm thành phố, cô gọi một ly cacao đá. Im lặng ngồi cạnh cửa sổ để thưởng thức, lắng nghe một bản nhạc du dương:

“Chào cậu.”

Một bạn gái tóc dài, hơi xoăn, cả thân hình hơi đầy đặn, đang nhìn cô mỉm cười. Minh Tuệ nhiệt tình cười đáp lại:

“Linh đúng không?”

Bạn nữ khá tự tin, cậu ấy ngồi xuống, gọi phục vụ cho mình một ly Macchiato. Hai người nói chuyện khá vui vẻ, nhưng dường như Minh Tuệ có cảm giác lại không hợp nhau lắm. Linh vén mái tóc dài ra sau, cười cười rồi nói về công việc của công ấy:

“Mình quê Bình Định nhưng gia đình đã chuyển vào Nha Trang sống từ lâu rồi. Mình đang làm ngành du lịch, chủ yếu là hướng dẫn tham quan cho khách Trung Quốc. Lương tháng tầm trên dưới ba mươi triệu. Vì mình sống cùng gia đình nên cũng không chi tiêu gì nhiều.”

Linh nhấp một ngụm cafe rồi nói tiếp:

“Mình cũng không có bạn gì nhiều, nên cũng ít đi chơi, chủ yếu quanh quẩn ở nhà thôi. Thế hôm trước bạn nói bạn làm nghề gì?”

Minh Tuệ cảm giác khá gượng gạo, cô cũng chẳng muốn tiếp tục câu chuyện vì cảm thấy không hợp nhau.


Huỳnh Minh Tuệ nhếch môi, nói khẽ:

“Mình làm phục vụ thôi.”

Cô hiện tại đang kinh doanh quán cơm, ngoài những việc nhân viên làm. Đôi khi Minh Tuệ không vừa ý, cũng tự giúp họ bưng bê linh tinh hay làm đủ thứ việc vặt khác. Nói là phục vụ chắc cũng không tính là nói dối đâu nhỉ?

Khi Trúc Linh nghe Minh Tuệ nói xong, có cảm giác cậu ấy dường như không hài lòng. Không khí bỗng chùng xuống hẳn, cả hai cùng ngượng ngùng không biết nói gì nữa.

Huỳnh Minh Tuệ cũng chán nản không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện nên cũng chẳng chủ động bắt chuyện để nói. Cả hai im lặng hồi lâu, Linh nói rằng cậu ấy có cuộc hẹn lúc bốn giờ nên đi trước. Minh Tuệ lại vui vẻ, cảm giác nhẹ nhõm hẳn, vẫy tay chào tạm biệt Linh.

Cuộc trò chuyện đã kết thúc chóng vánh như vậy, hệt như cái cách mà nó bắt đầu.

\- HẾT CHƯƠNG 117 \-






Bình Luận (0)
Comment