Kiếp Này Ta Chọn Tu Ma

Chương 37


Từ lúc Minh Hải hóa nhỏ thì cái vấn đề nan giải nhất cũng đau đầu nhất đối với Phong Sơn chính là giúp hắn sinh hoạt.
Hắn sẽ vì tay quá ngắn mà nhõng nhẽo với Phong Sơn:
- Tiên Tôn, giúp ta gắp gắp.
- Được, ngài thử xem..
- Tiên Tôn, ta muốn thử món kia.
- Món này thanh đạm, tốt cho vết thương không xưng tấy, Ngài ăn nhiều chút.
- Tiên Tôn, món này có mùi không tệ.
- Đúng là món này rất hợp khẩu vị.
- Tiên Tôn, nóng nóng..
- Ngài có thể tự thổi..
* * *
Trước nay Phong Sơn đã quen việc dùng bữa một mình, thanh tịnh, ăn cho có.

Nhưng từ khi có nhóc Sơn Bảo này thì Ngài ấy lại bận đến chóng mặt.

Gắp qua gắp lại cho hắn cũng luôn tay, mà hắn lại nói rất nhiều khiến ngài cũng đáp qua đáp lại lời hắn đến luôn miệng.
Có lúc Ngài cũng sẽ bật cười mà lắc đầu.

Ma Vương này có phải hay không thực sự coi mình là nhóc con sáu tuổi mà nhõng nhẽo.

Uy áp của một vị Ma Vương bị hắn ném ra sau đầu từ lúc nào rồi chẳng hay.
Nhưng đau đầu nhất lại chẳng phải việc cho hắn ăn, bởi hắn không kén ăn.

Mỗi món mang lên hắn đều có thể ăn sạch sẽ.

Điều khiến Phong Sơn không lường được chính là giúp hắn tắm!
Đúng! Chính là giúp hắn tắm.

Tiên Tôn trước nay không cần thị nữ, luôn tự mình làm mọi chuyện từ nhỏ đến giờ.

Mấy trăm năm nay Ngài cũng không cần ai phục vụ rồi, vậy mà Ma Vương này lại không như vậy.
Tối đầu tiên, sau một ngày chơi đùa vật lộn với đám hoa hoa cỏ cỏ ở trong đình viện của Phong Sơn, Minh Hải đã đòi đi tắm.

Ban đầu Phong Sơn không nghĩ ngợi gì, chỉ đem hắn tới hồ Linh Thủy phía sau núi để tắm.

Vừa hay Ngài nhờ thuốc của Minh Hải cũng đã khỏe hơn rất nhiều, những uế tẩy được đẩy ra ngoài khiến ngài khó chịu, đi tắm cũng tốt.
Ngài đem Minh Hải tới, rồi nói với hắn:
- Ngài tắm bên này, ta qua bên kia.
Đang định bước qua thì cảm giác được vạt áo bị kéo lại:
- Nước ở đây có sâu không?
Phong Sơn khựng lại, đúng là Ngài quên mất không nghĩ tới nông sâu của vùng nước này.

Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, nó cũng chỉ tới ngực của nhóc con kia thôi.

Cơ mà lời đang định nói ra thì Ngài lại nghĩ tới vấn đề khác.

Đây là Linh Thủy.

Không phải nước suối thông thường.


Tiên giả đãm mình nơi này rất tốt, giúp tẩy uế, trị thương, dưỡng linh khí.

Nhưng hắn là Ma Vương, thân mang Ma khí nồng đậm, lại chưa kể hắn đang bị trọng thương, suy nhược đến mức teo nhỏ như vậy thì làm sao có thể chịu nổi nước Linh Thủy.
Phong Sơn nheo mày lại một lúc rồi nói:
- Ta giúp Ngài hộ thể.
Minh Hải nghe xong cười thầm trong bụng, cái miệng vì nhịn cười mà méo mó.
Phong Sơn cẩn thận cởi bỏ lớp áo ngoài ra, còn một lớp áo trong, ngài giữ lại.

Minh Hải theo phía sau, hắn lại không có liêm sỉ mà lột sạch ra.

Đúng nghĩa đen của từ lột sạch, hắn theo sau Phong Sơn đứng trên mờ.
Phong Sơn vẫn chưa quay đầu lại, mà bước xuống nước, vận công tạo ra một màng bao quanh, lại đẩy linh khí vào tạo ra một "bồn tắm" nhỏ không chứa bất kỳ giọt linh thủy nào.

Sau khi xong xuôi, Ngài vừa quay đầu lại vừa nói:
- Được rồi, Ngài có thể tắm..
Lời còn chưa nói xong thì bị thân hình lõa thể của Minh Hải dọa cho hoảng hốt.
- Ngài làm gì vậy?
Minh Hải mang theo ý cười đáp:
- Ta tắm, không lẽ nào lại mặc quần áo để tắm hay sao?
Phong Sơn cứng họng, mặc dù hắn đang trong thân hình đứa trẻ nhưng hắn lại không phải trẻ con, điểm này có chút..

Ngài lúc này đầu không quay lại mà nhắm mắt hướng đầu sang hướng khác.
- Ngài xuống nước đi!
Phong Sơn nói với Minh Hải khi đầu vẫn nhìn nơi khác.

Minh Hải lại mang điệu bộ đáng thương mà trả lời:
- Đỡ ta được không?
Phong Sơn thực không tin nổi người này lại có thể như vậy, hắn quá đỗi dựa dẫm đi, thực nghĩ mình là trẻ con mất rồi sao? Dù lòng không tình nguyện nhưng Phong Sơn vẫn đưa tay về phía sau cho Minh Hải bám vào.
Nhưng hắn cố ý, chính là vào lúc hắn bước xuống đã giả vờ bị trơn trượt mà kéo mạnh tay Phong Sơn khiến Ngài vốn đang quay lưng lại với hắn bị lực lôi mạnh mà nhào ngược lại phía sau, nước theo đó bắn lên tung tóe.

Một bên vai áo của Ngài cũng bị kéo lệch sang để lộ chiếc xương quai xanh gợi cảm cùng khuôn ngực trắng ngần.

Mà cũng lại vừa hay môi Minh Hải lại đang chạm lên khuôn ngực đó!
Minh Hải vì diễn biến này ngoài dự liệu mà thầm mắng trong lòng:
- Đáng chết, tại sao lại là bộ dạng này!
Ý của hắn chính là, tại sao điều tuyệt vời này lại diễn ra khi hắn trong bộ dạng trẻ con, thành ra có chút biến thái, nếu là bản thể trưởng thành của hắn được hưởng phúc lợi này thì tuyệt biết bao.
Nhưng trong đầu Phong Sơn lúc này không đa dạng như hắn, Ngài ấy đã ù ù đi vì không biết phải làm gì rồi.

Cảnh tượng này khiến ngài như đang chiếm tiện nghi một đứa nhỏ.

Ngài xấu hổ vùng dậy.

Nhưng vì đây là trong nước cho nên những gì ngài đang làm lại càng khiến Ngài bị quấn vào nước mãi không thể đứng lên.

Mà cũng vì vậy áo của Ngài đã loạn lên một mảng.

Đợi khi ngài bình tĩnh mà trấn áp lại bản thân đứng được dậy thì đã lộ cả khuôn ngực ra rồi.


Ngài ngại ngùng kéo lại chiếc áo ướt nhẹp che đi cơ thể, chính ngài lại không biết, điểm ấy lại vô cùng đáng yêu!
Bị cuốn vào sự si mê khiến Minh Hải không hay biết, do cú ngã mạnh và sự khuấy động lúc nãy mà đã có Linh Thủy chảy vào trong vòng hộ pháp của Phong Sơn.

Hắn tới lúc Linh Thủy ăn mòn một miếng da bụng mới giật mình sít nhẹ:
- A..
Nghe tiếng Minh Hải rên rỉ phía sau Phong Sơn theo phản xạ quay đầu lại nhìn thì thấy bụng hắn đã rách ra một mảng.

Ngài vội vàng phất tay một cái đẩy Linh Thủy ra ngoài rồi cẩn thận đỡ Minh Hải lên:
- Ngài không sao chứ? Đau không? Ta đưa Ngài lên bờ.
Nhưng Minh Hải đã đưa tay ra nắm lấy tay Phong Sơn, ngăn Ngài ấy lại:
- Đừng, dù sao cũng xuống đây rồi, tắm xong rồi lên.
Bởi vì hắn biết, Phong Sơn cũng đang cần tẩy rửa uế khí thải ra, lúc này lên bờ cũng vậy thôi, hắn cũng đã bị thương rồi, chút nữa nhõng nhẽo thêm chút là được.
Đợi khi Phong Sơn vận khí tẩy uế xong xuôi thì hai người trở về phòng.

Lại bởi vì bụng Minh Hải bị ăn mòn một mảng có chút đau mà Phong Sơn đã vận công làm khô quần áo rồi khoác tạm chiếc áo dưới đất lên bế hắn về phòng.
Minh Hải được ôm trong lòng mà đã dựa hẳn lên ngực Phong Sơn.

Phong Sơn không hiểu vì đang lướt quá nhanh hay do ngâm Linh Thủy xong mà tim đập rất mạnh, toàn thân nóng bừng.
Trở về phòng, Phong Sơn cẩn thận băng lại vết thương cho Minh Hải, đương nhiên, thuốc là do Minh Hải đưa cho.

Không thể không thừa nhận rằng thuốc của Minh Hải thực sự rất tốt.
Đợi khi băng bó xong, Phong Sơn đen đến cho Minh Hải một bộ y phục để thay đổi.

Ngài ấy cũng đi thay một bộ đồ khác.

Nhưng dù nói như nào thì cũng thấy tủ đồ của Phong Sơn quá đơn điệu đi, chỉ toàn một kiểu, lại chỉ có một màu trắng.

Thế nhưng vẫn rất hút mắt.
Trong lúc Phong Sơn đi thay đồ thì Minh Hải ở trong phòng đem hai quả trứng Phượng Hoàng ra ngắm nghía.

Khi nãy lúc tắm hắn đã làm nước Linh Thủy bắn lên ngọc bội, ngay khi ấy hắn đã thấy không ngọc bội có dị động.

Lúc này mới có thời gian chú ý tới chúng.

Hai quả trứng là sẽ không phải cảm nhận thấy Linh Thủy quý giá mà tỉnh dậy đi!
Một lúc sau, Phong Sơn trở lại thấy hai quả trứng trên bàn thì cũng tò mò lại gần.

Minh Hải đem chuyện mẹ con Đệ Nhất kể lại không giấu diếm.

Phong Sơn nghe xong nhíu mày:
- Phượng Hoàng vốn có tổ tiên là cổ thú, mang ý chí tiên tổ thì chúng nên là thần thú chứ không phải ma thú.

Có phải do bản năng thần thú khiến chúng cảm nhận được tiên khí không.

Hay là, Ngài đem chúng thả vào Linh Thủy xem sao?
Minh Hải ái ngại nhìn Phong Sơn, đó là Linh Thủy của Ngài ấy, chẳng may hai nhóc con này chiếm hết thì Phong Sơn sau này lấy gì mà tắm!
Nhìn ra sự đắn đo trong mắt Minh Hải, Phong Sơn nói:

- Yên tâm đi, bọn chúng chỉ là hai đứa nhỏ, sẽ ổn thôi!
Lại không nghĩ, hai "đứa nhỏ" đó thực sự nuôi rất tốn!
Sau khi được thả xuống hồ Linh Thủy bọn chúng đã một hơi hút cạn nước trong hồ! Ngay sau đó liền phát ra luồng sáng ngũ sắc rồi phá vỏ bay ra!
Bọn chúng lại không hẹn mà cùng nhau bay lượn một vòng trên bầu trời rồi sau đó bay xuống đậu lên hai bên vai Phong Sơn.

Lại không ngừng cúi đầu chúi lên cổ Ngài ấy.

Phong Sơn thuận tay xoa xoa đầu hai đứa nhóc đó lại không ngờ bọn chúng mổ lên tay Phong Sơn một cái khiến máu từ đầu ngón tay theo đó chảy ra.

Chúng lại nhanh chóng chúi đầu lên đón giọt máu ấy.

Hai đứa nhóc ấy vậy mà vừa nở ra đã nhận chủ!
Minh Hải không tiếc của, dù thời gian qua nuôi trong ngọc bội tốn không biết bao nhiêu linh thảo.

Nhưng hiện tại thấy bọn chúng nhận Phong Sơn làm chủ như vậy thì hắn cũng thấy nuôi rất đáng.
Phong Sơn lại vô cùng hoảng hốt, sự việc sảy ra quá nhanh, ngài ấy vội vàng Hướng Minh Hải nói:
- Ma Vương, việc này không đúng, ta không có ý chiếm thú nuôi của ngài.

Đây..
Minh Hải xua tay nói:
- Tiên Tôn không cần lo lắng, chúng theo ngài là phúc phận của chúng, cũng là ý muốn riêng của chúng.

Loại thú sinh ra đã có linh tính cao như vậy không thể ép buộc chúng nhận chủ chỉ là chúng tự nguyện đi theo mà thôi.

Ta nghĩ Đệ Nhất cũng không quản nổi việc này!
Nhắc đến Đệ Nhất, sau khi nó đem Lục Bảo về thì cũng đã nhanh chóng bay lại bảo vệ Minh Hải, lúc nãy khi gần đến nơi nó đã cả nhận có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Đợi khi bay cách một đoạn không xa nó đã nhìn thấy dị tượng trên trời, theo bản năng người mẹ nó phi thật nhanh lại đây.

Một màn kia nó cũng đã chứng kiến.

Nó còn cho rằng chủ nhân sẽ quở trách hai đứa nhỏ.

Nhưng xem những gì vừa diễn ra nó thở phào bước tới quỳ trước mặt chủ nhận và Phong Sơn.
Hai đứa nhỏ nhìn thấy mẹ nó, nó liền biết đó chính là mẹ mình, nó bay xuống xà vào lòng Đệ Nhất.

Đợi mẹ con trùng phùng hoan hỷ xong Phượng Hoàng liền khẩu đầu trước hai người trước mặt:
- Đa tạ chủ nhân thu nhận, nay hai đứa nhỏ tự có tạo hóa riêng nhưng không thể quên ơn đức cưu mang nuôi dưỡng của chủ nhân.

Chúng tự ý nhận chủ xin chủ nhân trách phạt.
Minh Hải phẩy phẩy tay nói:
- Có gì đâu mà phạt, chúng nhận Tiên Tôn thì là phúc phận của chúng.

Ta và Phong Sơn tiên tôn cũng không phải chỗ xa lạ, cứ để chúng theo Phong Sơn tu tiên đi.

Coi như quay lại đúng quỹ đạo cho loài Phượng Hoàng của các ngươi!
Phượng Hoàng kinh hỷ cùng biết ơn vô cùng dập đầu với Minh Hải.

Rồi lại hướng Phong Sơn nói:
- Tiên Tôn, xin ngài thu nhận chúng! Chúng còn trẻ người non dạ, còn nhiều điều chưa biết, mong ngài đừng ghét bỏ!
Phong Sơn nãy giờ không nói được lời nào, bởi bản thân còn đang tự trách đã cướp đi sủng vật của người khác.

Nay lại nhận được ủy thác từ Minh Hải và Phượng Hoàng, Ngài ấy có chút còn chưa biết phản ứng như nào.

Nhưng nhìn hai con Phượng Hoàng vừa nở, lại nhìn mẹ của chúng nó nhìn mình khẩn thiết như thế.

Phong Sơn bèn chấp nhận.

- Vậy ta đành chiếm tiện nghi của Ngài rồi.

Bọn nhỏ theo ta, ta sẽ cẩn thận đối đãi.

Công lao cùng tài vật ngài cung cấp cho bọn chúng ta sẽ tính lại cho Ngài!
Minh Hải tỏ ra giận dỗi nói:
- Ta cần Ngài tính mấy cái đó hay sao? Ta với Ngài vào sinh ra tử trả qua hoạn nạn có thể xem nhau như bằng hữu.

Ngài đồng ý cùng ta giao hảo đã là tốt với ta nhất rồi!
Phong Sơn lại không phản bác gì, lời nói nghe hơi kỳ lạ nhưng lại vô cùng đúng.

Những chuyện sinh tử trên Tự trị đảo không thể phủ nhận.

Hắn của Ngài, Ngài bao che hắn lúc này lại càng không thể phủ định.

Ngài yên lặng hồi lâu.
Phượng Hoàng Đệ Nhất lúc này phá vỡ không khí yên tĩnh, nó nói:
- Cẩn xin Tiên Tôn ban tên cho bọn nhỏ.
Đúng là nên ban tên, sau khi thú ước nhận chủ thì phải có tên gọi.

Phong Sơn bèn đặt cho một đứa tên Vĩ Thành cho con đực có màu lông đỏ rực.

Kim Phụng cho con cái có màu lông vàng óng.
Đợi khi mọi chuyện yên đẹp, lúc này Phượng Hoàng mới quay qua chủ nhân của nó nói:
- Chủ nhân, Ngài sao lại quay về bản chủ thể vậy?
Bản chủ thể? Minh Hải là nói với Phong Sơn hắn hóa nhỏ chỉ để bảo tồn cùng dưỡng thương.

Nay Phượng Hoàng lại nói đây là bản chủ thể của hắn khác nào tát hắn một bạt tai vì lừa dối, cùng khác nào nói hắn chỉ là nhóc con sáu tuổi đâu.

Cho nên hắn nhân lúc Phong Sơn còn chưa chú ý qua đã trừng mắt nói với Phượng Hoàng Đệ Nhất:
- Con ngươi đã có chủ, ngươi cũng nên hóa hình rồi! Lâu nay không tiến bộ ta nuôi ngươi có chút uổng phí!
Phượng Hoàng ngạc nhiên há miệng, sau đó mới cung kính nhận lệnh.

Nó không biết chọc giận chủ nhân như nào.

Nhưng cũng đành chui vào Ngọc Bội tu luyện không dám kháng lệnh.

Nó ở đó có thể yên tâm tu luyện cũng có thể tức thời bảo vệ chủ nhân.
Hai nhóc Phượng Hoàng do đã nhận Phong Sơn nên không thể ở ngọc bội của Minh Hải nữa.

Thay vào đó, chúng được Phong Sơn đưa vào trữ vật của Ngài ấy.
Nhìn lại hồ Linh Thủy cạn khô.

Minh Hải ho khan hai tiếng:
- Vậy ngày mai chúng ta tắm ở đâu?
Phong Sơn bỗng chốc liền nghĩ tới màn ban tối mà có chút ngại ngùng lúng túng:
- Chuyện này..

mai..

mai rồi tính!
Sau đó Ngài bước nhanh về tiền viện, Minh Hải chạy phía sau nói vọng lên:
- Vậy mai ngài lại giúp ta tắm nhé!
Phong Sơn không đáp mà bước đi lại càng nhanh hơn! Chỉ thấy Minh Hái phía sau đang cười khanh khách.

Vừa gọi vừa chạy theo...

Bình Luận (0)
Comment