Kiếp Sau Không Gặp

Chương 27


Sau giờ tự học buổi tối hôm đó, Hạ Lâm hẹn Dư Lạc Đồng ở phòng chơi bóng bàn trống.
"Tôi đi thẳng vào vấn đề luôn," Hạ Lâm nói, "Tôi nghĩ là cậu đang hiểu lầm gì đó với tôi, để tránh hiểu lầm càng ngày càng lớn, nhân lúc còn chưa muộn, tôi sẽ làm rõ với cậu."
Dư Lạc Đồng cũng là một người tinh tế, cậu vừa nghe lời mở đầu đã có dự cảm xấu, sắc mặt dần dần trắng bệch.
Nhưng Hạ Lâm không cho cậu ta cơ hội hoà hoãn, dứt khoát: "Mặc dù tôi thích con trai, nhưng tôi không thích kiểu như cậu.

Cho nên..."
"Không làm bạn được sao?" Dư Lạc Đồng vội vàng cắt ngang lời của Hạ Lâm.

"Bạn à?" Sắc mặt Hạ Lâm lạnh lẽo nhìn cậu ta, "Cậu cảm thấy chúng ta có thể trở thành bạn ở phương diện nào, chúng ta có đề tài nào chung không? Học tập? Ban nhạc ET? Hay là đi làm kiếm tiền?"
Hạ Lâm biết, câu nói sau cùng của mình, thật ra thì cũng hơi quá đáng.
Nhưng cậu vẫn phải nói ra, kể cả có bị Dư Lạc Đồng coi là một kẻ kiêu căng, cay nghiệt, cậu cũng thấy không vấn đề gì.
Sắc mặt Dư Lạc Đồng càng ngày càng trắng, thậm chí cả người bắt đầu run lên.
"Xin lỗi cậu," Dư Lạc Đồng cúi đầu, hai nắm đấm nắm thật chặt rũ xuống, ép bản thân mình không được thất lễ, "Khoảng thời gian vừa rồi, quả thật là tôi đã không hiểu rõ tình trạng của mình, quấy nhiễu cậu, thật lòng xin lỗi cậu.

Về sau...!tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa."
Dư Lạc Đồng vừa nói xong đã hốt hoảng bỏ đi.
Ánh mắt Hạ Lâm dần dần trở nên thương xót.
Cậu nhìn chăm chú vào bóng lưng xa dần của Dư Lạc Đồng, lại giống như bản thân mình thảm hại suy sụp của kiếp trước.

Trong ván cờ tình yêu này người nào yêu trước chắc chắn sẽ trở thành người thua cuộc.
Để cho đối phương sớm rút lui khỏi cuộc chiến, là sự nhân từ lớn nhất của cậu dành cho Dư Lạc Đồng.
Khi bóng lưng Dư Lạc Đồng hoàn toàn biến mất, lát lâu sau, Hạ Lâm mới nghiêng đầu, nói: "Đi ra đi."

Cậu biết Chu Sóc sẽ không xa cậu quá 10m, vậy nên lúc này cậu chắc chắn là Chu Sóc đang nấp ở đâu đấy, đợi chỉ thị của cậu.
Nhưng cậu lại không ngờ, xuất hiện cùng với Chu Sóc trong bóng tối là Tống Diên.
Xem ra, Tống Diên vẫn không yên lòng về Dư Lạc Đồng, Hạ Lâm nghĩ, không biết sau khi chứng kiến cảnh này hắn sẽ có cảm giác gì.
Cậu nheo mắt lại, yên lặng nhìn Tống Diên chậm rãi bước lại trước mặt mình.
"Rõ ràng cậu không phải người như vậy," Tống Diên nói, "Sao lại phải nói ra những lời tổn thương người khác?"
"Cậu biết tôi là người như thế nào?" Hạ Lâm cười lạnh, hỏi ngược lại, "Đau lòng hả? Đau lòng thì đuổi theo người ta đi, không phải là cơ hội cho cậu thể hiện sao?"
Tống Diên nhíu mày không nhúc nhích, hắn nhìn chằm chằm vào Hạ Lâm, khó khăn hỏi một câu: "Hạ Lâm, cậu nhất định cứ phải nói những lời như vậy sao?"
"Tôi làm sao? Nếu cậu không thích, có thể tuyệt giao với tôi mà, tôi không có ý kiến gì."
Tống Diên không nói gì thêm.


Hắn cảm thấy Hạ Lâm trước mắt này cả người toàn là gai, lạ lẫm đến mức làm cho đôi mắt hắn đau nhói.
Hạ Lâm cũng không nói ra những lời khiêu khích nữa, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Tống Diên: "Đây là công việc tôi nhờ anh tôi tìm cho Dư Lạc Đồng, lương lậu ổn cũng nhẹ nhàng như cậu muốn, không ảnh hưởng tới việc thi đại học của cậu ta."
Tống Diên nhìn định vị được gửi đến, lại ngẩng đầu nhìn Hạ Lâm, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ cậu vẫn nhớ câu nói lần trước mình nói ở quán bar.
"Cậu gửi tin nhắn này cho Dư Lạc Đông đi, nói là cậu nhờ người tìm cho cậu ấy, đừng có nhắc đến tôi." Vừa dứt lời, Hạ Lâm đã xoay người đi.
"Sao cậu phải làm như vậy?" Tống Diên không nhịn được, gọi cậu lại, "Vừa từ chối cậu ấy, vừa âm thầm giúp cậu ấy tìm việc làm, cậu làm vậy không phải rất mâu thuẫn sao?"
Bước chân Hạ Lâm hơi dừng lại một chút, cũng không quay đầu lại: "Tôi giúp cậu ta, vì thấy hoàn cảnh cậu ta đáng thương; mà tôi từ chối cậu ta, vì tôi không thích cậu ta, hai chuyện này không có gì mâu thuẫn với nhau hết.".

Bình Luận (0)
Comment