Kiếp Này Là Hận, Kiếp Sau Lại Yêu

Chương 149



Chín giờ sáng,

Văn phòng thám tử tư Quang Huy,

Số 96, đường Nguyễn Thị Minh Khai, TP. Đà Nẵng,

Uy tín, hiệu quả, bảo mật cao, chi phí thấp.

“Cốc, cốc, cốc,”

“Mời vào.”

Ông thám tử tư trrung tuổi liếc nhìn vị khách hàng xinh đẹp vừa bước vào văn phòng mình. Ở cô gái này vừa có vẻ đẹp của sự từng trải, lại có nét đẹp của sự trẻ trung, năng động.

Cô ấy tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi hoặc có khi trẻ hơn thế. Nhưng nhìn tổng thể thần thái cứ như một doanh nhân thành đạt có tiền vậy. Với con mắt thám tử tư lâu năm trong nghề, ông cũng thật sự không đoán ra được cô gái này rốt cuộc là bao nhiêu tuổi.

“Chào cô.”

Vị thám tử tư chuyên nghiệp đứng dậy chỉ Minh Tuệ ngồi vào chiếc ghế bành phía trước bàn làm việc.

“Em đi pha trà cho khách giúp anh.”


Ông quay qua cô thư kí nhanh chóng dặn dò, lại nhanh chóng quay về phía cô gái, mỉm cười xởi lởi:

“Không biết hôm nay cô muốn điều tra về cái gì? Công ty đối thủ, chồng ngoại tình hay vấn đề gì thì công ty chúng tôi cũng làm tốt cả.”

Huỳnh Minh Tuệ im lặng từ nãy đến giờ, cô chậm rãi cất giọng. Khó tin được giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân này có thể là của một chị gái đã hơn ba mươi rồi:

“Tôi muốn điều tra về một cô gái, mọi thứ mà ông có thể: Nghề nghiệp, tiểu sử, nhà cửa, công việc, tất cả các mối quan hệ trong năm năm qua, quê quán, thời gian hoạt động trong ngày, nơi sống của năm năm trước,... Nói chung càng chi tiết thì càng tốt.”

Vị thám tử tư đưa mắt nhìn cô:

“Cô ta là bồ nhí của chồng cô à?”

Huỳnh Minh Tuệ bình tĩnh:

“Tôi không nghĩ với một người lâu năm trong nghề như ông lại điều tra ngược lại khách hàng để lấy thông tin từ họ như vậy, nếu như thế tôi còn nhờ ông làm gì?”

Đứng trước cách trả lời sắc sảo, dường như chặn họng, vị thám tử tư nghiêm mặt lại, cô gái này dường như còn muốn biết nhiều hơn thế, ông ta cười sảng khoái:

“Điều đó không khó, tôi chỉ cần thời gian một tuần, là sẽ có tất cả thật chi tiết cho cô. Chỉ là yêu cầu hơi cao nên...”

Ông ta bỏ lửng câu nói, Minh Tuệ lấy từ trong túi xách ra, để một sấp tiền lên bàn:

“Tiền không phải là vấn đề, chỉ cần ông làm tốt, cho tôi thông tin một cách chi tiết, tôi có thể trả ông nhiều hơn con số mà ông đưa ra.”

Ông thám tử tư vui vẻ hẳn, dường như ông ta sắp được một món hời, cầm lấy ngay sấp tiền bỏ vào túi quần:

“Tôi nhận vụ này, cô để lại thông tin liên lạc và vài thông tin về cô gái cô muốn theo dõi, một tuần sau tôi sẽ gửi kết quả cho cô.”

Minh Tuệ đưa ra địa chỉ nhà của cô gái tối qua, một tấm hình Ân Tú năm năm trước:

“Đây là ảnh cô ấy năm năm trước, cô ấy tên Lâm Ân Tú.”

Xong xuôi mọi thứ, Huỳnh Minh Tuệ đứng dậy dứt khoát bước đi. Khi cửa văn phòng khép lại sau lưng, thám tử tư nhìn cô gái xinh đẹp trong ảnh, trầm ngâm một hồi lâu.

...

Từ lúc Huỳnh Minh Tuệ từ Đà Nẵng trở về cũng đã được một tuần, cô ấy hoàn toàn khác hẳn. Đặng Minh Châu và Đinh Tuyết Hương rất lo lắng nhưng lại không hỏi, vì họ biết dù có hỏi cũng chỉ nhận được cái lắc đầu mà thôi.

Hôm nay, Huỳnh Minh Tuệ lại đang ở chung cư của mình mà không ra quán vì cái chân đau vẫn chưa lành hẳn. Đã là ngày thứ tám từ khi cô ở Đà Nẵng trở về. Minh Tuệ đã chuyển khoản hết số còn lại cho văn phòng thám tử. Hôm nay cũng chính là ngày cô nhận chuyển phát nhanh đến.

“Liệu cô gái ấy có phải chị không?”

“Liệu chị có gia đình chưa?”


“Hay chị đang có người yêu và sống cùng?”

Minh Tuệ lo lắng muốn gục ngã, cô sợ biết được rõ ràng sẽ càng đau khổ nhiều hơn, nhưng trái tim lại muốn biết.

Huỳnh Minh Tuệ nhận tập hồ sơ từ tay anh shipper, tay cô run lẩy bẩy, cảm giác như cuộc đời mình lại sắp bước sang trang mới.

Minh Tuệ chậm chạp mở ra, thời gian như ngưng động, tai cô ù đặc đi không còn nghe âm thanh gì khác ngoài trái tim của cô đang đập liên hồi.

Một vài tờ giấy A4 kín chữ. Minh Tuệ nhìn tấm ảnh 3\*4 của Ân Tú dán bên góc trái mà bật khóc. Gương mặt năm chị ba mươi hai tuổi, chị vẫn xinh đẹp như ngày nào, nhưng khuôn mặt ánh lên nỗi buồn mà chẳng mĩ phẩm nào có thể che khuất được.

\- Họ và tên: LÂM ÂN TÚ

\- Sinh năm: 1993

\- Tuổi: 32

\- Giới tính: Nữ

\- Địa chỉ nơi ở hiện tại: Lô D, số 203 đường Nguyễn Tất Thành, quận Thanh Khê, Thành phố Đà Nẵng.

\- Quê Quán: Cam Ranh, Khánh Hòa

\- Tình trạng hôn nhân: Độc thân

\- Công việc hiện tại: Kinh doanh

\- Chức vụ: Giám đốc

\- Địa chỉ công ty: Công ty TNHH MTV T&T, đường số 2, Khu công nghiệp Hòa khánh, phường Hòa Khánh Bắc, quận Liên Chiểu, Thành Phố Đà Nẵng.

\- Công ty chuyên về sản xuất thú nhồi bông trong và ngoài nước.

\- Công ty hiện tại đang tuyển dụng một số nhân sự.

\- Nghề nghiệp:

\+ Từng làm việc một thời gian ngắn tại Sài Gòn.

\+ Sau đó một năm thì về làm việc tại Nha Trang.

\+ Ba năm sau mắc bệnh nặng phải vào Sài Gòn chữa trị.


\+ Nửa năm sau đó thì bắt đầu ra Đà Nẵng sống và mở công ty cho đến tận ngày hôm nay.

\- Thông tin về các mối quan hệ:

\+ Trước lúc ra Đà Nẵng: Không biết

\+ Sau khi ra Đà Nẵng: Chưa từng có người yêu, chưa từng tìm hiểu ai, không có bạn bè, sống một mình trong căn nhà gần biển đó đã hơn ba năm rồi.

\- Tính tình:

Hàng xóm xung quanh qua điều tra cho biết, cô ấy là một người khá kín tiếng, lạnh lùng, đôi lúc có phần hơi dị. Không nhờ vả ai cũng chẳng giúp đỡ ai. Ngày ngày đi làm, tối thì về nhà. Không thấy giao lưu với hàng xóm, cũng không có bạn bè, hoàn toàn không dẫn ai về nhà. Cô độc hơn ba năm nay.

\- Lịch trình mỗi ngày:

\+ Sáng sáu giờ đúng dậy chạy bộ một tiếng,

\+ Bảy giờ ba mươi phút đến công ty.

\+ Chiều sáu giờ ba mươi phút quay trở về nhà.

\+ Đôi lúc hay đi đâu đó đến tầm mười hai giờ đêm mới về, nhưng tần suất rất ít.

...

Minh Tuệ ngồi nhìn tờ giấy, nghệch mặt ra, đúng là chị rồi. Chị của cô đã thật sự trở về rồi...

Hai hàng nước mắt lăn dài trên má, Minh Tuệ ôm lấy trái tim mình khóc nức nở.

Thật may mắn, chị vẫn còn độc thân.

\- HẾT CHƯƠNG 148 \-






Bình Luận (0)
Comment