Kiếp Này Vẫn Mãi Yêu Em

Chương 12

Tiêu Triệt vẻ mặt lạnh lùng bước vào, tất cả ánh mắt của mọi cô gái trong phòng đều dán chặt vào người anh, đương nhiên là ngoại trừ Lưu Nhã Thi. Anh rất nhanh nhìn thấy được hai nhà Vương - Lưu đang đứng ở trước mặt, hừ lạnh một tiếng rồi nhanh chóng bước qua bọn họ mà đi.

"Tiêu tổng, cảm ơn anh đã đến dự bữa tiệc của chúng tôi." Đối tác nhanh chóng đến tiếp Tiêu Triệt.

"Những bữa tiệc này tôi đi cũng đã chán, đương nhiên là vì nể mặt quý vị nên tôi cũng đành đến dự. Dù sao chúng ta cũng đã hợp tác với nhau mấy tháng nay." Tiêu Triệt mất hứng nói.

Giọng của anh không lớn lắm, nhưng cũng đủ để hai nhà Vương - Lưu  nghe thấy. Đặc biệt là Lưu Nhã Thi, sau khi nghe xong câu đó liền nhỏ giọng khinh miệt nói.

"Hừ, nếu đã chán sao không ở nhà với tên kia đi, lại còn đi đến đây."

Tiêu Triệt đương nhiên là nghe thấy lời của cô, sau khi nói vài lời với đối tác liền giả vờ có điện thoại gọi đến nói là có việc gấp cần phải đi. Trước khi rời đi, anh cố ý đi ngang qua Lưu Nhã Thi đang ôm cánh tay của Vương Tuấn Lâm, thấp giọng nói.

"Đương nhiên là tôi phải đến đây để coi những con ruồi nào đến giành lấy miếng ăn thừa của Tiêu thị. Mà cô có lẽ là một trong những con ruồi to nhất đấy."

"Anh.... ..."

"Tiêu tổng, anh nói lời đó có lẽ hơi quá rồi." Vương Tuấn Lâm bực dọc nói.

"Anh Tuấn Lâm." Lưu Nhã Thi hạnh phúc nhìn người đàn ông trước mắt.

Nhưng cô nào biết được, Vương Tuấn Lâm cảm thấy khó chịu do lời ám chỉ của Tiêu Triệt, mặc dù là lời châm chọc Lưu Nhã Thi nhưng đó chắc chắn là để dành cho hắn.

"Hừ." 

Tiêu Triệt không nói gì cả, lập tức quay mặt rời khỏi bữa tiệc. Không khí trong phòng ngay lập tức xuống thấp đến cực điểm, Vương Phúc và Lưu Thiện Nhân tranh thủ đến bắt chuyện với "con mồi" trước mắt, chỉ chốc lát không khí vui vẻ trong phòng lại được khôi phục.

"Anh Tuấn Lâm, đừng tức giận làm gì, dù sao cũng là một Tiêu thị nhỏ thôi, làm sao sánh bằng tập đoàn Vương - Lưu của em và anh chứ. A! Anh Tuấn Lâm, anh đi đâu vậy?"

Không để ý đến lời nói của Lưu Nhã Thi, Vương Tuấn Lâm mang theo tâm trạng tức tối rời khỏi phòng tiệc. Lưu Nhân Vũ đứng ở phía xa lo lắng nhìn theo.

'Tuấn Lâm, có lẽ đây là lần cuối tôi được nhìn thấy cậu, hy vọng cậu sẽ hạnh phúc với Nhã Thi.' Lưu Nhân Vũ chua xót nghĩ trong lòng.

"Tiêu tổng, chúng ta vừa tới đã lập tức đi về, chuyện này có vẻ không tốt cho lắm." Hạo Quân lo lắng nói.

"Nếu muốn anh có thể ở lại, tôi còn chuyện phải làm." Tiêu Triệt hờ hững nói

Phong của hắn còn đang ở nhà chờ hắn về "chỉ dạy" cho cậu, anh làm sao dám bỏ lỡ cơ hội tốt này. Vị Tiêu tổng ngay nhanh chóng ngồi lên xe, mang theo một tâm trạng chờ mong đi về nhà.

Còn ở Tiêu gia, Ngô Phong lúc này vừa mới ăn tối xong, vội vàng thu dọn chén đĩa phụ giúp Lý quản gia.

"Ngô thiếu gia, cậu cứ để lão già này làm cho, cậu cứ lên phòng nghỉ ngơi trước đi." Ông khó xử nói.

"Không sao đâu, bác cứ để cháu làm, dù sao chuyện này cháu cũng đã quen rồi."

Quản gia Lý biết mình cũng không thể cự tuyệt, nên đành để cậu giúp đỡ. Đúng lúc này, Tiêu Triệt vừa về đến nhà, anh nhanh chóng đi vào nhà, nhìn xung quanh một lượt sau đó tiến đến ôm eo Ngô Phong đang rửa chén trong bếp.

"Có nhớ anh không?" Anh vừa nói vừa thổi khí vào tai cậu.

"A! Anh làm e giật mình, bữa tiệc đã xong rồi sao? Em nghe nói thường thì các buổi tiệc kéo dài rất lâu mà?"

"Cái nào cũng giống nhau cả thôi, anh đi đến phát ngán."

"Vậy sao!? Anh đã ăn gì chưa?"

"Chưa, bởi vì có một thứ mà anh rất muốn ăn, nên anh đang để dành bụng để lát nữa ăn đây." Ai đó xấu xa nói.

"Anh muốn ăn gì?" Ngô Phong ngây thơ hỏi.

"Anh muốn....."

"Thiếu gia, có điện thoại của lão gia."

Tiêu Triệt chưa kịp giở trò đã bị Lý quản gia cắt ngang, ông vội vàng ho vài tiếng sau đó nói.

"Thiếu gia, lão gia có chuyện muốn nói với cậu."

"Tôi biết rồi."

Tiêu Triệt bực bội đi nghe điện thoại, Ngô Phong vẫn ngây thơ đúng đó tự hỏi, Triệt muốn ăn gì nhỉ? Một lúc sau, khi anh quay trở lại, Ngô Phong đã đi lên lầu tắm rửa, để lại trên bài vài món ăn đơn giản và mẩu giấy nhỏ.

'Tối nay tuy món ăn ngon nhưng lại không đủ dinh dưỡng cho anh, em chỉ biết làm vài món này thôi, hy vọng anh ăn ngon miệng'

Nhìn thấy mẩu giẩy đó cũng đủ khiến cho anh no đên vài ngày, người hầu trong nhà nhìn thấy thiếu gia nhà mình vui vẻ ăn những món ăn bình dân đó, trong lòng liền cảm khái. Quả thật Ngô thiếu gia chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng thiếu gia.

--- -------- Ở sân bay --- --------

"Qua bên đó con sẽ có cơ hội học hỏi nhiều hơn. Nhân Vũ, con đừng trách cha, chuyện này đối với con không hề có hại. Nhã Thi nêu cưới Vương Tuấn Lâm thì chúng ta sẽ được hưởng lợi, con hãy mau chết tâm đi." Lưu Thiện Nhân nói.

"Con biết mà." Lưu Nhân Vũ nói xong liền mở cửa xe đi thẳng vào sân bay.

Trong khi đứng chờ, Lưu Nhân Vũ lấy điện thoại gọi cho Vương Tuấn Lâm. Cho dù cậu có gọi bao nhiêu lần, người kia vẫn không hề bắt máy, lúc này có một cuộc điện thoại gọi đến, Lưu Nhân Vũ thở dài một hơi sau đó bắt máy.

"Anh Tiểu Vũ."

"Chết tiệt! Cậu đúng là cái đồ chết tiệt! Ông già đó bắt cậu xuất ngoại cậu còn đồng ý đi!? Còn không thèm từ biệt tôi! Cậu coi thường tôi đến thế sao?" Mộc Tiểu Vũ giận dữ hét lên qua điện thoại.

"Anh Tiểu Vũ, tôi xin lỗi đã không tạm biệt anh mà đi. Tôi thật sự cảm ơn anh đã quan tâm tôi nhiều như vậy, còn về tình cảm của anh, tôi thật sự không dám nhận. Anh Tiểu Vũ, anh...."

"Khốn khiếp, cậu im miệng cho tôi." Mộc Tiểu Vũ đứng sau lưng Lưu Nhân Vũ  hét lên.

"Tại sao anh lại ở đây?" Cậu ngạc nhiên nói.

"Đương nhiên là kéo cậu về, lão ta không muốn gặp cậu nhưng tôi thì không!" Nói rồi anh kéo Lưu Nhân Vũ ra xe của mình.

"Anh đừng làm như vậy, tôi cần phải rời khỏi nơi này, tôi muốn quên đi Tuấn Lâm."

"Muốn quên hắn tại sao cậu lại không tìm tôi mà lại chọn chạy trốn. Chết tiệt! Cậu quên là tôi lúc nào cũng chờ cậu sao, cho dù cậu như thế nào tôi cũng không quan tâm. Cậu muốn tôi nói thêm bao nhiêu lần nữa chứ, TÔI YÊU CẬU, TÔI YÊU CẬU ĐÓ."

Mộc Tiểu Vũ đứng giữa sân bay bày tỏ tình cảm của mình khiến nhiều người chú ý đến, Lưu Nhân Vũ xấu hổ nhanh chóng kéo anh ra bãi xe. Nhưng cậu không biết rằng, người đang được mình nắm tay đang nở nụ cười vô cùng mãn nguyện và gian manh.
Bình Luận (0)
Comment