Kiếp Này Là Hận, Kiếp Sau Lại Yêu

Chương 15



“Chúng ta đi ăn tối thôi, chắc em cũng đói rồi nhỉ?”

Ân Tú cất lời trước, phá tan sự im lặng tĩnh mịch nãy giờ, giọng chị khàn đục, hơi mất tự nhiên.

“Dạ, đến thành phố biển thì chắc phải đi ăn hải sản nhỉ?”

Minh Tuệ cũng hơi ngượng, thật mừng vì chị đã phá tan được bầu không khí ngại ngùng này. Cô hăng hái lên tiếng đề nghị.

“Oke vợ, lúc đi bộ ngang qua kia, gần khách sạn á, chị thấy có quán hải sản to lắm. Mình vào thử nha.”

Minh Tuệ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Ân Tú nắm tay cô dắt đi. Cả hai thong thả bước đi dưới trời đêm, xa xa vài ngôi sao đang hiện dần trên bầu trời tối đen như hũ nút. Gió thổi qua làm tóc Minh Tuệ rối bời, Ân Tú dịu dàng đưa tay lên vén gọn tóc vào sau tai cho cô. Nhẹ nhàng lấy ngón trỏ cong lại quẹt ngang mũi cô vài cái , vẻ mặt đầy yêu thương, cưng chiều.

Khi vào đến nơi, cả hai đã đói lả người. Ân Tú và Minh Tuệ cùng gọi vài món. Thật trùng hợp, cả hai điều rất thích ăn hải sản.


Minh Tuệ muốn Ân Tú gọi vài chai bia, Ân Tú cũng chiều theo người yêu. Cả hai cùng nhau ăn, cùng uống, tâm sự đủ thứ chuyện.

Minh Tuệ đối với Ân Tú không chỉ là người yêu, mà còn là tri kỉ, có nhau trong đời đó chính là niềm hạnh phúc nhất của cả hai.

Ân Tú bật cười lớn khi nghe Minh Tuệ kể một câu chuyện về cậu bạn ở lớp em ấy, bỗng dưng em lại chuyển nhanh chủ đề sang Ân Tú:

“Này, chị xinh đẹp như thế, lại giỏi giang nữa, có nhiều người theo đuổi chị lắm đúng không?”

Tự dưng bị ăn dấm chua, Ân Tú vô tội mà lắc đầu:

“Đâu có, trong công ty chị đồng nghiệp có vợ, có chồng hết rồi, mà không ai thèm để ý chị đâu. Nếu có chị cũng không để vào mắt, vì chị có vợ rồi mà.”

Đưa tay qua đối diện véo má Minh Tuệ. Cô đỏ mặt mà ngượng ngùng ăn hết mấy con tôm Ân Tú vừa lột cho, không dám nói gì nữa.

Khi cả hai ăn xong, trời cũng đã tối lắm rồi, mặt trăng nhô hẳn lên cao. Ân Tú nắm tay Minh Tuệ đi dạo dọc theo bờ biển, mua vài li nước dừa vừa đi vừa uống.

Bầu không khí hạnh phúc và vui vẻ lan tỏa khắp nơi.

Khi cả hai đã mệt mỏi mà quay trở về khách sạn thì cũng đã hơn 11 giờ tối. Minh Tuệ đang nằm trên tay Ân Tú, tựa đầu vào ngực chị mà lặng im hưởng thụ.

“Bao giờ chị sẽ sống chung với em?”

Minh Tuệ đột ngột hỏi. Ân Tú hơi phân vân giây lát rồi nói khẽ:

“Sớm thôi mà, công việc chị đang tốt, đợi chị kiếm được nhiều hơn nữa chị sẽ vào Sài Gòn sống với em. Mà ba mẹ em có cho em lên Sài Gòn làm không?”

“Em không biết nữa, nhưng em sẽ bất chấp tất cả để mà đi.”


Minh Tuệ thở dại, vùi đầu vào ngực Ân Tú mà thổn thức.

Gia đình cô hay gia đình Ân Tú, cũng đều không chấp nhận chuyện này.

Gia đình cô còn hứa gã cô từ trước, sau khi cô vừa tốt nghiệp đại học nữa kìa. Minh Tuệ thật sự sợ hãi sẽ không cùng Ân Tú vượt qua được.

Khẽ siết chặt tay lại, Ân Tú cảm nhận được Minh Tuệ đang rất bối rối. Gỡ tay em ấy ra, hôn vào đỉnh đầu của em, Ân Tú cất giọng dịu dàng, cưng chiều, ra vẻ an ủi:

“Em đừng lo, có đánh đổi thế nào chị cũng sẽ không để em lấy chồng đâu. Em phải là của một mình chị thôi.”

"Chị có sợ bị mọi người kì thị, xa lánh, hay chửi rủa không?"

Minh Tuệ giọng run run hỏi?

"Có chứ, nhưng có em, chị sẽ vượt qua được hết, chị sẽ bảo vệ em mà."

Ân Tú hứa chắc chắn.

"Chị có từng nghĩ sẽ Comeout với gia đình không?"

Minh Tuệ cảm thấy tò mò, cô muốn một cái gì đó chắc chắn ở Ân Tú hơn.

"Có chứ, chị sẽ nói, nhưng chưa phải là lúc này. Nhưng thôi sắp qua năm mới mà. Em đừng nghĩ đến những chuyện buồn nữa. Vui lên đi."

Ân Tú cù lét cho Minh Tuệ cười nghiêng ngã, cả hai cảm thấy có vẻ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Có lẽ hôm nay không phải một ngày tốt để nói đến những chuyện không vui. Những ngày đầu tiên gặp nhau, chỉ nên có những kí ức và kỉ niệm vui vẻ thôi, đúng không?

Đồng hồ trên điện thoại Ân Tú sáng đèn, báo hiệu đã đúng mười hai giờ. Đã qua ngày mới, ngày một tháng một năm 2017. Năm mới đến thật rồi.


Ân Tú kéo mặt Minh Tuệ để cô đối diện mặt chị. Ánh mắt đầy vẻ yêu thương, cô nói khe khẽ vừa đủ cho hai đứa nghe:

“Chúc mừng năm mới, chúc em năm mới vui vẻ, mau lớn, năm nào cũng đón giao thừa cùng chị.”

Minh Tuệ mỉm cười đáp lại:

“Chúc chị năm mới vui vẻ, em hứa sẽ yêu chị cho đến khi người ta không còn đón năm mới nữa...”

Nháy mắt tinh nghịch, cả hai bật cười lớn.

Bên ngoài pháo hoa nổ, sáng cả một vùng trời, rọi vào khung cửa sổ khép kín. Báo hiệu một niềm vui lan tỏa, một bắt đầu mới, một khởi đầu tốt đẹp hơn.

Bên trong phòng, Ân Tú đặt nhẹ nụ hôn lên môi Minh Tuệ, cả người nóng dần lên. Bắt đầu tiến lưỡi sâu vào bên trong, tìm kiếm chiếc lưỡi và hơi thở quen thuộc của người yêu.

Minh Tuệ đón nhận nụ hôn một cách dễ dàng, quen thuộc. Cô hôn đáp trả lại Ân Tú. Bắt đầu to gan hơn đưa tay lên, len lỏi vào từng lớp áo của chị...

\- HẾT CHƯƠNG 15 \-






Bình Luận (0)
Comment